Tử Điệp suy nghĩ thật lâu, Phong Lạc Hiên đứng bên cạnh nhìn Tử Điệp ở trước mặt hắn thần du, hắn biết Tử Điệp đang nghĩ đến Lạc Hàn, tất cả
cùng hắn không quan hệ.
Phục hồi tinh thần lại nhìn thấy Phong Lạc Hiên vẫn đứng đó chưa rời
đi, chân mày Tử Điệp giản ra lại nhíu lại, từ trên ghế nhẹ nhàng đứng
lên, cầm lấy chăn gấm hướng phòng trong đi tới, thủy chung không có nhìn Phong Lạc Hiên một cái.
Phong Lạc Hiên nhìn bóng dáng Tử Điệp cũng suy sút rời đi.
Biên cương, tiếng đao kiếm vang vọng mấy ngày, Lam Vân Lỗi xông vào
chiến trường cùng các tướng sĩ cùng nhau chém giết, rất nhiều quân đich
bị đánh bại rút lui, Lạc Hàn ngồi trong lều trại xuôi tai nghe chiến
báo, khuôn mặt lộ ra một chút mỉm cười, đứng dậy nhìn bản đồ trên tường
rồi quay đầu lại nhìn chiến sĩ hồi báo hỏi:
“Quân đội Lam tướng quân hiện tại cụ thể ở nơi nào” ?
“Bẩm Vương gia, đã đến vùng sông Hắc Thủy, qua sông Hắc Thủy
chính là nơi đóng quân của quân địch, Lam tướng quân cho đánh trống làm
tinh thần tướng sĩ thêm hăng hái trực tiếp tiến công qua, qua một lúc
nữa là có thể sẽ qua được sông Hắc Thủy” chiến sĩ đáp.
“ Tốt, lập tức cấp tốc lên ngựa nói cho Lam tướng quân, đội
ngũ đến sông Hắc Thủy đình chỉ không tiến, tất cả chờ ta đến thương
lượng, không thể lỗ mãng hành động” Lạc Hàn mệnh lệnh nói.
“Dạ, thuộc hạ lập tức đi” chiến sĩ cung kính đáp, sau đó rời đi.
Mấy ngày mấy đêm không nghỉ ngơi tốt trên mặt Lạc Hàn tái nhợt, thỉnh thoảng ho khan .
“Vương gia người không sao chứ, hay là cho quân y lại đây xem bệnh một lát đi”Một chiến sĩ lo lắng hỏi.
“Không có việc gì, nghỉ ngơi một chút sẽ tốt hơn thôi” Lạc Hàn hòa ái nói.
Lạc Hàn mỏi mệt nằm trên ghế, trong khoảnh khắc đã ngủ say.
Ở trong nơi đóng quân của Lạc Hàn không ai chú ý tới một thân ảnh
lặng yên tiến vào quân doanh, đánh choáng váng một binh sĩ rồi thay
quần áo người đó rời đi.
Thân ảnh quỷ dị thần không biết quỷ không hay đến trướng doanh của
Lạc Hàn, trong tay bưng một chén thuốc, tại biên cương này Lạc Hàn ngủ
rất cảnh giác, một chút gió thổi cỏ lay đều có thể làm hắn bừng tỉnh,
Lạc Hàn cảm giác có một ngọn gió thổi qua mặt hắn, Lạc Hàn lập tức cảnh
giác mở mắt ra, không chớp mắt nhìn binh lính đang bưng một chén thuốc
đứng bên người.
“Vương gia, uống xong bát thuốc này người sẽ không mỏi mệt như vậy nữa” binh lính cúi đầu nói.
“Để đó” Lạc Hàn thở dài nhẹ nhõm một hơi nói.
Binh lính buông chén thuốc xoay người rời đi, bên miệng tươi cười quỷ dị không dể phát hiện.
Lạc Hàn vừa nhìn bản đồ vừa dùng tay kia bưng chén thuốc lên uống.
A Bưu do Phong Lạc Tiêu phái đi vẫn đi theo thân ảnh quỷ dị đó, A Bưu muốn nhìn xem hắn đến tột cùng muốn làm cái gì, khi hắn nhìn thấy người nọ tiến vào quân trướng của Lạc Hàn lập tức muốn động thủ, không ngờ
người nọ rất nhanh đã đi ra, chỉ thấy người nọ rời khỏi quân trướng của
Lạc Hàn liền vội vàng rời đi, A Bưu vẫn bất động thanh sắc theo phía
sau, đi một đoạn xa, A Bưu bỗng nhiên nghĩ đến bát thuốc kia cả người
run lên, vội vàng xoay người chạy về hướng quân trướng của Lạc Hàn.
Lạc Hàn hết sức chuyên chú nhìn bản đồ nghĩ phương pháp phá giải sông Hắc Thủy, bỗng nhiên cảm thấy yết hầu có một vị ngọt, vừa há mồm thì
một ngụm máu tươi liền phun lên trên bản đồ, trước mắt một mảnh hắc ám
rồi ngã xuống.
Binh lính canh giữ bên ngoài nghe động tĩnh xốc màn lên liền thấy Lạc Hàn đã té trên mặt đất.
“Không tốt , nhanh đi kêu quân y, Vương gia té xỉu “ binh lính canh giữ trướng lớn tiếng hô.
Binh lính bên ngoài nghe được tiếng la lập tức hướng chỗ quân y chạy
tới, A Bưu tránh ở một bên nghe được thanh âm hối hận không thôi, thầm
mắng mình làm sao có thể phạm phải sai lầm lớn như vậy, nếu Hàn Vương
gia có cái không hay xảy ra mình chết cũng không thể tạ tội, nhưng A Bưu không nghĩ ra là ai muốn đẩy Vương gia vào chỗ chết, nhớ tới phân phó
của Phong Lạc Tiêu A Bưu nhanh chóng hướng phương hướng vừa rồi đuổi
theo, nhưng đã không còn thấy bóng người, A Bưu duy nhất nhớ rõ trên mặt người nọ có một vết sẹo không dễ xóa bỏ được, A Bưu thề vô luận như thế nào cũng phải tìm được người nọ để giải mối hận trong lòng.