Thời điểm Tử điệp tiến vào cung sắc trời đã muốn hạ xuống, tịch dương đem ánh chiều tà cuối cùng chiếu vào hoàng cung tạo nên một sắc kim
vàng lóng lánh, hạ kiệu Tử Điệp yên lặng đi theo phía sau Phong Lạc
Tuyết, ngẩng đầu đánh giá Hoàng cung có vẻ quen thuộc vẫn như cũ hùng vĩ như vậy, người ngoài cung chỉ nhìn thấy vẻ bên ngoài phong cảnh vô hạn
của Hoàng cung lại không biết sau lưng nó lại là chua xót cùng bất đắc
dĩ, vì phong cảnh bên ngoài này mà trả giá không biết bao nhiêu thứ quý
giá, Tử Điệp đắm chìm trong tâm sự mà không có chú ý tới có người bên
cạnh lặng yên không tiếng động đang hướng Ngự thư phòng của Phong Lạc
Hiên đi đến.
Giờ phút này Phong Lạc Hiên đang ở trong Ngự thư phòng phê duyệt tấu
chương, trên mặt có ẩn ẩn tức giận, bọn thị vệ đứng ở hai bên sợ tới
mức ngay cả hô hấp cũng không dám chỉ sợ làm cho Hoàng Thượng tức giận.
“Ba” tiếng một quyển tấu chương bị Phong Lạc Hiên quăng trên mặt đất, “Vô liêm sỉ” Phong Lạc Hiên căm giận nói xong lại bắt đầu xem một bản
tấu chương khác, trong phòng tựa như giây phút yên lặng trước khi cơn
bão táp ập đến, “Ba” lại là tiếng một quyển tấu chương khác bị quăng
trên mặt đất, Phong Lạc Hiên tức giận từ trên long ỷ đứng lên chắp tay
sau lưng đi qua đi lại , bọn thái giám bị dọa cả người run run lúc này
ai cũng không dám đi lên nói chuyện, thái giám Lưu tổng quản đi đến ngự
thư phòng nghĩ muốn hướng Phong Lạc Hiên hội báo chuyện Phong Lạc Tuyết
đã hồi cung, đến đây lại nhìn thấy dưới đất đầy rẩy tấu chương liền run
rẩy đứng ở đàng kia không dám tiến lên, Phong Lạc Hiên nhìn hắn một cái, không kiên nhẫn nói:
“Có chuyện gì sao” ?
“Hồi Hoàng Thượng, công chúa và Lam tiểu thư đã hồi cung ” Lưu tổng quản nhỏ giọng nói.
“Đã biết, đều đi xuống đi, trẫm có việc sẽ kêu các ngươi” .
“Dạ” .
Phong Lạc Hiên còn vì chuyện tấu chương mà tức giận , từ xưa cây to
đón gió ,Phong Lạc Hiên luôn luôn vì chuyện làm thế nào để tiêu giảm
quyền lực Đổng thị bộ tộc mà đau đầu, bọn họ ỷ vào Hoàng Hậu ở trong
cung làm chỗ dựa nên luôn ở bên ngoài lung tung hoành hành nhưng Phong
Lạc Hiên cũng vẫn im lặng thấy như không thấy, nhưng hiện tại bọn họ thế nhưng muốn xây dựng quân đội riêng việc này không thể không quản, Phong Lạc Hiên nghĩ lợi dụng chuyện này tìm cái biện pháp đẹp cả đôi đường có thể làm cho bọn họ không thể xây dưng quân đội mà để cho mình dùng, như vậy có thể thuận lợi đoạt lại binh quyền lại có thể làm cho người khác
kính sợ. Phong Lạc Hiên nhìn thấy bên ngoài đã muốn tối lại nghĩ đến Tử
Điệp trở lại trong cung, thuận tay cầm lấy áo khoác hướng tẩm cung Phong Lạc Tuyết đi đến.
Bên trong Tử tiêu điện Tử Điệp đang giáo cho Phong Lạc Tuyết đàn một
tân khúc, đứt quãng thanh âm theo bên trong truyền ra, Phong Lạc Hiên
đứng ở bên ngoài lắng nghe khúc nhạc có làn điệu thực đặc biệt này, tâm
tình áp lực tựa hồ đã tốt lên rất nhiều, Phong Lạc Hiên điều chỉnh tâm
tình mới hướng bên trong đi vào, bọn thị nữ thấy Hoàng Thượng tiến vào
vừa định quỳ xuống nghênh đón đã bị Phong Lạc Hiên vội vàng ngăn cản, Tử Điệp cùng Phong Lạc Tuyết không biết Hoàng Thượng tiến vào vẫn như cũ
tại bên kia còn thật sự học, Phong Lạc Hiên thấy bộ dáng bọn họ nghiêm
túc không khỏi nở nụ cười, tiếng cười phát ra liền bị bọn họ phát hiện .
“Hoàng huynh” “Gặp qua Hoàng Thượng” Phong Lạc Tuyết cùng Tử Điệp trăm miệng một lời nói.
“Thôi, không cần khách sáo như vậy ” .
Tử Điệp không nghĩ tới đã trễ thế này Phong Lạc Hiên còn có thể đến
tẩm cung của Phong Lạc Tuyết, mặc dù có chút ngoài ý muốn cũng không có
biểu hiện ở trên mặt, Phong Lạc Hiên thấy trên mặt Tử Điệp một chút kinh hỉ cũng không có không khỏi thất vọng, vừa vặn tâm tình mới tốt lên
chút lại bắt đầu lo lắng, Phong Lạc Tuyết thấy Phong Lạc Hiên âm tình
bất định giống như có cái tâm sự gì, liền hỏi Phong Lạc Hiên: “Hoàng
huynh, ngươi có phải có chuyện gì không vui hay không” ?
“Có a, còn rất khó giải quyết , ngươi cùng Tử Điệp xem thử có ý kiến tốt gì cho ta không” .
Phong Lạc Hiên liền đem chuyện tấu chương vừa rồi đại loại nói qua
một chút, Tử Điệp nghe xong lẳng lặng ngồi ở một bên tự hỏi, chuyện như
vậy trước kia trên tivi thấy cũng nhiều, chính là thế lực gia tộc lớn uy hiếp đến địa vị Hoàng Thượng, Hoàng thượng muốn nghĩ biện pháp tốt lật
đổ, Phong Lạc Hiên nhìn Tử Điệp một bên đang tự hỏi liền hỏi Tử Điệp có
cái biện pháp tốt nào có thể giải quyết, Tử Điệp suy nghĩ một hồi mới
chậm rãi nói ra ý nghĩ.
“Hoàng Thượng, ngươi có cái biện pháp tốt gì nói ra chúng ta nghe xem” Tử Điệp nhìn Phong Lạc Hiên hỏi.
“Biện pháp tốt thì không có, đơn giản chính là ngày mai trước khi lâm triều gọi các đại thần khác gặp riêng mình, sau đó hướng Đổng thị tạo
áp lực làm cho bọn họ tự động giao quyền” .
“Như vậy bọn họ có thể đem quyền lực giao ra sao, nếu đơn giản như
trong lời nói Hoàng Thượng như vậy Hoàng Thương sẽ không sầu mày thâm
khóa “
“Vấn đề khó giải quyết, ngươi có phương pháp nào tốt không ngại nói ra nghe một chút” .
“Ta cảm thấy hẳn là tác động từ xa rồi từ từ làm tan rã bên trong” .
“Chỉ giáo cho” Phong Lạc Hiên kích động hỏi Tử Điệp.
“Hoàng Thượng người có từng nghĩ tới không, Đổng thị bộ tộc này càn
rỡ như vậy là vì trong cung có chỗ dựa là Hoàng Hậu, mà vì bọn họ là
hoàng thân quốc thích nên không ai dám phản kháng bọn họ, hơn nữa Hoàng
Thượng cùng Hoàng Hậu thành hôn cũng là bởi vì thế lực Đổng gia lớn như
vậy có thể mượn Đổng gia trợ giúp trừ bỏ các thế lực khác, đây là phương diện tốt cũng như không tốt, chính là từ đây Hoàng Thượng cũng không
thể tùy ý trừ bỏ bọn hắn, Đổng gia tựa như gốc rể của cây đại thụ bốn
phương tám hướng đều thông suốt, nếu bộ phận trung tâm không thể động
đến như vậy liền tác động từ các rể bên ngoài như vậy cũng không bị phát hiện, chậm rãi đem các nhánh rể đó xóa sạch chờ đến lúc bọn hắn phát
hiện cũng đã hoàn toàn bị cô lập, cuối cùng lại chậm rãi thu thập điểm
trung tâm liền dễ dàng hơn, đến lúc đó bọn họ sẽ vì mạng sống mà đem
quân quyền hai tay dâng lên, đến lúc đó Hoàng Thượng lại sắc phong cho
bọn họ một chức quan tước hữu danh vô thực làm cho bọn họ không thể làm
gì được còn có thể để lại thanh danh cho các vị đại thần” Tử Điệp bình
tĩnh đem ý nghĩ của chính mình nói ra.
Phong Lạc Hiên lăng lăng nhìn Tử Điệp, hắn cảm thấy Tử Điệp rất hiểu
biết về chính trị nhìn thấy xa như vậy, các đại thần không thể nghĩ được mà nàng lại có thể tùy ý mà nói, Phong Lạc Hiên lại một lần nữa chứng
kiến sự thông minh của Tử Điệp nhưng cũng khẳng định ý nghĩ trong lòng
không tiếc hết thảy cũng muốn đem nàng ở bên người mình! Lại nghĩ đến ý
trung nhân trong lòng Tử Điệp là Phong Lạc Hàn, Phong Lạc Hiên liền đố
kỵ phát cuồng, hắn không hiểu chính mình so ra cũng không kém gì với
Phong Lạc Hàn vì sao Tử Điệp lại không nhìn thấy cái tốt của hắn, trong
lòng thầm nghĩ một ngày nào đó ta sẽ cho ngươi yêu thượng ta.
Tử Điệp thấy Phong Lạc Hiên không nói được một lời còn tưởng rằng ý nghĩ của mình làm hắn không hài lòng liền thật cẩn thận hỏi:
“Hoàng Thượng, phương pháp này có được thông không” ?
“Ha ha… , phương pháp này thật tốt quá, quả thực là một hòn đá ném
hai con chim, Tử Điệp ngươi thật sự là giỏi , nhân tài như ngươi vậy
đúng là khiếm khuyết ở bên người Trẫm, Trẫm vẫn khuyết thiếu một người
vợ hiền” Phong Lạc Hiên nhìn Tử Điệp ý vị thâm trường nói.
Nghe được lời nói của Phong Lạc Hiên thân mình Tử Điệp ngẩn ra cả
người sợ hãi, hối hận chính mình không nên ở trước mặt hắn bộc lộ tài
năng , nay, tàn cục như vậy không có người tới giúp nàng thu thập chỉ có thể dựa vào chính mình thôi, vì thế nhìn Phong Lạc Hiên vô lực cười
nói:
“Tạ Hoàng Thượng khích lệ” .