Chị Lỡ Yêu Em Rồi, Chàng Trai À!

Chương 21: Chương 21: Lên Đây Tôi Cõng Chị.




"Rầm rầm" Tiếng đập cửa vang vọng khắp nhà vệ sinh làm tôi giật mình suýt làm rơi điện thoại vào bồn cầu. Cái con nhỏ Dĩnh Vy này, sao chụy gọi hoài mà cưng không bắt máy hả?

"Chị có ở trong đó không?" - Hắn gào rống.

"Có có mau mở cửa." - Tôi rống họng gào lại.

"Tôi mở cửa đấy chị ra ngoài đi." - Hắn nói tiếp sau đó là tiếng lách cách cửa thanh sắt chắn cửa.

Một luồng ánh sáng chói chang lùa vào mắt tôi. Cuối cùng tôi cũng thoát ra được rồi, tạ ơn trời đất. Trèo xuống bồn cầu tôi lao về phía cánh cửa đang mở rộng chào mời. Em iêu chị đến với em đây. Khỏi phải nói, tôi biết là bộ dạng của tôi thảm hại đến mức nào, khuôn mặt biến dị ra sao. Và cũng chắc do cái biểu cảm có phần hơi "biến thái" của tôi mà hắn nhíu hết cả chân mày lại, mặt nhăn như khỉ ăn ớt. Tôi don't care chỉ muốn chạy thật nhanh ra ngoài, ra khỏi cái phòng vệ sinh u ám rùng rợn này.

Khi tôi tưởng rằng mình sắp ra khỏi đây thì trời đất bỗng dưng quay tròn, trần nhà bỗng dưng lộn ngược và tôi bỗng dưng lăn đùng ra đất mà không hiểu tại sao. Tôi té một cách bất ngờ, bất ngờ đến nỗi khi cái bàn tọa của tôi chạm đất rồi thì tôi vẫn chưa kịp hét ra nổi một tiếng. Lồm cồm bò dậy tôi đưa mắt ngây ngốc nhìn hắn. Hắn cũng đang trợn mắt nhìn tôi, tay phải giơ giữa không trung.

Cắn răng nhịn đau tôi cố đứng lên nhưng đành bất lực té oạch xuống sàn nhà lạnh ngắt một lần nữa. Tôi đã làm gì sai nhỉ? Tôi chỉ là muốn đón nắng mai, ôm nó vào lòng, yêu thương chiều chuộng nó thôi mà. Tôi đơn giản chỉ là muốn bước chân qua cánh cửa này thôi thế mà hắn lại nghĩ tôi định lao đến ôm hắn làm trò đồi bại. Vì bảo vệ tấm thân "ngọc ngà, trinh trắng" mà hắn nỡ một cước xô tôi lăn chỏng chơ rồi còn nhìn tôi căm phẫn. Và hay rồi, chân tôi bây giờ đau như muốn rụng luôn. Đứng dậy không nổi thì ôm nắng bằng răng à.

"Này cái tên kia, đầu óc đen tối nghĩ oan cho người khác thì thôi đi. Có cần phải ra tay ác độc như vậy không?" - Tôi chống tay xuống đất, ngồi dáng không thể bá hơn hất mặt nói.

"Làm sao tôi biết được cơ chứ. Ai đời tôi vừa mở cửa ra chưa kịp nhìn rõ gì thì thấy chị mang bộ mặt như ma phóng ra. Tôi chỉ hành động theo phản xạ khi gặp kẻ "xấu" thôi" - Hắn định khoanh tay trước ngực nói.

"Đệt. Vừa phải thôi nha. Xô ngã người ta mà một câu xin lỗi cũng không có hả? Lại còn nói cái gì? Chị đây giống ma á!!! Có nhầm không vậy, chị đây thấy cậu giống ma hơn đó." - Tôi thẹn đỏ mặt vì cái suy nghĩ khá ảo tưởng của mình lúc nãy. Thì ra hắn ta bị tôi làm chon giật mình mà thôi, tôi nghĩ nhiều quá rồi.

"Rồi tôi xin lỗi. Chân chị sao rồi, có đứng dậy được không?" - Hắn cúi người xuống hỏi han. Coi như vẫn còn có chút chí khí nam nhi.

"Đau chết bà luôn, cậu xô tôi như nào vậy? Giờ đứng không nổi nà, không những chân đau mà mông cũng đau nữa." - Tôi nhăn nhó kể khổ.

"Rồi rồi tôi xin lỗi mà. Đây chị bám vào tôi mà đứng dậy đi, ngồi ăn vạ một hồi là vi khuẩn bò khắp người ráng chịu nha." - Hắn đe dọa.

"Ặc ặc mau kéo chị đứng dậy coi, kéo dậy nhanh lên." - Tôi cố với tay bám vào vai hắn để làm điểm tựa. - "Ui đau quá không đứng được." - Tôi bất lực.

Thật sự là rất đau, mắt cá chân trái đau điếng mỗi khi tôi cố chống xuống đất để đứng lên. Bao nhiêu lần thử là bấy nhiêu lần da gà da vịt nổi lên cho bằng hết. Tôi suýt xoa cúi xuống thổi thổi chân thì thấy máu từ đâu chảy ra, nhìn lại thì mới biết cổ chân tội nghiệp của tôi bị mất một miếng da. Tôi hoảng hồn lấy tay bịt vết thương lại để máu ngừng chảy, đưa mắt "ngấn lệ" nhìn hắn không rời, nhìn cái con người hại tôi ra nông nỗi này. Chẳng hiểu lúc nãy té tôi vị va vào đâu nhưng hết đau ngoài da rồi lại đau trong da, hai ba cái đau cộng lại thì tôi cũng chỉ biết đầu hàng số phận mà thôi.

"Lên đây tôi cõng chị." - Hắn sau khi loay hoay lôi kéo tôi nhưng bất thành đành thở dài đưa lưng ra kêu tôi trèo lên.

"Ngồi xuống thấp tí chị mới trèo lên nổi." - Tôi từ biểu cảm bất lực liền chuyển sang biểu cảm cực kỳ nham hiểm, nhìn hắn cười gian mấy cái, đợi hắn ngồi thấp xuống thì liền nhảy cái ọt lên. Dễ dàng thôi mà.

Nắm tóc hắn giật đứt mấy cọng cho bỏ ghét tôi cười khoái trá khi nghe hắn la oai oái.

"Này chị định bức hết tóc của tôi đấy à! Tôi có lòng tốt cõng chị mà chị làm vậy sao?" - Hắn ai oán cằn nhằn.

"Cho cậu hiểu cảm giác bị bức tóc nhá." - Tôi cười hề hề, đưa bản mặt của mình rướn qua vai hắn nói. Sau đó vỗ lưng hắn như vỗ lưng ngựa không ngừng kêu hắn tiến về phía trước.

"Haizzz vì tôi nể tình tôi lỡ xô chị nên tôi mới nhịn đấy nha." - Hắn thở dài lắc đầu nói, nhưng trên môi hắn lại nở một nụ cười, chỉ là phớt nhẹ qua thôi.

Hắn giữ tôi chỉ bằng tay phải, đơn giản là vì tay trái của hắn đang bị thương. Do bất tiện như vậy nên hắn có vẻ khó khăn khi bước đi. Tôi thì sợ té vòng hai tay qua cổ hắn xiết chặt khiến hắn khó thở ho khụ khụ mấy lần.

"Này tôi yêu cầu chị về nhà ăn ít cơm lại đi nha. Người thì lùn mà nặng như heo vậy?" - Hắn sa sầm mặt nói, mồ hôi chảy ròng ròng.

"Im đi nha, tại cậu yếu quá còn gì, lớp chị trước mặt kìa, sắp tới rồi đi nhanh tí đi." - Tôi bị chạm tới lòng tự ái, âm thầm giơ tay bức hai ba cọng tóc của hắn. Tôi mà vừa lùn vừa nặng á hả, tôi cũng hơn 3 mét bẻ đôi rồi, cân nặng cũng xấp xỉ 50 kg thôi mà, vẫn còn chuẩn chán.

Hắn gồng tay, xốc tôi lên lấy sức rồi "lết" vào lớp của. Nhà vệ sinh cách lớp tôi chưa đầy 30s đi bộ mà hắn cõng tôi có chút xíu lại thở hổn hển như đúng rồi, lố quá đê. Đặt tôi ngồi yên vị trên ghế hắn nhìn xung quanh lớp tôi một lượt. cũng may là cuối tiết nãy giờ nên gần như cả trường về hết rồi, tuy lớp tôi vẫn còn mở cửa nhưng chỉ có hai cái balo bị vứt một đống chỗ bàn tôi. Nhắc đến balo tôi mới nhớ ra một sự kiện quan trọng, con nhỏ Dĩnh Vy kia chạy đâu mất rồi? Bảo nó Trông cái balo hộ mà bây giờ bóng dáng chẳng còn, thấy tôi lâu vào thì chẳng thèm bận tâm đi kiếm, gọi điện thì không thèm nghe. Cái con nhỏ này biến vào xó xỉnh nào rồi? Tôi nhăn mặt lôi điện thoại gọi nàng lần nữa. Hay rồi, đến cả điện thoại mà cũng vứt ở trong lớp, chuông kêu ầm lên, người ta chưa lấy cho là may lắm rồi. Tôi thầm mắng nàng.

Bỗng một bóng dáng quen thuộc lướt qua cửa sổ lớp tôi. Cô nàng Dĩnh Vy đáng yêu bây giờ mới chịu ló mặt ra, miệng ngân nga hát, nhảy chân sáo nhí nhảnh chuẩn bị đi ngang qua lớp thì tôi liền hét to lên:

"Cái con bạn trời đánh kia, bà đi đâu nãy giờ hả???????"

Tôi phải công nhận một điều là chất giọng tôi rất tốt, sức công phá rất mạnh mẽ, nàng ta bị tôi tấn công bất ngờ thì giật nảy mình nhìn vào lớp. Vừa thấy tôi mắt nàng như suýt lồi ra ngoài lắp bắp:

"Sao... sao... À con quỷ kia bà làm gì mà la hét dữ vậy chứ?"

"Vào đây, vào đây." - Tôi chống khủy tay xuống mặt bàn, ngón tay linh hoạt ngoắt ngoắt kêu nàng lại gần tỏ vẻ chụy đại.

Nàng thấy không khí trong lớp căng thẳng cũng ngập ngừng đi vào, nhìn tôi ái ngại, cười nham nhở chọc cười tôi. Tôi nhàm chán trợn mắt nhìn nàng làm nàng hết hồn chạy nhanh đến chỗ tôi.

"Lúc nãy đi đâu mà gọi điện không trả lời." - Tôi tra hỏi.

"À đi đi photo tài liệu." - Nàng sợ sệt đáp.

"Chị ấy đi theo thầy Thiên thì có." - Hắn đang đóng vai người qua đường liền chuyển sang người trong cuộc. Thầy Thiên? Không phải là thầy chủ nhiệm à?

"Ái, em ở đâu chui ra vậy?" - Nàng bị hù lên hù xuống ôm tim thở mạnh.

"Ở đây nãy giờ rồi mà tại chị không thấy thôi. Lúc nãy em thấy chị nói chuyện với thầy Thiên ở dưới lầu mà, chị có đi photo tài liệu gì đâu." - Hắn thẳng như ruột ngựa tố cáo Dĩnh Vy khiến nàng giãy đành đạch.

"Tốt lắm!" - Tôi giơ ngón cái về phía hắn. - "Bà biết nãy giờ tui bị nhốt trong nhà vệ sinh không hả con kia? Gọi cho bà thì bà không nghe, hên là có thằng nhóc này không là tui kí sinh ở trỏng đến mai luôn rồi."

"Hả? Bà bị nhốt á?" - Nàng ngạc nhiên hỏi nhưng khi thấy mặt tôi sa sầm xuống thì liền chuyển qua nịnh nọt - "Tui tui xin lỗi mà, tại.. tại tui thấy thầy đi ngang qua lớp mình nên tui chịu không nổi nên.. nên mới chạy theo thôi. Bà cũng biết tui mà... Hì hì. Mà sao nhóc đó mang bà ra được vậy?"

Bị hỏi ngược lại, tôi đang định mở miệng trách mắng nàng tiếp thì liền im bặt, một chữ cũng không nói nên lời.

"À tui biết rồi nha vậy mà bà dám bảo là bà không thèm hả? Lén la lén lút sau lưng tui. Vậy mà dám mắng tui? Hahaha" - Nàng ta như mới khám phá ra một bí mật kinh thiên động địa, ngửa mặt lên trời cười.

"Cái gì mà lén lén lút lút... Này nói gì đi chứ cái thằng nhóc này? Chị với cậu đâu có gì đâu đúng không? Hả? Hả?" - Tôi quay qua hắn kêu hắn giải thích.

"Em chỉ tình cờ đi ngang qua thôi, đúng lúc nghe được tiếng hét như lợn chọc tiết của chị Hạ nên mới biết!" - Hắn nhìn tôi bằng nửa con mắt, vô sỉ giải thích.

"Ặc chụy giết cậu, Vy đâu giết hắn lập công chuộc tội cho ta." - Tôi ra lệnh.

"Tuân lệnh!" - Nàng giơ tay ngang trán sau đó lao vào chọt lét tôi.

Loạn rồi loạn rồi, ai đời tôi tớ lại phản chủ như vậy cơ chứ???? Hắn đứng bên ngoài nhìn tôi bị hành hạ, không giúp thì thôi lại còn cười lớn. Con nhỏ tội nghiệp là tôi thì chỉ biết khóc trong lòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.