Chỉ Mãi Là Giấc Mơ

Chương 1: Chương 1: Trở Về




Thời tiết tháng 2 năm nay ở thành phố B đặc biệt lạnh, có là mùa xuân lạnh nhất mà tôi từng biết.

Tôi đi theo một nữ thư ký để đến phòng làm việc của Tổng giám đốc tập đoàn Hạ Thị nổi tiếng Hạ Tuyết Dao. Mặc dù có quen biết một chút với Hạ Tuyết Dao nhưng đây là lần đầu tiên tôi đặt chân đến tập đoàn Hạ Thị này. Thật sự hoành tráng hơn nhiều so với tôi tưởng tượng.

Hai bàn tay bỗng dưng trở nên lạnh buốt, tôi liền đút tay vào trong túi áo. Tôi mím môi lại, liệu lần này trở về thành phố B liệu có phải là sự lựa chọn đúng đắn của tôi hay không nữa. Nhưng nghĩ lại, về thì vẫn phải về, tôi dù sao cũng không thể nào trốn tránh cả đời được.

- Quách tiểu thư, mời cô vào, Tổng giám đốc đang đợi cô ở bên trong.

- Cảm ơn.

Vừa nhìn thấy tôi đứng trước mặt mình, Hạ Tuyết Dao đã giật mình đứng dậy. Có lẽ cô ấy không nghĩ đến người đang đứng ở đây lại chính là Quách Tử Lăng tôi, cũng đã 5 năm không gặp nhau rồi.

- Cô chính là Rosie mà ông Hứa nói sao?

- Phải, tôi là Rosie, cũng là Quách Tử Lăng. Chúng ta đã từng quen biết, cô cũng biết tính của tôi mà.

- Ừ.

Chúng tôi có một màn chào hỏi hết sức đơn giản rồi cùng nhau ra sofa ngồi.

Hạ Tuyết Dao rót cho tôi một cốc trà nóng rồi đẩy đến trước mặt tôi, tiện thể nói luôn:

- Trông cô thế này, 5 năm qua thay đổi cũng không ít thì phải.

- Chẳng phải Lương Vũ Tranh, chị dâu của cô cũng từng nói trong một bài báo là con người thì cần phải thay đổi hay sao? Tuyết Dao, so với 5 năm trước, cô của bây giờ cũng thay đổi rồi mà, huống chi là tôi. Cả tôi và cô đều là những người từng gặp biến cố lớn trong đời nên hiểu rõ, chúng ta phải thay đổi thì mới có thể sống tiếp.

- Nhưng tại sao cô lại là trợ lý của ông Hứa vậy? Tôi vẫn nhớ rõ đây vốn dĩ không phải là chuyên ngành cô từng học.

Nghe câu nói này tôi đã mỉm cười rồi cầm tách trà nóng vừa mới rót lên. Hai bàn tay tôi ôm trọn tách trà, sức nóng của tách trà đã giúp bàn tay tôi thêm ấm áp hơn nhiều.

Hạ Tuyết Dao vẫn nhìn tôi như vậy, vẫn chờ đợi câu trả lời thẳng thắn từ tôi. Có vẻ như cô ấy cũng không vội vàng lắm.

- Tôi làm trợ lý của ông Hứa bởi căn bản là không muốn nhớ đến những chuyện đau lòng trước đây. Bốn tháng đối với tôi là quá đủ rồi. Thật sự tôi đã cố gắng 4 tháng để làm một chuyện vô ích.

Những câu nói của tôi, Hạ Tuyết Dao đều hiểu rõ cả. Những chuyện mà Quách Tử Lăng tôi đã gặp phải cách đây 5 năm, cô ấy không phải là không biết. Nhưng mà cô ấy cũng biết, tôi của bây giờ thật sự đã tìm được cách rũ bỏ quá khứ đau buồn kia rồi.

- Dạo này cô sống tốt không?

- Rất tốt. Có thể làm nghề mà mình thích thì đương nhiên là rất tốt rồi. Cuộc sống mỗi ngày đều trải qua rất thú vị.

- Kết hôn chưa?

- Kết hôn ấy hả? Có lẽ là cũng sắp rồi, vị hôn phu của tôi là Ngô Lạc Thành, chắc cô cũng biết nhỉ?

Hạ Tuyết Dao chỉ gật đầu qua loa. Thực tế cô chỉ hy vọng, tôi cho đến ngày hôm nay vẫn chưa kết hôn.

- Trong 5 năm nay, cô và Tôn Hạo không liên lạc gì à?

- Anh ấy không nói với cô à? Nhưng thật sự, chúng tôi tốt nhất là đừng nên liên lạc với nhau thì hơn. Chuyện đã qua rồi, tuy không muốn nhớ lại nhưng thật sự, tôi không muốn đau thêm nữa. Tôi cũng nghĩ, Tôn Hạo giống tôi, muốn quên đi đoạn quá khứ ấy.

Lúc này, tôi mới đặt tách trà đang nguội dần xuống bàn. Tôi không chỉ dùng tách trà ấy sưởi ấm đôi bàn tay lạnh giá mà còn muốn làm nóng lại trái tim đã đóng băng từ lâu kia. Nhưng dù có giữ lâu đến thế nào thì cũng sẽ nguội lạnh, chẳng thể tan chảy hết được.

- Tôn Hạo vẫn sống như vậy, chưa kết hôn.

- Tôi lại nghĩ 5 năm là một khoảng thời gian đủ dài để anh ấy có thể tìm cho mình một người bạn đời thích hợp. Nhưng có lẽ yêu cầu của anh ấy cao quá, ngày trước tôi cũng không đạt được mức độ ấy.

- Cô có yêu Tôn Hạo không? Không phải là 5 năm qua cô đã thật sự quên hết mọi chuyện rồi đấy chứ?

Tôi lắc đầu. Với tôi, chuyện của 5 năm trước đã để lại cho tôi một vết thương lớn, rất lớn. Nhưng cho đến ngày hôm nay, tôi không còn đau như trước nữa. Và cũng từ đó mà tôi ngẫm ra một điều, đó là đừng cố chiếm lấy những thứ vốn dĩ không thuộc về mình.

- Yêu thì sao, mà không yêu thì sao? Cuộc đời tôi, 4 tháng đó đã là quá đủ rồi, tình yêu khi ấy thì làm được gì chứ? Nhưng mà Tuyết Dao, đến với Tôn Hạo là sự lựa chọn sai lầm của tôi.

- Cô hạnh phúc khi ở bên Ngô Lạc Thành?

- Phải. Ít ra Lạc Thành cũng đem lại cho tôi một cảm giác an toàn hơn Tôn Hạo ngày trước. Cô có lẽ không biết, khi ở bên Tôn Hạo tôi đã từng lo sợ đến mức nào đâu.

Nghe tôi nói đến đây, Hạ Tuyết Dao cũng chẳng nói được gì thêm bởi cô căn bản chẳng thể nói được gì nữa. Nhưng thật sự, cuộc sống của tôi 5 năm trước vốn dĩ chẳng hạnh phúc gì. Có lẽ hiện tại, tôi nghĩ tôi đã có thể tìm được một hạnh thật sự mà tôi vốn đã mong muốn từ lâu.

- Tuyết Dao, hôm nay tôi đến đây là muốn cùng cô bàn đến chuyện công việc chứ không muốn nhắc lại những chuyện trước kia nữa. Tuy hiện tại có nhắc lại tôi cũng không đau lòng nữa nhưng dù sao với tôi, nó vẫn là một cái gai trong lòng. Mối quan hệ giữa chúng ta trước đây khá ổn, tôi không muốn chỉ vì một chuyện mà gây ảnh hưởng đến việc này.

- Được.

- Thật ra 5 năm trước sau khi rời thành phố B, tôi có đến thành phố T sống một thời gian rồi cuối cùng mới đến London. Ở đây tôi đã gặp được ông Hứa và sau đó ông ấy đã nhận tôi làm học trò. Sau đó, tôi quyết định theo ông ấy học thiết kế thời trang và cũng đã đạt được một số thành tựu. Lần trước gửi cho cô 15 bản phác thảo trang phục, trong đó có 5 bộ do tôi thiết kế.

Hạ Tuyết Dao vừa rót trà thêm vào cốc vừa nghe tôi nói. Cô ấy không nghĩ là cuộc sống của tôi lại có phần đơn giản như những lời vừa nói kia. Nhưng có phải là cô ấy đã quá đa nghi không?

- Hai tháng qua, sức khỏe của sư phụ yếu dần nên ông đã quyết định sẽ tổ chức show diễn thời trang cuối cùng vào tháng 5.

- Ông Hứa nói với tôi, cô là một tài năng mới, những mẫu thiết kế của cô đều rất xuất sắc. Ông ấy giới thiệu cô cho tôi, còn nói rằng tài năng của cô sẽ không khiến tôi thất vọng.

- Yên tâm, tôi sẽ không khiến cô thất vọng đâu. Nhưng show trình diễn vẫn sẽ được ấn định vào 20 ngày nữa phải không?

- Phải.

Lúc này mới uống một ngụm trà nhỏ. Trà này của Hạ Tuyết Dao tuy ngon nhưng mùi đậm quá, giống y chang tính cách của cô ấy ngày trước vậy.

- Như đã nói từ trước, mọi khâu chuẩn bị về trang phục tôi sẽ phụ trách. Về phần sân khấu, trong văn bản gửi kèm phác thảo tôi cũng đã nói qua rồi. Hy vọng cô có thể giúp tôi mời được những người mẫu thật sự có tài. Tôi hơi bị mẫn cảm với những cô gái trẻ đẹp, nổi tiếng nhưng bất tài.

- Được, tôi sẽ làm đúng theo yêu cầu của cô. Tôi biết đây là show diễn đầu tiên do chính cô tự đứng ra phụ trách nên tôi sẽ giúp cô những mặt khác để có thể hoàn thành công việc một cách tốt đẹp nhất.

- Cảm ơn.

Hạ Tuyết Dao đi đến bàn làm việc, ấn điện thoại rồi gọi thư ký đi vào.

- Tử Lăng, vì để thuận lợi cho công việc của cô, tôi đã bảo thư ký sắp xếp cho cô một phòng làm việc riêng ở tầng 50, đây cũng là tầng làm việc cho đội ngũ của Vivian Limer. Cô cứ đến đó tham quan một chút, nếu có gì không hài lòng thì nói lại với tôi.

- Tôi biết rồi. Cảm ơn cô nhiều. À phải, tôi hy vọng cả phần trang phục, người mẫu, sân khấu và khách mời sẽ được làm xong trong vòng 15 ngày. Ngày 16 sẽ để cho người mẫu mặc thử đồ, nếu có gì không chuẩn thì có thể làm lại. Trước khi chính thức tổ chức show vào ngày 20 thì tất cả mọi việc phải được hoàn tất, kể cả buổi trình duyệt.

- Được rồi.

Nói xong, Hạ Tuyết Dao ngẩng đầu lên nhìn thư ký đang đứng gần đó, nói:

- Cô đưa Quách tiểu thư đến phòng làm việc của cô ấy rồi giới thiệu cho mọi người cùng biết.

- Vâng.

- Tuyết Dao, cô cứ làm việc đi, tôi đi trước.

- Ừ.

- Quách tiểu thư, mời đi theo tôi.

Tôi nhanh chóng rời khỏi phòng làm việc của Tổng giám đốc, đi theo nữ thư ký đi đến phòng riêng đã được chuẩn bị sẵn.

Hạ Tuyết Dao lúc này vẫn đang ngồi ở sofa, nhíu mày nhìn ra hướng cánh cửa kia. Tôi biết Hạ Tuyết Dao lúc này đang nghĩ gì, chắc cô ấy cũng không muốn tôi trở về thành phố B này nữa.

Có lẽ, Hạ Tuyết Dao vừa rồi cũng muốn hỏi tôi là: “Quách Tử Lăng, tại sao sau bao nhiêu năm cô lại trở về chứ? Cô là thật lòng hay chỉ là dụng tâm?” Nhưng, cô ấy cuối cùng lại không hỏi.

Lần này trở về, tôi đã suy nghĩ rất nhiều nhưng tôi nghĩ, về thì nên về thôi, tôi không muốn trốn tránh nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.