“Tiểu Tâm. . . . . .” Thanh âm của người đàn ông rất đè nén.
“Ừ. . . . . .” Giọng của cô gái rất kiều mỵ.
“Đặt cái đệm này ở phía dưới.” Một cái gối đầu hướng dưới mông cô gái nhét.
“Vì. . . . . . Tại sao. . . . . .” Cô gái lời nói đứt quãng, vừa nói vừa chạm vào cái thứ phiền phức kia.
“Như vậy, Kích. . . . . . Kích thích. . . . . .hơn. Nhanh lên một chút. . . . . .” Người phía trên rõ ràng rất kích động, cấp bách nói.
Cô gái phía dười phối hợp cong thân thể lên, trong miệng lầm bầm nói: “Anh gần đây sao cứ muốn em kê cái này?”
“Đừng nói chuyện, chuyên tâm một chút.” Người đàn ông cuối cùng đem gối đầu kê xong, chứng tỏ bản lãnh đấu tranh anh dũng thật sự. Thoáng chốc bên trong nhà chiến tranh mịt mù, chinh phục và bị chinh phục, chiến tranh đặc biệt kịch liệt khai hỏa.
Chiến tranh kéo dài thật lâu, thật lâu, lâu đến mức cô gái bên dưới quăng mũ cởi giáp thanh âm kêu gọi tha mạng cũng không thể phát ra.
Người đàn ông nằm trên cô gái đó, lồng ngực dán chặt, thở hổn hển không ổn định giống như đang phóng từng đợt lại từng đợt dòng điện qua lại, bên trong phòng không khí cũng cô đăc lại.
“Anh Bồi, đi tắm một cái.” Cô gái vuốt đầu người đàn ông .
“Không đi.” Tên đàn ông nằm phía trên ăn vạ, đè ép cô gái bên dưới bất động.
“Gối đầu đệm ở phía dưới không thoải mái, anh cho em đi mà .” Người bên dưới cố gắng đẩy tên đàn ông cứng đầu cứng cổ phía trên ra.
Nhưng mà kẻ cứng đầu đó tiếp tục ăn vạ, không rời đi, cũng không nói chuyện.
Cô gái mệt mỏi vô cùng, mơ màng đã ngủ. Đại khái nửa giờ sau, người đàn ông đột nhiên cử động.
Ánh trăng xuyên thấu qua rèm cửa sổ chiếu vào bên trong phòng, chiếu sáng ngũ quan tuấn lãng tà mị trên người đàn ông. Anh giơ tay cầm đồng hồ trên tủ đầu giường nhìn một chút, khóe miệng kéo ra một nụ cười hài lòng vì gian kế đã thực hiện thành công.
“Tiểu Tâm, có thể đi tắm.” Anh vỗ nhẹ khuôn mặt cô gái.
Cô gái á một tiếng, nghiêng người lại ngủ, thật sự là quá mệt mỏi!
Người đàn ông cười lắc đầu, đưa tay đem cô gái ôm ngang lên.
Thôi, cô ấy ngủ mặc kệ cô ấy, việc chơi anh cứ chơi, không ảnh hưởng đại dục kế uyên ương của anh.
2
Sáng sớm, thời điểm đồng hồ báo thức vang lên, An Tiểu Tâm nghĩ SHI.
Cả người quả thật muốn rời ra từng mảnh, mí mắt cũng không mở ra được, còn tiếp tục như vậy nữa, cô sẽ thành người trẻ tuổi không thể dậy sớm mất.
Cô nhấn tắt đồng hồ báo thức, lấy xuống cánh tay người nào đó đang để trên eo mình, ngồi dậy chuẩn bị mặc quần áo.
“Ừ. . . . . .” Anh Bồi duỗi bàn tay, đem An Tiểu Tâm lại bị cho kéo vào trong chăn, “Dậy sớm như thế làm gì?”
“Bộ phận quan hệ xã hội hôm nay có một khách hàng quan trọng cần phải tiếp đãi, phó quản lý Hà cố ý nói để cho em đúng giờ đi làm.” An Tiểu Tâm dùng đầu ngón tay chọc một cái vào đầu Anh Bồi , không hài lòng nói, “Anh có thể chừa chút mặt mũi cho em được không, đừng làm cho phó quản lý Hà vừa đụng đến chuyện quan trọng gì, luôn cố ý đến nhắc nhở em, đúng giờ đi làm.”
“Không phải có anh đi cùng với em đến trễ sao!” Anh Bồi bĩu môi, ôm An Tiểu Tâm không thả.
“Anh là ông chủ, em là nô tài.” An Tiểu Tâm méo miệng.
“Vậy anh cho em làm nô tài! Vợ yêu à, không phải là em đã đồng ý gả cho anh , trở lại sinh con cho anh sao, khi nào thực hiện lời hứa vậy?” Anh Bồi ngán An Tiểu Tâm, đầu ở trong lòng cô cọ tới cọ lui.
An Tiểu Tâm mặt run lên, đẩy Anh Bồi nói: “Sao trước kia thế nào em không phát hiện ra, cái người này chưa gì đã ngán người. Không phải nói chờ một chút sao!” ” Chị Đường Tâm nói rồi, hôn nhân là phần mộ tình yêu . Mẹ em cũng đã dạy, đàn ông luôn có mới nới cũ, không có được mới là tốt nhất. Tư Mộng cũng nói, đàn ông lời ngon tiếng ngọt không thể tin. . . . . .”
An Tiểu Tâm đếm trên đầu ngón tay, cẩn thận báo cáo nội dung người khác đã chỉ dạy cô như thế nào.
Anh Bồi trên mặt anh tuấn vẽ đầy vạch đen, anh nghĩ bóp chết mấy người phụ nữ kia. Anh muốn bóp chết Đường Tâm, nhưng mà anh biết Ngô Lân Ba sẽ mang theo hai siêu cấp Tiểu Ma Quỷ tới cùng anh liều mạng. Mẹ của An Tiểu Tâm anh lại không dám động, gặp được còn phải biết vâng lời hầu hạ. Tư Mộng, đến lúc đó không có gì đáng ngại, đáng sợ là người đàn ông sau lưng cô ta, Anh Bồi không muốn nửa đời sau khiến thám tử tư toàn thế giới cũng chăm sóc cuộc sống của anh.
Anh buồn bực buông tay để An Tiểu Tâm xuống giường, sau đó ở phía sau cô đi rửa mặt.
3
An Tiểu Tâm hít sâu một hơi, cà phê Blue Mountain mùi hương thuần khiết làm cho tinh thần cô phấn chấn.
Cô từ trong máy coffee nấu xong đổ ra hai ly cà phê, để một ly cho Anh Bồi, mình bưng một ly đưa về trước mũi hít một cái, sau đó mới đưa bên miệng .
Nhưng mà, một cánh tay ngang trời xuất thế , nhanh chóng cướp ly cà phê trong tay An Tiểu Tâm. Anh Bồi ngửa cổ lên, một ly cà phê lập tức gục vào trong miệng.
“A a a” cà phê vẫn còn rất nóng, Anh Bồi hú lên vội vàng đem cà phê ói vào bồn rửa trong phòng bếp .
“Anh gấp cái gì ?Em chuẩn bị cho anh xong rồi mà.Để em nhìn xem, có phỏng không.” An Tiểu Tâm lo lắng chạy tới kiểm tra miệng Anh Bồi .
Anh Bồi thuận thế ôm hông của cô, dùng cách thức tiêu chuẩn hôn sâu.
An Tiểu Tâm thật vất vả lấy hơi, đấm anh, tức giận nói: “Anh nếu còn như vậy. . . . . . Ai ai. . . . . . Cà phê để lại cho em, anh làm lãng phí một ly rồi, ly này để lại cho em.”
Chỉ thấy Anh Bồi bước một bước dài chạy đến máy coffee bên cạnh, đem một ly cà phê đã nguội dần rót vào trong miệng. Sau đó, anh để cái ly xuống, đối với An Tiểu Tâm nháy mắt mấy cái, nghịch ngợm cười.
An Tiểu Tâm lắc đầu một cái, thế nào không nhìn ra, so với Tiểu Thao anh còn nghịch ngợm hơn.