Sau khi kiểm tra xong công việc, còn chưa kịp nghỉ ngơi, Anh Bồi
liền nghe nói sáng sớm đại diện phía nhà thầu kí kết là Phương kĩ sư và
người của công ty Thần Sâm ở Bờ Biển Ngà xảy ra tranh cãi kịch liệt. Vì
vậy, Anh Bồi mang theo An Tiểu Tâm nhanh chóng chạy tới nơi.
Thì ra là Phương kĩ sư cho là phương án thiết kế có vấn
đề, nếu theo như phương án thiết kế thì khi thi công có thể sẽ phát
sinh nguy hiểm. Nhưng người của công ty Thần Sâm kiên trì cho rằng
phương án này có tính khoa học rất cao, cuối cùng thì Phương kĩ sư đành theo phương án ban đầu mà thi công. Anh Bồi vừa mới đặt chân lên Bờ
Biển Ngà, còn chưa kịp hiểu rõ tình huống thì đêm đó đã xảy ra chuyện. Cạnh phòng trung tâm bị sụp đổ với diện tích lớn, thời điểm Anh
Bồi nhận được tin báo của cảnh sát đã là rạng sáng, bên ngoài trời mưa
to tầm tã. An Tiểu Tâm theo Anh Bồi vội vã chạy tới hiện trường, đội mưa
suốt cả đêm cùng đội ngũ công nhân tới giải nguy. Nhưng nhân viên quá
ít, đội công nhân chỉ có 20 người, công ty Thần Sâm cộng thêm Anh Bồi và An Tiểu Tâm cũng có 8 người. Toàn bộ 28 người mặc kệ mưa gió, không
quản nam nữ liều mình đóng cọc, lấp bao cát Anh Bồi đứng dậy quan sát hiện trường hỗn loạn, biết rằng
nếu không tìm người giúp đỡ, căn bản không có khả năng giải cứu được, phòng máy trung tâm được xây dựng cũng gần xong rồi Trong lòng anh đang nóng như lửa đốt lại có một người điên
cuồng chạy lại. Anh một lực kéo người nọ lớn tiếng nói: “An Tiểu Tâm, cô chạy loạn cái gì?” An Tiểu Tâm há mồm trong mưa, liều mạng hít thở không
khí. Cô thấy Anh Bồi, kéo tay anh lại nói: “Anh phó tổng tài, tiếp tục
như vậy không được, sẽ xảy ra chuyện lớn .”
“Tôi biết, nhưng bây giờ đi đâu tìm người?” Anh Bồi gấp đến độ rống lên.
“Ban ngày tôi đi qua ngôi làng gần đây, chúng ta có thể đến đó tìm người.” Tiếng nói của An Tiểu Tâm đứt quãng trong mưa
Anh Bồi ánh mắt sáng lên, lập tức nói: “Vậy đi mau, còn chờ gì nữa.”
An Tiểu Tâm bị anh kéo đi, nghiêng nghiêng ngả ngả lảo đảo tới
ngôi làng gần đó. Anh Bồi cùng An Tiểu Tâm gõ cửa một nhà dân trong
làng, hỏi nhà của trưởng làng để dễ dàng tập họp mọi người. Quả nhiên,
trời không phụ lòng người ,tù trưởng rất nhanh liền tập hợp được gần 200 người dân. Anh Bồi cùng An Tiểu Tâm dẫn mọi người chạy đến công trường, An Tiểu Tâm bị vấp vào tảng đá, cả người nằm sấp trong vũng bùn. Anh Bồi
quay người lại, thấy cô đang khó khăn bò dậy, một thân bùn đất nhanh
chóng lại được nước mưa rửa sạch. Không hiểu tại sao, khi cô nhếch miệng lên bộ dạng khó thở, khiến Anh Bồi đột nhiên nghĩ tới mình khi còn bé
yêu quý đặc con cá vàng nhỏ. Anh lắc đầu một cái, kéo cổ tay An
Tiểu Tâm, mang cô chạy về phía trước. An Tiểu Tâm kinh ngạc phát hiện
tay Anh Bồi nóng bỏng, cô không nhịn được cẩn thận quan sát sắc mặt của
anh. Chỉ thấy sắc mặt anh tái nhợt, đôi môi nhợt nhạt gương mặt lại có
chút khác thường hồng hồng
An Tiểu Tâm kinh ngạc, vừa chạy vừa nói: “Anh phó tổng tài, anh phát sốt rồi?”
Mưa quá lớn, Anh Bồi căn bản không nghe..
Rốt cuộc chạy về đến công trường, kĩ sư bắt đầu chỉ huy người dân tiến hành giải cứu. An Tiểu Tâm phát hiện ra sắc mặt của Anh Bồi đã bắt đầu xám đi, cô một tay kéo lấy Anh Bồi, lớn tiếng nói: “Anh phó tổng
tài, anh ngã bệnh rồi, không thể gặp mưa nữa. Anh hãy lập tức trở về chỗ ở nghỉ ngơi, tình huống nơi này tôi sẽ báo lại cho anh”
Anh Bồi lạnh lùng liếc An Tiểu Tâm một cái, không lên tiếng. Đột
nhiên anh giống như lại phát hiện ra vấn đề gì, người lại lao ra la hét
để cho mọi người cứu chữa gấp. An Tiểu Tâm nhìn bóng dáng anh trong mưa, biết người đàn ông này cố chấp, không có biện pháp chịu yên, chỉ hy
vọng anh đừng vứt mạng ở đây, để cho cô một mình trở về là được. Nhiều người lực lớn, đến rạng sáng hơn 4 giờ , mưa đã tạnh,
tình hình nguy hiểm rốt cuộc cũng được loại bỏ. Sau khi cảm ơn và tiễn
người dân trong thôn, đội của kĩ sư Phương cùng người của công ty Thần
Sâm tất cả đều giống như bùn nhão té xuống đất. An Tiểu Tâm lo lắng nhìn Anh Bồi, nhanh chóng đi tới bên cạnh anh, thấy anh vẫn còn kiên trì
đứng ở nơi đó, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời phía Đông.
“Trời sáng nhanh quá.” Anh Bồi khàn khàn cổ họng nói.
An Tiểu Tâm theo ánh mắt của anh nhìn sang, phía trước cuối trời đen như mực, bắt đầu có chút tia sáng trắng phát ra. Không bao lâu, ánh sáng trắng chuyển dần sang màu vàng, càng lúc càng đậm, chiếu sáng cả
phía chân trời. Màn trời bừng lên như một đoản tàu hỏa chạy ra đốt ra
một rặng mây đỏ. Không chỉ có du khách mà ngay cả người ở đây cũng bị
cảnh tượng mĩ lệ này hấp dẫn.
An Tiểu Tâm nín thở , giống như đợi thật lâu, lại giống như là
lập tức, mặt trời đỏ rực mang theo muôn vàn ánh sáng phun trào ra. Trong giây lát đó, ánh sáng từ xa đến gần xua tan bóng tối hắc ám cuối cùng.
Khi ánh sáng chiếu lên người, trong giây phút chốc lát kia, An Tiểu Tâm
rung động nói: “Thật đẹp! Quả thực là món quả trời ban cho chúng ta.
Không có một đêm này, chúng ta làm sao có thể xem được cảnh tượng hùng
vĩ như vậy chứ.”
Anh Bồi nghe An Tiểu Tâm nói cười ha ha, cũng nở nụ cười, vươn
cánh tay ra nhẹ kéo vai An Tiểu Tâm, hai người cùng nhau đứng dưới ánh
nắng ban mai. Cảnh tượng lúc này, An Tiểu Tâm không có cảm thấy động tác của Anh Bồi đột ngột. Cô ngửa đầu nhìn anh, thấy anh một thân tuấn
lãng, vẻ mặt như được dát vàng, giống như tượng thần Apollo phương Tây,
thật làm rung động lòng người. Tại giây phút này, cô cảm thấy họ thật
giống như chiến hữu, không còn là cấp trên cấp dưới. Anh Bồi nắm cả bả vai An Tiểu Tâm, ngực như có lửa thiêu đốt,
nhưng trong lòng tựa hồ có dòng suối mát chảy qua. Sau đó, khi anh trong trạng thái hỗn loạn, đột ngột ngã vào người An Tiểu Tâm, hôn mê bất
tỉnh.
Anh Bồi nặng nề mệt mỏi mở mắt ra, gian nan di chuyển đầu, phát
hiện ra mình ở trong một gian phòng đơn sơ. Anh biết mình té xỉu, chỗ này đại khái là phòng bệnh. Anh nuốt nước miếng một cái, cổ họng khô rát như lửa đốt. Nước, anh cố gắng tìm nước, vừa động, lại phát hiện trên tay truyền đến cảm giác ấm áp.
Ánh mắt anh nhìn xuống phía dưới, tìm kiếm nơi ấm áp, chỉ thấy An Tiểu Tâm đang nửa nằm bên giường hắn, tóc rối bời lộ ra gương mặt có vẻ hơi tái nhợt, dưới mắt đầy quầng thâm. Mà tay của mình lại đang gắt gao cầm tay An Tiểu Tâm.
Anh Bồi cẩn thận rút tay ra, vô tình muốn chạm vào mái tóc An
Tiểu Tâm. Nhưng tay mới duỗi một nửa, thì có một y tá cầm bình thuốc các loại cùng đồ vật lỉnh kỉnh tiến vào, An Tiểu Tâm lập tức tỉnh dậy. Anh
Bồi thu ngay tay lại, ánh mắt chuyển sang tên y tá da đen, lập tức kinh
sợ trợn to hai mắt. An Tiểu Tâm thấy Anh Bồi tỉnh, vui mừng nói: “Ông trời a, anh có thể tỉnh rồi.” Anh Bồi khàn khàn cổ họng nói: “Nước, cho tôi ly nước.”
“A, lập tức có đây.” An Tiểu Tâm vội rót nước cho Anh Bồi.
Anh Bồi uống ừng ực hai ly bự, bên cạnh y tá đợi lâu không nhịn được đã bắt đầu bực mình.
Anh Bồi chỉ y tá trên tay cầm kim tiêm, hỏi Tiểu Tâm: “Cô ta muốn làm gì?”
“Truyền nước biển cho anh nha.”
“Nào có truyền nước mà chọc vào tĩnh mạch tôi kim châm dày như vậy? Chẳng khác gì dung kim rút máu.” Anh Bồi có chút làm sợ hãi.
“Ha ha ha, ” An Tiểu Tâm ý xấu cười, “Anh hai ngày nay cũng dùng cái kim tiêm thô này để truyền nước biển, không có biện pháp, nơi này
cũng chỉ có một loại kim tiêm này thôi. Anh phó tổng tài, anh kiên nhẫn
một chút thôi. Người dân châu Phi chịu được, đến cả người già cũng chịu
được mà.” Anh Bồi xem xem tay trái của mình, quả nhiên, phía trên vết
bầm đã xanh đen rồi, nhất định là nhờ công lao tiêm chích hai ngày nay
đây. Anh Bồi thở dài, chấp nhận vươn tay phải ra. Ánh mắt không quên
liếc An Tiểu Tâm một cái, lúc nào thì cô nàng này bắt đầu dám nhạo báng anh? Chỉ là, cảm giác không tệ.
Y tá đem tay Anh Bồi đè lại, xác định vị trí tốt, cầm kim tiêm
hướng trong mạch máu đâm vào. Không biết tại kim tiêm thô hay gì khác mà đâm nửa ngày cũng không trúng mạch máu. Vì vậy y tá liên tục đổi vị trí kim đâm vào, đâm đến khi Anh Bồi trợn mắt há mồm. Lúc kim dễ dàng đâm
vào, trên trán Anh Bồi cũng đã lấm tấm mồ hôi.
Trong lúc truyền nước biển, An Tiểu Tâm đi ra ngoài rửa mặt,
không đợi cô trở lại, Anh Bồi liền mơ mơ màng màng ngủ. Đợi đến khi tỉnh lại lần nữa, trời đã tối rồi, trong phòng đèn tối lờ mờ. An Tiểu Tâm
đang cầm khăn lông nóng thoa chỗ sưng bên tay trái cho anh.
Thấy anh tỉnh lại, An Tiểu Tâm hỏi: “Đã tỉnh rồi hả ? Có đói bụng không? Tôi ở phòng bên nấu cháo, có muốn ăn hay không?”
Anh Bồi cảm thấy mình mê man lâu như vậy,người cũng nhẹ đi, vừa
nghe nói có cháo, ngay lập tức cảm thấy bụng đói kêu vang . Anh gật đầu
một cái, ngồi lên tựa vào đầu giường. An Tiểu Tâm cầm cháo lên , nhất
thời không biết là để Anh Bồi tự ăn , hay là cô tới đút. Dừng một chút, thấy Anh Bồi không có ý nhận chén, bất đắc dĩ, nhắm mắt từng muỗng từng muỗng cho lên ăn. Anh Bồi ăn mấy miệng to, mới mới kịp nói: “Ừ, ăn ngon thật.”
An Tiểu Tâm bĩu môi, trong lòng nghĩ, chỉ vì đại thiếu gia ngươi, đem nhà của trưởng làng lục lọi khắp nơi, thật vất vả lắm mới tìm ra
gạo Trung Quốc mà nấu.
Ăn xong rồi, dịch cũng truyền xong. Y tá đi vào rút kim tiêm, An
Tiểu Tâm vừa chuẩn bị khăn lông nóng, muốn giúp Anh Bồi chườm nóng tay
phải lần nữa.
“An thư ký, là cô vẫn chăm sóc tôi sao?” Ăn uống no đủ, Anh Bồi cảm thấy tinh thần tốt rất nhiều.
“Ngoại trừ tôi ra, còn có ai? Nơi này một phụ nữ cũng không có,
tôi lại là thư kí đi theo anh, tôi không chăm sóc thì người nào chăm
sóc?” Tiểu Tâm tức giận
“Tôi làm vất vả cô rồi, hiện tại tôi cảm thấy tốt hơn nhiều, cô
đi về nghỉ ngơi đi.” Anh Bồi cũng cảm thấy An Tiểu Tâm khổ cực như vậy
có chút ngượng ngùng.
“Trở về thì sao? Nơi đó căn bản không có chỗ ở cho con gái, bọn
họ cho tôi vào phòng so với chuồng heo còn bẩn hơn, tôi thà ở bệnh
viện.” An Tiểu Tâm cãi lại.
Anh Bồi lẩm bẩm nói: “Sớm biết không mang theo cô tới, con gái chính là phiền toái.”
An Tiểu Tâm tức giận, ném cái khăn lông trong tay, đè nén bực tức nói: “Tôi nhắc lại một lần Anh phó tổng tài, là chính ngài muốn dẫn tôi tới . Tôi bày tỏ ý kiến phản đối, ngài còn không nghe qua.”
Anh Bồi thấy cô bất mãn rồi lại không dám hoàn toàn bộc phát, tâm tình hết sức vui vẻ, anh sờ sờ lỗ mũi nói: “Đó không phải là bị cô làm
cho tức giận sao. Nếu cô không can thiệp vào chuyện của Sở Úc và Khúc
Như Y, tôi có thể dẫn cô ra đi không?”
An Tiểu Tâm vừa nghe tức hộc máu, cặp mắt trợn tròn nhìn Anh Bồi
nửa ngày một câu cũng không phun ra được. Trời chứng giám, cô lúc nào
can thiệp vào chuyện của Sở Úc cùng Khúc Như Y? Bọn họ khiến cô không
được an bình, hiện tại ngược lại còn nói cô không đúng? TMD, còn có đạo
lý hay không?
Cuối cùng, cô một câu nói cũng không nói, chỉ ghé người trên ghế
băng nhỏ bên cạnh, một đầu nằm trên đó buồn bực không lên tiếng.
Không khí chìm xuống yên lặng, Anh Bồi lẳng lặng nhìn bóng lưng cô nằm trên ghế lại có một chút ngẩn ngơ
Hồi lâu, anh nói: “An thư ký, cô ngủ rồi sao?”
“Ngủ rồi” Trả lời gọn gàng, linh hoạt
“Nói chuyện với tôi đi, ban ngày ngủ nhiều, hiện tại không ngủ được.” Anh Bồi ngang bướng nói
An Tiểu Tâm đem gối che đầu lại, không trả lời.
“Tức giận? Bởi vì Sở Úc cùng Khúc Như Y?” Giọng nói của Anh Bồi trở nên khó lường
An Tiểu Tâm chính là tuyệt không có phản ứng nào.
“Tốt lắm, coi như tôi nói sai rồi. Cô và tôi nói chuyện đi, nói
gì đều được, tôi được hỏi gì nhất định sẽ trả lời.” Giọng nói Anh Bồi êm dịu mang theo ít giai điệu trẻ con, không khí nhất thời lại có chút mập mờ. Chờ hơn nửa ngày cũng không thấy An Tiểu Tâm lên tiếng.
Đang lúc Anh Bồi muốn tiếp tục nói chuyện, nghe giọng An Tiểu Tâm yếu ớt vang lên: “Đối với Phổ Nguyệt, anh thật lòng sao?”
“Theo lời cô nói thật lòng là cái gì?” Anh Bồi mấp máy môi, “Nếu
như nói là người yêu, vậy chúng tôi không phải. Tôi chỉ là ưa thích thân thể cùng diện mạo xinh đẹp của Phổ Nguyệt, cô ấy ở trên phương diện
công tác cùng sinh hoạt cũng có thể phù hợp yêu cầu của tôi. Vì thế, tôi cam tâm tình nguyện bỏ ra lượng lớn tiền bạc, hơn nữa bảo đảm thời
gian cùng cô ấy qua lại sẽ không có người phụ nữ khác. Cô nói, tôi còn
không phải thật lòng?”
“Cái này mà gọi là thật lòng? Không trách được người ta nói ‘ lời đàn ông mà đáng tin thì heo mẹ cũng leo cây được” An Tiểu Tâm trả lời
lại một cách mỉa mai.
“Như lời cô nói có thể tin, không có quá nhiều tình nhân lâu dài, thậm chí là kết hôn. Nhưng không có cô gái nào có thể đề cập với tôi cái yêu cầu này, bởi vì một khi họ nói, cũng liền mất đi tư cách ở bên
cạnh tôi.” Anh Bồi nhàn nhạt, “Lại nói, những thứ này đều là ngươi tình
ta nguyện , Đinh Phổ Nguyệt đối với tình cảnh của mình rất rõ ràng. Coi
như về sau tôi thật sự gặp được đối tượng kết hôn, cũng sẽ không là cô
ấy. Ừ. . . . . . Câu trả lời của tôi, cô hài lòng không?”
.
“Đa tạ câu trả lời của anh.” An Tiểu Tâm cắn răng nghiến lợi đáp. Không biết sao, lời nói của Anh Bồi làm cô cảm thấy chán nản, tâm tình
rối ren phức tạp, không rõ đến tột cùng là thay Đinh Phổ Nguyệt lo lắng
thật nhiều, hay là đối với Anh Bồi thất vọng thật nhiều, hay là có cảm
xúc chua xót khác thường
“Cô hẳn là cảm thấy may mắn, tôi cũng không hay thành thực nói
với người khác chuyện riêng của tôi, nhất là phụ nữ, cô là người đầu
tiên.” Anh Bồi thẳng thắn nói.
“Hết sức vinh hạnh!” An Tiểu Tâm giọng mang châm chọc đáp xong,
quay lưng đi. Lần này cô hoàn toàn cự tuyệt trao đổi, mặc cho Anh Bồi
nói gì, cô đều không nghe, đem cái gối chặn lại trên đầu
Anh Bồi nhìn chằm chằm phía sau lưng của cô, nhíu nhíu mày, vừa
cười cười một tiếng, cuối cùng bất đắc dĩ lẩm bẩm một câu: “Phụ nữ đều
không muốn nghe sự thật ! “
Đáng tiếc, An Tiểu Tâm không có thêm cơ hội nhìn sắc mặt của Anh
Bồi ( mà có cơ hội cô cũng không dám ). Cứ như vậy ở trong bệnh viện lại ngây người hai ngày, Anh Bồi rốt cuộc cũng chuẩn bị xuất viện. Đang lúc này, công ty Thần Sâm ở Châu Phi lại truyền đến một tin tức xấu. Kiến trúc sư cao cấp của Thần Sâm ở Angola bị quân vũ trang bắt, trước mắt
chính phủ Trung quốc đã bắt tay vào làm cùng chính phủ Angola nghĩ giải
pháp, nhưng Thần Sâm nhất định phải phái một lãnh đạo cấp cao đến Angola để giữ vững đại cục.
Vì vậy, hợp lẽ ,Anh Bồi nhận nhiệm vụ lâm nguy lúc này chạy tới Angola