Ngay tại thời điểm An Tiểu Tâm cảm giác mình lập tức muốn hóa thành nước, đốt thành tro, trong lúc mơ mơ màng màng, cô nghe được thanh âm
Anh Bồi ở bên tai vang lên: “An Tiểu Tâm, cô có thể nói, yêu cầu của mình.”
“Ừ?” An Tiểu Tâm khẽ hừ nhẹ một tiếng, mở nửa mắt mờ mịt nhìn lên.
Anh Bồi buông An Tiểu Tâm ra, lật người ngồi dậy, lạnh lùng nói: “Luôn luôn giữ mình trong sạch An Tiểu Tâm đột nhiên khuya khoắt chạy đến
nhà đàn ông, hơn nữa còn là trong nhà người đàn ông vừa mới kiên quyết
chống cự, cô cảm thấy như vậy bình thường sao?”
Lờ nói của Anh Bồi gõ tỉnh An Tiểu Tâm, cô cúi đầu nhìn nhìn bản thân, áo đã nửa mở, nằm ngang ở trên ghế sofa.
Cô hô một tiếng ngồi dậy, vội vàng hấp tấp sửa soạn lại quần áo chính mình , xấu hổ ảo não quả thật muốn chết đi.
“Thật ra thì, hôm nay cô gọi điện thoại cho tôi, ở dưới tầng chờ
tôi, tôi biết ngay cô nhất định có chuyện. Làm tôi tò mò là, rốt cuộc
là chuyện gì, có thể làm cho cô khó mở miệng như vậy, thậm chí không
tiếc ôm ấp yêu thương? Nếu như mà tôi không dừng lại,cô cứ như vậy nghĩ
sẽ hiến thân đúng không?” Anh Bồi dùng giọng điệu nhàn nhạt nói xong, nhưng An Tiểu Tâm lại cảm thấy thấy lạnh cả người theo từ trong đáy lòng dâng lên.
“Em. . . . . .” An Tiểu Tâm nghĩ giải thích, cô không phải cố ý nghĩ ôm ấp yêu thương, chỉ là không kìm hãm được trầm luân, chẳng
qua là mệt mỏi không muốn chống cự nữa. Thế nhưng chuyện này,nói với Anh Bồi như thế nào đây?
“Nói đi, tôi muốn nghe rốt cuộc là chuyện gì.” Anh Bồi sửa sang lại tốt quần áo của chính mình, ngồi nghiêm chỉnh ở trên ghế sofa.
An Tiểu Tâm cắn răng, trong đầu lần nữa hiện lên mặt mẹ Tiểu Thao, việc đã đến nước này, chỉ có thể bất cứ giá nào.
“Anh Bồi, công ty Thần Hâm giúp đỡ học sinh ra nước ngoài học
tiếng Đức, ban đầu danh sách là cho Đặng Dịch Thao . Kết quả, sau lại bị trưởng bộ phận công ty Thần Hâm cho con thay thế .” An Tiểu Tâm nói.
“Ha ha ha, ha ha ha” Anh Bồi ôm hai cánh tay, đứng ở nơi đó nhìn An Tiểu Tâm, một tràng tiếng cười lạnh.
“Cô nghĩ như thế nào?” Cười xong rồi, Anh Bồi lạnh lùng hiển rõ trên mặt mây đen giăng đầy, lông mày nhanh nhíu chặt lại.
“Em muốn cầu xin anh, có thể không thay đổi quyết định hay không, đem danh sách này trả lại cho Đặng Dịch Thao.” An Tiểu Tâm nuốt nước miếng một cái.
“Nếu như tôi không đáp ứng ?” Anh Bồi đứng dậy hỏi ngược lại.
“Anh Bồi, em cầu xin anh.” An Tiểu Tâm ngẩng đầu nhìn Anh Bồi, khó khăn nói.
“Cầu xin tôi? Kiêu ngạo như An Tiểu Tâm, bất kể như thế nào cũng
không muốn đi cầu xin tôi? Chuyện này, liên quan gì tới cô? Đặng Dịch
Thao quan hệ với cô như thế nào?” Anh Bồi từ trên cao nhìn xuống, lạnh lùng chất vấn.
“. . . . . . Anh Bồi, em cầu xin anh.” An Tiểu Tâm rưng rưng lặp lại, thật sự không biết làm sao trả lời.
Anh Bồi híp híp mắt, rốt cuộc bộc phát nói: “An Tiểu Tâm, cô nói cho tôi một lý do có thể thuyết phục tôi. Nói một cách hợp lý , lý do
đầy đủ, giải thích tại sao vì để cho Đặng Dịch Thao đi du học, cô ngay
cả thân thể cũng có thể bán?”
“Em không có.” An Tiểu Tâm ấm ức kêu, cô cũng không biết phải nói làm sao với Anh Bồi.
Từ lần từ chối anh vào buổi sáng đó, cô lập tức hối hận.
Anh nhập viện rồi, cô mới giật mình hóa ra từ trước đến giờ đối với
anh là coi thường, đau lòng đến hận không thể giống như chưa từng nói
những lời đó.
Anh ở dưới tầng chờ cô ngủ thiếp đi, An Tiểu Tâm ở bên cạnh xe lần
đầu tiên nhìn thấy anh, không thể không thừa nhận, là động lòng, là vui vui mừng.
Nhưng rốt cuộc có phải là yêu không? Có thể yêu không? Yêu như thế nào? Những vấn đề này lại làm cô sợ.
Lần này là chuyện của Tiểu Thao, cô chậm chạp không thể mở miệng,
cũng là bởi vì cô thật sự không muốn sẽ ở trước mặt Anh Bồi nói tới ẩm
ướt. Cô vì chuyện của Tiểu Thao đi cầu Anh Bồi, anh nhất định sẽ hiểu
lầm, nhất định sẽ khó chịu.
Thế nhưng chính mình cũng không làm rõ ràng suy nghĩ lộn xộn lung tung của mình, thế nào giải thích với Anh Bồi?
“Để tôi giúp cô nói.” Anh Bồi hít một hơi thật dài, “Bởi
vì cô cho rằng chính mình là người thân của Đặng Dịch Triều, em trai của cậu ta, đương nhiên cũng là em trai của cô. Vì cậu ta, cô cái gì cũng
có thể làm, thậm chí chạy đến chỗ tôi người mà cô hoàn toàn từ chối yêu
thương nhung nhớ? Cô thật là vĩ đại.”
“Em không nghĩ bán đứng thân thể của mình, em không có, em vốn là muốn suy nghĩ thật kỹ rồi cùng cùng anh nói chuyện.” An Tiểu Tâm nóng nảy, đứng lên mắng lại.
“Cô nói tôi nên tin tưởng thế nào đây, thời điểm cô cự từ chối
tôi nói rất nhiều lời tuyệt tình. Tôi nói kết hôn cô cũng không đồng ý, tôi nằm viện cô cũng thờ ơ. Ngày hôm trước đến chỗ của cô ăn cơm, cô
đối với tôi cũng dè dặt cẩn thận, một bộ dạng sợ tôi ăn cô. Cô coi
thường tất cả cố gắng tôi làm ra! Nhưng bây giờ thái độ lại đột nhiên
chuyển biến lớn, nếu như không phải là có mưu đồ khác, cô cho là tôi có tin hay không? Hay là,cô cảm thấy đùa giỡn với tôi rất vui vẻ?” Anh Bồi mặt âm trầm nói.
“Anh Bồi, anh hãy nghe em nói, em không coi thường cố gắng của
anh, anh cho em chút thời gian suy nghĩ. Em biết rõ là em không đúng,
không nên luôn lấy ẩm ướt ra để giận anh.” An Tiểu Tâm vội vàng giải thích.
Nhưng mà cô càng giải thích, Anh Bồi nhìn vẻ mặt của cô càng thương tâm.
“An Tiểu Tâm, nếu như cô tối nay tới chỉ để nói mấy câu này, tôi sẽ rất vui vẻ. Đáng tiếc, cô lại kèm điều kiện khác.” Anh Bồi khổ sở vuốt vuốt mi tâm.
An Tiểu Tâm càng vội càng giải thích không rõ ràng, hò hét loạn hết
đầu óc lên thế nào cũng không tỉnh táo được. Chính là cảm thấy, chuyện
của cô và Anh Bồi có thể từ từ làm rõ, chuyện của Tiểu Thao mới là việc
cấp bách.
Cô cắn cắn môi, quật cường nhìn Anh Bồi nói: “Anh Bồi, chuyện của chúng ta về sau sẽ từ từ nói. Chuyện của Tiểu Thao không thể kéo dài
được nữa, nếu không sẽ ảnh hưởng kỳ nhập học vào mùa thu của cậu ấy.Coi
như anh giúp em một lần, có được hay không, em cầu xin anh đó.”
Anh Bồi nhìn An Tiểu Tâm thật sâu, từ từ mở miệng: “Cô tại sao muốn tôi giúp cô? Cho tới bây giờ đều là tôi cứu cô, cô nợ tôi, cô có tư cách gì lại đến cầu xin tôi?”
“Anh Bồi, danh sách kia ban đầu thuộc về Tiểu Thao, là quản lý
phía anh đổi người. Tiểu Thao ưu tú như vậy, công ty bồi dưỡng nhân tài
như vậy nhất định có lợi. Anh đừng bởi vì lý do cá nhân, làm chậm trễ
tiền đồ của Tiểu Thao, cũng làm cho công ty phải chịu tổn thất.” An Tiểu Tâm nổi đóa.
“Người tài có rất nhiều, không phải chỉ có Đặng Dịch Thao.” Anh Bồi lạnh lùng.
“. . . . . .” An Tiểu Tâm trầm mặc, không khí trong phòng nặng nề cơ hồ muốn ngưng kết thành sương.
Hồi lâu, cô đen mặt, nhìn chằm chằm Anh Bồi nói: “Vậy, anh nói điều kiện đi. Bất luận là cái gì, em. . . . . . Đáp ứng.”
Trên trán Anh Bồi gân xanh nổi lên, trong tay quả đấm nắm thật chặt, trong miệng thong thả mà lạnh lùng nói: “Đáng tiếc, cô không phải là người có thể cùng tôi nói điều kiện. Phụ nữ cùng tôi nói điều kiện đều là vừa có tài vừa có sắc, lại nhiệt tình, quan
trọng nhất, là có thể lấy lòng tôi. Tôi chỉ cần ở trên giường, cô sẽ
sao?”
An Tiểu Tâm há hốc mồm cứng lưỡi nhìn Anh Bồi, phẫn hận nắm tay cũng run rẩy.
Cô chờ Anh Bồi nói xong điều kiện, trong lòng cho là Anh Bồi sẽ đối
với cô đặc biệt, khẳng định là nấu cơm cái gì cái gì đó… Sẽ không nói
đến chuyện lên giường này nọ để cho cô phải khó chịu.
Sự thật chứng minh, cô nghĩ sai rồi.
Anh Bồi không nhìn An Tiểu Tâm nữa, nói một câu: “Tôi không tiễn, hẹn gặp lại.”
Sau đó anh cũng giống An Tiểu Tâm đã làm những động tác kia, quay
trở về hướng phòng ngủ mình đi thẳng, để An Tiểu Tâm một mình ở lại
phòng khách.
An Tiểu Tâm nhìn cánh cửa đã đóng kia, giống như nhìn thấy được hình ảnh Anh Bồi đứng ở trong phòng khách của mình, nhìn mình đóng cánh cửa
kia lại.
Tức giận, khinh bỉ, uất ức, thất vọng, thống khổ, như thủy triều chảy vào tim cô.
Cô mất khống chế chạy về phía cửa phòng Anh Bồi đá lung tung.
Sau đó cô lớn tiếng quát: “Anh Bồi, anh NND khốn kiếp! Là anh sàm sỡ tôi trước, còn hôn tôi, tôi không có cơ hội cùng anh nói chuyện
đứng đắn. Anh còn trả đũa tôi, nói tôi bán đứng thân thể, nghĩ hay quá
nhỉ. Anh là tên siêu cấp hoa hoa công tử, hoa tâm, là cây củ cải thối
rữa, tìm những tình nhân kia của anh đi, tôi nguyền rủa anh mắc phải
bệnh AIDS. Từ nay về sau, tôi còn để ý đến anh nữa, tôi sẽ không mang họ An!”
“Rầm rầm” cô hết sức lại đạp thêm hai phát nữa, lúc này mới
đi nhanh ra khỏi nhà của Anh Bồi. Đem cửa chính nhà Anh Bồi đang rung
trời, xoay người lại lại đạp hai phát nữa, lúc này mới cảm thấy một ngụm ác khí.
Ra khỏi tòa nhà của nhà Anh Bồi, cô đứng ở dưới tầng ngơ ngác để mặc gió thổi, hồi lâu phát hiện trên chân giống như có giọt nước nhỏ xuống, lúc này mới phát hiện ra mình đang nước mắt ràn rụa.
Nhìn thấy trên tay ẩm ướt, cô thật sự nhịn không được ô ô mà khóc
lên. Vừa khóc vừa muốn, thật là mất mặt, vì một hoa tâm thối nát mà
khóc.
Cô lau nước mắt, giống như một cô bé nhỏ lạc đường nức nở khóc.
Tuyệt không có chú ý tới Anh Bồi từ trong nhà đuổi tới, đứng ở đằng sau
lưng cô bất đắc dĩ cười.
Anh Bồi cảm giác mình nhất định là có khuynh hướng thích ngược, An
Tiểu Tâm đá mấy đá vào cửa nhà anh, mắng anh mấy câu làm trong lòng anh
thế nhưng kỳ lạ không còn cảm thấy khó chịu nữa. Nhớ tới hành động, việc làm của An Tiểu Tâm, còn có chút buồn cười.
Anh nhìn bóng đêm đen thùi, lẩm bẩm nói: “An Tiểu Tâm, em có thể dũng cảm thêm một chút nữa không.”