Một tuần lễ sau, Khúc Tín Hách và Tần
Xuân Hinh cử hành hôn lễ bữa tiệc được tổ chức ở ở lầu cuối khách sạn
Weiss Thiên Tân. Hôn lễ mời tân khách cũng không nhiều, chỉ là họ hàng
thân thích hai bên và bạn bè tốt của nhau.
Hôn lễ áp dụng kiểu phương tây, bởi vì
kích thước nhỏ, cho nên chỉ tìm hai nam hai nữ để đón khách. Ban đầu
Khúc Tín Hách tìm Anh Bồi nhờ làm người tiếp khách, Anh Bồi cũng đã
đồng ý. Vậy mà anh có việc tạm thời đi Anh quốc, cho đến một ngày trước
hôn lễ vẫn chưa thấy quay về. Không có biện pháp, Sở Úc tạm thời tìm một người bạn tốt thế thân cho anh.
An Tiểu Tâm thật sự không có dũng khí
mặc bộ lễ phục hở hang để đón khách, tự mình mặc thêm một cái áo choàng nhỏ màu hồng, dù sao cái thiết kế VV đó cũng không thấy được. Chỉ là
hành động lần này rước lấy Đinh Phổ Nguyệt siêu cấp xem thường và Tần
Xuân Hinh tiếc nuối tiếng thở dài.
Tần Xuân Hinh lúc ấy nói một câu: “Đồ tốt, chính là muốn lấy ra cho mọi người xem !”
An Tiểu Tâm trả lời một câu: “Nhà chúng ta gì đó, không thể để cho người ta tùy tiện nhìn.”
Mặc dù An Tiểu Tâm mặc thêm chiếc áo
choàng làm hỏng hình tượng đồng bộ của dâu phụ, nhưng bốn người trẻ tuổi thanh xuân mỹ lệ đứng ở ngoài của đón khách, vẫn thu hút rất nhiều con
mắt.
Anh Nghị Trung đi qua thì hai mắt cố ý
nhìn chăm chú An Tiểu Tâm, vừa nhìn vừa gật đầu. Ừ, đứa nhỏ này được,
dáng dấp đoan chính, khí chất xuất chúng, quan trọng nhất là mặc thêm áo choàng che đậy thân thể. Không giống như cái cô Đinh Phổ Nguyệt gì đó,
tựa như yêu tinh, Anh Bồi ánh mắt đúng là có vấn đề. Cũng may chỉ là
tình nhân, nếu cô ta mà là con dâu chắc ông không chịu nổi. Nhìn thêm
một lần nữa, ai nha, cái váy này chẳng phải giống An Tiểu Tâm sao? Quả
thật không nhìn ra,hai bộ lễ phục giống nhau.
Đi ở bên cạnh Anh Nghị Trung là ba của
Sở Úc ông Lập Hằng, ông thấy Anh Nghị Trung xưa nay chưa thấy liếc mắt
với cô gái trẻ nào giờ đây lại nhìn cô gái trước mặt, thấy vậy hai mắt
cũng nhìn theo. Vừa thấy, cười giỡn, lặng lẽ cùng Anh Nghị Trung nói: “Đó là con gái của Tần Xuân Hinh? Thật không thể tin được, cô bé này tôi cũng biết.”
“Ông mà cũng quen cô gái trẻ như vậy ?” Anh Nghị Trung nhạo báng.
“Ông đừng có không đứng đắn, “ Sở Lập Hằng cười chụp bả vai Anh Nghị Trung.”Lúc trước đứa nhỏ này suýt làm con dâu tôi đấy”
Lần này đến lượt Anh Nghị Trung kinh ngạc: “Vậy sao? Vậy bây giờ ?”
“Hình như Sở Úc ra nước ngoài rồi
chia tay. Khi đó Sở Úc có vẻ thích cô bè này muốn chết, sau lại không
biết làm sao mà chia tay.” Sở Lập Hằng nhún nhún vai, chuyện bọn nhỏ, ông rất ít can thiệp.
“Ai, con cháu tự có con cháu phúc, chúng ta không cần quan tâm quá nhiều.” Anh Nghị Trung oang oang cười. Điều khuôn vàng thước ngọc (ví với
những cái không thể thay đổi được) này cũng không phải là ông nói tùy
tiện , đây chính là khi ông cùng Anh Bồi nhiều năm đấu tranh sau tổng
kết kinh nghiệm dạy dỗ.
Trên tiệc cưới An Tiểu Tâm cùng Đinh
Phổ Nguyệt thay Tần Xuân Hinh uống không ít rượu, Đinh Phổ Nguyệt là ”
ngàn chén không say “, trời sanh thể chất kháng rượu cồn, An Tiểu Tâm bị uống hơi nhiều. Bữa tiệc còn chưa có kết thúc, An Tiểu Tâm đã bước chân không nổi, tửu lượng bị đánh gục. Sở Úc vội vàng kêu Đinh Phổ Nguyệt
mang An Tiểu Tâm tìm một chỗ nghỉ ngơi một chút.
Vừa vào phòng nghỉ ngơi, chỉ nghe thấy
Đinh Phổ Nguyệt nhỏ giọng trêu chọc nói điện thoại. Nhìn thần thái thân mật, giọng say mê , không thể nghi ngờ nhất định là Anh Bồi.
An Tiểu Tâm ực mạnh một miệng lớn nước
đá, cuộc trò chuyện bàn luận xôn xao giống như là mưa a xít xối vào
trong lòng cô. Anh Bồi anh được lắm, thời gian dài như vậy ngay cả một
cuộc điện thoại cũng không gọi, tôi sẽ không làm nhiều cơm như vậy cho
anh nữa.
Đinh Phổ Nguyệt nói chuyện điện thoại xong, vỗ An Tiểu Tâm nói: “Nhin xem chị thật không có tiền đó, mới uống nhiều một chút . Từ người đàng
hoàng bây giờ thành người ngu si, đừng có chạy lung tung. Em phải xuống
dười dây, hai tụi mình không thể cùng nghỉ ngơi vứt cô dâu lại một
mình.”
An Tiểu Tâm phiền não phất phất cánh tay, “Đi , đi, đi đi.”
Đinh Phổ Nguyệt xinh đẹp đ ra i, An Tiểu Tâm nhìn bóng lưng kia, trái tim vô cơ tức giận: “Ai mà thèm vật của em, chị không rảnh mà giành. Hừ, chỉ mình em có thể uống sao? Chị tìm một chỗ mình uống.”
Cô chao đảo đứng dậy, vui mừng phát
hiện mình đi giày cao gót, lại còn có thể đi thẳng tắp, hì hì. Cô từ chỗ nghỉ bước khỏi phòng tiệc, trực tiếp đi thang máy đi tới quầy bar lầu
dưới khách sạn Weiss Thiên Tân .
Chỗ này là cô lần đầu tiên đến, quả nhiên phong cách không tệ, thích hợp uống rượu.
Cô ở trước quầy bar ngồi, gọi một ly
cocktail, hất hàm nhìn nhìn bar¬tender ( người pha chế rượu,đồ uống )
dùng những động tác tay thuần thục phức tạp sau đó rót cho cô một ly. Cô không nói hai lời, uống một hơi cạn sạch. Ừ, mùi vị ngọt ngào.
“Tiếp một ly!” Cô hào sảng nói.
“Cô uống như vậy…, sẽ say.”
An Tiểu Tâm nghiêng đầu nhìn về phía
người nói chuyện, đó là một cô gái xinh đẹp khiến người ta không thể dời mắt, ngũ quan khắc sâu chói mắt, khí chất lạnh lùng, rất có Audrey
Hepburn (diễn viên nổi tiếng những năm 50-60 ). Đại khái cùng lứa An
Tiểu Tâm , cô ấy cũng chống cằm,nhìn bar¬tender pha rượu.
“Uống rượu không phải là vì say nha, hì hì.” An Tiểu Tâm nhìn này cô gái này một cái liền thích.
“A, cũng đúng!” Cô gái kia làm ra dáng vẻ bừng tỉnh, cũng đem rượu trước mặt uống một hơi cạn sạch, sau đó học bộ dạng An Tiểu Tâm vỗ mặt bàn, “Thêm một ly.” bar¬tender động tác pha chế thuần
thục cho hai người một người một ly cocktail, hai cô nàng không quen
nhau hưng phần đụng ly, từng người uống một hơi cạn sạch.
“Cô tại sao muốn uống rượu?”Cô kia gái kia ánh mắt trong suốt lóe sáng, tò mò hỏi.
“Uống ngon, ừ. . . . . . Tôi không biết tôi yêu người nào? Hì hì, buồn cười không.” An Tiểu Tâm để ly cạch một cái .
“Ha ha, tôi và cô ngược lại, tôi không biết người nào yêu tôi, ha ha.” Cô nàng kia cũng cợt nhã .
An Tiểu Tâm cố gắng ném những hỗn loạn trong đầu đi , ý tưởng đột phát nói: “Vậy thì chúng ta ở chung một chỗ đi, khiến những tên đàn ông hoa tâm kia
vĩnh viễn tìm khắp nơi không được vợ, như thế nào? Hi hi hi.”
“A, ý kiến hay!” Cô gái kia lập tức giơ tay lên tán thành.
“A, ôm ôm!” Hai cô gái nói xằng nói bậy cùng ôm nhau.
Lúc này có một vóc người thon dài,
người đàn ông mặt mày tuấn lạnh đi vào. Có người đi lặng lẽ đến bên cạnh anh ta rỉ tai, sử dụng ngón tay chỉ về phía An Tiểu Tâm và cô gái kia . Ánh mắt anh lướt đi, vừa đúng lúc nhìn thấy hai kia cô nàng kia đang ôm nhau.
Chân mày anh ta nhíu lại thành hàng,
phá hư ngũ quan tuấn mỹ . Anh ta mấy bước đi tới, đưa tay kéo cổ tay cô gái kia, nhỏ giọng quát nhẹ: “Tư Mộng, được rồi, đừng làm bừa.”
Cô nàng đó giương mắt nhìn người đàn ông một chút, đưa tay đẩy anh ta ra, cười hì hì đối với An Tiểu Tâm nói: “Anh ta là người nào? Tôi không biết ? Cô có biết không?”
An Tiểu Tâm mắt say lờ đờ mông lung
nhìn người đàn ông kia, oa, lại có một tên hại nước hại dân, ngũ quan
so Anh Bồi còn tinh xảo hơn, khí chất càng thêm tà mị câu người.
Cô ôm cô gái kia, tự cho là nhỏ giọng nói: “Tôi không biết. . . . . Như vậy. . . . . . Gieo họa. . . . . . Khẳng định anh ta so với Anh Bồi còn hoa tâm hơn.”
Anh Bồi? Hoa tâm Anh Bồi? Người đàn ông giồng đang suy nghĩ nhìn chòng chọc An Tiểu Tâm một cái.
“Cô. . . . . . Xin chào, tôi tên là. . . . . . An. . . . . . Tiểu Tâm, rất hân hạnh được biết cô. , để ăn
mừng chúng ta gặp nhau, chúng ta uống một ly nữa.” An Tiểu Tâm ngã phải ngã trái gọi bar¬tender pha rượu.
“Ừ, được. Tôi tên là Tư Mộng, chúng ta uống. . . . . .” Cô nàng đó cũng không nhìn người đàn ông đang đứng bên cạnh, dính chặt cùng An Tiểu Tâm kề vai sát cánh ở chung một chỗ.
Người đàn ông bất đắc dĩ nhìn hai cô gái say như chết trước mặt, móc ra điện thoại, tạm thời thử một lần đi.
Anh Bồi lúc này vừa vặn chạy tới lầu
cuối, tất cả mọi người ở đây, chẳng qua không thấy An Tiểu Tâm. Anh mới vừa xuống máy bay, quần áo cũng chưa kịp thay, liền muốn xem một chút
An Tiểu Tâm mà theo nói VV làm cho anh chảy máu mũi . Kết quả, người
đâu?
Đang nhìn chung quanh, trong lòng phiền não, điện thoại vang lên.
“Ty¬mon, tôi là LINN.”
“Người nào?” Anh Bồi kinh ngạc.
“LINN!”
“Người nào LINN?”
“Đàn em của anh LINN.”
“A, cậu còn nhớ rõ cậu là đàn em của tôi à. Tôi đang có việc, có chuyện gì hôm nào nói tiếp.” Anh Bồi rối bời tìm kiếm trong phòng tiệc, khách khứa đã bắt đầu ra về, có vẻ có chút hỗn loạn.
“Tôi đoán, anh đang tìm người.” Điện thoại bên kia người đàn ông trầm thấp cười.
“Làm sao cậu biết?” Anh Bồi kinh ngạc.
“Ừ, ở đây vừa đúng tôi thấy một cô gái,biết anh.”
“Phụ .nữ biết tôi rất nhiều . . . . .” Anh Bồi không nhịn được.
“Ừ, cô nàng này uống nhiều quá, đoán chừng đợi lát nữa sẽ khiến ONO sói ăn. . . . . .” Người đàn ông chậm rãi nói.
“Không có rảnh nghe cậu nói chuyện tào lao. . . . . .” Anh Bồi đang muốn cúp điện thoại.
“Cô ấy nói cô ấy là An Tiểu Tâm.” Người đàn ông nhanh chóng bổ sung thêm một câu.
“Hả?” Anh Bồi sửng sốt, lập tức hỏi: “Ở đâu?”
“Hắc hắc, Weiss Thiên Tân , quầy bar.”
“Đến ngay.”
Anh Bồi lập tức xoay người xuống lầu, căn bản không nhìn thấy Đinh Phổ Nguyệt đang xa xa nhìn anh.
Vừa vào quầy rượu, liếc nhìn ở quầy
rượu có người đàn ông đối với anh vẫy vẫy tay. Anh Bồi đi tới, người đó bất đắc dĩ nhún nhún vai, chỉ chỉ bên cạnh hai cô gái kia.
Anh Bồi ánh mắt hướng bên cạnh đảo qua, con ngươi thiếu chút nữa muốn rơi xuống .
“Quá nóng!” An Tiểu Tâm không
biết uống ly thứ mấy nữa , uống đến toát mồ hôi trán, cầm chiếc áo nhỏ
trên người muốn cởi ra, nghĩ ném ở trên quầy ba. Nhưng lại ném không
chính xác, áo choàng trượt xuống đất. Cô lại đứng lên chao đảo , xoay
người nhặt lại áo choàng.
“MD chết tiệt VV, thế nào chọn lễ phục khêu gợi như vậy .” Anh Bồi ở trong lòng mắng, trên tay nhanh chóng cởi xuống áo tây
trang, tiến lên một bước đem An Tiểu Tâm bao lấy. Cô gái chết tiệt này,
mặc váy ngắn như vậy lại dám ở chỗ đông người khom lưng!
Anh Bồi một tay đỡ An Tiểu Tâm, một tay nhặt lên áo choàng.
An Tiểu Tâm ngẩng đầu nhìn anh một chút, ha ha cười khúc khích nói: “Cảm. . . . . . cảm. . . . . . Anh là ai?”
Anh Bồi nhìn một chút người đàn ông kia,khẽ hắng giọng nói: “Tôi mang cô ấy đi trước.”
“Ừ.” Người đàn ông kia gật đầu.
Nhưng là hai kẻ say này không muốn tách ra, An Tiểu Tâm người đang trong ngực Anh Bồi, tay lại bị cô kia lôi kéo không thả.
Anh Bồi vẻ bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười đối với tên đứng cạnh đó nói: “LIN¬IN, quản lý kẻ say của cậu.”
Người đàn ông lúc này mới đi lên kéo cô đó, hai người đàn ông này chia ra ôm lấy hai cô gái, đem các cô tách ra.
Anh Bồi ôm chặt An Tiểu Tâm đi ra
ngoài, An Tiểu Tâm vẫn quay đầu lại gọi cô nàng kia. Đáng tiếc cô nàng
say khướt đó đang giãy giụa với người đàn ông, lớn tiếng kêu: “Mễ Li, anh khốn kiếp. . . . . .”
Anh Bồi kèm hai bên An Tiểu Tâm đi tới bãi đỗ xe ngầm, tìm được xe của mình, mới thả buông tay cầm cái chìa
khóa. An Tiểu Tâm lảo đảo nhìn quanh bốn phía một cái, liếc nhìn chiếc
Audi A8 này, say khướt đi đến trước đầu xe.
Cô khom lưng trông nhìn bảng số xe, dùng tay chỉ con số trên bảng số xe đọc từng số từng chữ một : “XXX6666″
“Ha, xe Anh Bồi !” An Tiểu Tâm đựa đập vào mui xe một cái thật mạnh, thật to một tiếng, dọa Anh Bồi giật mình.
“Tôi cho anh biết, “ An Tiểu Tâm đứng thẳng người tới ôm một cánh tay Anh Bồi, tiếp tục gõ xe kia nói, “Đây chính là cái xe tên đó siêu cấp vô địch hoa tâm ăn chơi Anh Bồi , khẳng định anh ta đang cùng cô gái khác hẹn hò.”
Anh Bồi sờ sờ lên cái cằm, ừ, đây rốt cuộc phải làm sao?
“Mẹ kiếp !” An Tiểu Tâm một câu nói tục bùng nổ , lại hù dọa Anh Bồi giật mình.
“Ăn không của tôi nhiều cơm như vậy, trở lại cũng không nói cho tôi biết, lại còn cùng người khác lêu lổng. Cứ như vậy còn muốn theo đuổi tôi, đời sau đi nhá.” An Tiểu Tâm dùng đôi giày cao gót của mình, hung hăng đá mấy đá vào xe , xiêu xiêu vẹo vẹo đi ra ngoài.
Anh Bồi không có cách nào, không thể
làm gì khác hơn là mang cô từ bãi đỗ xe ra ngoài. Nhớ tới Weiss Thiên
Tân phía sau khu biệt thự có một suối phun nhỏ , cảnh sắc tuyệt đẹp lại
yên tĩnh, vì vậy ôm An Tiểu Tâm đi về hướng đó.
An Tiểu Tâm giãy giụa không chịu nghe lời của anh, sau đó anh ghé sát vào tai nói ngọt dụ dỗ: “Tôi dẫn em đi xem suối phun, nhiều màu sắc, rất đẹp!”
An Tiểu Tâm nghe rõ, suối phun? Ẩm ướt thích nhất cái này.
Bên tai cô nghe nghe, quả nhiên xa xa
truyền đến tiếng nước chảy róc rách . An Tiểu Tâm hưng phấn tháo giày
cao gót, chân không chạy như bay. Anh Bồi bất đắc dĩ khom lưng nhặt
giày cao gót màu đỏ của cô lên, chẳng lẽ uống rượu có thể làm cho người
ta chạy trốn nhanh hơn?
Chờ anh bước nhanh đuổi theo thì An
Tiểu Tâm đã sớm nhảy vào trong nước . May nhờ suối phun cũng chưa phun
ra toàn bộ, chỉ hơi phun mạnh thật thấp. An Tiểu Tâm ở trong nước đá
lung tung , trên ngước khoắc chiếc áo tây trang đắt giá đã sớm không
biết bỏ rơi đi đâu rồi. trên bộ lệ phục của cô, trên tóc, trên mặt, trên vai, trên đùi đều có nước, từng viên một phản xạ suối phun như viên pha lê ngũ sắc.
Ban đêm mát mẻ gió khẽ hôn lên gò má
mềm mại của cô, bên tóc mai khẽ cài một chiếc kẹp trong làn gió nhẹ khẽ
thổi phập phồng. Cô hơi xoắn mái tóc dái của mình, quay người lại, thẳng tắp nhìn vào cặp mắt sáng ngời kia của Anh Bồi.
Giờ phút này, cô đứng ở trung tâm sắc
màu rực rỡ, hai tay chống nạnh, khẽ nhếch cằm nhỏ, cong khóe miệng, lộ
ra lúm đồng tiền, lông mày công lên, híp mắt, lộ ra hàm răng trắng
noãn , hướng về phía Anh Bồi thản nhiên cười, sau đó cười khoái trà kêu “Mau tới, Ẩm Ướt.”
Anh Bồi đứng ở đó không động, bóng dáng yêu yều xinh đẹp trong mắt anh biến mất. Bên tóc mai cô lộ ra nửa chiếc kẹp lung linh,nhưng so ra giờ phút này cũng kém linh động xinh đẹp so với cô. Anh thích cô bộ dáng hấp dẫn dí dỏm sức, anh thích cô bộ dáng
xấu hổ chân thật này!
Thế nhưng, cô lại gọi anh —— Ẩm Ướt!
Anh Bồi nhìn chằm chằm An Tiểu Tâm, cố
gắng đè nén trong lòng rung động, còn có một phần chua xót khó tả kia.
Thật lâu, anh mới tiến lên một bước, trầm thấp hỏi: “Em. . . . . . Gọi anh?”
“Đúng vậy, nhanh lên qua đây, em có bí mật nói cho anh biết.” An Tiểu Tâm giọng nói vô cùng trong trẻo, cô tìm được một chỗ đá cẩm
thạch bên hồ ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn Anh Bồi, cười vỗ vỗ bên cạnh vị
trí.
Anh Bồi chậm rãi ở bên cạnh cô ngồi xuống, An Tiểu Tâm giống như mèo nhỏ đem đầu ghé vào anh.
“Ẩm ướt, em nên làm cái gì?” Trong thanh âm tràn đầy vô dụng, đây cũng là dáng vẻ Anh Bồi cảm thấy xa lạ.
“Sao vậy?” Anh Bồi khẽ đáp lại.
“Ẩm ướt, em không phải đang nằm mơ?
Mỗi lần đều ở đây trong mộng gặp anh. Nhưng mỗi lần anh đều không nghe
em kể xong liền biến mất. Lần này anh sẽ hãy nghe em nói hết chứ? Em bực bội muốn chết rối, lần này không cho lại biến mất, nhất định phải nghe
em nói hết.” An Tiểu Tâm đầu gối lên cánh tay Anh Bồi , làm nũng.
“Ừ” Anh Bồi hừ nhẹ.
“Em cho anh biết, có một hoa tâm đại củ cải đang theo đuổi em.” An Tiểu Tâm ngồi một bên gạt gạt chiếc kẹp trên tóc.
“Vậy sao?” Anh Bồi không biết nên làm sao đáp lại An Tiểu Tâm.
An Tiểu Tâm phiền não níu lấy trong tay kẹp, mím mím môi nói: “Chính là cái tên hoa tâm Phó Tổng Anh Bồi ở công ty của em đó. Thật không
biết anh ta theo đuổi con gái thế nào nữa, dung toàn những mánh khóe cũ
rích. Cố ý để cho em trả nợ ân tình, để em nấu cơm cho anh ta ăn.Theo
em tập thể dục buổi sáng, theo em đi dạo phố, uống cà phê với em, còn
chuyển đồ vào nhà em nữa. Anh ta nghĩ rằng em là đứa ngốc sao , không
biết ý đồ bất lương của anh ta à.”
Anh Bồi nghiêng đầu nhìn cô bộ dạng bĩu môi, trong lòng thấp thỏm, không nhịn được hỏi: “Không thích?”
“Hả. . . . . .” An Tiểu Tâm ngẩng đầu nhìn trời, “Thật ra thì. . . . . . Ẩm ướt, em nói anh đừng tức giận nha.”
“Được.” Anh Bồi đành phải đáp.
“Không phải không thích, ngược lại
còn có chút hưởng thụ. Anh nói xem có phải em rất xấu? Em cũng có chút
xem thường mình, chỉ là giả bộ ngu, không có dũng khí từ chối.” An Tiểu Tâm cúi thấp đầu xuống.
“Tại sao muốn từ chối?” Anh Bồi hỏi.
An Tiểu Tâm ngơ ngác nhìn Anh Bồi một
chút, một hồi cảm giác bắt đầu say, cô nấc cục một cái, sau đó quấn lấy
không rõ ràng nói: “Anh không biết đó thôi, chuyện này phức tạp vô
cùng. Anh Bồi cái tên hoa tâm đại củ cải, bên cạnh có Đinh Phổ Nguyệt
còn muốn theo đuổi em,cô ấy là em họ của em đó , anh xem anh ta thật
muốn ăn đòn? Còn có cái đó Khúc Như Y, hiện tại cũng là em kế của em,
chỉ cần là người bên cạnh cô ta đều không để cho em tiếp xúc. Em mà cùng Anh Bồi,khiến cho cô ta ăn không ngon ngủ không yên. Nếu đúng như vậy
thì cũng thôi đi, cùng lắm thì em tránh ra. Nhưng hình như em đối với
Anh Bồi động lòng, anh ấy cứu em một mạng, em thích anh ấy, cho nên em
không biện pháp ung dung tránh ra. Mỗi ngày em đều đau khổ, đi làm nhìn
thấy Đinh Phổ Nguyệt, em nghĩ muốn chạy trốn. Em vừa nghe cô ấy nói
chuyện gì trên giường em liền cảm thấy ghê tởm. vậy mà đến buổi tối, em
lại vẫn ngoan ngoãn đi siêu thị mua thức ăn, nấu cơm cho cái tên hoa tâm củ cải ăn. Mỗi lần anh ấy rời đi, em lại hoài nghi có phải anh ấy lại
đi đến chỗ Đinh Phổ Nguyệt không, trong lòng khó chịu nghĩ điên mất. Ẩm
ướt, em có phải bị chứng phân liệt nhân cách?”
Anh Bồi nhìn cô gái say sưa dựa vào
người mình, chưa bao giờ cảm thấy chần chừ luẩn quẩn như vậy, tiến lùi
đều khó. An Tiểu Tâm, như thế này mệt không?
“Nếu như đổi lại hoàn cảnh công việc, có thể khá hơn một chút hay không?” Anh Bồi đỡ An thân thể Tiểu Tâm , để cho cô nhìn thẳng mình.
“Thì có lẽ a…! , “ An Tiểu Tâmmồm miệng không rõ nói, ánh mắt ở trên mặt Anh Bồi nhìn quanh, đột nhiên có chút kích động nói: “Hì hì, Ẩm Ướt, em phát hiện anh và hoa tâm củ dáng dấp có gì đó giống a!”
An Tiểu Tâm lảo đảo đứng lên, trên cao nhìn xuống dùng đôi tay cầm mặt của Anh Bồi, bừng tỉnh hiểu ra nói: “Em biết rồi, Ẩm Ướt, nhất định là bởi vì anh ấy giống như anh , nên mới
thích anh ấy. Đều tại anh, anh phải luôn bên cạnh em,em sẽ không khó xử
như thế này. Cho nên. . . . . .”
Anh Bồi phát hiện An Tiểu Tâm gương mặt đó ở trước mặt phóng đại, cô lông mi thật dài vụt sáng vụt sáng tựa hồ muốn xoạt tại chính mình trên mặt. Chỉ nghe An Tiểu Tâm nhẹ nhàng mê
sảng: “Cho nên. . . . . . Em muốn trừng phạt anh.”
Sau đó, có gì đó dịu dàng dán lên môi
Anh Bồi , có một đôi tay tuyệt không dịu dàng hung hăng kích thích Anh Bồi trong lòng như dây cung.
Anh Bồi chỉ cảm thấy trái tim một hồi
co rút, anh chợt đứng dậy ôm ở trong ngực cái yêu nữ gây chuyện này, cầm lại quyền chủ động vốn nên thuộc về anh. Anh nắm thật chặt hông củaAn
Tiểu Tâm, cảm thấy cô thuận theo xích lại gần. Anh dùng lưỡi cạy ra hàm răng cô ngọt ngào, cô chẳng những không có phản kháng, ngược lại say
mê khép lại cặp mắt.
Anh Bồi cảm giác mình chưa từng kích
động qua như vậy, máu sôi trào, ngực thình thình trực nhảy, trong đầu
trống rỗng. Khống chế anh chỉ còn dư đáy lòng vẻ này vừa yêu vừa hận
chấp niệm, chỉ có thể thật sâu hôn, hung hăng hôn, không để cho cô và
mình có khe hở nào. Anh không để cho cô hô hấp, chỉ làm cho cô càng thêm chặt chẽ dính sát, khi anh trong miệng tìm kiếm dựa vào không khí
sinh tồn.
Rốt cuộc, lý trí trở lại một lần nữa
trong óc Anh Bồi . Anh ép mình buông An Tiểu Tâm ra, khổ sở nhắc nhở
mình, cô chỉ đem lúc anh thành Ẩm Ướt.
An Tiểu Tâm đã sớm cả người bủn rủn,
tựa vào trên người Anh Bồi nửa tỉnh nửa mê khẽ nhếch miệng lên thở.
Anh Bồi thở dài, giúp cô sửa sang lại lễ phục, nửa kéo nửa ôm đem cô từ
suối phun ra ngoài.
Bốp bốp!
Trong đêm tối yên tĩnh đột nhiên phát ra mấy tiếng tiếng vỗ tay thanh thúy , một hơi giọng nữ khàn khàn truyền ra: “Màn diễn xuất thật suất sắc!”