Xế chiều tan việc, An Tiểu Tâm cầm tư liệu mà buổi sáng Lý Anh Ái đưa cho cô, từ từ đi về nhà. Mới vừa đi ra ngoài cửa lớn, đã nhìn thấy
chiếc
Audi b8R8 của Anh Bồi chở Đinh Phổ Nguyệt xinh đẹp động lòng người “Ba” mộtcái gào thét mà qua. An Tiểu Tâm theo thói quen bĩu môi, xem ra Đinh Phổ Nguyệt tối nay lại không trở thư lại.
Cô không nhanh không chậm hướng phòng nhỏ của mình đi tới, hưởng thụ tâm trạng nhẹ nhõm khi tan làm.
Bởi vì An Tiểu Tâm vừa tốt nghiệp liền vào tổng công ty Thần Sâm, nhà thật sự cách quá xa, ba của cô An Thắng Phong liền mua cho cô một phòng nhỏ tiểu khu lân cận công ty Hào Đình. Thời kì đầu là An Thắng Phong
cho, tháng cung ứng sau là do cô phụ trách. Phòng nhỏ này cũng nằm chỗ
trung tâm thành phố, ở giữa ồn ảo lấy thanh tĩnh, hoàn cảnh hạng nhất,
cả tiểu khu như loại 65 mét vuông này hai phòng hai sảnh số lượng cực
ít. Cũng coi như An Thắng Phong thật tinh mắt, nhìn trúng lập tức
mua. Lúc mua liền vạn một khối vuông, ở không tới hai năm, hiện tại giá
tiền đã gấp bội rồi. phòng nhỏ này vốnđược An Tiểu Tâm trang trí ấm áp
động lòng người, là Thiên đường của cô. Đáng tiếc, Đinh Phổ Nguyệt vừa
vào Thần Sâm, liền khí thế hung dung ung dung đi vào ở , chiếm, quấy rầy không gian riêng tư ấm áp mà cô thích
Đi vào cửa chính của tiểu khu, An Tiểu Tâm về phía cửa nhà mình, xa xa
liền nhìn thấy một chàng trai nhỏ tuổi đang đứng ở trước cửa.
“Tiểu Thao!” An Tiểu Tâm cao hứng kêu một tiếng.
“Tâm Tâm” chàng trai kia cũng hưng phấn chạy tới. Dáng người của hắn
cao lớn cân xứng, ngũ quan anh khí bức người, làm An Tiểu Tâm cảm thấy
một cỗ hơi thở thanh xuân nhào tới chạm vào mặt. Trên mặt hắn có mồ hôi, sắc mặt hồng nhuận phơn phớt, chắc vừa phải có kịch liệt vận động. Một
đôi mắt đen nhánh, sáng lóng lánh, cả người thần thái sáng láng. An Tiểu Tâm hơi mất hồn co lại, trong trí nhớ có Trương Đồng cũng có một dạng
thanh xuân như vậy làm cho mình quan tâm vô bờ bến.
“Tiểu Thao, có phải dáng người em lại dài ra không, em muốn dài thêm
bao nhiêu nữa hơn cá à?” An Tiểu Tâm rất nhanh đã tỉnh hồn lại, vừa móc
ra thẻ ra vào, vừa cùng chàng trai vào trong đi.
“Trên sách nói đàn ông có thể cao cho đến 25 tuổi, tôi mới 22, dĩ
nhiên còn cao hơn đấy. ai giống như chị, cao không tới mét bẩy.” chàng
trai vẫy vẫy đầu, tận lực giúp cho mình không cần để đến cái bộ dạng
nhìn mình mất hồn của An Tiểu Tâm. Hắn biết An Tiểu Tâm luôn thấy trên
người mình bóng dáng của anh Hoa, trong lòng hắn chính là không thoải
mái.
Thang máy đến tầng 10, An Tiểu Tâm dắt chàng trai vào phòng, đùa giỡn nói: “Tiểu Thao, tôi nói một câu cậu trả lại 10 câu, cậu lắm mồm hay
không lắm mồm à. Như vậy cũng không hay, không nhận tội những cô gái
khác không yêu. Hiện tại các cô gái thích nhất là những người đàn ông
phúc hắc và lạnh lùng.
Tiểu Thao lúc này đã quen cửa quen nẻo ở trong phòng rửa tay rửa mặt
ra ngoài, cười hì hì nói: “Chị thì sao? Chị thích phúc hắc hay lạnh
lung hử? hay còn là. . . . . . Tôi như vậy hay sao?”
An Tiểu Tâm nhìn gương mặt trẻ của hắn, trước mắt một lần nữa lại nổi lên một gương mặt tương tự, trong lòng đau xót, theo bản năng nói: “Tôi thích ẩm ướt như vậy.”
Tiểu Thao nhìn dáng vẻ của cô đang nhớ tới anh trai của mình trong
lòng cũng đau nhói, nói nửa đùa nửa thật: “Tâm Tâm, chị lại đem anh tôi
ra nói chuyện. Nếu còn sống thấy chị thế nào cũng không chào đón, chết
cũng nhớ mãi không quên. Chị đúng là muốn thay anh tôi thủ tiết à? Đáng
tiếc hiện tại đạo lí 0cũng không lưu hành cái này.”
Mặt An Tiểu Tâm lập tức liền liêc sang, ngơ ngác nhìn Tiểu Thao hồi
lâu, miễn cưỡng nặn ra nụ cười nói: “Ai nói thay anh của cậu thủ tiết,
cậu là đứa nhỏ biết cái gì? Lại nói, anh cậu lúc còn sống thế nào không
muốn nhìn thấy tôi hả?”
An Tiểu Tâm mới đầu còn mạnh mẽ trấn định , nói xong hốc mắt chuyển
đỏ. Cũng không biết thế nào, hôm nay cô đặc biệt yếu ớt, không biết có
phải nguyên nhân buổi sáng nhìn thấy Khúc Ý Nhi hay không.
Tiểu Thao thấy An Tiểu Tâm thương tâm, trong lòng lập tức hối hận,
vội bày ra bộ dáng pose hình khoa trương, mở ra mắt sáng cười nói: “Tâm Tâm, chị xem tôi cùng anh trai giống nhau không? Tôi bây giờ lớn bằng
anh tôi lúc ra đi, chị thật sự không bỏ được, vậy chị gả cho tôi thôi.”
An Tiểu Tâm giơ tập tài liệu lên cao, dựa theo đầu tiểu Thao liền
hung hăng đập xuống, trong miệng vừa nói: “Ai bảo cậu lắm mồm với tôi,ai bảo cậu không có việc gì tới chọc tôi. . . . .”
Tiểu Thao thương gào khóc vẫn kêu, liên tiếp tiếng cầu xin tha thứ.
An Tiểu Tâm lúc này mới ném tài liệu cho Tiểu Thao, chống nạnh, tàn ác
gọi: “Mau tìm cho tôi người bạn cùng lớp học tiếng bồ đào nha dịch được
tài liệu, không bay ra khỏi, không cho ăn cơm!”
An Tiểu Tâm rống Tiểu Thao toàn bộ lên xuống, vào phòng tìm ra một bộ quần áo có hình baby tơ tằm thay. Xiêm dáo ngây thơ muốn chết, là Dì
đưa, cô không muốn lãng phí, liền miễn cưỡng mặc. Cô ngăn bàn tay vuốt
mái tóc, vuốt ve thấy đau da đầu, sau đó thật fnhanh đem tách giữa mái
tóc dài ra, ở hai bên tai ghim nhẹ hai cái bím tóc.
Ra khỏi phòng, thấy Tiểu Thao đang mở laptop tìm tài liệu.
Tiểu Thao quay đầu nhìn cô, không khỏi huýt sáo một hơi:”Tâm Tâm, chị ăn mặc như vậy thật là tươi ngon mọng nước à, nhìn so với mấy em gái
lớp dưới chúng tôi còn trẻ hơn”.
An Tiểu Tâm liếc hắn một cái nói: “đừng có mà nhớ mãi đến cô em bé
nhỏ của cậu, dịch nhanh lên một chút, nếu không không cho ăn cơm.”
Tiểu Thao le lưỡi một cái, oán trách nói: “Biết, chị đã nói rất nhiều lần rồi.” Sau đó xoay người vùi đầu vào màn hình máy vi tính.
An Tiểu Tâm đi vào phòng bếp, mặc vào cái tạp dề nhỏ, bận rộn ra vào.
Lấy nồi cơm điện nấu cơm trước, sau đó đem cá xác-đin từ trong tủ
lạnh lấy ra thả vào trong lò vi sóng cho tan tuyết. Thừa dịp tuyết tan,
cô lấy ra hai cây dưa nhỏ tươi mới ra rửa sạch, trên tấm thớt chặt thành từng đoạn , thả vào trong khay rồi rắc lên tương vừng, muối cùng dấm,
một chút quẩy, một bàn khoan khoái ngon nhẹ thêm quả dưa chuột coi như
là hoàn thành ( TT___TT toàn nói vì món ăn..ta chém mí nàng ạ >”
Chính lúc này cá đã tan tốt, cô cắt ở hai bên mình cá mấy dao, xoa
chút ít muối, bỏ vào đều trong nồi chiên. Đợi cá chiên thành vàng óng ả, cô lại rải balê rượu vang, dấm, nước tương,chút ít đường, một chén nước nhỏ, dùng lửa nhỏ từ từ hầm cách thủy.
Sau đó, cô lại lấy ra một hộp canh nguyên chất, đổ vào trong nồi đun
nước, đun cho sôi nước. Xé mảnh tảo tía d( híc đoán chắc là cà tím
quá>”
Cuối cùng, cô bóc ra ít tỏi, cắt thành từng phiến tỏi. Lấy ra hai
nhánh rau thơm, rửa sạch sẽ sau cắt thành đoạn. Nhìn một chút cá hầm
cách thủy, nước canh thu không sai biệt lắm, cô liền đem tỏi không cùng rau thơm rải vào đi, lại dính một chút dầu vừng, một mùi thơm hương cá
xác-đin tỏi tỏa ra bốn phía cũng làm tốt lắm.
Hai món một canh việc lớn đã thành, An Tiểu Tâm đem thớt cùng bát đũa thu thập dọn dẹp sạch, đưa vào chỗ cũ, nồi cơm điện vừa vặn phát ra
“Tích tích” hai tiếng kêu to, cơm cũng lúc này làm xong.
An Tiểu Tâm một ngày tâm trạng xuống rốt cuộc chuyển biến tốt lên, cô hé miệng mà cười cười, bên môi như ẩn như hiện hai lúm đồng tiền. Cô
thích loại cảm giác tất cả có thể nắm giữa này, sẽ không gấp cũng sẽ
không loạn. Làm từng bước, vừa vặn!
Lúc này, cửa phòng bếp mở ra, Tiểu Thao đầu dò xét đi vào nói: “Thơm quá à, đã làm xong?”
An Tiểu Tâm cởi tạp dề của mình xuống, buồn cười mà nói: “cậu thật là lỗ mũi cchó, mau tới giúp một tay bưng canh.”
Tiểu Thao đi vào bưng lên canh ra bên ngoài chạy ra vừa nói: “Đinh Phổ Nguyệt trở lại, còn dẫn theo người.”
“Vậy sao?” An Tiểu Tâm bưng cá theo ở phía sau, có chút nghi
ngờ nghĩ, không phải là cùng Anh Bồi đi ra ngoài sao? Mang ai tới rồi
hả ?
Suy nghĩ còn chưa có thong suốt, An Tiểu Tâm phát hiện mình bưng
khay cá kia hướng về phía người đàn ông đang ngẩn người ra ngồi trên ghế sa lon phòng khách nhỏ.
Anh. . . . . Anh Bồi? An Tiểu Tâm nghĩ mình dứt khoát té xỉu
thôi. Bất kỳ một người nào ở trong công ty làm trâu làm ngựa mệt nhọc
một ngày, cũng không muốn về đến nhà còn chứng kiến thấy mặt kẻ bóc lột
(kẻ lợi dụng) mình. Dĩ nhiên, Đinh Phổ Nguyệt ngoại lệ, Anh Bồi không
phải là kẻ bóc lột của cô ấy, mà là ông chủ vàng. An Tiểu Tâm âm thầm
nghiến răng, do dự nửa ngày, cuối cùng vẫn là gian nan nặn ra nụ cười
lên tiếng chào hỏi: “phó tổng giám đốc Anh, làm sao anh tới đây a? Hoan
nghênh. . . . .Hoan nghênh a.”
Anh Bồi ngồi ở chỗ đó thần thái tự nhiên, chỉ là một trong đôi mắt
toát ra một chút tia hài hước. An Tiểu Tâm mặc áo baby ngây thơ dừng
đứng ở nơi đó, tóc main hung mềm rủ xuống bên tai, một đôi mắt trợn thật lớn, Anh Bồi dù thế nào xem cũng xem không ra trong ánh mắt kia có ý
hoan nghênh .
Hắn lười biếng trả lời một câu: “Phổ Nguyệt nói muốn trở lại thay quần áo.”
Vẻ mặt hắn nói chuyện không giống như là ở trong nhà người khác,
giống như là tại chính nhà mình. An Tiểu Tâm nhíu nhíu mày, cảm giác bộ
dạng bưng cá của mình như người hầu gái trong nhà người khác, vì vậy vội vàng đem cá để lên bàn. Lúc này Tiểu Thao lại đã xới cơm tốt ra ngoài,
kéo bím tóc An Tiểu Tâm ra nói: “Tâm Tâm, đi lấy vỉ dưa chuột.”
An Tiểu Tâm đáp ứng chạy đến trong phòng bếp, liền kéo dài thời gian
không đi ra. Cho đến khi Đinh Phổ Nguyệt ở bên ngoài gọi cô, cô mới cầm
dưa chuột chầm chập bò đi ra ngoài. Đinh Phổ Nguyệt đã đổi xong đồ dạ
hội màu cam, áo khoác một cái áo khoác trắng , trang sức tinh xảo, thân
thể lượn lờ, phong thái yểu điệu.
Thấy cô ra ngoài, Đinh Phổ Nguyệt nói: “chị, mẹ em nói Chủ nhật chị về nhà sớm một chút.Em đi à.”
An Tiểu Tâm gật đầu một cái, Đinh Phổ Nguyệt bất mãn liếc mắt nhìn
Tiểu Thao, rảnh rang mà nói: “Chị, chị xem Đặng Thao, gặp người cũng
không biết chào hỏi, chỉ rõ biết ăn.”
Tiểu Thao vùi đầu ăn canh, trong miệng vừa nói: “Tâm Tâm, đừng nghe Đinh Phổ Nguyệt. Em đã sớm chào hỏi, chị ấy không thấy.”
An Tiểu Tâm quay đầu nhìn Anh Bồi một chút, tượng ôn thần kia cái gì
bày tỏ cũng không có, còn có vẻ mặt ngàn năm như một ngày cười như không cười. An Tiểu Tâm thở dài, há mồm đối với Đinh Phổ Nguyệt nói: “Không
phải có chuyện muốn đi ra ngoài?”
Nghe lời này, Anh Bồi cũng biết An Tiểu Tâm có ý tứ muốn tiễn khách,
bên môi cười một tiếng, chậm rãi đứng dậy kéo Đinh Phổ Nguyệt qua nói:
“Chúng ta đi thôi.”
Đinh Phổ Nguyệt gật đầu một cái, quay đầu lại liếc Đặng Tiểu Thao một cái, nói: “Tiểu Thao, đừng cứ mở miệng một tiếng Tâm Tâm, cậu vĩnh viễn cũng không bằng được Triều Triều”
Đặng Tiểu Thao rốt cuộc ngẩng đầu, đôi mắt to xinh đẹp có chút bị
thương nhìn chằm chằm Đinh Phổ Nguyệt. Đinh Phổ Nguyệt cười khúc khích,
nắm lấy Anh Bồi thẳng đi ra ngoài.
Ăn cơm xong, Tiểu Thao lại đi đến chỗ máy tính, An Tiểu Tâm lòng
không yên rửa bát. Trong lòng cô nghĩ tới chuyện tình Đinh Phổ Nguyệt
phải làm sao? Ngay từ đầu hơi có chút khi dễ cũng mang điểm không liên
quan tới tâm tình của mình đi ra, An Tiểu Tâm bắt đầu suy tính đến phải
làm sao hướng đến dì và cha giải thích. Nếu cha và dì biết Đinh Phổ
Nguyệt bị người ta coi là tình nhân, không ọc máu tươi tại chỗ cũng
không được.
Nói đến quan hệ gia đình của An Tiểu Tâm, thật đúng là có một mớ hỗn
loạn tình tiết cẩu huyết*. Mẹ ruột An Tiểu Tâm – Tần Xuân Hinh là một
họa sĩ nổi tiếng bên mỹ, nhưng thành công danh toại đều là sau khi ném
chồng bỏ con mới thực hiện được. Khi đó thiên tính cố chấp không thể kềm chế được, Tần Xuân Hinh không chịu nổi cuộc sống khô khan giúp chồng
dạy con, dựa vào người tình cũ trợ giúp, một thân một mình đi mỹ quốc
xông pha, để lại An Tiêu Tâm kêu than cho thực phẩm*, cùng người cha
thất hồn lạc phách. Lúc này, dì – Tần Thu Huân tân góa phụ của An Tiểu
Tâm gánh vác trọng trách chăm sóc hai cha con, mang theo con gái của
mình Đinh Phổ Nguyệt tiến vào An gia. Vì vậy qua nhiều năm như vậy, bề
ngoài bốn miệng ăn cứ như vậy, cha cùng dì rõ ràng giống như là một đôi
vợ chồng già, nhưng thủy chung không làm thủ tục. Mà An Tiểu Tâm cùng
Đinh Phổ Nguyệt cũng không hẹn mà cùng giả bộ ngu, cái gì cũng không
hỏi.
(*Cẩu huyết: tình tiết hoang đường, quá sự thật
*Kêu than cho thực phẩm: (嗷嗷待哺) có ý nghĩa là chim đói khóc, chờ đợi con chim mẹ để nuôi. Em bé sơ sinh cần người mẹ nuôi dưỡng, hoặc tình huống ẩn dụ khẩn cấp hơn để miêu tả là: vô cùng khó khăn.)
“Tâm Tâm, điện thoại của chị vang lên.” An Tiểu Tâm nghe Tiểu Thao ở bên ngoài thẳng cổ kêu.
An Tiểu Tâm vội lau sạch tay, đi trở về phòng khách cầm điện thoại di động của mình lên. Vừa nhìn số điện thoại, nàng bất đắc dĩ cười, vừa
rồi thật đúng là không nên tưởng niệm tới Tần Xuân Hinh.
“Này?”
“Tiểu Tâm, là mẹ.”
“Mẹ, có chuyện gì?”
“Nhất định phải có chuyện mới có thể tìm con? Lâu không thấy mẹ như
vậy, con cũng không hỏi thân thể mẹ có khỏe hay không? Con không nhớ tới mẹ? Con cùng cha con là một khuôn mẫu, vô tình vô nghĩa. . . . ” Nữ
nhân bên kia buồn bã nói.
“Mẹ, mẹ, đã lâu không gặp, thân thể người khỏe không?” An Tiểu Tâm
vội vàng cắt đứt lời nói Tần Xuân Hinh, thật không biết là người nào vô
tình vô nghĩa.
“Ừ, mẹ còn tốt. Tuần sau mẹ liền trở về nước, thật là muốn gặp con
một chút!” Tần Xuân Hinh mặc dù đã mau 50 tuổi, nhưng thanh âm nghe ra
vẫn là kiều nhu như thế.
“Mẫu thân đại nhân, hành trình mỗi năm một lần của người thăm về cuộc sống của con gái mình hình như đã sớm hoành thành ở thời điểm mùa hè,
hiện tại trở về làm gì?” An Tiểu Tâm không khách khí hỏi, một chút cũng
không nhận tình của bà
“Ô ô ô ô, cái người con này như thế nào một chút cũng không hiểu tâm
tình của người làm mẹ a, ai nói một năm chỉ có thể thăm con một lần?”
Tần Xuân Hinh lại một lần nữa kêu la lên.
“Được, được, được, người trở lại tìm con thêm tốt lắm. Con còn có chuyện đây, cúp a.” An Tiểu Tâm phụ diễn.
“Tiểu Tâm, Tiểu Tâm” tiếng kêu chói tai trong điện thoại khiến An
Tiểu Tâm không thể không tiếp tục nghe tiếp: “Tiểu Tâm, đến lúc đó con
theo mẹ ăn cơm, có người muốn gặp con.”
“Đến lúc đó rồi hãy nói.” An Tiểu Tâm rốt cuộc “ba” một tiếng tiếng cúp điện thoại, cô tự mình biết ai muốn gặp cô.
Tiểu Thao bên cạnh nhìn chằm chằm cô, cười hắc hắc nói: “Bất hiếu a,
bất hiếu a, treo điện thoại của mẹ mình, bị thiên lôi đánh a!”
An Tiểu Tâm nhìn bộ dáng đắc ý kia của hắn, mắt chớp một cái, nghiêng đầu làm động tác suy tính, sau đó cầm điện thoại đi ra ngoài gọi một cú điện thoại. Khi điện thoại tiếp thông, nàng ngọt ngào nói: “Dì à, là
con, Tiểu Tâm a. Thân thể người gần đây như thế nào? Lần trước con mua
thuốc bổ cho người ăn xong rồi sao?”
Không biết bên kia đang nói cái gì đó, An Tiểu Tâm cười hắc hắc nghe.
Sau đó, cô nói: “Tiểu Thao à?” Cô nháy mắt nhìn Tiểu Thao, không để ý tới hắn đang làm động tác muốn bóp chết cô, rồi nói tiếp: “Hắn đang ăn
cơm ở chỗ con, nói đặc biệt tưởng nhớ người, muốn cùng người nói mấy câu nói đấy. Dì a, người chờ a, hắn lập tức tới ngay!” An Tiểu Tâm cầm điện thoại đối với Tiểu Thao vẫy một cái, cười đắc ý, ý bảo hắn vội vàng
nghe điện thoại.
Tiểu Thao như lâm đại địch* nhận điện thoại, cái người mẹ yêu con kia chỉ cần có cơ hội cùng hắn nói chuyện sẽ giống như con gà mái già huyên thuyên trò chuyện cả đời không dứt
(*đối mặt. Giống như phải đối mặt với rất nhiều quân địch. Mô tả tình hình rất cấp bách và rất là nghiêm trọng)
Rốt cuộc ứng phó hết vô tận chăm sóc của mẫu thân, Tiểu Thao thật vất vả mới cúp điện thoại. Nhìn An Tiểu Tâm ngồi ở trên ghế sa lon xem
tivi, mắt hắn lộ ra hung quang, lao thẳng tới phía trước. An Tiểu Tâm
không có phòng bị, bị Tiểu Thao một cái té nhào vào trên ghế sa lon.
Tiểu Thao biết cô sợ nhất nhột, liền bắt đầu a nàng nhột.
An Tiểu Tâm hét rầm lên, đấm Tiểu Thao nói: “Người con bất hiếu, mẹ
cậu nhớ cậu như vậy, cũng không biết về nhà thăm bà nhiều một chút.”
Tiểu Thao dừng lại động tác trong tay, cúi nhìn An Tiểu Tâm đang bị
chính mình đè lên, mặt của cô đỏ ửng lên, đôi mắt long lanh, lúm đồng
tiền khi cười còn chưa tan, lúm đồng tiền như ẩn như hiện. Trong lòng
Tiểu Thao giống như đánh trống khẩn trương nhảy lên, chợt đứng dậy, như
thể An Tiểu Tâm có thể ăn hắn vậy.
An Tiểu Tâm đứng dậy, dùng hết lực chân đá Tiểu Thao một cước nói: “Này, nói thật, nên về thăm mẹ cậu một chút, bà rất nhớ cậu.”
Sắc mặt Tiểu Thao của trầm xuống: “Bà là nghĩ tới anh, nơi nào là thật nghĩ tới em.”
An Tiểu Tâm ngẩn người một chút, trong lòng lần nữa bén nhọn đau. Hôm nay đây là thế nào? Cô lắc đầu một cái, thở dài mà nói: “Tiểu Thao, anh cậu không có ở đây, mẹ cậu liền còn dư lại một người con là cậu, đương
nhiên càng khẩn trương cậu rồi. Cậu nên thông cảm cho bà, nên về nhà
nhiều một chút để thăm bà.”
“Không phải có chị sao? Chị tự khoe là tẩu tẩu vì người anh đã chết
chăm sóc bà.” Tiểu Thao sâu kín nói, hắn cũng không biết nên thế nào,
càng ngày càng không chịu nổi bộ dáng An Tiểu Tâm vì anh trai mình, tâm
không chút phiền nhiễu kia.
An Tiểu Tâm giơ chân lên dùng sức đạp ở trên đùi Tiểu Thao, tựa như
đang phát tiết cái gì đó rồi nói: “Muốn tức chết chị a, cậu đi phiên
dịch văn chương cho chị. “
Tiểu Thao lầu bầu lẩm bẩm mà nói: “Chị là cái tên đần độn, những thứ
văn chương Bồ Đào Nha kia nguyên bản đều là Anh văn, người ta cũng đang
sao chép in lại nơi này, chị chỉ cần lên mạng lục là có thể lục ra.”
“Vậy sao?” An Tiểu Tâm tò mò đi tới trước bàn đọc sách cầm lên một quyển tạp chí nhìn, nhìn hồi lâu hỏi: “Không có a, ở đâu?”
Tiểu Thao đi tới, chỉ vào một hàng chữ dưới cuối cùng của văn chương, nói: “Đây không phải sao?”
An Tiểu Tâm trợn tròn mắt hạnh, cầm tạp chí lên lại gõ Tiểu Thao đầu, hầm hừ nói: “Tiếng bồ đào nha, chị xem có thể hiểu sao? !”