Vừa rồi cô nói, cô đem anh cât ở nơi gần tim nhất.
Tất cả mọi người đều cho rằng cô nói chỉ là lời say, chính là anh.
Nhưng bên cạnh sườn ngón tay áp út bên trái, gốc ngón tay rõ ràng hiện lên hai chữ nho nhỏ.
QY
(Tên viết tắt phiên âm tiếng trung của Kiều Dụ)
Màu đen đơn giản nhất, ký hiệu Tiếng Anh đơn giản nhất, vị trí bí ẩn nhất, lại tiến thẳng đến trái tim anh, đau buốt cõi lòng.
Cô luôn luôn là nói năng chua ngoa, buổi chiều chanh chua nói không biết
anh rốt cuộc là loại người nào chẳng qua là mượn đề tài nói chuyện của
mình, anh biết cô giận anh, anh cũng đã sớm chuẩn bị tốt làm cho cô hết
giận, nhưng rốt cuộc vẫn là không nhịn được.
Anh nắm tay Kỷ Tư
Tuyền đặt ở bên miệng nhẹ nhàng hôn xuống, quay đầu nhìn người đang ngủ
say, nhẹ giọng mở miệng: "Thực xin lỗi"
Đèn tín hiệu rất nhanh chuyển từ màu đỏ sang xanh, Kiều Dụ chậm rãi khởi động xe, rồi cũng luyến tiếc buông tay cô.
Kiều Dụ ôm Kỷ Tư Tuyền đi tới cửa, nâng đầu cô, nhẹ giọng đánh thức: "Chìa khóa đâu?"
Kỷ Tư Tuyền bị đánh thức, đôi mắt mở to ngái ngủ, vẻ mặt mê mang nhìn anh, phản xạ có điều kiện thò tay vào trong túi tìm chìa khóa, tìm kiếm một
hồi lấy ra một chuỗi chìa khóa đưa cho anh, sau đó nhìn trái rồi nhìn
phải, lại chăm chú nhìn khuôn mặt anh hồi lâu, cuối cùng ngã vào lòng
anh, mặt chôn trên cổ anh ngủ tiếp.
Kiều Dụ mỉm cười sờ sờ đầu
của cô, sau đó một tay đỡ cô, một tay mở cửa, đem chìa khóa thử qua một
lượt lúc sau anh bỗng nhiên dừng lại.
Cô đem tất cả sức nặng đặt
trên người anh, hai tay theo bản năng nám lấy vạt áo hai bên hông anh,
hơi thở ấm áp từng chút từng chút chạm vào bên cổ anh, trong hơi thở của cô mang theo hương vị ngọt ngào, tất cả giác quan đều nhắc nhở anh tất
cả đều là sự thật, anh có chút hoang mang khó tin.
Cô đại khái
ngủ không thoải mái, hơi giật mình than thở một tiếng, Kiều Dụ rất nhanh hoàn hồn, sau khi mở cửa ra liền đỡ cô đến nằm trên sô pha, cô lại bỗng nhiên tỉnh.
Từ giây phút Kỷ Tư Tuyên mở mắt, nửa buổi tối còn
lại, Kiều Đụ đều hơn mười phần gian nan, bởi vì Kỷ Tư Tuyền say rượu
khoa chân múa tay rất ầm ĩ.
Cô nhìn Kiều Dụ trừng mắt: "Tôi muốn uống nước!"
Nước trong bình đã sớm hết, Kiều Dụ chỉ có thể vào phòng bếp đun nước, nhưng cô chờ không kịp, đứng ở trên sô pha dậm tay dậm chân kêu to: "Tôi muốn uống nước! Uống nước! Uống nước!"
Kiều Dụ từ phòng bếp đi ra
liền nhìn thấy cô một cước đạp vào khoảng không, mắt thấy sẽ từ trên ghế sô pha ngã xuống, anh bước nhanh tới ôm cổ cô, lại bị cô đè xuống ghế
sô pha. Ngay sau đó liền thấy được hương vị mềm mại ngọt ngào lan tỏa
khắp không gian.
Kỷ Tư Tuyền từ trên cao trợn tròn mắt nhìn anh,
nhưng không hề đẩy ra, nhìn một hồi bỗng nhiên vươn đầu lưỡi liếm một
chút, ảm giác được lạnh lẽo ướt át, lời lẽ liền càng làm thêm táo tợn
khiêu khích anh, miệng còn đau khổ than thở: "Tôi muốn uống nước. . . . . "
Thân thể cô gắt gao dán lấy anh, hơi thở của Kiều Dụ loạn tới
rối tinh rối mù, đỡ trán cô, cố gắng khắc chế chính mình, khàn giọng
nói: "Ngoan. . . . Đừng náo loạn, mau đứng lên. . . . . ."
Ngoài
miệng nói lời lý trí, tay lại gắt gao giữ lấy thắt lưng của cô, đem cô
đặt trên người mình, thật sự là có rất nhiều mâu thuẫn.
Đầu lưỡi
của cô ngịch ngợm bên môi của anh đảo qua đảo lại, lưu lại một mảng tê
dại, trong đầu Kiều Dụ oành một tiếng liền nổ tung lên, cả người đều
đang run rẩy: "Nếu em không đứng lên nếu xảy ra chuyện gì anh cũng mặc
kệ đấy"
"Xảy ra chuyện gì?" Kỷ Tư Tuyền rốt cuộc cũng từ trên
người anh đứng lên, ngồi ở trên chỗ tựa lưng vẻ mặt đơn thuần hỏi, dáng
người xinh đẹp, đôi mắt như tơ, bộ dáng đơn thuần vô tội lại mê người.
Kiều Dụ cảm thấy được cô ấy đang mơ hồ,ddlqd,ngồi xuống thử thăm dò hỏi: "Em có biết anh là ai không?"
"Anh?". Yêu nữ nghiêng đầu suy nghĩ nửa ngày, "Anh là Kiều Dụ!"
Nói xong lại nhảy dựng lên đứng trên sô pha vẻ mặt hưng phấn hỏi: "Anh đã về rồi?"
Kiều Dụ đơn giản đứng lên, đỡ lấy thắt lưng của cô tránh cô bị ngã: "Anh đi đâu?"
Kỷ Tư Tuyền cố gắng nghĩ nghĩ : "Không phải anh đi nước ngoài du học sao?"
Kiều Dụ giật mình: "Mấy năm nay em ở nước ngoài có tốt không?"
"Không tốt. Anh xem có một lần em trong lúc làm mô hình tay còn bị thương,
chảy rất nhiều máu, rất đau rất đau". Nói xong giơ tay đưa cho Kiều Dụ
xem.
Kiều Dụ cúi đầu liền thấy, trong lòng bàn tay quả thật có vết sẹo.
Anh sờ sờ một chút, yêu nữ lập tức kêu to: "Đau!"
Kiều Dụ lập tức thu tay lại, không dám chạm vào nữa.
Rõ ràng đã sớm không đau, Yêu nữ tựa như biết chính mình đã lớn tiếng, người đàn ông trước mặt mình sẽ đau lòng.
Cô lại xòe bàn tay đang nắm ra: "Anh thổi thổi, thổi thổi sẽ không đau"
Kiều Dụ cúi đầu nhẹ nhàng thổi một chút, Kỷ Tư Tuyền lập tức cười khanh khách: "Ngứa"
Cô đứng trên sô pha cao hơn Kiều Dụ rất nhiều, đưa tay lung lắc vân vê
khuôn mặt Kiều Dụ, vẻ mặt ủy khuất hỏi: "Em vì cái gì mà chia tay với
anh?"
Kiều Dụ kiên nhẫn mặc cô muốn làm gì thì làm, đáy mắt hiện lên một tia đau lòng: "Anh. . . . . . .Em cũng không nhớ rõ?"
Tay Kỷ Tư Tuyền dán chặt trên mặt Kiều Dụ, cúi đầu hồi lâu, cố sức trợn
tròn mắt: "Không nhớ rõ, em nghĩ không đứng dậy được rồi, Kiều Dụ, em
mệt"
Cô ngồi trên sô pha, chân dẫm vào chậu nước ấm giống đứa bé
nghịch nước, miệng còn ngâm nga giai điệu nào đó, tựa như rất cao hứng.
Kiều Dụ cầm khăn mặt ấm lau tay và mặt của cô, nhìn cô, chần chừ hỏi: "Em có muốn. . . . . .thay áo ngủ không?"
Kỷ Tư Tuyền nhìn áo ngủ trong tay Kiều Dụ, lại cúi đầu nhìn bản thân, giây tiếp theo liền bắt đầu cởi cúc áo.
Kiều Dụ vẻ mặt hoảng sợ ngăn cô lại, Kỷ Tư Tuyền nhìn anh không hiểu tại sao.
Động tác của cô cực nhanh, ba hai liền đem cúc trước ngực cởi ra, Kiều Dụ có chút ngượng ngùng quay đầu sang một bên. vừa cẩn thận giúp cô sửa sang
lại quần áo: "Anh bảo em vào phòng ngủ thay"
Kỷ Tư Tuyền gật gật đầu, ngoan ngoãn lau khô chân đang ướt vào tấm thảm lau chân, ôm áo ngủ vào phòng ngủ.
Kiều Dụ ở bên ngoài đợi một hồi lâu, bên trong cũng chưa thấy động tĩnh gì, anh gõ cửa: "Thay xong chưa?"
Vẫn không thấy động tĩnh.
Anh không yên tâm, trực tiếp đẩy cửa vào, d.đ.L.q.đ, nhưng người kia đâu có thay áo ngủ, mà là đang ôm áo ngủ nằm lệch trên giường, một chân còn
đang đặt trên mặt đất.
Kiều Dụ thở dài, đưa tay muốn lấy áo ngủ
trong lòng cô ra, nhưng vừa mới động cô liền tỉnh, mơ mơ màng màng nhìn
anh, còn đem áo ngủ dấu chặt trong lòng.
Kiều Dụ có chút buồn cươi, hơi dùng sức lấy áo ngủ ra, nhấc chăn lên thấy cô tự động tiến vào, lúc này mới đứng lên.
Anh đi vào phòng bếp rót một cốc nước mang vào đặt trên đầu giường cô, vừa
định tắt đèn liền nhìn thấy Kỷ Tư Tuyền trợn tròn mắt theo dõi anh, lúc
này cô có chút tỉnh táo, chỉ là ánh mắt nhìn anh có chút kỳ quái, như là không biết anh là ai.
Cô đem khuôn mặt dấu trong chăn, chỉ lộ ra đôi mắt trong veo như dòng nước, Kiều Dụ cùng cô nhìn nhau hồi lâu, anh bỗng nhiên cúi xuống muốn hôn lên ánh mắt của cô, ai ngờ cô phản ứng
cực nhanh kéo cao chăn lên, chốn trong chăn kêu to: "Anh không thể hôn
tôi, trên đời này ngoại trừ anh ấy không ai được hôn tôi"
Kiều Dụ khẽ mỉm cười hỏi: "Anh ấy là ai vậy?"
Yêu nữ chui ra khỏi chăn, vẻ mặt giảo hoạt: "Tôi không nói cho anh"
Kiều Dụ bỗng nhiên hiểu được điều gì: "Là Kiều Dụ sao?"
"Ừm!" Kỷ Tư Tuyền vừa gật đầu vừa trả lời, cười tủm tỉm dưới ánh sáng lờ mờ của ngọn đèn lại đặc biệt càng chói mắt.
Kiều Dụ bỗng nhiên không thở nổi, trái tim bên ngực trái đau nhói từng chút
từng chút lan khắp lồng ngực, hồi lâu mới khó khăn nói ra mấy chữ: "Anh
ấy. . . . "
Kỷ Tư Tuyền bỗng nhiên im lặng, hô hấp trở nên kéo dài đều đều.
Kiều Dụ xoa nhẹ khuôn mặt cô, vẻ mặt không chút thay đổi nhẹ giọng nói tiếp: "Anh ta là đồ khốn"
Một câu thô tục mắng chửi người từ trong miệng anh thốt ra lại vẫn tao nhã dị thường.
Kiều Dụ thấy người làm ầm ĩ cả đêm rốt cuộc cũng an tĩnh, nhưng trong lòng
không có cách nào bình tĩnh trở lại, cuối cùng vẫn cúi xuống hôn trán
cô, tiến gần vào đôi má của cô thì thào nói nhỏ: "Tư Tuyền, em phải
ngoan một chút. . . . . ."
Cô đang ngủ thật hiếm khi hợp lòng người, hiếm thấy đến mức làm cho anh đau lòng.
Kiều Dụ trông cô một buổi tối, sáng sớm hôm sau chỉ kịp tới văn phòng thay
quần áo rồi thẳng đến phòng họp, vội vội vàng vàng nhưng đến muộn vẫn là đến muộn. Cuộc họp do Kiều Bách Viễn chủ trì, mặt đen như đáy nồi nhìn
Kiều Dụ bước vào.
Sau khi Kiều Dụ tìm được chỗ ngồi, liền nhìn sang Tiêu Tử Uyên ngồi đối diện anh cười như không cười nhìn anh.
Kiều Dụ nhíu mày, sau đó Tiêu Tử Uyên liền thật sự bật cười.
Trước mặt mọi người Kiều Bách Viễn đều không nói gì, sau khi cuộc họp chấm dứt liền đến văn phòng của Kiều Dụ.
Kiều Bách Viễn ngồi trên sô pha, Kiều Dụ không dám ngồi, rót mời Kiều Bách
Viễn ly trà sau đó liền đứng qua một bên chuẩn bị nghe dạy bảo.
Kiều Bách Viễn nhìn xung quanh một vòng, giống như vô tình hỏi: "Nghe nói tối hôm qua con về nhà?"
Kiều Dụ trong lòng giật mình, xe của anh lúc đó còn đưa cho Duẫn Hòa Sướng đi về, chẳng lẽ bị phát hiện?
Bị phát hiện anh cũng sẽ không yên, thành thật thừa nhận: "Vâng"
Kiều Bách Viễn vẫn là hiểu Kiều Dụ, hắn luôn có trách nhiệm, đã làm việc gì
thì sẽ không bao giờ không thừa nhận: "Còn mượn xe của ta?"
Kiều Dụ tiếp tục gật đầu: "Vâng"
"Làm cái gì?"
"Xe của con bị phóng viên theo dõi, đưa một người bạn về nhà"
"Bạn nào?"
Kiều Dụ ngừng một chút: "Bạn gái"
Kiều Bách Viễn cũng đoán được: "Là kiến trúc sư nói lần trước?"
"Là cô ấy". Kiều DỤ nhìn về phía Kiều Bách Viễn, cha của anh ít khi hỏi
những vấn đề như vậy, giờ phút này bỗng nhiên nhắc tới, Kiều Dụ không
hiểu được tâm tư của ông.
Kiều Bách Viễn uống ngụm nước: "Bạc
Chấn mấy hôm trước gọi điện thoại cho ta, nói ta chiếu cố một chút tới
con gái hắn, còn thăm dò ý kiến của ta"
Kiều Dụ đại khái đoán
được chuyện gì, đang nghĩ ngợi xem mở miệng như thế nào cho tốt liền
nhìn thấy Kiều Bách Viễn đứng lên: "Vậy thôi, chuyện của con thì tự con
quyết định"
Kiều Dụ bị hành động khác thường của Kiều Bách Viễn khiến cho không hiểu ra sao: "Cứ như vậy sao?"
Kiều Bách Viễn đứng lên gật đầu chuẩn bị rời đi, bỗng nhiên xoay người lại
nâng tay lên, cuối cùng cứng ngắc đặt trên đầu Kiều Dụ vỗ vỗ, vẻ mat
miễn cưỡng không được tự nhiên: "Ta còn có việc đi trước, nhớ kỹ, lần
sau đi họp không được đến muộn"
Kiều Dụ vẻ mặt kinh sợ, động tác
thân mật người cha vỗ đầu đứa con này từ trước đến nay anh chưa từng
được nếm thử qua, hôm nay Kiều Bách Viễn thật sự rất dọa người.
Kiều Dụ từ trong khiếp sợ hoàn hồn, sau đó phản ứng đầu tiên là gọi điện cho Kiều Diệp.
"Anh, có phải hôm nay anh nói giúp em không?"
Kiều Diệp hình như không ở bệnh viện, có chút ồn ào, trong thanh âm có tiếng cười truyền tới: "Làm sao vậy?"
Kiều Diệp nghe Kiều Dụ nói xong lúc sau quả thật muốn cười, Kiều Bách Viễn lần này quả thật dùng sức quá mạnh dọa đến Kiều Dụ.
Ngủ thẳng tới hơn 9 giờ, Kỷ Tư Tuyền mới rời giường khôi phục lại tư thế nữ vương, thần thanh khí sảng xuất hiện ở văn phòng, trên đường đi ánh mắt mọi người nhìn cô có cái gì không thích hợp.
Cô túm lấy Vi Hãn cùng Từ Bỉnh Quân đi ngang qua hỏi: "Hôm nay tôi có cái gì không đúng sao?"
Vi Hãn mỉm cười lắc đầu: "Cùng mỗi ngày trước kia xinh đẹp giống nhau, khí chất giống nhau, vênh váo hung hăng giống nhau, cao quý lãnh diễm giống nhau, không có gì không đúng, thưa nữ vương đại nhân"
Từ Bỉnh Quân cảm thấy nên nhắc nhở cô một chút hơn là cái so sánh kia: "Cô thật sự không nhớ rõ cái gì? Tối qua?"
Kỷ Tư Tuyền là người ít uống rượu, xoa đầu cố gắng nhớ lại: "Tối qua. . . . . tôi uống nhiều. . . . sau đó. . . . nghĩ không ra. . . . ."
Từ Bỉnh Quân nghĩ nghĩ, khó khăn lắm mới đưa ra quyết định: "Không nhớ rõ cũng tốt"
Kỷ Tư Tuyền nhìn hai người vẻ mặt kỳ quái, bĩu môi, mới vừa đi hai bước thấy Kiều Dụ trên hành lang .
Kiều Dụ vừa đi vừa xoa huyệt Thái Dương, cũng không chú ý tới cô.
Kỷ Tư Tuyền dừng lại, nhìn anh từng bước đến gần.
Kiều Dụ đến gần vừa ngẩng đầu nhìn cô, buông tay hỏi: "Đến rồi?"
Kỷ Tư Tuyền cái khác không nhớ được, nhưng lại nhớ rõ cô đang cùng anh
giận dỗi, mặt lạnh nhìn thấy đáy mắt anh một mảng màu xanh, không dấu
được ủ rũ, nhịn không được nói lời ác độc: "Ây yo, hôm qua Kiều bộ
trưởng có cuộc sống về đêm rất phong phú phải không, ngài có chút thu
vào, không, đủ, tiêu ra sao? "
Trên hành lang vốn có nhiều người
đi qua trong lòng đều khinh thường cô, Tuyền Hoàng thật sự quá đáng,
Kiều bộ trưởng khẳng định là chăm sóc cô ta cả đêm, bây giờ cô ta thần
thanh khí sảng xong xuôi đến cười nhạo ân nhân, thật sự lấy oán trả ơn!
Quá đáng! Quá đáng! Vô cùng quá đáng! Moot lát trở về muốn đem toàn bộ
tiền tiêu vặt tháng này đặt vào Bạc Quý Thi bên kia!
Thần sắc
Kiều Dụ phức tạp nhìn cô vài lần, d.đ.lê.quý.đôn, tựa như căn bản không
tin được, há miệng thở dài, cuối cùng cái gì cũng không nói quay người
bỏ đi.
Kỷ Tư Tuyền nhìn theo bóng dáng anh càng thêm khủng hoảng, tại sao hôm nay đều kỳ quái như vậy, lại quay đầu hỏi Vi Hãn: "Đúng
rồi, tối qua ai đưa tôi về?"
Vi Hãn mỉm cười xấu xa: "Chính là
cái người vừa rồi cô nói thu vào không đủ tiêu ra đó, đại khái cô chính
là cái người đem anh ấy ép đến mức khô kiệt trong miệng của cô, ha ha
ha. . . . . ."