Chương 37. Ngôn tình và đời thực ( 2 )
Đợi đến khi Liễu Như từ nhà vệ sinh trở về chỗ khi nãy đã không thấy bóng dáng của Minh Phong đâu. Rõ ràng là đã dặn cậu ấy đừng chờ ở đây, vậy mà rốt cục vẫn đi. Nhưng, nếu lỡ cậu ấy có việc bận phải đi mà không kịp nói với mình thì sao? Liễu Như quyết định đứng tại chỗ chờ Minh Phong.
Cô lại nghĩ, lỡ Minh Phong đã đến thư viện thì sao? Tình huống này cũng có thể lắm chứ. Liễu Như lại thay đổi quyết định, đi đến thư viện tìm Minh Phong. Thư viện của trường nằm tách biệt với dãy phòng học, muốn đến đó, Liễu Như phải đi từ chỗ đang đứng là lầu bốn xuống tầng trệt bằng thang bộ; sau đó phải đi hết mấy trăm mét chiều rộng của sân trường mới tới thư viện. Nắng buổi trưa lúc nào cũng khắc nghiệt đến chết người. Liễu Như lại không có mang theo nón và áo khoác, đành để cho ánh nắng thiêu đốt trực tiếp lên cơ thể của mình.
Bước vào trong thư viện, Liễu Như đầu tiên là thở nhẹ một cái. Không khí trong này quả là dễ chịu hơn nhiều so với bên ngoài. Sau đó, cô đảo cặp mắt nhìn xung quanh, nhìn đông nhìn tây, nhìn trên nhìn dưới, chỗ này không thấy lại đến chỗ khác tìm. Đi một vòng khắp thư viện, mọi ngõ ngách có thể có người cô đều quan sát kĩ, nhưng kì thực là không tìm thấy Minh Phong đâu. Xem ra chuyến đi này của mình là tốn công vô ích rồi.
”Minh Phong đi đâu rồi chứ?!” Liễu Như cảm thán. Cô đưa tay lau đi mồ hôi thấm đẫm trên trán, nghỉ mệt một chút cô lại vội vàng vượt qua ánh nắng chói chang trở về dãy phòng học. Liễu Như tin rằng đi khám xét tất cả các phòng học thì nhất định sẽ tìm được Minh Phong.
Nhưng mà trường này rộng lớn như thế, số phòng học cũng không hề ít. Lúc Liễu Như bước vào lớp đầu tiên trên lầu ba thì tiếng chuông vào học đã vang lên. Cô thở một cách nặng nề, từ trên lầu nhìn xuống dưới. Học sinh bên dưới nhiều như vậy, đông như vậy, Minh Phong, rốt cục cậu mặt ở dưới đó không? Nếu có, vậy thì cậu đang đứng ở đâu? Có thể giơ tay lên ra hiệu với tớ không? Liễu Như cảm thán, cho dù có trố mắt ra nhìn như thế nào vẫn không nhìn ra được Minh Phong đang trốn ở đâu.
Trong đầu cô đột nhiên nhớ ra một chuyện, ngay lập tức liền vừa mỉm cười vừa chạy thật nhanh đến phòng hội trường. Chiều nay lớp mình có tiết ngoài giờ, Minh Phong nhất định sẽ đi học, như vậy thì mình có thể gặp được cậu ấy rồi. Nhưng rốt cục người đâu vẫn chưa xuất hiện. Tiết học ngoài giờ đã kết thúc, người trong lớp đã ra về hết, chỉ còn dư lại một mình Liễu Như với vẻ mặt buồn bã.
Một lúc sau, Liễu Như vẫn mang theo vẻ mặt buồn bã kèm theo kiệt sức rời khỏi phòng hội trường. Cô yếu ớt đi xuống từng bậc thang, hai mắt có chút lờ mờ đi, tay chân cũng bắt đầu bũn rũn. Cô dùng tay vịn tay cầm của cầu thang, dựa theo lực bám đó mà từ từ đi hết cầu thang này đến cầu thang khác. Lúc chỉ còn hai cái cầu thang nữa là xuống tới tầng trệt, từ đằng sau cô truyền đến âm thanh quen thuộc: “Sao cô vẫn còn ở đây?” Nhịp điệu không nhanh không chậm.
Tiếp theo, Liễu Như nghe được tiếng bước đi càng lúc càng gần về phía mình. Cô quay đầu lại, nhàn nhạt mỉm cười. Minh Phong dừng lại, khoảng cách giữa hai người chỉ là năm bậc thang.
Trong con ngươi của mình, Liễu Như mơ hồ thấy được Minh Phong khôi ngô đứng ở đó. Chỉ là đứng bình thường cũng khiến trái tim người ta không kiểm soát được muốn nhảy ra khỏi lồng ngực: “Cuối cùng cậu cũng đã xuất hiện rồi.” Giọng nói yếu dần, yếu dần.
Minh Phong không giải thích được: “Cô đang nói nhảm nhí gì vậy?” Lúc Minh Phong bước xuống thêm một bậc thang nữa cũng là lúc Liễu Như mất thăng bằng, chậm rãi ngã xuống đất. Mọi thứ trước mặt cô trở nên tối sầm lại. Minh Phong nhanh chóng đưa tay ra đỡ lấy. Sắc thái trên mặt của Liễu Như nhanh chóng thay đổi, trở nên vô cùng xanh xao. Minh Phong đối với tình huống này cực kì bất ngờ, tức giận mắng chửi: “Cô bị gì thế?! Mau tỉnh dậy cho tôi, không được ngủ!!”
Thấy đối phương nằm im bất động, cho dù có giục đến mức độ nào cũng không có phản hồi. Minh Phong vô cùng lo lắng cùng bất an. Cậu cõng Liễu Như lên trên lưng: “Cô có nghe thấy gì không? Mau tỉnh dậy cho tôi, đây là mệnh lệnh!”
”Liễu Như, phải cố gắng lên, sắp tới bệnh viện rồi.”
Minh Phong thể lực cũng không kém, mặc dù trên lưng phải cõng Liễu Như vật nặng như thế mà vẫn có thể chạy nhanh được. Liễu Như áp mặt nằm trên lưng của Minh Phong. Bởi vì có chút sốc nên cô mê man tỉnh dậy. Trong ý thức mơ hồ của mình, cô có thể ý thức rằng người đang cõng cô chính là Minh Phong. Cô đưa tay quàng lấy thật chặt cổ của Minh Phong, trên môi cong lên thành hình nụ cười. Mặc dù thân thể suy nhược vẫn không thể ngăn cản tâm tình của cô. Cô chính là muốn cười, muốn cười thật nhiều, muốn tận hưởng cảm giác này. Tấm lưng vững chắc của Minh Phong là điểm tựa an toàn nhất. Cô đột nhiên nhớ tới ba của mình, lúc thơ bé ông ấy cũng thường hay cõng mình trên lưng như vậy. Thấm thoát thời gian qua đi, cũng đã lâu rồi cô chưa tìm lại được cảm giác êm đềm này: “Ba, ba, ba...”
Minh Phong thấy người trên lưng mình có động tĩnh, hơn nữa còn nói cái gì đó nghe không rõ: “Liễu Như, chờ một chút nữa, chúng ta sắp đến bệnh viện rồi.”
”Ba, ba, ba...” Liễu Như lập lại lần nữa.
Lần này Minh Phong nghe được rất rõ, trong đầu cậu thầm mắng: Ba cái đầu cô! Tôi già như thế sao? Ti giống ba cô như thế sao? Nhưng mà cũng chỉ là suy nghĩ trong lòng. Kẻ quân tử như mình không chấp nhất tiểu nhân: “Đừng nói nữa, cứ nằm trên lưng tôi mà nghỉ ngơi một chút đi. Chúng ta cách bệnh viện không xa nữa.”
Liễu Như càng siết chặt cổ của Minh Phong, giọng nói như có như không: “Tớ có phải đã chết rồi không? Lần đầu tiên cậu nói chuyện với tớ bằng giọng nói ấm áp như vậy. Thì ra cảm giác này mãnh liệt như vậy.” Mặc dù miệng phát ra lời nhưng mắt vẫn nhắm nghiền lại.
Minh Phong lập tức mắng: “Cô bị điên sao?” Cậu chau mày: “Thật là... Bây giờ không phải là lúc nói những lời tình cảm nổi da gà này đâu.” Minh Phong tăng tốc độ chạy lên.
”Tớ sợ mình sẽ không còn cơ hội được gặp cậu nữa.”
”Sẽ không có chuyện đó đâu.”
”Tại sao? Nhưng mà tớ nghĩ đầu trâu mặt ngựa sắp đến bắt tớ đi xuống địa phủ rồi. Tớ phải làm sao đây Minh Phong? Không có cậu, tớ làm sao sống?” Có thể nhận ra sự lo lắng của Liễu Như lúc này.
”Một khi tôi còn sống, không ai được phép mang cô đi đâu hết.” Minh Phong nói ra những lời này, căn bản là xuất phát từ con tim, không trải qua lí trí. Cậu nói ra ý nghĩ của mình, để Liễu Như biết, chứ không phải nói ra để cô vui.
Liễu Như áp sát mặt vào lưng của Minh Phong, cảm nhận mùi hương của cậu ấy: “Tớ có thể hiểu lầm ý của cậu không?”
Minh Phong không hiểu lắm: “Cô nói sao?”
”Tớ có thể nghĩ rằng cả đời này cậu sẽ luôn bảo vệ tớ không?”
”Tùy cô.”
Liễu Như mỉm cười: “Tớ đã đọc rất nhiều bộ tiểu thuyết ngôn tình, cũng đã từng xem rất nhiều phim tình cảm. Tớ rất ngưỡng mộ nữ chính. Tớ ao ước một ngày nào đó cũng sẽ có một chàng soái ca đến bên cạnh cuộc đời của tớ. Xem ra tớ không cần chờ đợi nữa, ngày đó đã đến từ lâu rồi rồi. Cậu có muốn biết khi nào không?”
”Ừ.~~~”
”Đó là từ khi gặp được cậu.” Liễu Như không giấu được hạnh phúc.
Minh Phong không có hứng thú với tiểu thuyết ngôn tình hay phim tình cảm: “Đó cũng chỉ là những thứ chỉ có trong tưởng tượng. Ngoài đời khác xa rất nhiều.”
”Cho dù có như vậy thì sao? Chẳng phải trong lòng mỗi người đều có mơ mộng của riêng mình sao? Những thứ lãng mạng đều là từ thực tế mà ra. Ngay cả một người xấu như Lâm Việt cũng có Đức Hải thư sinh yêu thương, chăm sóc. Cậu xem có phải là ông trời đã đối xử quá tốt với cậu ấy rồi không?” Một câu nói nhất thời của Liễu Như nhưng lại tổn thương đến một người cả đời. Nhưng mà người trong cuộc không có ở đây, cũng sẽ không bao giờ biết.
Minh Phong đối với tình yêu của hai người bọn họ cũng không kì thị: “Mỗi người đều có tình yêu của riêng mình, cho dù có khác biệt thì cũng có vấn đề gì đâu chứ! Nếu như tình yêu chỉ mang lại nỗi đau thì yêu để làm gì? Cho nên, khi yêu thường rất hạnh phúc, mới khiến người khác bất chấp tất cả để được yêu.”
”Tớ bây giờ cũng muốn bắt chấp để yêu cậu, cho dù cậu có lạnh lùng, cho dù cậu có hung dữ, cho dù...”
”Liễu Như.” Minh Phong gọi Liễu Như.
”Sao?”
”Tôi nghi ngờ cô giả vờ ngất xỉu.”
”Minh Phong, tớ nghi ngờ cậu đã thích tớ.”
”Im lặng, không được nói nhảm nhí nữa. Xe cấp cứu tới giờ vẫn chưa thấy, thật là làm ăn thiếu chuyên nghiệp. Cô còn nói thêm nữa, tôi lập tức vứt cô vào thùng rác, để cô chết trong đó luôn.”
Những lời vừa rồi Liễu Như mang theo chìm vào trong hôn mê.
________
”Cô tỉnh rồi sao?” Liễu Như tỉnh dậy, nghiêng đầu sang một bên liền có thể thấy được Minh Phong đang ngồi ở bên cạnh. Cô mỉm cười: “May mắn quá.”
Minh Phong khó hiểu: “Đang nói sản sao?”
”Hôm nay, trong dư định của tớ, cậu sẽ là người đầu tiên mà tớ nhìn thấy trong ngày, nhưng đáng tiếc đã không thể thực hiện được. Người tớ gặp đầu tiên lại là Lâm Việt và Tuyết My. Nhưng mà, ông trời cũng không quá cạn tình với tớ. Sau khi hôn mê tỉnh dậy, người đầu tiên tớ nhìn thấy là cậu. Như thế thật là hạnh phúc.” Liễu Như còn muốn sau này, mỗi buổi sáng khi mở mắt ra đầu thấy Minh Phong nằm bên cạnh.
”Ngoài tôi ra cô không thể nghĩ đến những người khác sao?”
”Ai bảo cậu chui vào trái tim nhỏ bé của tớ làm gì.”
”Là tự cô mang tôi vào, cho dù tôi có muốn đi ra cũng không được.”
”Hihi~~”
”Đã khỏe rồi?”
”Đã khỏe rồi!”
Minh Phong quan sát biểu cảm và thái độ của người nằm trên giường, đã thật sự ổn hơn rồi. Cậu nghiêm túc: “Sau này nhất định phải ăn cơm đầy đủ đấy, không được vì bất kì ai mà nhịn đói, cũng không được vì bất kì ai mà tự làm khổ mình. Hiểu chưa?” Minh Phong đang muốn nhắc tới chuyện Liễu Như vì cậu mà không ăn cơm trưa, vì tìm kiếm cậu mà phải đi hết chỗ này đến chỗ khác. Cũng chính vì những điều này, cộng thêm vừa mới khỏi bệnh cho nên cô mới ngất xỉu.
”Kể cả cậu sao?”
”Ừm.~~~”
”Tớ không làm được. Tớ sẽ còn vì cậu mà làm rất nhiều chuyện, cho nên, nếu cậu muốn tốt cho tớ, vậy thì đừng để xảy ra những chuyện như ngày hôm nay nữa.”
”Thật là nhiều chuyện.” Minh Phong khôi phục giọng điệu lạnh lùng thường ngày.
”Hồi trưa cậu đã đi đâu thế? Tớ tìm cậu nhưng chẳng thấy đâu. Lúc đấy tớ cảm thấy vô cùng buồn luôn đấy. Nếu như có một ngày cậu thật sự đi mất thì tớ phải làm sao đây? Chỉ rời xa một chút đã không thể chịu đựng được.” Liễu Như vô tư bộc bạch, lại không biết trong lòng Minh Phong đang gợn chút sóng.
”Cậu đi đâu thế?”
”Đi mua cháo cho cô. Thật là phiền phức.” Minh Phong đi ra ngoài, lúc trả lời không hề quay đầu lại, bởi vì cậu không cách nào đối diện với Liễu Như sau khi nghe những lời tê dại da thịt như thế.
Một lát sau Minh Phong trở về, trên tay cầm theo bịch cháo. Cậu đổ cháo ra bát: “Lần này là cháo không hành nhé!”
Liễu Như cảm động: “Thì ra cậu vẫn còn nhớ khẩu vị của tớ. Cậu đúc cho tớ ăn, phải không?”
”Ai bảo cô con nít quá làm chi.”
...
”Cho hỏi, muốn thuê cậu làm ôsin phải tốn bao nhiêu tiền?”
”Cho hỏi, muốn không bị cô làm phiền, phải tốn bao nhiêu tiền?”
...
Ngôn tình chính là một thế giới nằm sâu trong lòng của mỗi người. Ở đó luôn có những tình yêu oanh liệt, luôn có những con người khiến chúng ta ước ao, mơ mộng. Mỗi khi chúng ta vui, hoặc khi chúng ta buồn, đều có ngôn tình làm bạn. Nhờ ngôn tình, chúng ta càng thêm tin tưởng vào cuộc sống này, càng thêm lạc quan vào một tình yêu tốt đẹp. Mặc dù so với thực tế, ngôn tình có phần `lí tưởng hóa´ nhưng cũng chẳng sao. Chẳng phải mỗi người đều ôm ấp một giấc mơ có được một cuộc sống tươi đẹp sao? Nếu không thể thực hiện nó trong hiện thực, vậy thì đem nó viết vào ngôn tình đi! Mỗi người đều là một đạo diễn tài ba, điều khiển con thuyền số phận của biết bao nhân vật.
_____Buổi tối vui vẻ._____