Editor : Cua Rang Me
Có lúc phép khích tướng thật cũng là phương pháp tốt, cho dù kẻ nho nhã lịch thiệp như Sóc Phong cũng không lạnh nhạt bỏ qua điều này, "Anh nói cái gì ?"
Ánh mắt của anh hung ác y như loài sói trong đêm tối, nhưng Nhâm Viễn cũng không bị hù dọa gì cho lắm, anh chả sợ : "Tôi đâu có nói sai, cậu đánh chết mình đi cũng được, chết ở nơi nào mà không người biết ấy, để Y Y tìm thêm lát nữa!"
Sóc Phong mím môi, anh không gì, anh đánh mình vì anh thương cô, vì anh đáng nên trừng phạt, nhưng anh lại không có cách nào ngồi tưởng tượng cô ở trong lòng người đàn ông khác, được ai khác quan tâm và yêu thương.
Chỉ là suy nghĩ một chút mà lòng anh đã không chịu nổi, máu đàn ông liên tục nổi lên trong lòng.
"Tốt lắm tốt lắm, đi về nhà rồi tự nghĩ kết hoạch lại đi, đừng ở chỗ tôi như thế này." Nhâm Viễn ngáp dài, hết sức ném Sóc Phong ra ngoài một cách không khách khí.
Náo tới náo lui, ở đây gây sự cái quái gì.
Nửa tháng sau.
Chủ nhật, Kiều Y Y rời giường, làm bữa sáng vô cùng đã mắt, ăn xomg bữa sáng, cô cũng không quên rót một ly sữa bò, vừa bổ sung dinh dưỡng cho cả cô lẫn con.
Vuốt cái bụng no căng, cô vỗ vỗ rồi ợ một cái lấy lệ, rồi vừa xem tivi vừa tập yoga, cảm giác bụng lại đói bụng, cô đi tới bên cạnh của, mở cửa ra liền thấy một cái nồi bên dưới, cô thoải mái bưng nó vào, lúc mở nắp nồi. màu sắc lẫn mùi vị món canh gà tràn ngập căn phòng, khiến cô đói bụng không thôi.
Không chút khó khăn lấy chén đĩa, cô trực tiếp cầm đũa với muỗng, ngồi ở trên ghế ăn từng chút một, mà phải nói đến cái vụ này, từ nửa tháng trước, mỗi ngày đều có một nồi cháo gà trước phòng cô, thỉnh thoảng cũng sẽ có mấy món khác loại để đó.
Kiều Y Y không từ chối, cô biết đó là ai, vừa ăn vừa xoa bụng,rồi nói với ai đó trong bụng: "Bảo bối, ba lại mang đồ tới kính biếu chúng ta nữa nè con!"
Cô cười tự giễu, cô biết rõ ràng mục đích anh đưa canh cho cô là gì, anh nghĩ cô muốn bồi dưỡng thân thể, cũng không phải do việc có thai nên cần bồi bổ.
Là cô cố ý không nói ra chuyện này, cố ý để anh nghĩ đứa trẻ không còn, cô đang giận anh khiến cô bị uất ức, còn bị Trần Uyển làm khó xử? Tại sao Sóc Phong lại tự ý buộc ga-rô? Tại sao anh lại muốn cô ở bên anh cả đời?
Cô khó chịu, cô không muốn bị anh dắt mũi.
Chia tay cũng tốt, không biệt ly cũng tốt, dù sao giờ cô chẳng muốn quan tâm cái tên chết tiệt kia nữa! Lời tuy như thế, cô vẫn ăn từng ngụm từng ngụm, thỉnh thoảng cảm xúc trào dâng, cô còn có thể vừa ăn, vừa khóc, vừa mắng, nhưng cũng chỉ là nhất thời, đợi đến lúc sau đó cô phát tiết xong tất cả, lại vui vẻ để cái nồi không về lại cửa, chờ ai đó nấu mang tới.
Cô muốn chia tay với Sóc Phong ư? Trong lòng cô tự hỏi, thật ra thì tuyệt đối cô chưa từng nghĩ đến, nhưng thành thật mà nói, cô biết mình chia tay anh rồi thì bản thân mới vui vẻ được.
Có lẽ cô còn chưa đủ thương anh, bởi đã quyết định lựa chọn đứa con mà buông tay anh.
Người có thai thường thích ngủ, Kiều Y Y cũng thế, nhưng mà cô không nhàn nhã như vậy được, cô lấy từ trong ngăn kéo một quyển sách, lướt mắt nhìn bên trong viết gì, cô muốn xin nghĩ sau khi sinh con, cuộc sống cô và bảo bối sau khi sinh chắc chắn tốn nhiều chi phí, còn cộng phí ở cữ nữa, không thể không kể đến.
Thật may trước kia cô có ít tiền tiết kiệm, Kiều Y Y suy nghĩ một lát, quyết định tháng tám thì xin nghỉ việc, như vậy mới có thể giảm bớt tình hình kinh tế của mình, cô vuốt ve chưa nhô lên, miệng lại mỉm cười vui vẻ. Dù biết một mình sẽ rất khó khăn, nhưng mình cô biết là được.
Trước mắt vấn đề lớn nhất là, cô nên giải thích với ba mẹ chuyện mình chưa cưới mà đã mang thai đây? Ai, xem ra cô sẽ bị bóc một lớp da cho coi, nhưng phải chọn thời điểm thích hợp để nói mới được.
Chuông điện thoại di dộng vang lên, Kiều Y Y đi tới bên cạnh bàn, cầm lên ống nghe, giữ vững khoảng cách nhất định rồi mới tiếp: “Alo”
“Là anh.”
Là Sóc Phong, từ lần trước khi cô nói chia tay về sau, anh vẫn chưa từng xuất hiện trước mắt cô, mà vẫn thường xuyên lấy lòng bằng nhiều cách: “Có chuyện gì không?”
“Hôm nay có đi siêu thị không em?”
Mỗi tháng thứ hai hay chủ nhật cô đều mua đồ, chỉ là gần đây cô trở nên không đều đặn, thức ăn trong tủ lạnh đều bị tiêu diệt nhanh chóng, cách một đoạn không dài không ngắn thời gian thì cô đã đi mua.
“Mấy ngày trước đã mua.”
Dưới tình huống Sóc Phong còn chưa biết được, rất nhiều hoạt động sinh hoạt của Kiều Y Y đã có sự thay đổi, chỉ là anh không biết mà thôi, cô nói tiếp: “Nếu như anh có thời gian, ghé qua chỗ tôi, tôi gửi lại chìa cho anh.” Đầu dây bên kia im lặng không nói gì, cô vội nói hết câu: “Tôi để chiếc chìa khóa ấy trước cửa với cái nồi nhé.”
Đầu lưỡi của nah như bị mèo tha đi mất, lâu sau đó, anh mới lấy được giọng nói của mình: “Ừm.”
Không phải “Được”, không phải “Biết rồi”, chỉ là một chữ “Ừm”, Kiều Y Y hy vọng giờ phút này không hiểu rõ về anh, nhưng sự thật ngược lại, cô biết anh đã kéo dài thời gian, biết anh cố gắng cứu vãn, nhưng đã quá muộn, ngựa không ăn cỏ đã nhai, trong lòng cô đối với anh còn chút niệm tình, nhưng cô không dám nghĩ, nếu anh biết sự thật, anh sẽ làm nên chuyện gì.
Thậm chí, cô sợ mình một lần nữa bị thương.
Tất cả gần như chỉ ở nghĩ sai thì hỏng hết, Sóc Phong không biết là, Kiều Y Y đã lén làm một chuyện.
Anh không cúp máy, tựa như đang chờ cô cúp trước, Kiều Y Y im lặng thở dài một cái, không nói gì thêm mà tắt điện thoại.
Kiều Y Y nắm lấy ống nghe, ngồi về vị trí cũ, tiện tay cầm quyển sổ nhật ký làm mẹ trên ghế lên, nghiêm túc nhìn, ngày nghĩ dài dằng dặc, có lẽ cô nên suy nghĩ mình nên làm gì để xứng với vai trò người làm mẹ.
Đến lúc xế chiều, Kiều Y Y mặc quần áo ấm, xác định mình sẽ không bị cảm cúm, cô mới chậm rãi đi xuống lầu, rồi vận động sơ sơ.
Cô từ từ đi dạo trong công viên, lúc mệt thì ngồi xuống ghế nghỉ ngơi một lát, nhìn những đứa trẻ đang chơi đùa trên bãi cỏ, còn cách một nơi không xa nào đó, Sóc Phong đang đứng ngắm nhìn cô.
Kiều Y Y không biết việc từ lúc cô bước ra khỏi cửa, anh cũng đi ra ngoài rồi đi theo phía sau cô, len lén chú ý từng cử động của cô, nhìn cảnh cô thất thần ngắm trẻ con vui đùa bên đó, anh cứ nghĩ cô tức cảnh sinh tình mà thôi.
Chỉ là, cô cười…
Kiều Y Y không biết lời nói dối của cô ảnh hưởng đến Sóc Phong bao nhiêu, Sóc Phong cho rằng cô không còn đứa con ấy nên mới nhìn tụi nhỏ mà cười, khiến lòng anh thấy chua xót vô cùng.
Anh nhanh chóng cúi đầu, tay vuốt mắt loạn xạ, lúc bỏ tay xuống thì trong mắt hằn lên tia máu, anh nhìn về hướng người con gái ấy lần nữa, thì cô ấy đã đi xa, anh vội vã đuổi theo như một tên điên thích nhìn trộm.
Sóc Phong nhìn cô đứng trước bảng quảng cáo taxi thật lâu, tim anh đập nhanh đến khó thở, tốt nhất không giống như anh đang nghĩ, cô không phải đi đâu hết, chỉ đang đứng đó chút thôi, anh phải tin cô.
Cô đứng đó một lúc lâu, lâu đến mức Sóc Phong nghĩ mình chuẩn bị bước lên gặp cô thì ngờ đâu, cô lấy ra một tờ giấy trong túi áo để ghi chép, tim anh nhất thời lạnh một nửa, hô hấp như ngừng lại.
Anh nhìn cô mang nụ cười thỏa mãn ròi đi, đầu óc anh trống rỗng mà đi theo sau, cô mờ mịt hồi lâu rồi bước vào quán mì.
Đây là một cơ hội tốt, anh nên tiến lên đến gần, nặng nề thở hổn hển, nhìn cô rồi xoay người rời đi, mà anh lại không dám đi theo cô nữa, trái tim này đã mang nhiều gánh nặng hơn cả nỗi sợ hãi.
Kiều Y Y phải rời khỏi nơi đây, rời khỏi anh, cô nói chia tay không phải chuyện đùa giỡn, giống như giờ phút này anh muốn cứu vãn cuộc tình này, còn cô lại chẳng muốn tiếp nhận nó, bởi vì vĩnh viễn anh không cho được thứ cô muốn đang ở trên người anh, thậm chí anh còn không dám nghĩ, nên như cô biết anh tự động buộc ga-rô (ngăn sinh nở) giải phẫu, thì cô sẽ cư xử thế nào với anh. Cô thích trẻ con, anh nhận ra được, mỗi lần đi chơi hoặc không có chuyện gì làm, cô chỉ thích nhìn những đứa bé non nớt ấy chơi đùa.
Sóc Phong gãi đầu, làm rối loạn tóc, nhưng anh không quan tâm, anh trở lại trong phòng, cố gắng đang nghĩ nên làm cách nào để giải quyết vấn đề giữa bọn họ, tất cả vấn đề rối rắm cùng với chuyện con cái, anh không thể nào chấp nhận cô có con, mà cô cũng không để tâm chuyện không ràng buộc ở bên cạnh anh, anh thở ra một hơi, ngồi ở trên ghế sa lon, nhìn bức tường trắng toát.