Nghe cậu ta nói như vậy, Nguyễn Âm Thư hơi đờ người ra vài giây, cũng không còn cách nào khác mà…
Cô dùng tay điều chỉnh lại dây mũ, vuốt tóc rồi đội lên, đoạn mới hỏi lại:
“Ôm, cậu?”
“Ừ.”- Thanh âm bất cần đời.
Trình Trì đưa mắt nhìn, vừa lúc có 1 chiếc xe phóng vụt ngang bọn họ, phía trên hẳn là một đôi tình nhân. Nữ sinh ôm eo nam sinh, đầu còn tựa lên lưng anh ta.
Cũng không biết vì sao, lúc này tâm tính thích trêu chọc của anh lại vùng dậy.
Trình Trì hạ mắt: “Cứ như vậy đi, an toàn là trên hết.”
Nguyễn Âm Thư suy nghĩ một lát, cũng thấy không có gì bèn gật đầu nói: “Hiểu rồi.”
Giọng nói mềm mại, không chút từ chối.
Trình Trì để nửa chân chống xuống mặt được, tư thế này khoe ra được đôi chân dài chừng thước tám của anh.
Nguyễn Âm Thư nhìn mà hâm mộ, sau đó vội vã cúi đầu nhìn đôi chân của mình đang được ẩn dưới lớp váy, yên lặng không nói.
Cô đeo cặp, một bên lại ôm cái hộp chứa Nhất Bạch.
Trình Trì cảm giác được sau lưng có cái gì đó cộm cộm, bèn quay đầu lại nhìn.
Anh nhíu mày: “Cậu chắn cái hộp ở giữa làm gì? Sợ tôi chiếm tiện nghi của cậu?”
Mắt nai yêu kiều của cô khẽ chớp, thoạt trông vô cùng vô tội: “Không có mà.”
Trình Trì lại gật đầu: “Ừ thì cậu muốn khiến tôi bị cộm chứ gì.”
Âm Thư cúi đầu, lúc này mới vội vã chỉnh lại cái hộp: “Nhưng không để đây thì để đâu chứ? Ôm sao?”
“Tốc độ xe nhanh như vậy, cậu ôm ôm cái gì?”- Trình Trì cười: “Để ở trước này.”
“Còn nữa, cách xa như vậy, cậu dễ té lắm.”
Bởi vì là lần đầu tiên ngồi xe máy, cái gì cô cũng không biết, nên chỉ có thể gật đầu ngoan ngoãn làm theo, anh nói cái gì thì chính là cái đó.
Lúc lên xe, lòng cô còn vô cùng cảm động. Trình Trì giúp cô quá nhiều điều, quan hệ cũng không còn căng thẳng như trước.
Bây giờ có thể cùng ngồi trên xe… Hẳn cũng đã là bạn bè đi? (Sel: Friendzone mẹ rồi)
Âm Thư lặng lẽ suy nghĩ, tiềm thức vô cùng tự nhiên mà định nghĩa lại mối quan hệ một lần nữa.
Loay hoay mãi cũng lo liệu đâu vào đó cho Nhất Bạch, Trình Trì quay đầu lại xác nhận thêm lần nữa, cuối cùng mới vặn chìa khóa xe, phóng đi.
Thời tiết vốn đang yên lặng không một cơn gió, bỗng nhiên nhận vào một trần cuồng phong. Nguyễn Âm Thư cảm giác như tim mình muốn lao ra luôn rồi.
Trước giờ cô chưa từng ngồi trên chiếc xe nào có tốc độ nhanh như vậy, liền vội vã nắm vạt áo của Trình Trì mà run rẩy: “Sao…. Sao phải đi nhanh dữ vậy?”
Thanh âm của thiếu niên rất tự nhiên, dễ nghe mà chân thực: “Không phải cậu không còn nhiều thời gian sao? Thử trải nghiệm cảm giác “bay như gió” đi.”
Anh bật cười.
Nguyễn Âm Thư thực sự cảm thấy cảnh vật chung quanh cũng bay theo luôn rồi, không thấy được gì nữa, nhà lầu cây cối mây mưa gì đó đều bị kéo thành những dãi màu sắc dày đặc, trùng điệp chồng lên nhau.
Tất nhiên là cô rất sợ, âm giọng cũng cao lên, nhưng lại mềm nhũn: “Đừng đừng đừng! Đừng có tăng tốc nữa!”
Giọng cô gái nhỏ tràn đầy trách móc, lại mang theo cảm giác nũng nịu khó nói thành lời, cầu anh đi chậm một chút.
Mẹ nó, hôm nay ai đổ rượu vào gió à?, sao anh thấy say thế này?
Vì vậy anh lại càng tăng tốc, ý đồ khiến chính mình bị ù tai.
Nguyễn Âm Thư cảm thấy mình càng nói, thì câu ta lại càng tệ hại hơn.
Cuối cùng cái sợ đã chiến thắng, cô vội vã ôm chặt eo anh, đầu cũng rút vào lưng anh.
Trình Trì cúi đầu, liền bắt gặp ngay những ngón tay mềm mại vòng quanh thắt lưng mình, móng tay hồng nhạt, ngón tay thon nhỏ đáng yêu, bởi vì dùng sức mà hơi run rẩy.
Vạt áo anh hiện ra mấy vết nhăn, Trính Trì cảm thấy vô cùng vừa mắt.
Xưa nay trên quần áo Trình thiếu gia chưa từng có hình ảnh này.
Sau đó, bỗng nghe thấy giọng nói đầy nghiêm túc của Âm Thư truyền đến, mang theo cảm giác “bà cụ non”
“Trình Trì, đang lái xe không nên phân tâm, ngẩng đầu lên nhìn đường đi.”
“…”
///
Vất vã lắm mới chạy được đến bệnh viện thú cưng chỉ trong mười mấy phút ngắn ngủi, Âm Thư lại cảm giác mình vừa ngồi trên tàu lượn siêu tốc.
Lúc hai chân chạm được xuống đất, cô thật sự cảm thấy muốn khóc.
Nhưng mà, sợ thì đúng là có thật, nhưng cảm động cũng là thật.
Nguyễn Âm Thư được bác sĩ khuyên nên đưa Nhất Bạch sang salon thú cưng ở phía đối diện để tắm rửa trước, bởi vì hiện tại bệnh viện quá đông khách, tạm thời không tiện tắm rửa cho nó.
Âm Thư liền mang cái hộp giấy sang salon thú cưng, ban đầu còn sợ bọn họ không nhận, nhưng cô chủ lại tiếp đãi cô rất ân cần: “Chị cần tắm cho bạn cún này ạ?”
“Dạ.”- Nguyễn Âm Thư cúi đầu: “Chân trái của nó hơi thọt, cũng hơi nhát người, không biết có khó khăn lắm không ạ?”
“Không có gì hết, em ra ghế ngồi đợi nhé.” – Chị chủ cười thân thiện: “Lần đầu tiên nuôi chó?”
Nguyễn Âm Thư lắc đầu: “Đây là chó hoang trong trường, em mang về nhà nuôi.”
“A, ra là một cô gái nhỏ tốt bụng.”- Chị ấy cười, ẵm Nhất Bạch vào bồn tắm.
Có thể là do ở đây có rất nhiều chó mèo, Nguyễn Âm Thư vẫn còn đứng bên cạnh, mà chị chủ tiệm cũng rất dịu dàng nên Nhất Bạch hoàn toàn không phản kháng, ngược lại còn rất ngoan ngoãn chờ tắm.
Tắm xong, quả nhiên như cô nghĩ, lông của nó vô cùng mềm mại, lại còn trắng như tuyết, vô cùng xinh đẹp.
Chị chủ tiệm vừa aấy lông cho nó vừa nói: “Em nhớ phải chích ngừa cho bạn này nhé, chị thấy chân của bạn vẫn còn khá tốt đấy. Nhà của các em có lồng chưa? Nếu chưa cần, bên chị có bán sẵn lồng đấy…”
Nguyễn Âm Thư nhìn theo hướng chị ấy chỉ, liền thấy ngay chỗ trưng bày lồng thú.
Đúng là Nhất Bạch cần có một cái lồng.
Suy nghĩ một lát, cuối cùng cô cảm thấy rất vừa ý một cái màu hồng và một cái màu đen, do dự một lát rồi quay sang nhìn Trình Trì: “Cậu thấy cái nào ổn hơn?”
Thiếu niên nheo mắt nhìn một lát, đoạn quay sang hỏi cô chủ: “Đồng giá hay sao chị?”
“À không em, còn tùy vào màu sắc và hoa văn nữa.”
Thấy Trình Trì có vẻ đang nghiên cứu rất kỹ, chị chủ bèn bước đến cười thật tươi: “Thì ra hai em đi cùng nhau à? Chị còn đang tự hỏi cậu chàng đẹp trai này từ đâu xuất hiện, từ lúc bước vào cửa đến giờ cũng không thấy nói nửa lời, mấy bạn thú cưng trong tiệm chị cũng đang nhìn em chăm chú kìa.”
Nguyễn Âm Thư nghe vậy, lại nhớ đến chuyện Nhất Bạch cũng rất ngoan ngoan khi được anh bế, liền suy nghĩ một chút… Chẳng lẽ quan niệm sắc đẹp của con người đã lan vào tâm trí thú cưng luôn rồi à?
Chị chủ salon vừa cười vừa nói, giọng cũng ngày càng mập mờ: “Bạn trai của em phải không?”
Nguyễn Âm Thư giật mình, giọng nói ấp úng: “A…”
Mặc dù cô đã đưa anh vào “vòng bạn bè”, nhưng khái niệm này vẫn còn khác biệt với khái niệm “bạn trai” lắm.
Nguyễn Âm Thư vội vã muốn đính chính: “A…”
Nhưng chữ “không” còn chưa ra khỏi mình thì Trình Trì đã ngắt lời: “Lấy cái màu đen.”
Cô nhìn sang, không biết anh vừa nói gì: “Hả?”
“Tôi nói cái lồng ấy, chọn màu đen đi.”
“Ừ, vậy thì màu đen.”
Sau khi bỏ Nhất Bạch vào lồng xong, hình như nó cũng rất thích, toàn bộ quá trình đều không thấy phản kháng, vô cùng ngoan ngoãn.
Lúc đi ra khỏi salon, Nguyễn Âm Thư vẫn cảm thấy có cái gì đó sai sai, nhưng cô nghĩ mãi không ra được vấn đề, vì thế dứt khoác bỏ qua luôn, chạy qua bên bệnh viện thú cưng.
Sau khi kiểm tra sợ bộ cho Nhất Bạch, bác sĩ đã kê toa thuốc cho nó, còn dặn dò Âm Thư phải chú ý bồi bổ, mấy ngày nữa mới có thể chích ngừa cho nó.
Âm Thư hói: “Bênh tình của nó… Có thể lành không ạ?”
“Cháu yên tâm đi, không nghiêm trọng, nghỉ ngơi tốt là ổn thôi.”- Vị bác sĩ cúi người, vừa viết vào hồ sơ vừa nói.
Câu này của ông đã giúp cô đẩy được tảng đá lớn đang đè nặng trên ngực xuống, Nguyễn Âm Thư thở dài một hơi, cô ôm Nhất Bạch đứng dậy, lại nói: “Dạ, cảm ơn bác sĩ ạ.”
“Không có gì đâu cháu.”- Vị bác sĩ kia cũng nhìn cô mà cười.
Nguyễn Âm Thư lại quay trở lại salon ban nãy, cô muốn thương lượng với chị chủ tiệm: “Em có thể gửi chó của em ở chỗ chị không ạ? Bây giờ em phải về trường, trường em lại không cho mang thú cưng vào lớp, bây giờ em nhờ chị trông tạm, lát tan học em qua đón nó, có được không ạ?”
Chị chủ tiệm cười: “Dĩ nhiên là được, em và bạn trai cứ đi đi, chị sẽ trông nó giúp cho.”
Mấy chữ “Em và bạn trai” này cuối cùng cũng khiến cô sực nhớ ra điều mình chưa nói xong.
Âm Thư vội vã lắc đầu, tìm cách giải thích: “Cái đó, không phải…”
Trình Trì cúi đầu nhìn đồng hồ, lên tiếng: “Bốn mươi tám rồi.”
Nguyễn Âm Thư giật mình hỏi lại: “Cái gì?”
“Chúng ta sắp trễ.”- Giọng nói của anh vẫn rất bình thản, như có như không.
Cô cuống lên ngay lập tức: “Sao cậu không nói sớm?” – Cô vội vã quay đi: “Nhanh lên, vào trễ thì không hay đâu.”
Loại chuyện này đối với cô chính là trời sập đấy! Âm Thư vừa nghĩ vừa chạy ra ngoài.
Chị chủ tiệm híp mắt nhìn Trình Trì mỉm cười, anh cũng không nói gì nhiều mà quay đầu đi về phía đỗ xe.
Chìa khóa trong tay anh kêu leng keng, Trình Trì chậm rãi nhấc chân bước, vốn muốn thong thả một chút, không ngờ cô lại rất bận: “Cậu đừng có đi chậm như vậy nữa!”
“Được được được, tới ngay đây.”- Trình Trì nhước mày, đi tới trước xe.
Nguyễn Âm Thư đã sớm đội mũ vào, bộ dáng “sẵn sàng hy sinh.”
“Cậu thấy ngồi xe tôi có an toàn không?”
“Rất an toàn.”- Đôi mi của cô khẽ chớp, Âm Thư nhỏ giọng: “Ít ra sẽ không trễ giờ.”
Trình Trì lái xe như bay:…
“Thành kiến của cậu với khả năng lái xe của tôi có vẻ lớn.”- Anh vừa nói vừa ngồi lên xe. “Trước giờ tôi chưa gặp hành khách nào như cậu đâu.”
Ngón tay trắn nõn của cô men theo dây mũ: “Trước giờ cậu đều đi như bay vậy sao? Những cô gái khác không bị dọa à?”
Cô không tin mình là người đầu tiên hoảng sợ.
Xe phóng vụt đi, lúc này mới có âm thanh phát ra ngoài, yết hầu anh lại lăn lộn, như vẫn buông lời bâng quơ: “Chưa từng chở con gái, không biết.”
Tiếng gió thổi quá lớn, cô không nghe rõ.
Hai gnười phi nhanh như chớp, chẳng mấy chốc đã đến cửa trường học, vừa vặn 12 giờ 59 phút.
Tiết đầu buổi chiều là giờ Sinh của “Lão Hà Đầu Trọc”, bình thường ông đều đến trễ vài phút, vì thế Âm Thư tin chắc mình sẽ không trễ tiết.
Vừa xuống xe xong, cô đã vội vã cởi mũ, nhìn về phía Trình Trì: “Đi thôi đi thôi, chúng ta còn kịp.”
Anh vẫn chưa cởi mũ: “Cậu đi trước đi, tôi đi đỗ…”
“Còn đỗ cái gì nữa, nhanh đi, không thì trễ đó!”
Cô vội vã giơ đồng hồ lên cho anh xem, đoạn bèn lôi tay áo anh: “Cậu cứ cất tạm ở đâu đi, lát nữa hẵng tính tiếp, đi mau đi mau —— “
Vì vội quá nên cô cũng bị lú lẫn theo, quên mất người này căn bản không cần đúng giờ.
Vậy nên lúc hai người về đến lớp, Trình Trì ngồi ở góc tường kinh ngạc hỏi: “Mẹ, lại còn về kịp trước khi vào tiết?”
Chờ Nguyễn Âm Thư về chỗ xong, lúc này Đặng Hạo mới cười cười nhích vào hỏi Trình Trì: “Sao sao, hai người lái xe hay đi xe buýt?”
“Tự đi mới có tốc độ này, cậu đang mơ à?”
“W… What? “- Đặng Hạo gãi đầu gãi tai: “Tôi chỉ thấy hai người cùng đi ra, cứ tưởng cậu chỉ đường cho cô nàng thôi. Kết quả đợi mãi không thấy cậu, tụi này chờ mãi, chờ mãi, chờ đến mức ngắm trời ngắm đất, ngắm đến đui cả mắt, chờ…”
Trình Trì không nhịn được nữa liền cắt ngang: “Sao không đợi chết luôn đi?”
Đặng Hạo nói đầy oan ức: “… Tất nhiên là tôi phải đợi được các cậu quay lại rồi, sau đó hỏi cậu, hai người đã đi bằng cái gì qua đó chớ!”
Nguyễn Âm Thư nhìn hai người bọn họ náo loạn đến nửa ngày, cuối cùng dứt khoác quay đầu trả lời: “Chúng tôi đi xe máy.”
Đặng Hạo gật gù: “Ra là xe máy nha, xe máy.”
Cô vừa nói xong thì lão Hà bước vào lớp, đặc biệt kiêu ngạo nói về đề bài hôm trước: “Câu này có rất nhiều bạn làm sai, một phần là vì câu trả lời quá dài dòng. Tôi có một phương pháp rất đơn giản, chắc chắn các em sẽ ngạc nhiên đấy.”
“Các em nhìn đây —— “
Lão Hà là một vị thầy giáo trung niên khoái mặc áo sơ mi rộng thùng thình, sơ vin kéo tới nách, dây nịt siết bụng. Tóc thầy rất ít ỏi, nhưng lại thích vuốt keo sáng loáng.
Lúc ông quay đi, có rất nhiều người cười trộm.
Đặng Hạo nãy giờ ngồi lước Weibo cứ cảm thấy sai sai, mãi đến khi anh ta gặp phải một bức ảnh quảng cáo xe máy.
Lão Hà: “Các em nhìn thử xem, cách giải này có phải rất hay không, hay ở chỗ là —— “
Bỗng nhiên Đặng Hạo đứng bật dậy, hét lớn: “Mẹ nó, cái rắm!”
…
Cả phòng im lặng.
Tất cả mọi người quay xuống trổ mắt nhìn anh ta, mà lão Hà cũng chỉnh lại kính mắt:
“Đặng Hạo, em nói thử xem chữ nào trên bảng là cái rắm?”
Đặng Hạo than thở: “Xin lỗi thầy, em cần phải ổn định tâm lý một chút.”
Anh ta vừa nói vừa chạy biến ra ngoài.
Lão Hà lại nhìn vào giáo án của mình, hôm nay thằng nhóc Đặng Hạo kia sao lại quan tâm đến bài giảng thế nhỉ?
Nhìn đi nhìn lại một lần, ông điều chỉnh lại tâm tình, tiếp tục nói: “Được rồi các em, tập trung nào, phương pháp này hay ở…”
Đặng Hạo đứng bên ngoài không biết đã thấy gì, bỗng nhiên lại gào to: “A a a a a a a a a a a a —— “
Lão Hà: “...”
Tuổi trẻ bây giờ, quả là khí thịnh.
Cuối tiết học, Đặng Hạo cũng vào lớp, mọi người nhìn anh cười lăn cười bò: “Sao rồi Đặng Hạo? Uống thuốc chưa?”
Đặng Hạo mỉm cười, tự nói trong lòng: “Hạo Hạo rất tốt, Hạo Hạo không có gì là không tốt.”, “Cố lên Đặng Hạo, mày có thể gượng được mà.”
“Gượng cái gì? Cậu uống nhầm thuốc?”
“Người uống nhầm thuốc mới không phải tôi đấy!” – Đặng Hạo than thở đầy thành khẩn.
Nguyễn Âm Thư thấy cậu ta về tới, cũng quan tâm mà hỏi: “Cậu sao rồi?”
Đặng Hạo xăng tay áo: “Bây giờ tôi mới phát hiện, thật đó, đại biểu Ngữ Văn à, chắc chắn là cậu sẽ rất kinh ngạc đấy. Còn cả Lý Sơ Từ nữa, cậu cũngn ghe cho kỹ, nghe xong chắc chắc các cậu sẽ còn kinh ngạc hơn cả tôi…”
Trình Trì vẫn còn đang ngồi chơi điện thoại ở bên cạnh.
Âm Thư và Sơ Từ cũng tin thật, nín thở chờ Đặng Hạo bật mí.
Mười giây sau, cậu ta mới thì thầm: “Hôm nay là lần đầu tiên Trình Trì cho gái ngồi lên cái xe bảo bối của mình nha.”
“…”
Cứ tưởng là mây đen sấm chớp gì đó…
Nguyễn Âm Thư hỏi lại: “Chỉ vậy thôi?”
Đặng Hạo đập bàn: “Cái gì mà chỉ vậy thôi?! Xin lỗi cậu đó, cậu ta còn chưa cho bọn tôi đụng vànữa kìa, lần trước tôi chỉ chụp có tấm hình thôi mà bị cậu ta bắt lau nhà bằng mặt cả tuần đó!”
Trình Trì chen vào: “Mẹ nó, cậu chụp xong còn đăng Weibo, giàu rồi mà còn hám trend.”
Đặng Hạo ho khan: “Tôi mượn lấy le với gái tí mà cậu cũng không cho…
“Tôi đã tốt bụng giúp cậu yêu việc nhà đấy còn gì.”- Trình Trì vẫn mải lướt điện thoại: “Còn chưa đủ tốt với cậu?”
Đặng Hạo nhận ra mình đuối lý, vội vã nói: “Chúng ta không phải đang bàn chuyện đó nha. Mà là… Cái gì… Sao hôm nay cậu lại cho gái lên xe hả?”
Nguyễn Âm Thư mím môi, đội mắt nai thanh khiết, cô vội vã thay anh trả lời: “Thì tình huống khẩn cấp, giúp đỡ bạn bè là chuyện bình thường mà, sao cậu lại kinh ngạc như vậy?”
Trình Trì gật đầu, kéo nhẹ khóe môi, dường như tâm tình rất tốt, trả lời với vẻ đầy “chính khí.”
“Trong lòng cậu có thể nghĩ đến những điều xấu xa khác, nhưng xin lỗi, tôi chỉ muốn giúp đỡ bạn bè thôi.”
Đặng Hạo: “…”
Mẹ nó, sao tôi không biết cậu là kiểu người thích “lấy giúp đỡ người khác làm niềm vui” vậy????
Ngày hôm đó, Đặng Hạo giận đến mức đi mua mấy chữ cái lớn, chuẩn bị làm một cái bảng “bạn tốt” treo trước cửa vào căn cứ.
Mà trong khi đó, Âm Thư cứ nghĩ mãi đến Nhất Bạch.
Lý Sơ Từ lải nhải ngay bên cạnh: “Cậu có rãnh thì nhớ đưa Nhất Bạch đến chơi nhé, để tụi mình còn nhìn nó chứ, dù sao mình cũng xem như là…”
Suy nghĩ một lát, cuối cùng cô nàng nói: “Mẹ nuôi của nó mà.”
Nguyễn Âm Thư cười: “Sao lại nói thế?”
“Vì sao lại không? Cậu là người nhận nuôi nó, tính ra chính là mẹ nó rồi. Còn mình là bạn của cậu, trong suốt cả quá trình đều ủng hộ cậu, giúp đỡ cậu. Nên mình tất nhiên phải là mẹ nuôi của Nhất Bạch chớ sao!”- Lý Sơ Từ nghiêm túc vỗ ngực nói, hồi lâu sau lại tự cảm thán: “Nhất Bạch à Nhất Bạch, mẹ nuôi rất yêu cưng.”
“…”
Nói xong, cô nàng còn không quên dặn: “Nhớ mang Nhất Bạch đến đoàn tụ với mẹ nuôi à.”
Nguyễn Âm Thư bật cười: “Biết rồi.”
Đặng Hạo đã sớm đi mua chữ, trong phòng học chỉ còn lại mình cô và Trình Trì.
“Có thể lúc đó tôi sẽ mang Nhất Bạch đến trường, cậu nhớ qua nhé!”- Nghĩ nghĩ một lát, cuối cùng cô vẫn quyết định nói với anh: “Dù sao cậu cũng không hay có ở trường, nên tôi sợ cậu sẽ bỏ lỡ.”
Trình Trì nghiên đầu cười: “Tốt như vậy sao?”
“Dĩ nhiên rồi, dù sao cậu cũng là…”- Âm Thư chẳng qua chỉ thuận miệng nói một chút, cuối cùng lại không biết phải tiếp tục như thế nào.
Trình Trì nhìn cô im lặng, lòng bỗng dưng lại dậy sóng, tâm tư hỗn tạp, bỗng chốc đã ngưng đọng lại thành một đáp án duy nhất.
Anh chống cằm nhìn cô, khẽ cười: “Ba của nó?”