Editor: Selene Lee
Ngụy Thành bất ngờ đối diện Trình Trì, đầu óc ngưng trệ trong mấy giây, lúc này mới nhìn về phía sau lưng anh.
Thấy theo sau anh cũng không có ai, lúc này hắn mới thở hắt, nhưng cơn sợ hãi rất nhanh đã quay trở lại.
Vì sao Trình Trì lại đến đây?
Ngụy Thành ấp úng: “Chuyện Radio… Là… Là cậu làm?”
Rõ ràng đang hỏi Trình Trì, nhưng hoàn toàn không dám ngẩng lên nhìn anh.
Trình Trì tiến lên phía trước, nghiêng đầu cười: “Mày đoán xem?”
Ngụy Thành nào dám đoán.
Hắn chỉ có thể trừng mắt nhìn đám Giang Dị: “Hay lắm, tụi mày chờ đó!”
Nói xong câu cuối cùng, hắn ta chạy trối chết xuống cầu thang, hai chân mềm nhũn.
Người bên cạnh lại nhắc: “Mày định đi đâu vậy?”
“Không về lớp thì đi đâu nữa?”- Ngụy Thành nhíu mày.
“Mày đừng quên bây giờ mày là tội nhân thiên cổ của trường, không sợ về đó bị xé thành trăm mảnh à?”
“Sao có thể đến mức đó?”
“Mày nói xem, toàn bộ cuộc nói chuyện bị tung ra rồi, lúc tao đi lên tìm mày thì đã có rất nhiều người biết mày học B3… Mày không tin thì đi xem thử đi.”
Ngụy Thành bán tín bán nghi chạy về phía dãy B, phát hiện bên trong lớp nhốn nháo người, cả khối 11 loạn như bị khủng bố, đặt biệt là từng đoàn người kéo về phía B3 như đang tìm gì đó.
“Trời ơi!” – Ngụy Thành sợ hãi, mồ hôi lạnh bắt đầu tuôn chảy.
Biết chuyện của mình đã bị tung ra, nhưng hắn cũng chỉ hơi lo một chút, sợ mình bị kỳ thị. Nhưng mà dẫu sao hắn vẫn cho lý do của mình là “chính đáng”, chắc chắn sẽ có người hiểu cho hắn.
Nhưng bây giờ cả trường lại phẫn nộ kéo đến như thế này, hắn quả thật không liệu được.
Hắn làm gì sai chứ? Vì sao ai cũng phản đối hắn?
Ngụy Thành ngẩng người, bỗng nhiên có tiếng người hét to: “Nhìn kìa, Ngụy Thành kìa!”
Ngụy Thành ngẩng ra, vội vã lao xuống cầu thang, thẳng một mạch đến cửa trường, lại bị bảo vệ cản lại: “Trò học lớp mấy? Giấy phép đâu?!”
“B3! Ngụy Thành!”
Hắn ta cắn răng nhắm mắt chạy ra khỏi trường, càng chạy càng gấp, liền té lộn nhào trên đường cái.
Ngụy Thành nhìn vết thương trên đầu gối mình, hắn vẫn không để tâm mà thở hổn hển nhìn ra phía sau… Không có ai.
Hắn đứng dậy, đứng tựa vào một góc tường, chân đau nhức, tung một quyền vào gốc cây cạnh đó rồi chửi thề: “Mẹ, đám tâm thần!”
///
Nhưng mà cơn sốt “Ngụy Thành” vẫn chưa dứt.
Mọi người đều bị giọng nói hống hách và kiêu ngạo của hắn ta chọc tức, hơn nữa danh tiếng của Nguyễn Âm Thư và Triệu Bình trong trường không ai không biết, học bá đệ nhất, dĩ nhiên mọi người lựa chọn đứng về phía “chính nghĩa” rồi.
Vì thế mọi người kéo đến B3 tìm Ngụy Thành, tất nhiên cũng có rất nhiều thành phần đến hóng hớt “drama.”
Bạn bè cũ của Âm Thư ở B5 cũng rất bất bình khi bạn mình bị khi dễ, liền không nhịn được muốn xuống dưới trừng trị hắn.
Nhưng chưa chạy được một nửa đã bị Thời Lượng gọi trở về: “Các em – đang loạn cái gì vậy? Về lớp ngay!”
Một vài người bị dọa sợ về lớp, những vẫn còn vài “anh hùng” muốn “thực thi công lý” đến cùng mà chạy ra cổng, kết quả là bị “đại gia bảo vệ” khóa cửa chặn lại:
Đại gia khoan tay nghênh mặt: “Tôi sẽ không mắc lừa mấy người nữa đâu. Giấy phép?”
“…”
Không có giấy thông hành, dĩ nhiên “sứ mệnh” của các “anh hùng” cũng bị chặn lại, mọi người bất đắt dĩ phải quay về lớp.
Phần lớn các thầy cô chủ nhiệm được thông báo đã quay về quản lý lớp mình, điểm danh học sinh, mà mấy người “thất lạc” cũng đã trở về.
Vì có người quản lý, cả trường cũng bắt đầu yên tĩnh trở lại.
Các thầy cô giáo đều cảm thấy đám học sinh của mình còn nhỏ, tâm lý tất nhiên sẽ bị ảnh hưởng nhiều bởi mơ ước “thực thi công lý”, dù sao cũng không gây ra chuyện gì lớn, nên chẳng ai phạt ai cả.
Dĩ nhiên, trong danh sách đó, không có Trình Trì.
Trên đường về lớp, Âm Thư còn nghĩ, nếu như Trình Trì thật sự đã thay đổi nội dung phát thanh buổi trưa, không phải sẽ bị phạt nặng chứ?”
Cô quay đầu nhìn về phía người nào đó đang thong dong tự tại huýt sáo, muốn nói lại thôi, chỉ có thể than thầm
Trình Trì phát hiện ra điệu bộ mâu thuẫn của cô, nhịp chân cũng chậm lại: “Sao vậy cán bộ môn học?”
Nguyễn Âm Thư mở lời: “Cậu thật sự đã phát cuộc nói chuyện của chúng tôi lên loa trường sao?”
“Ờ, tôi đấy.” – Anh thản nhiên nhận tội.
Cô liếm liếm môi: “Vậy…. Chính cậu là người ngăn chúng tôi lên sân thượng, đã có kết hoạch trước?”
Vì thế lúc đó cửa sân thượng mới đóng, không hề phải là sự trùng hợp.
Lần này thì Trình Trì không trả lời cô.
Đợi mãi không thấy hồi đáp, cô bén hỏi: “Đang tìm lý do?”
“Không.”- Anh lắc đầu, trầm giọng: “Cậu có tin tôi nếu tôi nói mình vô tội không?”
“…”
Phúc Hiền lại rất kiên quyết: “Cậu… Cậu cũng đừng nghĩ nhiều nữa, đối phó với hạng tiểu nhân như thế phải mạnh tay. Tôi thấy cách này rất hay, cũng không phải là chúng ta hãm hại cậu ta, là cậu ta tự làm tự chịu thôi.”
“Nếu như lúc đó cậu ta giảo hoạt nói không phải mình, có thể cũng không bị rơi vào tình cảnh hiện tại.”
Triệu Bình cũng nói: “Chúng ta không sai, nên cơ bản chúng ta không phải sợ gì hết.”
Lúc bọn họ trở về lớp, loa trường lại bắt đầu phát: “Làm phiền giờ nghỉ trưa của các bạn, ban giám hiệu có thông báo: Về chuyện được phát trong radio giờ nghỉ trưa, ban giám hiệu sẽ tiến hành điều tra và giải quyết đến cùng, nhất định sẽ có hình thức xử phạt thích đáng. Các bạn học sinh đừng nóng, nên đi nghĩ hoặc ôn bài, không nên phân tâm nữa.”
“Hy vọng các bạn có thể tự quản lý mình, nghiêm túc chuẩn bị cho các giờ học buổi chiều.”
Lý Sơ Từ nhún vai: “Không có gì hay, mình còn tưởng Ngụy Thành bị cho lên thớt cơ.”
Nguyễn Âm Thư nhỏ giọng hỏi cô: “Cậu biết cậu ta đang ở đâu không?”
“Nghe nói là đi tị nạn quắn đít rồi. Cũng phải thôi, ở trong trường không chừng sẽ bị xé xác đấy.”
“Mọi người giận đến thế à?”
“Tất nhiên, ai mà không giận được chứ? Rất nhiều người trong trường cũng đã gặp phải trường hợp tương tự rồi nên mới thấy giận như vậy, muốn thừa dịp giải tỏa ra hết. Cuộc sống mà, loại người thích ăn cắp công sức của người khác nhiều vô kể, hồi nghỉ hè mình đi làm thêm cũng gặp một ca như vậy đấy.”
Một lát sau, có người đến gọi Nguyễn Âm Thư và mọi người đi một chuyến, còn có cả Trình Trì.
Trước khi đi, Lý Sơ Từ nhét vào tay cô mấy tờ giấy.
“Gì vậy?”
Lý Sơ Từ mỉm cười: “Là bằng chứng đấy, mình đã in ra giúp cậu rồi.”
“Cậu thật chu toàn…”- Nguyễn Âm Thư cắn môi. “Vậy mình đi nhé?”
“Ừ, đi đi.”
Vì Ngụy Thành đã chạy mất, nên chỉ có 4 người và Trình Trì đến văn phòng hiệu trưởng.
Trong văn phòng nhỏ lúc nhúc người, chủ nhiệm của B1, B2 và B3 đều có mặt đông đủ, giờ phút này họ đang ngồi trên ghế sofa, biểu tình vô cùng nghiêm túc.
Mọi người vừa vào cửa, Thời Lượng đã thấy đống giấy trên tay Âm Thư, bèn hỏi: “Âm Thư, trong tay em là gì vậy?”
Nguyễn Âm Thư dừng lại vài dây, sau đó đặt nó lên bàn: “Thưa thầy, đây là tin nhắn của em và một bạn cùng lớp”
“Để làm gì?”
Cô còn chưa kịp nói, thì Phúc Hiền đã ngắt lời: “Để chứng minh cách giải của Ngụy Thành không phải là do bạn ấy tự nghĩ ra ạ.”
Thời Lượng cầm lấy xấp giấy, lật nhìn một lát rồi quay sang hỏi chủ nhiệm B3: “Ngụy Thành đến tìm anh lúc nào?”
“5 đến 6 giờ ngày XX. Em ấy nói chính mình tự giải được.”- Biểu tình của ông rất phức tạp.
Thời Lượng trầm mặc một lát, lại hỏi Âm Thư: “Các em tính ra sớm hơn 2 tiếng?”
“Dạ.”
Thời gian được in lại từ tin nhắn rất rõ ràng, mặc dù cũng có khả năng là giả, nhưng đây là tin nhắn của hai người bạn thân thiết, không có lý do gì để ngụy tạo cả.
Hơn nữa ban nãy ông cũng đã nghe nội dung của radio buổi trưa, Ngụy Thành đã tự thừa nhận rồi.
Trong lòng đã quyết.
“Được, thầy hiểu rồi, các em về lớp trước đi, chuyện này chúng ta còn phải bàn bạc lại một chút.” Thời Lượng ngẩng đầu. “Sao lúc bị Ngụy Thành cướp công, các em không lập tức đến tìm thầy hướng dẫn.”
“Chúng em còn đang thương lượng cách giải quyết, không ngờ…”
Ai biết trưa hôm nay lại có loạn lớn như vậy, Ngụy Thành còn bị đuổi phải chạy ra khỏi trường nữa.
Nói tới đây, Thời Lượng dùng móng chân đoán cũng biết chắc đầu tên là Trình Trì.
Ông không nhịn được mà đập bàn một cái, nhìn về phía anh: “Em thì liên quan gì trong chuyện này? Em coi cái trường này là công viên giải trí à?”
“Giải trí?”- Trình Trì nhắc lại lời ông, nhướng mày: “Em đâu có rảnh đến mức đó?”
Thời Lượng: “Vậy em nói thử tôi nghe, rốt cuộc em muốn cái gì?”
Trình Trì lạnh nhạt đáp: “Bảo vệ trật tự trường học.”
“…”
Thời Lượng tức đến mức cạn lời:
“Trật tự? Trật tự của em là gây bạo loạn trong giờ nghỉ trưa của trường?”
Trình Trì: “Thì do bọn họ bất bình thôi, đâu liên can gì đến em?”
“Vậy thì cả câu chuyện này có liên quan gì đến em?”
“Dù sao cũng phải có 1 người lên tiếng, người ta ngoan ngoãn không dám, vậy thì em làm thôi.”
Trình Trì chớp mắt, làm như không.
“Em nên tạ trời đất vì lần này mình không gây đại họa đi! Nếu không may Ngụy Thành bị đánh gãy xương thì sao?”
Trình Trì khua tay: “Điều đó không đúng với thực tế”
Thời Lượng dù giận nhưng vẫn rất công tâm, hồi sau mới nói: “Em viết ngay một bản kiểm điểm mười nghìn chữ cho tôi, viết không xong thì đừng đến lớp nữa!”
Trình Trì muốn mở miệng nói gì đó, đã bị thiếu nữ đứng bên cạnh kéo vạt áo.
Nguyễn Âm Thư hướng anh mà lắt đầu, ý nói không nên tranh cãi nữa.
Anh nhướng mày, lời muốn nói bị chặn ngay miệng, cũng không muốn nói nữa. Ờ, im thì im.
“Được rồi, các em về lớp học đi… Chuyện này… Thầy cô sẽ bàn bạc lại. Tình huống khá tệ, ảnh hưởng cũng lớn, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, nhà trường sẽ trả Ngụy Thành về nhà.”
Lần này trò ấy đã làm chuyện không thể đảo ngược kết quả, tâm huyết của mấy đứa nhỏ trôi theo dòng nước, Thời Lượng cũng chỉ có thể cảm thấy tiếc nuối.
Huống chi Ngụy Thành còn ở trong trường rất có thể sẽ bị tẩy chay, thậm chí còn lớn hơn, tốt nhất là để trò ấy chuyển trường đi.
///
Lúc mọi người đi ra khỏi văn phòng, Trình Trì theo sau thấy Nguyễn Âm Thư đang chau mày, bèn cười hỏi: “Cậu nhướng mi làm gì?”
“Lại hại cậu chịu phạt rồi.”
Lần trước cũng vậy, rõ ràng là chuyện không liên quan đến cậu ấy, cậu lại giúp cô hả giận, còn cô thì trơ mắt nhìn người ta chịu phạt thay mình.
“Không có gì.”
Dù sao anh cũng không thi hành.
Bỗng nhiên, Âm Thư hỏi: “Cậu còn muốn đi ăn lẩu một mình không?”
Nhận ra hàm ý trong lời nói của cô, anh hỏi lại: “Làm gì?”
“Hay là… Tôi mời cậu đi ăn lẩu nhé?”
Cô thật sự không chịu nổi trạng thái nợ nhân tình của ai đó, huống chi cũng rất cảm kích anh, vì thế mới muốn đáp lễ.
Cậu ta thích ăn lẩu một mình, vậy để lần này cô mời đi, coi như là cảm tạ.
Anh ngạc nhiên: “Tốt vậy sao?”
Cô giương mắt nhìn anh, sóng nước yêu kiều: “Được không?”
“Được.”- Trình Trì nói. “Vừa lúc tôi rất nhớ, rất nhớ món lẩu.”
“…”
“Vậy, khi nào mấy người chúng ta đi…”
“Mấy người? Ở đâu ra mà mấy người?”
“Thì…”- Cô chỉ mọi người đang đứng xung quanh. “Chúng tôi cùng cảm ơn cậu.”
“Tôi không nhận ơn nghĩa của bọn họ.”
Nguyễn Âm Thư:??
Cô còn đang định hỏi người này có ý gì, cuối cùng nhớ lại sự kiện ăn lẩu tối hôm đó với màn “khích lệ tinh thần” gây hoang mang, liền hiểu ra.
OK, không sao.
Cứ để người này quyết định đi, nên cô gật đầu: “Được, nhưng đi hai người có vui không?”
“Không biết…”- Tròng mắt anh hướng đi đâu đó: “Sẽ rất vui thôi.”
Chuông vào lớp đã reo, cô không kịp nói nhiều hơn nữa mà chạy ngay về lớp.
Hôm nay không hiểu sao Thời Lượng rất giận giữ, luật lệ cũng gắt hơn, chỉ cần vào trễ 1 phút cũng bị ghi tên và làm bản kiểm điểm.
Chiều hôm đó lớp trưởng đi hỗ trợ làm đề thi, nên chuyện này liền giao cho Âm Thư làm.
Tan học, có vài học sinh đến nộp bản kiểm điểm cho cô, còn vài người chưa viết xong nhưng Âm Thư cũng không nói gì, vì cô còn phải đi nữa.
Có người không đủ giấy, cô còn cho họ, sau đó sực nhớ ra quay xuống chỗ Trình Trì đang chơi game: “Cậu cần không?”
Cậu ta cũng có bản kiểm điểm mười nghìn từ mà.
Mặc dù không biết cô đang cầm cái gì trên tay, nhưng anh vẫn nói: “Cần”
Cô đặt giấy lên bàn anh, còn thêm vào một cây bút.
Trình Trì đánh xong một ván, liếc mắt về phía tờ giấy và cây bút từ trên trời rơi xuống, cau mày suy tư thì Nguyễn Âm Thư quay đầu lại nhìn.
Thấy giấy của anh vẫn trốn trơn, cô bèn hỏi: “Cậu đang viết sao?”
“Không biết.”
“Không biết viết như thế nào?”
Mặc dù Âm Thư chưa từng viết bản kiểm điểm, nhưng cô nghĩ cách viết so với luận văn cũng không khác nhau lắm, hơn nữa cô đã đọc qua nhiều rồi, chắc chắn có thể thử.
Vì thế cô nói: “Trước tiên cậu nói tóm tắt chuyện mình đã làm, sau đó kết quả, rồi ý thức về cái sai của mình, hứa sẽ sửa, nêu cụ thể cách sửa…”
Anh vờ xoa thái dương nhức đầu: “Vẫn không hiểu?”
“Vẫn không hiểu á?”
Cô đi đến cạnh bàn anh, nghĩ rằng dù sao đó cũng là lỗi của mình, mình cũng nên gánh 1 phần: “Cụ thể là chỗ nào?”
“Tất cả.”
“Chuyện này rất đơn giản.”- Mặc dù không có kinh nghiệm, nhưng mà cô cũng hình dung được một chút rồi.
Trình Trì cong môi: “Đại biểu Ngữ Văn rất lợi hại, chi bằng cậu cầm tay tôi dạy viết đi?”
————-
Tác giả có đôi lời: Trì Trì thật khôn khéo, một công đôi việc, được nắm tay người đẹp, kéo gần khoảng cách!
Gái ngoan dạy dỗ đại ma vương, hình ảnh tưởng tượng thôi cũng đủ thấy hấp dẫn rồi!