Nguyễn Âm Thư im lặng vài giây, đoạn mới hỏi lại: “Cậu cũng muốn uống nước dừa sao?”
Ý niệm trong ánh mắt Trình Trì sâu thăm thẳm, hư hư thực thực, anh thấp giọng nói: “Ừ.”
Biểu tình của Âm Thư cho thấy dường như chẳng có gì có thể làm khó được cô, Âm Thư cầm lấy trái dừa trong tay anh: “Vậy có gì khó đâu, để tôi lo.”
Tay Trình Trì bỗng chốc nhẹ bẫng, trái dừa bên trên đã bị đoạt mất, anh khẽ dừng lại: “Làm gì?”
Nguyễn Âm Thư bày lên bàn hai cái ly thủy tinh, nhanh nhẹn nói: “Rót nước dừa vào ly là xong rồi.”
Giọng cô gái vừa dịu dàng vừa hân hoan, tựa như đắc ý vì mình vừa làm được một chuyện rất “phi thường.”
Hai cây ống hút được lấy ra, cô chậm rãi đổ nước dừa vào hai cái ly, chẳng mấy chốc ly đã đầy.
Đặt trái dừa không sang một bên, Âm Thư vui vẻ đẩy một cái ly qua, đoạn mới giương mắt lên nhìn anh
Đôi mắt cô lấp lánh ánh sáng, màu mắc đẹp như bầu trời buổi đêm, lại sáng ngời như ánh sao chiếu rọi lòng người, toàn bộ đều như muốn nói: “Cậu mau khen tôi đi.”
“…”
Đúng là nên khen.
Nhìn theo sự nhấp nhô của dòng nước ngọt ngào trong ly, Trình Trì liếc mắt, nở một nụ cười không rõ tâm tư.
“Đại biểu Ngữ Văn của chúng ta thật thông minh.”
Âm Thư dùng điệu bộ “mỹ miều duyên dáng” nhấp một chút nước ngọt, đoạn ôm mặt nhìn nồi uyên ương đang sôi ùng ục.
Thấy nước dùng đã ổn, Trình Trì bưng nguyên mâm thịt trâu lên, cầm đũa chuẩn bị đẩy hết vào.
Nguyễn Âm Thư nghiêng đầu nhìn, nháy mắt: “Cậu tự làm à?”
Anh cười nhìn cô: “Không thì sao?”
“Không phải có thể để phục vụ làm à?”
“Không thích.”- Anh nói.
Ồn ào, lúc ăn cũng chẳng thấy ngon nữa, cũng có người khác im lặng, nhưng mà cứ đứng mãi một bên hỏi hoài anh có muốn ăn gì nữa không- phiền phức, hơn nữa còn mất tự nhiên.
Nguyễn Âm Thư suy nghĩ một lát, có lẽ là do tính cách tự do tự tại của cậu ta nên không thích cũng là phải, cô không nói gì nữa, chỉ cười: “Vậy trước nay cậu đều đi ăn một mình như vầy sao?”
“Ừ.”- Trình Trì thờ ơ nói: “Đôi khi sẽ đi cùng đám Đặng Hạo.”
Cô lại hỏi tiếp: “Vì sao không phải là thường xuyên? Tôi nghe nói đi ăn một mình rất cô đơn, nên tôi cũng chưa thử qua bao giờ.”
“Dĩ nhiên rồi, ai như các cậu ngay cả đi vệ sinh cũng phải kéo theo cả đám.”- Trình Trì thuận miệng. “Ăn lẩu một mình thì có gì kinh khủng, tôi còn trải qua nhiều chuyện lớn hơn thế.”
“Hả?”- Cô nghe không rõ.
“Không có gì.”- Trình Trì đặt mâm không xuống. “Thịt ăn được rồi.”
“A.”
Cô gắp một miếng thịt vào chén, lúc này mới sực nhớ ra là mình còn chưa làm nước chấm, vì thế cô vội vã đứng dậy chạy đi lấy.
Trình Trì cũng đứng lên đi theo.
Lúc pha nước chấm, lại nhớ ra chuyện ban nãy vẫn chưa hỏi xong, Âm Thư bèn quay sang tiếp tục: “Vì sao không hay đi cùng mấy người Đặng Hạo?”
“Bọn họ không ăn cay được.”
“Vậy thì gọi nồi không cay.”
“Một đám đàn ông con trai mà gọi lẩu không cay? Nhục nhã.”
“…”
Âm Thư chép miệng, âm giọng mang theo sự phê bình kín đáo: “Cậu thật là bá đạo.”
Sau đó một lát, cô mới sực ngộ ra: “Tôi hiểu rồi, vì tôi là con gái, hơn nữa hôm nay còn là tôi đãi, nên cậu mới để tôi gọi lẩu không cay, có phải không?”
Bình thường ra ngoài ăn đều là Trình Trì trả nên cậu ta không nể nang gì đám bạn mình, mà mọi người thì không ăn cay nổi nên chỉ có thể xin kiếu thôi.
“Ừ.”- Trước tiên Trình Trì gật đầu, sau đó lại cau mày hỏi: “Ai nói là cậu trả tiền?”
“Thì tôi cảm ơn cậu mà?”
“Không có luật nào nói cậu phải trả.”
“Nhưng…”
Trình Trì xoay người, không có ý định đôi co thêm nữa: “Cậu mời khách, tôi trả tiền, không phải rất tốt sao?”
(Sel: Ai hiểu ẩn ý của câu này không hè:)))
“…”
Người này mà đã quan niệm cái gì, thì trời đất có tận thế cậu ta cũng không thay đổi.
Cãi lý với cậu ta đã là chuyện không tưởng, mà muốn thay đổi cậu ta càng khó hơn lên trời. – Nguyễn Âm Thư biết như thế, nên cô không nói nữa.
Sau đó lúc ăn lẩu, cũng là Trình Trì phụ trách bỏ và gắp đồ ăn.
Nguyễn Âm Thư cứ ngơ ngẩn nhìn theo động tác của anh, Trình Trì cho là cô muốn gì đó, bèn hỏi: “Ăn gì nữa?”
“Không, không… Chỉ là lần đầu tiên tôi đi ăn lẩu mà thấy người ăn tự nhúng đồ ăn thôi.”
“Vậy sao?”
“Lúc nhà tôi đi ăn ngoài cũng đều là để phục vụ làm…”
Trình Trì bưng mâm tôm lên: “Vậy thì hôm nay để tôi làm thay…”
“Như vậy tôi áy náy lắm.”- Nguyễn Âm Thư nhận lấy cái mâm trong tay anh: “Để tôi làm đi, cũng dễ mà.”
Anh ra dấu: “Ừ, vậy mời quý cô.”
Nguyễn Âm Thư quay đầu liếc mắt nhìn người phục vụ ở bàn phía sau, rồi bắt chước động tác của người đó, bỏ đồ ăn vào nồi.
Mà Trình Trì cũng không rảnh rổi, anh bỏ rau và cà chua vào trong.
Nguyễn Âm Thư nhìn anh: “Cậu không ăn rau à?”
“Không.”
“Sao lại không ăn? Như vậy làm sao đủ vitamine được?”- Âm Thư lại bắt đầu bật chế độ “giảng bài”. “Rau xanh rất tốt cho sức khỏe.”
“Cơ thể tôi chỗ nào cũng tốt, thể lực cũng ổn.”
Nguyễn Âm Thư trút hết tôm vào nồi, không nói nhiều nữa mà trực tiếp gắp rau bỏ vào chén anh: “Không được, nhất định phải ăn.”
Từ trước đến nay cô chưa từng gặp người nào tùy tiện như thế, một chút rau cũng không ăn.
Trình Trì nhíu mày: “Cho tôi một cái động lực đi?”
“Người ta nói trẻ nhỏ ăn rau sẽ giảm được stress.”- Nguyễn Âm Thư giảng giải: “Không phải dạo này cậu bị áp lực hay sao? Chắc chắn là do cậu ăn không đủ rau xanh!”
“…”
Trình Trì khuấy món lẩu trong nồi: “Cậu luôn thích quản chuyện của người khác như vậy à?”
“Thật ra thì không phải.”- Âm Thư mím môi, đoạn mới ngượng ngùng nói: “Cũng là vì một mình tôi ăn không hết.”
Trình Trì gật đầu: “Được rồi, vậy ra tôi chính là cửa hàng ve chai.”
“Cậu không thể nói như vậy!”- Cô trừng mắt nhìn anh: “Mặc dù chức năng cũng tương tự đấy.”
Không biết nghĩ đến chuyện gì đó, anh bật cười: “Gan cậu lớn hơn trước rồi đó.”
Còn nhớ lần đầu tiên anh thấy cô, cô run như thỏ con sợ sói, sau đó ngày ngày tiếp xúc, bây giờ cô còn dám nói chuyện và yêu cầu anh nữa.
Đến hôm nay còn ghê gớm hơn, dám đùa cợt anh!
Nguyễn Âm Thư cũng cười gật đầu.
Cô vốn chính là như vậy, đối với người lạ sẽ rất cẩn thận và nhút nhát, nhưng khi đã quen rồi thì cô sẽ từ từ “bung lụa”
“Trước kia tôi rất sợ cậu, cứ có cảm giác nói thêm một câu nữa là cậu sẽ đánh tôi.”- Cô nói.
“Vậy còn bây giờ?”
“Bây giờ thì khác, tôi cảm thấy…”
Âm Thư suy tư một lát, đoạn mới ngước mắt lên, nói với giọng đầy chân thành: “Cậu là người tốt.”
Trình Trì: “…”
Mẹ nó, vậy ra anh bị phát thẻ người tốt rồi à?
Trình Trì phiền não nhúng đũa vào nồi lướt một chút, không thấy thịt đâu, đành phải rút về.
Nguyễn Âm Thư thấy thế bèn nói: “A.”
“Sao?”
“Không phải cậu đang tìm cái này à? Tôi có, cho cậu đấy.”
Ánh mắt anh khẽ bay theo qua chỗ cô, cô gái đang cúi đầu rất chăm chú, ánh đèn như khiến cho tầng mắt cô phủ một phần bóng tối, nhưng hàng mi lại lấp lánh, rực rỡ cuốn hút.
Không biết gia đình cô phải tốn bao nhiêu công sức mới có thể bồi dưỡng được một cô gái như thế này, chắc cũng là vì cô quá thừa tình yêu, nên trước nay chưa bao giờ thấy cô ích kỉ hay ghen tị, cô luôn san sẻ tình yêu của mình với mọi người: Hào phóng, hiền lành mà đơn nhất.
Quan tâm của cô hoàn toàn không phải sự nịnh hót, mà là sự chân thành từ tận đáy lòng, tâm hồn làm đẹp đôi mắt cô, lúc nào cũng thấy nó trong veo thản nhiên, đen láy và ngời sáng.
Cô được nhiều người thích như thế, dường như cũng là chuyện thường tình.
///
Lúc ăn xong, Nguyễn Âm Thư vội vã bắt xe về nhà, lúc về đến nơi là hơn bảy giờ, hoàn toàn không vượt “giới nghiêm”
Mẹ hỏi cô đi đâu, cô bèn nói mình đi ăn lẩu với bạn, nên mẹ cô cũng không hỏi thêm nữa, dặn dò cô đi ngủ sớm.
Ngày hôm sau lúc giải lao, lúc mọi người đang nói chuyện thì radio trường phát thông báo.
“Về bạn học Ngụy Thành, bởi vì trong lúc thi đấu đã lấy cắp cách giải và kết quả của nhóm rồi một mình nộp bài, tội lớn vốn đã khó tha, nay lại xét đến tình huống không thể khắc phục lại. Ban Giám Hiệu quyết định đình chỉ học tập bạn học sinh này để cảnh cáo, đặt biệt phát radio cho học sinh toàn trường biết rõ, đồng thời tự rút ra kinh nghiệm cho bản thân mình, tự lấy bạn làm gương mà phấn đấu trung thực hơn trong học tập.”
Radio kết thúc, tất cả các khối đều vang vọng tiếng hoan hô.
Phúc Hiền nghe xong cũng không kìm được sự vụi vẻ: ”Vậy là hay rồi, cuối cùng cũng bị đá rồi.”
Nguyễn Âm Thư suy tư: “Vậy sau này cậu ta phải tính sao? Không đi học nữa à?”
“Cậu còn quan tâm nó làm gì?”- Phúc Hiền dửng dưng. “Chúng ta thoải mái là được!”
Ngược lại Triệu Bình nói: “Hình như cậu ta tìm được trường khác để học rồi.”
Phúc Hiền: ”Nhảy trường nhanh thế á?”
“Dù sao thành tích cậu ta cũng không tệ, thành tích trước này cũng không tính là hàng ăn cắp.”
Phúc Hiền lại nói: “Nhưng cái trường kia có biết chuyện không?”
“Cái đó thì tôi không rõ.” “Nhưng mà chuyện này cũng khó giấu lắm, một truyền mười, mười truyền trăm mà. Coi như bây giờ họ không biết đi, thì sớm muộn gì sau này cũng lòi ra thôi.”
“Chắc lúc đó lại chuyển trường nữa hả?”- Phúc Hiền cảm thán: “Tạo nghiệp thì nhận nghiệp, nếu cậu ta không trơ trẽn như vậy thì bây giờ đã không phải chui rút như chuột kiểu đó rồi.”
“Lần trước cậu ta bị nạp chay quắn đít rồi còn gì?”- Triệu Bình hồi tưởng: “Nghe nói sau đó có quay trở lại, lén la lén lút, kết quả vẫn bị phát hiện, cả lớp không cho cậu ta vào trong, còn có người muốn tẫn cậu ta một trận.”
“Thảm vậy thật à?”
“Ừ, bạn tôi nói lúc nghe xong radio cả trường ai cũng muốn đập cậu ta cả. Chát chát chát.”
Mặc dù không thể hồi giải, mọi người đều tiếc nuối như cũng không quá buồn bã. Dù sao ở ngoài kia mấy cuộc thi kiểu như vậy cũng không thiếu, không có cái này thì có cái khác thôi, hơn nữa đề thi cũng giải được rồi.
Cho nên chỉ mấy ngày sau, tâm trạng của mọi người đều trở lại bình thường.
Chỉ có Ngụy Thành, “niềm vui ngắn chẳng tày gang”, bây giờ phải nhận kết cục thảm hại cũng âu là chuyện thích đáng.
Vài buổi cơm trưa sau đó, Âm Thư vẫn thỉnh thoảng nói với Lý Sơ Từ về chuyện này, hôm đó sau khi ăn xong, hai người trở về lớp, lúc đi ngang luống hoa mới phát hiện ra ở đó có một chú chú Pomeranian.
POMERANIAN (Chó Phóc Sóc)
Tính cảnh giác của nó rất cao, vì là chó hoang nên hai cô gái phải trấn an mãi nó mới chịu đi ra khỏi chỗ nấp.
Sau khi cho nó uống nước, hai người bèn đi mua chút gì đó cho nó ăn, lúc đi đến siêu thị mini thì đụng phải một nam sinh đi từ bên trong ra.
Trên tay nam sinh đều là khoai tây và nước ngọt, nhất thời không để ý nến đụng phải hai cô gái, đồ đạt trên tay rơi tán loạn xuống đất.
“Xin lỗi xin lỗi…”- Nam sinh không ngừng nói.
“Không sao, để tôi giúp bạn nhặt lên.”- Lý Sơ Từ cúi xuống cầm chiếc túi ở bên chân lên, đoạn mới ngẩng đầu đưa tới. “Của bạn…”
Lúc thấy được khuôn mặt của nam sinh kia, giọng nói của cô nàng bỗng khựng lại, âm tiết trong cổ họng cũng trở nên nghẹn ngào.
Giống như “hồn đã xuất thể” từ lâu, Lý Sơ Từ há hốc, đầu óc trống rỗng.
Qua mấy giây sau, nhưng tựa như cả thế kỷ, Lý Sơ Từ mới ý thức được là nam sinh kia đã đi mất.
Cô nàng quay đầu lại tìm kiếm, nhưng bóng hình người đó đã lẫn vào góc phố vắng vẻ.
Nguyễn Âm Thư cũng nhìn theo, bóng dáng người kia cong cong, trên người là một cái áo đen tím, vóc dáng cao gầy.
Cô bèn quay lại hỏi bạn mình: “Sao vậy?”
“Không có gì, chỉ là nhìn cậu ta giống như…”- Ánh mắt Lý Sơ Từ như chìm vào hư không. “Một người bạn cũ…”
“Chỉ là bạn cũ thôi, cậu có cần phải xuất thần đến vậy không?”- Nguyễn Âm Thư nghi hoặc: “Là kiểu bạn cũ như thế nào?”
“Là… Crush cũ của mình…”- Cuối cùng Lý Sơ Từ cũng hoàn hồn lại, cô đi lấy đồ ở kệ bên cạnh, âm giọng mơ màng mà thổn thức: “Thiếu chút nữa… Mình thật sự tưởng là cậu ấy…”
“Biết đâu thật sự là người đó thì sao?”
“Không thể nào đâu, sao cậu ấy có thể ở đây được? Cậu ấy đi học xa… mà”
“Cậu đã đi tìm chưa?” “Nếu cậu thích cậu ấy, vì sao không nói?”
Cô chưa bao giờ thấy Sơ Từ đứng ngơ ra như thế, chẳng qua chỉ là vài phần tương tự mà cậu ấy đã vậy rồi, không biết…
Hẳn là rất nhớ, rất thích đi.
“Sao cậu biết mình chưa nói?”- Lý Sơ Từ cười, hít một hơi thật sâu: “Chỉ là…”
Nguyễn Âm Thư dừng động tác, dồn toàn bộ tập trung vào đó: “Chỉ là… thế nào?”
Lý Sơ Từ lắc đầu, ý tứ không muốn nhắc lại nữa: “Chúng ta đi tính tiền thôi.”
Nguyễn Âm Thư thấy cô nàng không muốn nói thì cũng không hỏi nữa, hai người chỉ cầm đồ đi tính tiền.
Hai người mua cho chú chó nhỏ kia một phần Jambon, phải dỗ mãi nó mới chịu đi ra, còn đề phòng vừa ngửi vừa dùng chân lắc thử, lúc này mới ngậm lấy nhảy vào luống hoa, bắt đầu “dùng bữa.”
Nguyễn Âm Thư vẫn ở lại nhìn nó một lát, đoạn mới trở về lớp, lòng vẫn còn thấy quyến luyến.
Bên kia có tiếng người truyền đến, hẳn là Đặng Hạo và Trình Trì đang ở gần đây.
Lúc chỉ còn cách cô vài bước, Đặng Hạo bắt đầu khoe khoang chiếc đồng hồ đeo tay mới của mình: “Nhìn đẹp không?Tôi mới mua tuần trước đấy.”
Không có tiếng trả lời, anh ta vẫn tiếp tục độc thoại: “Tay cậu trông trống trải quá, không mua cái gì trang trí sao?”
Trình Trì vẫn không đáp lại.
Lúc Âm Thư đứng lên gọi Sơ Từ chuẩn bị đi, bổng nhiên có cảm giác tóc mình bị ai đó kéo.
Bởi vì tóc cô quá mềm mượt, dường như chẳng cần dùng sức, dây cột tóc đã bị người ta nhẹ nhàng kéo xuống.
Cô giật mình quay đầu lại nhìn, mái tóc dài xõa tán loạn trên bờ vai.
Trình Trì phô ra vẻ mặt thản nhiên mà đeo dây cột tóc của cô vào cổ tay mình, đoạn lại đưa lên đưa xuống nhìn thử một lát, giống như đang ướm thử.
“Cũng tàm tạm, vậy thì lấy cái này đi.”
Nguyễn Âm Thư nào đó bỗng dưng bị người ta giật giây cột tóc:….???
————–
Tác giả lảm nhảm: Trình Trì: Chơi bóng xong chán quá, đi đùa vợ tí cho vui đi.
Mọi người bảo cậu ta ra sân, tôi cho ra rồi đấy nhé!