Chỉ Muốn Ôm Em Về Nhà

Chương 12: Chương 12: Rất muốn (2)




Cuộc thi diễn ra yên ổn vô sự.

Chẳng mấy chốc đã nghe thấy chuông reo kết thúc.

Nguyễn Âm Thư còn dư đến 20 phút, cô dùng toàn bộ thời gian đó để kiểm tra lại bài làm và bút của mình, lúc nộp bài còn tốt bụng thu nhờ bài của các bạn khác mang lên cho giám thị.

Hôm nay Ngô Âu thật sự không hề dám nhúc nhích, không biết có phải cậu ta đã thật lòng hối cãi hay là vì lý do nào khác nữa.

Mọi người rối rít ùa ra khỏi phòng học, Âm Thư vẫn chậm rãi từ tốn dọn cặp sách.

Đến khi cô thu dọn xong thì phòng học đã sạch người.

À quên, còn cái nhân vật nãy giờ vẫn trung thành với sự nghiệp ngủ - Trình Trì nữa chứ.

Cô bèn đứng mãi ở đó, ngẫm nghĩ không biết mình có nên gọi cậu ta dậy hay không, lại nhớ đến việc mình cần đóng cửa, cuối cùng cô cũng quyết định gọi cậu ta dậy, nhưng cô thật sự không chắc là mình làm được nữa.

Nguyễn Âm Thư bèn đi đến bên cạnh anh, nhẹ nhàng chống tay lên mặt bàn, gọi khẽ:

“ Trình Trì, thi xong rồi. “

...

Không có tiếng trả lời.

Cô thầm than nhẹ, hết cách, Âm Thư đành phải ngồi lên cái ghế ở trước mặt anh, la thật lớn:

“ Trình Trì, thi xong rồi, cậu mau dậy đi!!!! “

Nhưng cậu ta vẫn gục mặt trên bàn, mí mắt không hề thấy có động đậy, sống mũi cao thẳng dưới ánh đèn đẹp đẽ như một kiệt tác nghệ thuật.

Không thèm tỉnh? Vậy tôi không thèm quan tâm cậu nữa - Nguyễn Âm Thư tự nói với chính mình, nhưng cô vừa định đứng dậy thì nghe được phía sau có tiếng ghế ma sát với mặt đất.

Âm Thư bèn quay đầu lại nhìn.

Người nào đó đã ngóc đầu dậy nhưng một bên mí mắt vẫn còn đang nhíu lại, phía bên phải khuôn mặt có một vết đỏ hằn lên vì tựa lâu vào mặt bàn, môi mỏng mím chặt.

Lại là dáng vẻ “ không phải dạng vừa đâu “ đó hòa lẫn với cảm giác khó chịu lúc vừa ngủ dậy, khiến cả người cậu ta trở nên “ đằng đằng sát khí “.

Sống ở trên cõi đời này được mười mấy năm, đây là lần đầu tiên cô gặp một con người khó chịu như vậy: Lúc nói chuyện cũng chau mày, lúc ngủ cũng chau mày, còn bây giờ lúc tỉnh táo lại bày ra bộ dạng như vừa gây gỗ với ai đó cả trong giấc mộng.

Một lát sau, Trình Trì đứng dậy, lúc này khí lạnh trên người anh mới tan đi được một chút.

Nguyễn Âm Thư đứng chờ anh trước cửa phòng, sập cầu dao điện, lúc chuẩn bị đóng cửa thì lên tiếng: “ Không quên đồ gì hết phải không? “

“ Ừ “, bởi vì vừa tỉnh ngủ nên giọng nói của anh vẫn còn khàn đặc, nhưng âm điệu lại dễ nghe đến lạ.

“ Không mang đồ. “

Nguyễn Âm Thư không đôi co nữa, lại hỏi tiếp: “ Vậy cậu đến đây làm gì? “

Anh nói với giọng thờ ơ: “ Ghế rộng, ngủ sướng hơn. “

“...”

Lại đi ra ngoài hai bước, sau đó như nhớ lại chuyện gì bèn quay sang hỏi: “ Thằng Ngô Âu có giở trò gì không? “

Nguyễn Âm Thư lắc đầu: “ Không. “

Trình Trì nghe vậy thì gật đầu, cởi áo khoác ra vắt trên vai, dùng bóng lưng để chào tạm biệt cô: “ Tôi đi trước. “

Hình như cậu ta vẫn còn chưa tỉnh, lời nói mơ hồ khó hiểu, động tác đi lại giống như máy móc thẳng một đường tới sân bóng rổ, chắc là do thói quen chỉ đường.

Cô đứng nhìn theo mấy giây, sau đó cũng xoay người rời đi mất.

///

Cơn bão mang tên “ Ngô Âu “ đã qua, cuộc sống của Nguyễn Âm Thư lại trở về yên bình như trước, danh sách học sinh vào vòng hai của “ Theo Dấu Vật Lý “ cũng được công bố.

Trong trường có tất cả 30 học sinh được vào vòng tiếp theo, lớp một đã chiếm gần nửa, trong đó tất nhiên có cả Âm Thư và Sơ Từ.

Vòng hai tuần sau sẽ khởi động.

“ Không thấy tên của Ngô Âu. “ - Lý Sơ Từ vừa xem danh sách vừa nói. “ Mình có nghe ban giám hiệu bảo là kết quả vẫn công bố như cũ, nhưng nếu hắn ta có đậu cũng không được cho qua. Ai ngờ hắn thi dở vậy, còn bảo cái gì mà đứng thứ ba toàn trường. Mình khinh! “

“ Lo chơi xấu quá nên tâm trạng đâu mà thi. “ - Cô nàng nói tiếp.

“ Đáng đời! “

Vòng hai ngày một gần kề, sáng thứ sáu, tổ trưởng tổ Vật Lý đã gọi đích danh 30 học sinh trúng tuyển vào phòng ban giám hiệu để nhắc nhở, rằng là lần thi đấu này sẽ thiên nhiều về điểm loại.

Ông còn không quên nói tiếp: “ Thầy biết cuộc thi khá khó, nhưng danh tiếng rất nổi, nếu các em chiến thắng, không những là vẻ vang cho trường mà còn nhận được số tiềng thưởng lớn. Các em phải cố gắng nhé! “

Phía sau lưng Âm Thư vang lên tiếng thì thầm to nhỏ.

“ Nghe nói có nhiều giáo viên đẹp trai coi thi lắm hả? “

“ Xì, mê trai. “

“ Cho nên hôm qua bà mới kéo tui đi xem Trình Trì chơi bóng chớ gì? “

“...”

Các thầy cô trong trường cũng vào nói chuyện thêm một lúc nữa, khi xong xuôi cũng đã hết giờ.

Vòng hai của cuộc thi diễn ra vô cùng thuận lợi, không trễ giờ, không ai phá hoại, càng không có ai bị đau bụng sinh lý, Nguyễn Âm Thư vui vẻ rời khỏi trường thi.

Hôm nay mẹ cô bận việc nên Âm Thư và Sơ Từ cùng ngồi xe buýt về nhà, hai người đi được một quãng thì Lý Sơ Từ há hốc: “ Chết, mình để quên bút trong phòng thi rồi. “

“ Vậy phải làm sao? Quay lại lấy? “

“ Thôi, để mình đi mua lại vậy, cũng đang định mua sổ tay mới. “

Nhà sách cũng gần đó, nhưng hai cô lại bị mắc mưa, Lý Sơ Từ than vãn: “ Làm cậu phải về gội đầu rồi. “

Nguyễn Âm Thư mím môi an ủi: “ Không sao, thật ra hôm nay mình cũng định gội đầu mà. “

Đến nhà sách bên cạnh trường học, Lý Sơ Từ đi mua bút và sổ tay mới, còn Nguyễn Âm Thư chợt nhớ mình cần phải mua lược và kéo để tự cắt mái.

Kết quả là sau khi tự soi gương làm “ cây kéo vàng “, Âm Thư chiêm ngưỡng “ kiệt tác “, cạn lời...

Sáng hôm sau lúc đi học, cô phải hít một hơi thật sâu rồi mới dám bước vào lớp.

Trong lớp đã có rất nhiều bạn đến sớm, nhìn thấy cô thì vui vẻ chào hỏi.

Nguyễn Âm Thư cũng cười lại với họ, lúc ánh mắt đối nhau, cô phát hiện ra mọi người cũng không có động thái gì lớn, bèn thở phào đi về vị trí ngồi.

Lý Sơ Từ đến ngay sau đó, hai người trò chuyện mấy câu theo thông lệ. Lý Sơ Từ cứ có cảm giác bạn mình khác thường nhưng cô nàng lại không chỉ ra được vấn đề nằm ở đâu.

“ Cậu sao vậy? “

Nguyễn Âm Thư lúng túng quay đi, nuốt nước miếng lắt đầu: “ Không có gì đâu. “

Ngay lúc đó, hai người cùng hướng về phía cửa phòng học, liền thấy Trình Trì nghênh ngang đi vào. Quả thật là chuyện lạ hiếm gặp.

Thấy anh cứ nhìn về phía mình rồi giơ tay lên dụi mắt, Âm Thư chột dạ vừa cúi đầu vừa lẩm bẩm: “ Không sao không sao, mọi người không để ý đâu. “

Lý Sơ Tư nhích lại gần: “ Để ý cái gì? Mới sáng sớm mà đã lén la lén lút, khai ra mau để còn nhận khoan hồng! “

Nguyễn Âm Thư mím môi, đôi làn mi run rẩy, cô nhỏ giọng đáp: “ Mình nói mình nói...Nhưng mà cậu phải hứa là không được cười mình đấy! “

Lý Sơ Từ hắng giọng: “ Ừ, mình thề là sẽ không cười cậu! “

“ Ngày hôm qua mình gội đầu xong, mới dùng kéo để cắt thử mái...Nguyễn Âm Thư vừa nói vừa dùng hai ngón tay để cầm mái của mình đưa lên. “ Nhưng mà do không quen, nên thành ra thế này này, ngắn cũn cỡn. “

“ Ha...ha ha. “ - Lý Sơ Từ đã hoàn toàn quên sạch lời hứa trước đó của cô nàng mà cười sằng sặc: “ Để mình nhìn tí xem...Hèn chi mình cứ cảm thấy hôm nay cậu là lạ, thì ra là do thiếu tóc à! “

“ Cậu nhỏ giọng một chút. “ - Nguyễn Âm Thư vội vã chồm sang che miệng cô bạn, thật sự muốn khóc “ Mình thử trình diễn rồi, nhưng mà hên là mọi người cũng không để ý lắm, nên cậu đừng để họ phát hiện. “

“ Nhìn như cái gáo dừa úp ngược ấy...”

Lý Sơ Từ còn chưa nói xong thì Âm Thư đã nghe có người lên tiếng:

“ Ai nói không có ai phát hiện? “ - Trình Trì vừa nói vừa hạ mặt xuống nhìn cô, phát giọng dài một hơi: “ Gáo dừa nhỏ. “

Nguyễn Âm Thư...

“ Cũng đâu đến mức đó chứ! “ - Cô vừa nói vừa ai oán sờ lên phần mái của mình. “ Chỉ là có chút ngang thôi, hiểu không hả? “

Anh vẫn chồm người lên, hai tay còn để trong túi, tiếp tục cười: “ Hên xui. “

“ Chắc chắn là do cậu nghe lén chúng tôi nói chuyện. “ - Cô cố chấp đưa gương lên soi. “ Giống gáo dừa hồi nào chứ? “

“ A đúng vậy. “ - Trình Trì thờ ơ nói: “ Ngố hơn. “

Còn mấy cái khác, vẫn đẹp.

Dường như sợ cô bị “ tổn thương nặng nề “ nên anh mới nói thế để gỡ gạc, nhưng Trình Trì lại đưa tay ra búng vào trán cô một cái: “ Giống hệt luôn. “

“...”

Giờ giải lao, Nguyễn Âm Thư vẫn còn chưa cam tâm mà làu bàu: “ Đâu có đến mức đó chứ. “

Chỉ là ngắn hơn lông mày tí thôi mà.

“ Không sao không sao. “ - Lý Sơ Từ cười trừ. “ Không giống. “

Sau đó lúc hai người đi ăn cơm cũng tình cờ cặp rất nhiều bạn tốt, nhưng chẳng ai nhận ra sự khác biệt của Âm Thư cả.

Cứ như vậy đến buổi chiều, Nguyễn Âm Thư cứ tưởng trời tha cho mình nên nhanh chóng quên chuyện đi mất, chỉ là...

Trời tha cô nhưng mà ai đó không tha.

Kể từ sau khi Trình Trì biết được “ bí mật động trời “ của cô, cậu ta cứ “ tốt bụng “ nhắc nhở không ngừng:

Lúc đi học, cậu ta sẽ vẫy tay nói: “ Hello Gáo Dừa. “

Lúc ra về, cậu ta cũng không quên nói: “ Bái bai Gáo Dừa. “

Lúc cô đi thu bài tập, cậu ta cũng sẽ cười nhắc nhở: “ Đi thu bài hở đại biểu gáo dừa? “

Trời ơi là trời.

Nguyễn Âm Thư bèn không thèm để ý đến cậu ta nữa, đem cậu ta biến thành không khí luôn, lúc gặp nhau trong hiệu sách cổ văn cô cũng không thèm nhìn cậu ta lấy một cái.

Hiệu sách cổ văn này quả thật là “ kho tàng châu báu “, cái gì cũng có cả.

Nhưng mà Trình Trì không có hứng thú, bởi vì Nguyễn Âm Thư vừa hếch mũi lên mà đi ngang qua anh.

Đến một cái liếc mắt cũng không thèm cho nữa.

Cô ấy đang mải miết nhìn một cái “ Paperang “

( Paperang: Máy in ảnh lấy liền hiệu paperang.

Xin lỗi mọi người là mình edit bị sót phần này.)

Trình thiếu gia bực bội vơ hết một đống sách cổ và cả “ paperang “ đi tính tiền, trong lòng còn tự nói:

Phải xem thử cái thứ này có gì hay ho mà cô ấy thích như vậy, đến anh cũng quăng đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.