Trình Trì nhích lại gần, giọng như cố tình kéo dài ra.
Nhìn chóp mũi của anh, Nguyễn Âm Thư cũng không cảm giác được chuyện gì lạ, nhưng đèn đỏ cảnh báo trong đầu thì đã bật lên rồi.
Lúc nhìn xa, cậu ta đã cười cô rồi.
Bây giờ gần như vậy, không phải cậu ta sẽ cười bể bụng trong phòng học chứ?
Không được, cô không cho cậu ta cơ hội đó đâu!
Nguyễn Âm Thư nghĩ xong liền lùi về sau hai bước, không muốn cho ai đó như ý: “Không, không cho nhìn.”
Trình Trì híp mắt, bộ dáng chưa thỏa mãn.
Chuyện hai người kéo gần khoảng cách chỉ xảy ra trong chớp mắt, người trong lớp đều đã đi cả rồi, còn sót lại vài người cũng không nhìn về phía này. Vậy là không ai biết.
Chỉ có hai người...
Một loại cảm giác độc chiếm bất ngờ hiện lên trong lòng, Trình Trì đứng thẳng người lên.
Nguyễn Âm Thư lùi về sau mấy bước, da đầu theo bản năng run lên, cũng vừa lúc khiến cho mái trước của cô trông dễ nhìn hơn không ít.
Sau đó cô hướng mắt lên trên, ánh nhìn dịu dàng đầy vô tội, giống như đang tự hỏi có phải phần mái của mình đã ổn rồi không.
Sau khi nhìn xong, Âm Thư đặt bài thi lên bàn, ngang ngược bảo vệ ranh giới cuối cùng của mình: “Dù sao tôi cũng không giống gáo dừa chút nào cả, chỉ còn bài thi của cậu thôi đấy.”
Giọng của cô vừa quyền luyến vừa nhẹ nhàng, thanh âm trong trẻo mà chậm rãi, còn nghe ra được một chút giận giữ.
Trình Trì vẫn cười, tự nghĩ nếu hai người là nhân vật manga, chắc hẳn trên đỉnh đầu cô đã có một đống vạch đen rồi.
Ôm bài đi được vài bước rồi, bỗng Âm Thư quay đầu lại, chỉ vào bài báo mà cố gắng phản công:
“Tôi thấy cái hình này giống cậu hơn đấy.”
Trình Trì khoanh tay nhíu mày: “Cậu nhịn nửa ngày bây giờ mới nói mấy lời vậy à?”
“...”
“Nói như vậy không gây war được, quá nhạt.” - Trình Trì làm ra vẻ thất vọng. “Ngày khác tôi sẽ dạy cậu mắng người, gáo dừa à.”
Âm Thư xoay người: “Không cần.”
“Tôi không phải gáo dừa.”
“Cậu so đo với cậu ta làm gì.” - Lý Sơ Từ xoa bụng. “Mình đói quá, chúng ta mau đi ăn cơm đi, không là một hồi nữa không có cơm ăn đó.”
Lúc này thiếu nữ mới miễn cưỡng bị đẩy ra khỏi phòng học, biểu tình trông vô cùng không tình nguyện, dường như còn muốn quay lại đại chiến ba trăm hiệp với anh.
Trình Trì cười nhìn mấy cây hoa tưởng tượng đang mọc ra trên đầu cô.
Quay đầu lại liền chạm phải ánh mắt của Đặng Hạo: “Cậu...”
“Câm miệng.”
“....a”
///
Bị Trình Trì đặt cho cái ngoại hiệu “gáo dừa”, thiếu nữ 17 tuổi Nguyễn Âm Thư cảm thấy cực kỳ không cam tâm, bèn đi mua thuốc mọc tóc.
Không biết là do lòng thành hay công hiệu của thuốc, Âm Thư ngày đêm đều đứng trước gương cầu nguyện “tóc mái thật dài“. Cuối cùng chỉ qua mấy ngày, phần mái của cô đã chạm mí mắt.
Lúc này cô mới cắn răng bấm bụng đi vào tiệm làm tóc, cay đắng để thợ cắt tạo cho mình một phần mái hoàn hảo.
Âm Thư ngây thơ cho rằng chỉ cần mình sửa lại mái thì biệt hiệu mà Trình Trì đặt cho cô sẽ không còn nữa.
Biết đâu ngày mai gặp, cậu ta sẽ hỏi sức khỏe cô hay là ——
“Hôm nay tôi thấy cậu ở tủ a05 trong tiệm cổ văn.” - Câu đầu tiên Trình Trì nói với cô là như thế.
Cuối giờ học, Âm Thanh bán tính bán nghi đi vào tiệm xem thử, quả nhiên....
Tủ a05 trưng bày toàn gáo nước.
...
Nguyễn Âm Thư cạn lời, không biết nên mắng hay nên khen cậu ta quan sát tốt.
Đang đứng lay hoay ở đó, cô chợt nghe một tiếng cười trầm thấp cang lên, mang theo khí thế mạnh mẽ của thiếu niên, còn cả nét cuốn hút đến kỳ lạ.
Cô đã thấy Trình Trì cười rất nhiều lần, nhưng bình thường nụ cười của cậu ta luôn mang theo sự lạnh nhạt và vô tư, không hề giống như nụ cười xuất phát từ cảm xúc thật sự mà chỉ là một cách ứng đối với người ngoài.
Nhưng giờ phút này đây, đuôi mắt của cậu ta cong cong, đôi mắt sáng lấp lánh, chắc chắn là đang cười vui vẻ thật sự.
Âm Thư ngẩn người vài giây, sau đó mới kịp ngộ ra là mình lại bị cười nhạo, cảm giác đỏ ửng bắt đầu lan ra từ cổ lan lên, đến gò má cũng không tránh được, vô cùng nổi bật.
Giống như thủy triều lên, bao phủ tầng tầng lớp lớp mặt đất.
Nén giận, cô quay đầu nhìn, chỉ trong chốc lát đã phát hiện được mục tiêu.
Cô chậm rãi đưa tay lên, chỉ về phía sau lưng Trình Trì: “Tôi cũng thấy rồi.”
Trình Trì tò mò quay người lại, liền phát hiện cách đó không xa là một tủ đựng đầy nhân vật truyện tranh cho trẻ con, mà tay của Âm Thư, là đang chỉ vào một con quái vật lớn màu xanh biển.
“...”
Trình Trì xoa xoa cằm, nói với vẻ vui mừng: “ A, phương thức lần này có tiến bộ hơn rồi. “
“Mặc dù chưa đủ lực sát thương, nhưng cũng hiểu cách thức rồi đấy.”
“Chỉ là...” - Anh ngừng một chút. “ Lần sau phải tìm một cái ví dụ giống hơn nha, cái kia đâu có giống tôi... “
Nguyễn Âm Thư hỏi anh: “Một chút cũng không giống sao?”
Trình Trì phát ra một tiếng đắc ý: “Tất nhiên.”
“Nhưng mà tôi thấy giống lắm nha.”
“...”
“Trừ màu da ra thì mắt miệng giống lắm, a, cái mũi càng giống nữa.”
Trình đại thiếu gia giật mình đưa tay lên mặt, vừa sờ cái mũi của mình vừa nhìn về phía cái mũi cụt ngũn của con quái vật.
Mũi chính là bộ phận anh thấy tự hào nhất trên mặt mình: Sống mũi vừa cao vừa thẳng tắp, nếu nhìn ở góc nghiêng sẽ cảm thấy vô cùng cuốn hút, thậm chí đeo kính vào đi ra ngoài cũng sẽ được công ty nào đó gọi vào làm người mẫu đấy!
Theo lý mà nói, với tính khí như núi lửa của anh, đáng lẽ “đại hỏa” đã sớm phun trào tung tóe rồi.
Nhưng Trình Trì ngược lại không cảm thấy giận giữ chút nào, còn có chút buồn cười.
Lý do đại khái là vì lúc nào cô nói chuyện cũng mang theo cảm giác vô hại, cả ảnh mắt sáng như ngọc lưu ly đó nữa. Biểu tình không hề tạo cảm giác khó chịu, mà ngược lại còn giống như đang khen ngợi!
Haizz, vậy làm sao mà đi mắng người được chứ?
Trình Trì khoanh tay nhìn cô: “Gáo dừa nhỏ, không phải cậu thẹn quá thành giận rồi chứ?”
“Tôi không có” - Vành tai của cô bỗng đỏ lên đầy kỳ lạ, tay đặt bên vạt áo cũng nắm thành quyền, lời phát ra giống như đã nén rất lâu rồi: “Tôi...tôi thấy giá của nó không tệ, tránh...tránh để người ta biết nó được dựa vào hình mẫu của cậu mà làm ra...”
“Tôi lặng lẽ, lặng lẽ mua về...”
Trình Trì bật cười: “Cậu mua nó làm gì?”
“Bỏ trong hộc bàn.” “Vừa vặn tôi cũng có hai con gấu bông mắt to là lão Đường và A Củng, bọn họ có thể bầu bạn với cậu.”
Trình Trì liếm môi nhìn cô: “Vậy cũng tốt, tôi cũng mua một cái gáo về múc nước.”
“...”
“Trình Trì, sao cậu ấu trĩ quá vậy?”
Anh dừng bước, quay lại nhìn cô với vẻ mặt “ngây thơ”, thanh âm phát ra nhàn nhạt:
“Là cậu chọc tôi trước.”
“Tôi chọc cậu hồi nào chứ, rõ ràng là cậu...Tôi cắt tóc, cậu liền chọc...”
“Còn nhiều hơn thế nữa.” - Trình Trì nhướng mày. “Cái dấu chéo chưa làm bài kia.”
...
A, người này thù dai thật.
Nguyễn Âm Thư vừa nghĩ vừa đi đến mở cửa kính tủ, không nói không rằng mà ôm con quái vật đi tính tiền.
Thú bông khá lớn, cô phải cố gắng lắm mới ôm được.
“Có cần tôi giúp không?” - Anh đưa tay ra xoa xoa đống lông tóc màu xanh: “Giúp cậu tự đem tôi về nhà tôi?”
Nguyễn Âm Thư không thèm để ý đến anh, thở hổn hển đem thú đi tính tiền, bộ dáng khăng khăng một mực.
Trình Trì lại lên tiếng: “Đúng rồi.”
“Sao?”
“Cậu thích gáo có tua rua hay đính đá?”
“...”
Nguyễn Âm Thư thở phì phò mang thú bông về nhà, vì nó quá lớn nên cô không thể nhét vào ngăn kéo được mà chỉ có thể đặt bên cạnh cửa sổ ngay bàn học.
Cạnh cửa sổ có để rất nhiều hộp băng keo họa tiết, Âm Thư nhớ lâu rồi mình cũng không viết sổ tay, liền chọn ra vài cuộn băng keo trong đó để dán vào sổ, viết được vài câu rồi tiếp tục công việc học tập.
Việc giải đề chung kết đã đi vào những bước cuối cùng, tuy vẫn còn nhiều khó khăn, nhưng hình như Âm Thư đã tìm ra được đầu mối kết thúc.
Cuộc thi đã vào giai đoạn chạy nước rút, mọi người bắt đầu có xu hướng tách nhau ra, nhưng vẫn thường xuyên hội lại thảo luận, chỉ có Ngụy Thành tùy thời mới xuất hiện.
Chiều hôm đó, vừa lúc mọi người có mặt đầy đủ, ai ai cũng bận rộn với phép toán của mình.
Ngụy Thành phiền não quăng bút: “ Không giải được....”
Hồi lâu sau, cậu ta nhìn ra ngoài cửa sổ, không có gì...K vẫn chưa đến.
“K không xuất hiện.” - Ngụy Thành rầu rĩ “Không biết mấy trường kia sao rồi, chúng ta không phải về bét chứ?”
“Không vội.” Triệu Bình an ủi. “Tốc độ cũng không sai biệt nhiều đâu, chỉ cần bình tĩnh giải thôi.”
“Sao không vội cho được?” - Ngụy Thành phản biện. “Cậu có biết người ta đi khắp nơi tìm sinh viên xuất sắc khoa vật lý giúp đỡ không? Còn có người biết đề trước, bắt đầu giải trước chúng ta một tuần!”
“Ah, chỉ là đồn đoán thôi.” - Phúc Hiền vỗ vai cậu ta. “Nếu có thì cũng là thủ đoạn tiểu nhân, chúng ta đi con đường danh môn chánh phái, sao có thể mang ra so với bàng môn tả đạo?”
Ngụy Thành gạt tay Phúc Hiền ra, khẽ thở dài: “Thủ đoạn tiểu nhân thì sao chứ? Ít ra người ta đạt giải.”
...
Lúc Nguyễn Âm Thư trở về lớp, đã thấy Trình Trì cầm một cái Ipad trên tay, dùng bút cảm ứng viết viết cái gì đó, nghiêm túc lạ thường.
Được một lát, anh ném vật trên tay sang một bên, mệt mỏi gục xuống bàn ngủ.
Nguyễn Âm Thư cũng không để ý mà tiếp tục giải đề, lúc tan lớp thấy Phúc Hiền đi đến, đưa cho cô một phần giao hàng nhanh.
“Cậu quên mang cái này về nè.”
Âm Thư rầu rĩ: “A, cảm ơn, trong này là kẹo bạc hà, mình định đưa cho mọi người.”
Cuối cùng lại bị Ngụy Thành quấy rối nên quên mất.
“Không sao, tôi chỉ nhắc cậu thôi.”
Âm Thư mở hộp ra, đưa cho Phúc Hiền một ít kẹo.
Cậu ta thấy vậy liền nói: “Cậu đưa hộp đây tôi dọn cho.”
“À không cần đâu.”
“Sao vậy, cậu giữ lại à?”
Âm Thư đưa tay lên đè mấy cái bong bóng trên bịch, nghe tiếng nổ lốp bốp thì cười:
“Dạo này giải đề tôi thấy khá nặng nề, cậu thấy cách giải này như thế nào?” - Cô viết một chút lên mặt bì kẹo.
Bị người phía trước nói ồn, Trình Trì không ngủ được, bèn ngẩng đầu dậy.
Vừa lúc đó, Đặng Hạo đá vào một trái, la lên oang oáng: “YES!”
Trình Trì liếc mắt, âm giọng như muốn giết người: “Cậu không thấy ồn hửm?”
Đặng Hạo:????
Một hồi sau, Phúc Hiền cầm tời giấy đi, trước khi đi còn nói: “Tôi sẽ về xem thử.”
Trình Trì “xuỵt” một cái.
Xem cái rắm!
Trên tay Âm Thư vẫn còn một phần giấy, vừa vẫy tay chào Phúc Hiền thì giấy đã bị cướp đi.
Cô ngơ ngác nhìn Trình Trì.
“Vì sao không cho tôi?”
“Gần đây tôi cũng thấy áp lực.”