Sau khi về nhà, Nguyễn Âm Thư cố gắng thuyết phục bản thân phải bình tĩnh, mang bài tập Tiếng Anh ra làm tiếp.
Được thầy Tiếng Anh khen nhiều lần, Âm Thư dịch hết một bài báo rồi lại làm bài đọc hiểu, trấn áp tiếng tim đập thình thịch xuống.
Cô buông bút, nhìn ra phía bên ngoài với vẻ lén lút, xác định mẹ mình không có ở đây mới thở phào đưa tay lên vuốt ngực.
Vẫn còn sợ hãi.
Hình ảnh ném ghế ban nãy vẫn còn đọng lại trong óc cô, cảm giác gỗ trơn mài qua lòng bàn tay quanh quẩn không dứt, cả tiếng nói của Trình Trì hòa với tiếng mưa. Mấy âm thanh không ngừng gõ vào màng nhĩ của Âm Thư.
Không biết điều mình làm có nên hay không?
Một lát sau, Âm Thư quyết tâm kéo ngăn bàn ra, tìm điện thoại di động của mình.
Ba mẹ rất tin tưởng nên hoàn toàn giao quyền quyết định cho cô, không thu lại hay quản giáo gì hết.
Bình thường Âm Thư không thích dùng, ngoài trừ vấn đề học tập, mà trường lại không cho mang theo nên cô hay để ở nhà, mặc dù dường như nội quy đó không được thực hiện nhiều lắm.
Cầm lấy điện thoại, cô dè dặt gửi một tin nhắn thoại với Lý Sơ Từ: “ Mình về đến nhà rồi. “
Năm phút sau, Lý Sơ Từ hồi âm: “ Sao sao, xong chưa? “
Nguyễn Âm Thư rụt vai nói tiếp: “ Bàn ghế của cậu ta cũng bị bọn mình ném xuống luôn. “
Lý Sơ Từ nghe không rõ: “ Sao? Xé vở hả? “
....
Không phải.
Nguyễn Âm Thư: “ Bây giờ tâm trạng của mình rất phức tạp. “
Lý Sơ Từ: “ Mình hiểu mà, nhưng mà cậu tuyệt đối không được cảm thấy bọn mình sai. Chúng ta chỉ đang thay trời hành đạo thôi! Sao cậu và Trình Trì không xé luôn đi, để hắn ta biết cái cảm giác dã tràng se cát? “
( Editor: Công dã tràng – 前功尽弃: Câu này chắc không phải mới mẻ gì, dã tràng ý nói là còng biển, ngày đêm lấp cát nhưng cuối cùng cũng bị nước biển xóa mất. Công sức bỏ ra nhưng vô dụng.)
Nguyễn Âm Thư: “ Vậy ngày mai phải làm sao? “
Lý Sơ Từ: “ Không có gì đâu, có chuyện thì mai hẵng tính, hôm nay như vậy là đủ sướng rồi.
Nguyễn Âm Thư tắt điện thoại, bỏ lại vào hộc bàn, cầm bút lên tiếp tục làm bài, lúc hoàn thành được nửa đề Vật Lý thì bỗng nhiên nhớ đến động tác bẻ bút của Trình Trì, không khỏi mỉm cười.
Thật ra cậu ta cũng không tệ lắm...
///
Thứ hai cứ thế trôi qua, Nguyễn Âm Thư vừa mới đi đến cửa lớp thì phát hiện ra có rất nhiều người đang đứng ở phía hành lang nhìn xuống.
Lý Sơ Từ thấy cô thì vội vẫy tay: “ Mau lại đây. “
Nguyễn Âm Thư chạy đến, liền thấy Ngô Âu đang ở dưới loay hoay nhặt lại sách vở.
Mà Trình Trì hôm nay đến sớm ngoài dự đoán của mọi người, cũng đang lạnh nhạt nhìn xuống.
Hôm qua anh kêu Đặng Hạo đi tìm người, cậu ta còn chưa tìm được, không ngờ lúc anh đi xuống lầu liền nhìn thấy Lý Sơ Từ kéo Nguyễn Âm Thư đi vào B7.
Trình Trì bèn đứng bên ngoài cửa sổ trông vào, Lý Sơ Từ bẻ bút nhưng không gãy, khuôn mặt vô cùng tức giận.
Trình Trì liền hiểu tên ban này chính là đứa đã đầu têu hại Nguyễn Âm Thư, cũng là người anh đang tìm.
Vì thế anh đã giúp hai cô giải quyết một chút.
Vừa vặn còn có thể xem “ nhân hình” của hắn.
Ngô Âu có vẻ vô cùng giận giữ.
Ngày hôm qua mưa lớn như vậy, bàn ghế đã sớm lẫn vào đám bùn lầy, bài tập trong hộc bàn đã nhão như hồ dán, tìm ra để nhặt lại là vô cùng khó khăn.
“ CC “ – Rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, Ngô Âu hét lớn.
Nguyễn Âm Thư nhất định không có sức lực lớn như vậy, chắc chắn là cô ta tìm người khác chơi hắn.
Bình thường nhìn có vẻ ngoan ngoãn yếu đuối, thì ra cũng không dễ chơi.
Bây giờ cửa sổ của mỗi lớp đều có ít nhất 1 cái đầu lò ra, quả thật là làm trò cười cho thiên hạ.
Ngô Âu giận dữ cắn răng đi về phía B1, vừa dịp nhìn thấy Nguyễn Âm Thư đang đứng cạnh cửa sổ, hắn định bụng sẽ dọa cô một trận, xem như thỏa cơn thịnh nộ.
Ai ngờ hắn chỉ vừa tiến lên mấy bước thì đã cò người chặn hắn lại, vừa vặn che khuất mặt Nguyễn Âm Thư.
Ngô Âu chỉ đứng đến vai anh, lúc ngước mặt lên liền nhận ra ma vương mặt lạnh Trình Trì trong lời giang hồ đồn đãi, hắn phát run.
Nhịn không buông tiếng chửi, Ngô Âu thức thời cắm mặt xuống đất, nghiền muốn nát cả răng.
Dù thế nào đi nữa thì hắn cũng là kẻ không thể chọc, người người khiếp sợ...
Quần chúng quây quanh cửa nhìn Ngô Âu nhặt lại sách, tiếng chuông vào lớp vừa vang lên thì ai ai lại về chỗ nấy, tâm trạng vui vẻ.
Không ai thương tình.
Thậm chí mọi người còn xì xào nói với nhau: “ Không biết là ai làm nhỉ? Best luôn! Sớm đã thấy ghét thằng đó rồi, chả bằng ai mà cứ tự cao tự đại, sống sai khiếp. “
...
Đầu giờ học buổi chiều, Nguyễn Âm Thư nhận được thông báo gọi đến phòng giáo viên.
Cô bèn nhìn sang Lý Sơ Từ: “ Hai chúng ta? “
“ Ừ. “
Sớm đã dự liệu được kết quả, hai người không có gì bất ngờ.
Nhưng Nguyễn Âm Thư vẫn cảm thấy rất lo lắng.
Lúc hai người đẩy cửa đi vào, đã thấy chủ nhiệm B1 – Thời Lượng đứng cùng với Ngô Âu.
Hai cô học sinh ngoan ngoãn gương mẫu yên lặng, mang theo cảm giác trong trẻo thuần khiết, tốt đẹp đến mức người ta còn nghĩ là hai cô được tuyên dương chứ không phải trách phạt.
Thời Lượng cũng thật sự không tin vào mắt mình, từ khi nào mà hai cô học trò xuất sắc lại “ lưu manh hóa “ như vậy?
Ông ta thở dài: “ Hai em biết thầy gọi hai em vào để làm gì rồi chứ? Hai em có giải thích gì không, thầy thực sự không nghĩ...”
Lời còn chưa nói hết thì cửa văn phòng đã bị đá bật ra.
Trình Trì không lạnh không nhạt bước vào, nhưng cả người tràn đầy sự ương bướng.
Nguyễn Âm Thư không nghĩ anh dễ bị chọc giận như vậy, ở trước mặt thầy chủ nhiệm mà cũng dám...
Nhưng Thời Lượng đã sớm quen, không nói gì mà yên lặng nhìn anh đứng cạnh Âm Thư.
Vóc dáng của anh rất cao, đứng cạnh cô che đi không ít ánh nắng, mùi cam quýt dìu dịu ùn ùn lùa vào hơi thở.
Thời Lượng đập bàn: “ Bàn ghế là em ném phải không? Em xúi giục hai bạn làm? Nguyên nhân là gì? “
Thậm chí ông còn chưa hỏi, đã đinh ninh trò này là do Trình Trì bày ra.
Nguyễn Âm Thư thật thà, còn định tiến lên nhận lỗi thì Trình Trì đã đứng che trước mặt cô.
Hoàn toàn không cho cô cơ hội lên tiếng mà nhàn nhạt đáp lại: “ Bởi vì cậu ta ngứa đòn thôi. “
Thời Lượng: “...”
Ngay sau đó, chủ nhiệm B7 cũng đi vào.
“ Trò như vậy là không được, suốt ngày quậy phá. “ – Thời Lượng giận đến mức tháo mắt kính xuống. “ Ngô Âu đã làm gì trò mà trò bẻ bút bạn, còn quăng cả bàn ghế của bạn nữa? Trò có biết như vậy sẽ ảnh hưởng đến người khác không? “
“ Biết? “ – Trình Trì cười trầm, tiếp tục cười “ Ảnh hưởng người khác như thế nào? “
“ Trò...trò...coi trời bằng vung! “
( Coi trời bằng vung – 无法无天: Ý nói những kẻ làm càn không kiêng nể gì.)
Nguyễn Âm Thư thò đầu qua vai Trình Trì: “ Không...không phải...”
Nhưng anh vẫn không cho cô cơ hội được nói: “ Là tôi đã cố ý gọi hai bạn ấy đi xem, họ không liên quan gì cả. “
Thời Lượng hoàn toàn tin tưởng, nhưng vẫn hỏi tiếp: “ Vậy rốt cuộc vì sao trò lại làm thế? “
“ Ai biết. “ – Trình Trì len lén thở phào, nâng mi “ Không bằng thầy tự đi hỏi thằng đó xem? Vì sao tôi phải nhằm vào cậu ta? “
Thời Lượng tức đến mức im lặng.
Nhưng Nguyễn Âm Thư đã ngẫng mặt lên chen vào: “ Thầy, bài thi Vật Lý của em bị tước quyền chấm bài rồi. “
Thầy chủ nhiệm sững sờ: “ Sao? Vì sao? “
“ Bút của em bị gãy toàn bộ, mực còn nhỏ vào trong số báo danh nên em không thi được nữa. “
“ Thật sao? Bút của em vì sao lại bị gãy hết? “
“ Dạ. “ – Ánh mắt của cô liền hướng đến chỗ Ngô Âu, nháy nháy mấy cái rồi nhẹ nhàng nói: “ Bút của em rất tốt, không biết vì sao lại gãy. “
Lý Sơ Từ cũng phối hợp nhìn sang Ngô Âu: “ À mà còn nữa, bút máy của cậu là hàng cao cấp, sao đụng một cái đã văng mực ra rồi? “
Mồ hôi lạnh của Ngô Âu bắt đầu đổ xuống nhễ nhại, hắn cúi mặt thấp hơn, ánh mắt hiện rõ vẻ tránh né.
Không khí trong văn phòng bỗng chốc trở nên im lặng.
Hai nữ sinh xưa nay luôn dịu dàng hòa nhã, mà bây giờ lại nhìn chắm chằm Ngô Âu với ánh mắt khinh thường.Thời Lượng nhanh chóng nhận ra có điều gì đó không đúng.
Ông biết Trình Trì tuy là người tốt xấu lẫn lộn,nhưng thằng bé làm chuyện gì cũng tuyệt đối quang minh lỗi lạc, hơn nữa còn chưa bao giờ tự nguyện tới văn phòng ông.
Mà hôm nay, Trình Trì không những tự vác xác đến mà còn giúp truy hỏi Ngô Âu, tỏ vẻ muốn chịu phạt. Nguyễn Âm Thư và Lý Sơ Từ lại có thái độ rất kỳ lạ khi nhắc đến đề thi... Nhưng mấu chốt là cuối cùng tất cả đều chỉ về một phía.
Dường như hai thầy giáo chủ nhiệm đã nhận ra được điều gì đó.
“ Được rồi “ – Thời Lượng lên tiếng “ Các em cứ ra ngoài chờ, các thầy sẽ nói chuyện riêng một chút. “
Ba người bước ra khỏi phòng làm việc, vừa đi vừa bàn luận, thỉnh thoảng sẽ có tiếng than thở và tiếng nói chuyện truyền đến.
Bước chân của Ngô Âu khập khiễng như muốn ngã. Hắn kéo một cái ghế định ngồi xuống, nhưng chưa kịp đặt mông lên thì ghế đã bị Trình Trì giật lấy, đẩy qua một bên.
Ngô Âu nghẹn họng, tuyệt đối không dám hó hé gì.
Một lát sau, Thời Lượng lại gọi mọi người quay trở vào: “ Chuyện cuộc thi vẫn chưa xong, các thầy sẽ xem xét lại. Nhưng Trình Trì ném bàn ghế của bạn học đã gây ảnh hưởng không tốt, nên thầy phạt em tham gia làm báo trên bảng tin của trường. “
“ Mọi người có thể quay trở lại lớp rồi, có gì thầy sẽ thông báo cho các em sau. “
Trên đường về, Lý Sơ Từ vẫn nói tiếp: “ Mình nghĩ hình như họ cũng đoán được rồi, nếu không chuyện quăng bàn ghế, phá hoại của công nặng như vậy sao chỉ có phạt đi làm báo tường chứ? “
Nguyễn Âm Thư thấy lý lẽ của cô nàng cũng đúng, nhưng vẫn lo lắng: “ Nếu như không tra được thì sao? “
“ Cậu đừng lo lắng nữa, gieo gió tất phải gặt bão thôi! “ – Lý Sơ Từ bẻ khớp tay. “ Còn nữa, giọt mực kia rõ rành rành ra đó còn gì? Hắn ta cho là hắn có thể thoát tội dễ như vậy sao? “
“ Nhưng mà...” – Lý Sơ Từ trách móc “ Mình cũng không nghĩ lần này giải quyết lại rắc rối như vậy đấy, bình thường làm việc rất nhanh mà. “
Nguyễn Âm Thư nhún vai “ Mình không biết. “
Cuối tiết 1, Nguyễn Âm Thư “ nghìn năm có một “, quay xuống chủ động nói chuyện với Trình Trì: “ Vậy hôm nay tan học cậu sẽ ở lại sao? “
Trình Trì vẫn đang mải mê chơi game, bèn hướng mắt lên nhìn: “ Để làm gì? “
Đôi mắt nai của cô khẽ chớp, màu mắc trong suốt thuần khiết: “ Thì làm báo? “
“...”
Cô mà không nói, anh cũng quên mất.
Dăm ba cái chuyện cỏn con, anh mà không đi cũng sẽ có thằng khác bị bắt đi thay thôi.
Trình Trì nghiêng người: “ Cậu muốn giúp tôi làm? “
“ Ừ, dù sao cậu cũng đã giúp tôi một chuyện lớn như vậy. “ – Âm Thư hạ giọng từ tốn “ Cậu cứ chọn thời gian, hoặc là cậu không muốn làm thì tôi làm thay cậu cũng được. “
Anh bật cười: “ Hào hiệp như vậy? “
“ Vốn là muốn dù. “ – Trình Trì chậm rãi nói tiếp, đuôi mắt hờ hững nhếch lên “ Nhưng mà tôi nghĩ lại rồi...”
///
Tan học.
Nguyễn Âm Thư lau sạch bảng, rút từ cặp ra một xấp giấy.
Đây chính là bộ sưu tập “ thần khí báo chí “ của cô, có rất nhiều thể loại bài khác nhau.
Âm Thư tiện tay chọn một bài báo, sau đó nhón chân lên, cần phấn khoa tay múa chân.
Trình Trì khoanh tay ngồi nhìn bóng dáng nho nhỏ của cô chạy tới chạy lui, bèn nghiêm mặt hỏi: “ Đang làm gì? “
Lúc bấy giờ, Nguyễn Âm Thư mới sực nhớ là anh cũng đang ở đây, liền quăng viên phấn trong tay qua chỗ Trình Trì:“ Tôi bận trang trí bên này, cậu giúp tôi chia đều bảng ra đi, tôi muốn viết chữ. “
Trình Trì nhíu mày, tận lực lười biếng: “ Không mang thước. “
“ Tương đối là được rồi, không cần phải chính xác lắm đâu. “ – Cô lại cúi đầu viết tiếp. “ Cậu mau chia đi, tôi vẽ xong bên này đã. “
Âm Thư nhón chân lên, tay áo đồng phục vén lên đến tận khuỷu tay,lộ ra một phần cổ tay mảnh khảnh trắng nõn,lại vì hơi nghiêng đầu nên đôi mắt cô thấp thoáng sáng lên sau phần tóc mai.
Đầu phấn vẽ nên một đóa hoa, Nguyễn Âm Thư lại nhớ đến một chuyện gì đó, bèn quay sang nhỏ giọng nói với người bên cạnh:
“ Cảm ơn. “
“ Phải không? “ – Trình Trì hỏi lại, gò má như tạc không rõ cảm xúc. Anh nhìn cô với vẻ trêu chọc “ Vậy cậu định làm gì để cảm ơn tôi đây? “