Chỉ Muốn Sống Bên Cạnh Anh

Chương 12: Chương 12: Tôi là khách thuê (2)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Hạ Vãn An không cảm thấy có cái gì không ổn, cười nhàn nhạt đáp: “Đúng vậy.”

“À, tôi nhớ rõ tầng 27 là của một vị tiên sinh mà, hơn nữa vị tiên sinh này còn rất anh tuấn…” Người phụ nữ trung niên vừa nói vừa giải thích với Hạ Vãn An: “Cô đừng hiểu lầm, không phải tôi dòm ngó riêng tư nhà người khác đâu, tôi chính là tổ trưởng tổ dân phố…”

Nói xong bà ấy lại tò mò: “Đã lâu rồi tôi chưa thấy vị tiên sinh kia, cô là bạn gái tới thăm cậu ta sao?”

Bà ấy nhìn Hạ Vãn An xách túi rau củ và một ít vật dụng hàng ngày: “Cô ở nhà cậu ta hả? Nói vậy cô là phu nhân của cậu ấy sao? Thật là tuyệt, đúng là trai tài gái sắc, thật xứng đôi…”

Bà ấy cũng chưa nói sai, ở phương diện pháp luật cô chính là phu nhân của anh, chỉ là... Anh không thích vị phu nhân trên danh nghĩa này đi rêu rao khắp nơi, người phụ nữ trung niên này ở chung tòa nhà với anh, nói không chừng ngày nào đó bọn họ gặp nhau mà bà ấy thoạt nhìn lại nhiệt tình không sợ người lạ, nếu thật sự trò chuyện với nhau, nghĩ lầm cô lén anh đi nói quan hệ của bọn họ khắp nơi thì…

Nghĩ nghĩ, Hạ Vãn An vội vàng mở miệng, cắt ngang lời bà ấy: “Cái đó không phải đâu… tôi không phải là phu nhân của anh ấy.”

“Cái gì? Cháu không phải là phu nhân của cậu ấy?” Người phụ nữ trung niên kinh ngạc một chút, sau đó như hiểu ra gì đó, lại mở miệng nói: “À tôi biết rồi, hiện tại hai người vẫn còn đang yêu nhau hả? cô gái à, hai người sống chung bao lâu rồi? Nếu đủ lâu rồi thì lãnh chứng là vừa, sinh con sớm một chút mới hồi phục sớm một chút...”

“Không phải, không phải...” Hạ Vãn An lại phủ nhận, cô rất sợ bà ấy suy nghĩ lung tung cho nên vội vàng nói: “Cháu không phải là bạn gái của anh ấy, bọn cháu cũng không phải yêu đương gì, tôi... Cháu chỉ là, chỉ là...”

Hạ Vãn An cảm thấy giải thích như vậy càng xấu hổ, cô nghĩ nghĩ, tìm từ hợp lý: “Là, là khách thuê nhà của anh ấy.”

Người phụ nữ trung niên bừng tỉnh đại ngộ: “À thì ra là khách thuê phòng của vị tiên sinh kia... Tôi còn bảo mấy năm nay chưa từng gặp cậu ta, hai năm trước sáng nào tôi cũng xuống lầu đưa cháu đi học, lúc nào cũng nhìn thấy cậu ta đi làm…”

“Nhưng mà nhìn cậu ta không giống người thiếu tiền sao đang êm đẹp lại cho thuê nhà vậy? Nói chứ tiền thuê nhà cũng không rẻ nhỉ? Chắc là nghề nghiệp của cháu không tồi rồi... Cô gái à, có phải chưa có bạn trai đúng không? Như vậy đi, tôi giúp cháu lưu ý...”

Thang máy ngừng ở tầng lầu nhà bà ấy, cửa thang máy mở ra, bà ấy vừa đi vừa nói với Hạ Vãn An rồi mới đi ra ngoài.

“Cô gái, yên tâm đi, sau này gặp được người tốt tôi nhất định sẽ lưu ý giúp cháu…”

Hạ Vãn An không cự tuyệt cũng không đáp ứng, chỉ duy trì ý cười trên mặt chào tạm biệt với bà ấy.

Chờ đến khi cửa thang máy đóng lại, bên trong chỉ còn một mình Hạ Vãn An, toàn bộ không gian hoàn toàn an tĩnh lại, tươi cười trên mặt Hạ Vãn An mới dần biến mất gần như không còn.

Nghe lời của người phụ nữ vừa nãy, khó trách mấy năm nay cũng chưa từng đụng tới anh... Mấy năm nay còn không phải bởi vì cô gả cho anh sau đó tiến vào nơi này nên anh mới rất ít quay về nơi này hay sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.