Chỉ Muốn Tán Tỉnh Em

Chương 1: Chương 1: Lần đầu gặp ở tiệc tối




Edit: Gấu Đại Tỷ

Beta: Gấu Beo

- -----------

Hôm nay bộ phim của Ngu Quy Vãn đóng máy, mới vừa ăn cơm xong vì có uống chút rượu nên hơi say, vỗ vỗ mặt đỏ chào hỏi mọi người rồi dựa vào trợ lý Đào Tử cố gắng lên xe bảo mẫu.

Chỉ còn người đại diện Thành Vi giao thiệp nói chuyện với đạo diễn và nhà sản xuất trong phòng. Rốt cuộc giới giải trí này cũng chỉ là một vòng tròn mà thôi, không biết chừng ngày sau lại hợp tác với nhau.

Đêm Thịnh Thành, rực rỡ lung linh, xa hoa truỵ lạc.

Mới vừa chợp mắt chưa đến mấy phút đã có ai đấy gõ cửa kính, từng tiếng gõ một cô muốn mở mắt nhưng cả người cứ nhũn ra không có sức, sau khi đấu tranh một lát thì kệ.

Dùng tay vỗ vỗ Đào Tử bên cạnh, Ngu Quy Vãn nghiêng người tiếp tục ngủ. Đã hai ba tháng nay cô không được một giấc ngủ ngon.

Bộ phim “ Phù Tang” vừa đóng máy là một bộ phim thương mại*, đây là một câu chuyện về cuộc đối đầu giữa tình cảm và lý trí, đánh thẳng vào trái tim của hầu hết các cô gái, mang đến sự đồng cảm.

*Là những bộ phim thường được coi là ngân sách sản xuất thấp và ít có giá trị về nghệ thuật

Chữ trên băng rôn tuyên truyền ngữ nghĩa rất vả mặt: “Em yêu anh, nhưng càng yêu bản thân em hơn.”

Đạo diễn là Tôn Hướng Đông, tung hoành giới giải trí đã bao nhiêu năm rồi, không biết giành biết bao nhiêu giải thưởng, số tuổi cũng dần tăng lên nên không muốn quay các loại phim tình cảm không thú vị nữa.

Câu chuyện thực tế càng độc đáo hấp dẫn.

Trong mấy năm gần đây ông không có tác phẩm nào đoạt giải.

Cho nên, Ngu Quy Vãn mới cố gắng hết sức, siết chặt lịch trình, mỗi ngày quay vượt mức quy định. Sau đó còn một bộ phim cổ đại về nữ chủ, cải biên từ tiểu thuyết có độ chú ý rất cao.

Đào Tử khóc không ra nước mắt, người trong xe là tiểu tổ tông còn ngoài xe là lão phật gia, nhưng vì sao phải làm khó tiểu nha hoàn là cô.

Cuối cùng không chịu được ánh mắt sắc bén của Lão Phật gia. Đào Tử run rẩy đẩy cánh tay Ngu Quy Vãn, “Chị Vãn tỉnh đi, chị Vi tìm chị có việc gấp.”

Cũng không dám đẩy quá mạnh, cánh tay tinh tế với màu da trắng nõn của cô chỉ cần nhéo nhẹ cũng đỏ rực lên rồi.

Ngu Quy Vãn mặc chiếc váy đỏ, cả người giấu phía sau ghế không còn hình tượng gì, dù sao cũng không có người ngoài, chân đẹp cứ thoải mái đặt ở đâu thì đặt nhưng trong không gian hẹp thì di chuyển thế nào cũng không tìm được tư thế thoải mái ngược lại váy vén lên trên lộ ra viền quần lót ren màu đen......

Hình ảnh thật bốc lửa.

Rất là bắt mắt.

Đương sự hồn nhiên không biết, nhíu mày bất mãn gào lên, “Chị gái nhỏ à, để em yên tĩnh ngủ chút được không?” Tiếp theo đặt tay ở sau đầu, “Đau đầu.”

“Trời sập xuống thì có núi cao chống, sợ cái gì?”

Đào Tử thè lưỡi, tìm áo gió đắp trên đùi cô, xuống xe bất đắc dĩ nhìn Thành Vi.

Thành Vi ra hiệu cho Đào Tử xuống nghỉ ngơi ở sau xe, thuận tiện cúi người ngồi bên cạnh Ngu Quy Văn.

Cô ấy mệt sao chị lại không biết chứ, mấy ngày liên tiếp chỉ ngủ có ba bốn tiếng đã phải dậy bắt đầu quay.

Làm người đại diện kim bài, cuối cùng lý trí vẫn chiếm thượng phong, từ từ dụ dỗ: “Đạo diễn Hướng đang ăn cơm với mấy nhà đầu tư trên tầng hai, chị vừa mới nhìn thấy, em ở đây, về tình về lý em cũng nên lên chào hỏi một tiếng nếu không thì biết ăn nói làm sao?”

“Tục ngữ nói, uống nước không quên người đào giếng, giới giải trí là như vậy đấy mọi người đều đa nghi mẫn cảm.”

“Cũng không mất bao nhiều thời gian, chào hỏi xong thì xuống.” Thành Vi mệt mỏi, xoa bóp sống mũi để nâng cao tinh thần, “Nói nhiều như vậy, em có nghe vào không đấy?”

Ngu Quy Vãn thật sự sợ với những suy nghĩ của lão Phật Gia

Cô “lề rề” mãi mới ngồi dậy, không cẩn thận “shit” một tiếng đập vào nóc xe, giọng nói cũng bực mình “Đến mức thế không?”

Thật sự.

Đến mức thế không?

Thành Vi nhìn cô, khuôn mặt không thể bắt bẻ, dáng người lả lướt hấp dẫn. Thành thật mà nói người như vậy trong giới giải trí không thiếu, thiếu là người có may mắn như vậy

Trên con đường hoa đán, không thiếu tác phẩm tiêu biểu, không thiếu những lần quay chụp hay số lượng fans khổng lồ, rồi được thường xuyên nhắc đến năm trước vừa đạt danh hiệu ảnh hậu, là người chiến thắng trong cuộc sống này. Nhưng những điều này đều sẽ phai mờ theo thời gian, có rất nhiều người mới trẻ đẹp nổi lên liên tục, nhưng được bao nhiêu người đang thực sự có chỗ đứng trong làng giải trí chứ?

Như bây giờ, bữa tiệc kiểu này, có cần đến mức đấy không? Thật sự thì không đến mức, nhưng Hướng đạo là đạo diễn bộ phim “Thời niên thiếu của bạn” đã giúp Ngu Quy Vãn thành danh, nên tất nhiên phải khác, nếu bị người ta bắt được nhược điểm, nổi tiếng rồi kiêu ngạo gì đó thì lại phải tốn miệng một trận, tội gì phải thế?

Năm đó cô mới hai mươi tuổi, mang theo vốn liếng nhập đoàn, một lần đã nổi tiếng, càng ngày càng nổi.

Lúc ấy Thành Vi đến Học Viện Điện Ảnh để tìm kiếm người mới, ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Ngu Quy Vãn đã bị kinh diễm, đó là một vẻ đẹp từ trong xương cốt rất có tiềm năng, không hề do dự muốn ký. Nào biết, cô nương này rất kiêu ngạo, muốn mài giũa một năm mới chấp nhận kèm theo yêu cầu không có nhân tính chút nào “Trong lúc ký hợp đồng, chị chỉ được mang một mình tôi.”

Thế mà chị cũng ma xui quỷ khiến đồng ý. Thế mà đã trôi qua 6 năm rồi.

May mà đánh cuộc chính xác.

Ngu Quy Vãn đã tỉnh rượu hơn nửa rồi, cũng biết đến tầm quan trọng của vấn đề, sơ sệt nhìn vào ánh mắt sáng quắc của Thành Vi “Chị Vi, dù sao cũng phải để em sửa soạn lại chứ!”

Thành Vi nhẹ nhàng thở ra, nhắm mắt tựa lưng vào ghế ngồi.

Ngu Quy Vãn mở túi trang điểm ra, cầm khăn giấy lau mặt, sự khoan khoái thoải mái cũng làm cho làn da nhẹ nhàng hơn, bảo Đào Tử mở đèn xe lên cầm gương tô lại son, vuốt tóc, đá văng giầy cao gót ra thay bằng đôi giầy vải đế bằng màu đỏ.

Kết hợp với chiếc váy đỏ càng tăng thêm sự mạnh mẽ.

Thành Vi nhìn khuôn mặt trang điểm của cô không nói nhiều, buổi tối trang điểm đậm một chút mới làm người ta mơ màng hơn.

Vào phòng, Ngu Quy Vãn thật sự không còn sức để đi tiếp đón, chỉ ngoan ngoãn đi theo sau Thành Vi, lúc nào nên kính rượu thì kính, đi một vòng cũng uống không ít nên ngồi bên sofa nghỉ ngơi một lát.

Thành Vi vẫn còn đang uống rượu với đám người Hướng đạo, cái gì mà Vãn Vãn có được ngày hôm nay cũng nhờ sự dìu dắt của ông ta năm đó.

Ngu Quy Vãn bĩu môi.

Hôm nay có thể đóng máy “ Phù Tang”, là kết quả do cô ngày đêm tăng ca, trả giá là mắt cá chân rách một miếng da bây giờ vẫn còn đau, sinh nhật lão Ngu vào cuối tuần cô có thể không về sao?

Cái gọi là bữa tiệc chính là như vậy đấy, ăn cơm uống chút rượu, xây dựng mối quan hệ tiện thể kéo thêm nhà đầu tư, sau khi tiếp cận xong thì mọi người cầm chén rượu đứng nói chuyện vui vẻ với nhau.

Ở trong giới, Ngu Quy Vãn không tiếp xúc với những chuyện bẩn thỉu.

Trước khi nổi tiếng cô rất kiêu ngạo, nhưng đóng phim lại là hứng thú yêu thích nhất thời thì nghiêm túc như vậy làm gì! Ngay cả vai phụ cũng phải chọn loại nhân vật tam quan đoan chính, không tiểu bạch, hay vai phụ đẹp mà thích sự phù phiếm hư vinh. Lần đầu tiên nhận vai chính vào trong đoàn, con gái của đại gia ai dám động, hơn nữa còn có người đại diện khéo léo.

Không nghĩ, lại nổi.

Về sau càng nổi.

Vinh quang tột đỉnh.

Ừ, chính là như vậy.

Ngu Quy Vãn vừa lột quýt, vừa đánh giá mọi người, toàn là nhân vật có tiếng, ánh mắt xác thật đều là có uy tín danh dự nhân vật, ánh mắt lướt qua những người đàn ông trung niên hơi béo, không cao, có bụng bia, không chờ được vòng ra phía sau lại thấy đẹp hơn không ít.

Ví dụ như, người đàn ông ngồi đối diện cô, đeo mắt kính màu vàng, sống mũi cao, môi mỏng mở ra khép lại, khung cằm rất đẹp, chỗ hầu kết hơi lồi lên, tây trang giày da, dáng người thẳng tắp.

Ơ!!!

Không đúng!!

Nhìn rất quen! Chẳng lẽ uống rượu lại xuất hiện ảo ảnh, căn bản không phải trong giới, sao có thể là anh ấy......

Sau khi Ngu Quy Vãn tự giễu lại ngước mắt lên nhìn.

Người đàn ông kia một tay đút trong túi quần, một tay cầm ly rượu vang đỏ, thoải mái mà cụng ly với người đàn ông đối diện, hơi ngửa lên nhấp rượu.

“Phó Trầm......”

Tay phải Ngu Quy Vãn đặt trên đùi, ngón tay cái cùng ngón trỏ theo bản năng ấn xuống sát vào nhau cho đến khi cảm nhận được đau đớn mới thả lỏng. Là anh ấy, cô nhìn anh nghiến răng nghiến lợi.

Cô cố ép hình ảnh của anh ra khỏi tâm trí, không biết đã bao nhiêu ngày đêm hay trong đêm khuya tĩnh lặng, không ngủ không nghỉ.

Còn anh thì ngược lại, xuất hiện mà không nói tiếng nào.

Tốt lắm!

Rất tốt!

Vậy đừng trách cô không khách khí, không chết thì không ngừng.

Đột nhiên, mũi hơi lên men.

Mẹ kiếp!

Không thể khóc!

Bà đây không thể khóc. Con mẹ nó chứ phụ nữ cứ phải yếu ớt đáng thương à, bà đây kiêu ngạo được không! Lưng thẳng tắp, bả vai hơi sụp xuống, màu đen tóc dài đến eo, đuôi tóc hơi cuốn.

Thành Vi mệt mỏi quay lại, ngáp một cái, đặt mông ngồi bên cạnh Ngu Quy Vãn “Đi chào hỏi một cái rồi chúng ta đi.”

Không ai trả lời.

Hai phút sau, vẫn không ai trả lời.

Chị ngồi dậy nghi ngờ nhìn sang bên cô, khuôn mặt trắng nõn sạch sẽ, đôi mắt bướng bỉnh, nước mắt rơi ra trong yên lặng.

Uất ức như vậy sao? Không phải chỉ lên chào hỏi một cái thôi sao, chị đây mới là người chân không chạm đất đây này.

Mấy năm gần đây hai người như hình với bóng, cho dù mật độ quay lớn thế nào cũng không thấy cô oán giận một câu, huống chi là khóc. Chỉ một giây sau, Thành Vi ép cơn buồn ngủ trôi đi, mắt áy náy rút tờ giấy đưa cho cô, dịu dàng khuyên bảo. “Lau nước mắt đi rồi về nhà ngủ.”

“Bà đây không khóc.”

Ngu Quy Vãn đứng lên, gằn lại một câu. Đoạt lấy cái ly trong tay Thành Vi bên trong vẫn còn chút rượu vang thừa, lắc lắc quay đầu lại nhìn chị với núm đồng tiền tươi như hoa, hơi thở như hoa lan nói “Chờ.”

Thành Vi ngước mắt ngẩn ra.

Cô đi về phía Phó Trầm.

“Tam thiếu, trong tay tôi đang có hạng mục......” Bên cạnh đang có người đàn ông trẻ tuổi cầm chén rượu cười nói.

Phó Trầm liếc nhìn đồng hồ, ngẩng đầu ngắt lời: “Ngày mai......” Cứ như vậy dừng lại, không nhìn nữa mà mím môi thong thả ung dung phẩm (ý là thưởng thức) rượu vang đỏ, giống như đang tự hỏi.

Ngu Quy Vãn thừa dịp chen vào chủ động cười với hai người chạm ly vào xem như chào hỏi.

Người đàn ông bên cạnh đang nói chuyện làm ăn thì bị ngắt lời, cười rất miễn cưỡng.

Mà Phó Trầm nhìn cô cười khẽ, không nói chuyện.

Đã lăn lộn trong giới giải trí nên cô biết, ý nghĩa đằng sau nụ cười kia như thế nào, lạnh nhạt xa cách có chút trang trọng.

Nhưng...... Không có gì!

Ngu Quy Vãn dịch chân về phía anh gần hơn chút nữa, cô 1m7 đứng trước mặt anh vẫn lùn hơn một cái đầu.

Ngay sau đó mỉm cười vuốt tóc ra sau tai, cầm bình rượu vang rót cho Phó Trầm cả một cốc đầy, trong mắt hiện lên sự ranh mãnh, ánh mắt quyến rũ “Chú Phó, đã lâu không gặp!”

Anh cũng không ngăn trò đùa dai này lại chỉ nhìn ly rượu mà thấy đau khổ.

Đêm nay, bụng rỗng mà uống không ít rượu

“Tôi uống trước.” Cô hào phóng mà uống nốt một phần ba số rượu còn lại trong ly, còn dốc ngược lại làm bằng chứng khiêu khích nhìn anh.

Phó Trầm cứ như thế nhìn cô, không hành động gì.

Cô cắn môi nhìn chằm chằm anh.

Bốn mắt nhìn nhau. Anh vẫn không di chuyển gì chỉ nắm chặt lấy chiếc ly.

Ngu Quy Vãn rất cố chấp khoanh tay trước ngực, ngửa đầu bướng bỉnh nhìn anh kiểu như liều mạng.

Toàn bộ quá trình mặt Phó Trầm không thay đổi, bất đắc dĩ đưa tay đỡ trán nhìn cô một cái, đôi mắt rất sâu, sâu không thấy đáy, không biết đang nghĩ gì hay uống hết ly rượu.

Vẫn là cô gái nhỏ thôi, có gì mà tính toán.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.