Trác Lương cố ý!
Nhuế Ngạn đóng live stream sau đó hung hăng trừng anh một cái, mấy ngày nay bị trừng thành quen rồi nên anh làm như không thấy.
Nhuế Ngạn ngược lại cũng không quá nặng nề, đêm qua Đường Tăng Trác Lương niệm cả buổi tối, thật ra Nhuế Ngạn cũng không nghiêm túc suy nghĩ sâu, nhưng sau khi nói chuyện với Trác Lương xong, trong lòng bỗng dưng nhẹ nhõm hẳn ra, giống như nỗi lo lắng sợ hãi bấy lâu đã có người gánh vác cùng cô, mà người đó lại là người cô tin tưởng nhất.
Cảm giác này thực sự rất tốt, ngay cả bầu không khí cũng thấy ngọt ngào.
Có những lý do không làm thay đổi bản chất tình yêu, mà chỉ làm tình yêu thêm khắc cốt ghi tâm.
Chú Tiểu Trác nói là tình yêu thì chính là tình yêu, chỉ cần anh có thể ở bên cô cả đời, đó là tình cảm gì cũng không quan trọng.
Chuyện xảy ra lúc live stream Nhuế Ngạn không quá để tâm, chẳng ngờ lại lên hot search, tiêu đề rất đơn giản: Nhuế Ngạn live stream xuất hiện tay đàn ông.
Fan CP lại bắt đầu sôi nổi, đối chiếu ảnh xem bàn tay này có phải của thần tượng nhà mình hay không.
Có điều bàn tay này quá đẹp, quá thu hút, muốn nói là giấu người lộ tay cũng có người tin, tay thần tượng nhà mình quả thật không đẹp như vậy.
Trác Lương ngồi trên sô pha trả lời từng bình luận đánh giá tay mình trên hot search, thật là hài lòng, tuy lòng bàn tay anh dày đặc vết chai, nhưng mặt ngoài vẫn rất đẹp, lúc này anh mới để lộ một cái tay mà mọi người đã ngã ngựa rồi, chẳng phải để lộ mặt còn lợi hại hơn?
Trác Lương vui vẻ nhắn từng câu vào phần bình luận fan CP Siêu Thoại của Nhuế Ngạn: “Bây giờ đã bị vả mặt chưa!”
Ngoài ý muốn lại bị công kích tập thể.
【 Anti, cút, đó là tay của nhân viên công tác. 】
【 Đó là tay của người nhà, đừng vội mừng, anti ạ. 】
【 Mọi người đừng nghe anti này nói, cái tay kia thoạt trông là của Tường Tử, mọi người xem ảnh đối chiếu xem. 】
【 Đúng vậy, chính là Tường Tử, mọi người đừng hoài nghi, CP chúng ta là thật 】
【 Nhà của Tường Tử cũng có quầy rượu, rất giống với quầy rượu phía sau chị yêu, có khi hai người đã ở chung rồi đấy. 】
【 Còn cả giọng nói của người đó nữa, tôi đã đối chiếu tần số âm, âm thanh rất giống Tường Tử, chắc chắn là Tường Tử rồi. 】
Trác Lương nhíu mày, đây chẳng phải là mở to mắt nói dối sao, tay của Cao Tường đẹp thế từ bao giờ? Giọng nói hay thế từ bao giờ?
Xem ra chỉ để lộ cái tay vẫn chưa được.
Fans tự lừa mình dối người thật là đáng ghét.
Nhuế Ngạn live stream xong liền vào WeChat, mở nhóm chat “Binh lính nào không muốn xử lý thiếu gia phúc hắc thì sẽ không phải là binh lính tốt” hơn hai năm không vào.
Trước đây cô không dám đọc tin nhắn trong nhóm, sợ gợi lại những hồi ức không đẹp, hiện tại chú Tiểu Trác đã trở lại, cô cũng nên chào hỏi bọn họ.
Nhuế Ngạn phát một cái bao lì xì trước, rất nhanh đã có người đoạt.
【 Cháu gái nhỏ rốt cuộc cháu cũng xuất hiện 】
【 Cháu gái nhỏ rốt cuộc cháu cũng xuất hiện 】
【 Cháu gái nhỏ rốt cuộc cháu cũng xuất hiện 】
【 Cháu gái nhỏ rốt cuộc cháu cũng xuất hiện 】
……
Nhuế Ngạn mím môi cười, vẫn cách nói chuyện quen thuộc, cảm giác quen thuộc.
Nhuế Ngạn gửi ảnh chụp Trác Lương viết chữ lúc sáng vào trong nhóm, lập tức khiến nhóm bùng nổ, màn hình điện thoại bắt đầu bị spam tin nhắn.
【 Ôi đệch, Lão Trác tốt rồi. 】
【 Lão Trác thật sự có thể đứng lên, hu hu hu 】
【 Thiếu gia rốt cuộc lại là thiếu gia 】
……
Mọi người hò hét một lúc rồi bắt đầu kích động phát bao lì xì.
Cả nhóm không hề keo kiệt mà gửi bao lì xì lớn, “Tau là ông nội mi” cũng hơn hai năm không nói chuyện trong nhóm WeChat giống Nhuế Ngạn vừa thấy phát bao lì xì liền xông ra, nhanh tay đến mức người khác phải bội phục.
【 Đệch, tên bác sĩ Mông Cổ kia trong mắt chú chỉ có tiền thôi ư? 】
【 Bây giờ thiếu gia đang ở đâu? 】
【 Đi thăm Lão Trác đi, hiện tại Lão Trác có thể gặp mọi người không? 】
【 Cuối cùng lại có thể đả đảo thiếu gia, tôi đã trăn trở nhiều năm rồi 】
……
Nhuế Ngạn không biết đáp lời như thế nào, có nên nói với Trác Lương, hỏi anh xem có muốn gặp họ hay không…
Đương lúc Nhuế Ngạn còn đang băn khoăn, có người đứng phía sau ôm vòng lấy eo cô, đầu gác lên hõm vai, tay đè xuống phần ghi âm, nói: “Tôi ở Vân Ninh, không bận thì đến đây đi, bao ăn bao ở bao chơi, không có công việc thì giới thiệu công việc, không có vợ thì giới thiệu vợ cho các cậu.”
Nhóm WeChat im lặng chừng nửa phút, sau đó bắt đầu spam điên cuồng.
【 Đệch mợ, là giọng của thiếu gia 】
【 Đệch mợ, là giọng của thiếu gia 】
【 Đệch mợ, là giọng của thiếu gia 】
【 Đệch mợ, là giọng của thiếu gia 】
……
【 Thiếu gia vẫn là thiếu gia, cứ nghe thấy giọng là lại muốn đánh anh ấy. 】
Nhuế Ngạn: “……”
Nhuế Ngạn thoáng chột dạ, nghiêng đầu nhìn anh, Trác Lương thuận thế hôn lên môi cô, trong mắt mang ý cười.
Nhuế Ngạn nhận được điện thoại của Mễ Nhân mới biết mình lên hot search, cô mở hot search ra xem, chẳng qua chỉ là suy đoán về chủ nhân của cái tay, còn có fans CP tranh cãi nhau chí choé.
Ấy thế mà fans CP Nhuế Ngạn lại tìm được một tài khoản Weibo, ID là “Chú bộ đội”, avatar là nhân vật bộ đội hoạt hình.
Nhuế Ngạn cạn lời, khi nhìn thấy tám chứ “Hải nạp bách xuyên, hữu dung nãi đại”, xác định, chú bộ đội này chính là chú bộ đội nhà cô đang nằm trên sô pha chìm đắm vào điện thoại.
Nhuế Ngạn lướt vài dòng trạng thái Weibo ít ỏi của anh, thở dài, bị mắng chửi như vậy còn không chịu bỏ cuộc, tội gì đâu?
Tuy nhiên ngẫm lại thì thấy những chú bộ đội do quốc gia đào tạo nào có chuyện bỏ dở giữa chừng, nhưng bị người khác mắng chửi như vậy chẳng phải là ném mặt quốc gia sao.
Mấy ngày nay Nhuế Ngạn lại ghi hình kỳ mới, họ tìm đến một ngôi sao hạng hai, sức hút cũng rất mạnh, ghi hình xong kỳ hai là tới ngày phát sóng kỳ của Trác Hiểu Thiên.
Đây là chương trình đầu tiên phát sóng trên TV vào khung giờ vàng 8 giờ của Nhuế Ngạn, nói thật, cô cũng khá hưng phấn.
Trác Lương ngồi xem cùng cô, Lưu Tô bình thường phải đi học nên không gặp Nhuế Ngạn ở nhà, lần này đúng lúc gặp phải, ăn vạ không chịu đi, khăng khăng muốn xem TV cùng hai người.
Lưu Tô vừa xem TV vừa nhìn Nhuế Ngạn, cảm giác nữ thần ngồi ngay bên cạnh trong nhà thật là sung sướng.
Trác Lương nhích người ngăn tầm mắt của Lưu Tô, Lưu Tô nghiến răng, mất công cậu ấy ủng hộ anh cùng chịu mắng trên Weibo, hiện tại lại không chịu cho cậu ấy ngắm nữ thần một lúc, đồ vong ơn bội nghĩa, qua cầu rút ván.
Ngày hôm sau, “Trác Hiểu Thiên đái dầm” đứng đầu hot search, người anh thứ hai mang Trác Hiểu Thiên ra phơi nắng cũng lên hot search.
So với Nhuế Ngạn thì fans Trác Hiểu Thiên đông hơn rất nhiều, hot search càng bùng bổ, ngay cả anh hai của anh ấy cũng nổi tiếng theo.
Sự việc ở đài truyền hình coi như đã đi vào quỹ đạo, Tống Mạc Ngu do muốn tiết kiệm chi phí nên đã nhờ Nhuế Ngạn và Trác Hiểu Thiên quay quảng cáo giúp xưởng rượu vang đỏ.
Nhuế Ngạn đăng video quảng cáo lên Weibo, lại còn @ “Rượu vang đỏ bán bên lề đường”, lúc này fans mới nhận ra rằng người bán rượu vang mà Nhuế Ngạn theo dõi trước đây thật sự có bối cảnh.
Sau khi chương trình được phát sóng, Nhuế Ngạn trở nên rảnh rỗi hơn, cô tìm Trác Lương bàn bạc về việc mời Trác Khiêm và Tống Mạc Ngu ăn một bữa cơm, việc trước đó cô thật sự rất biết ơn bọn họ, hẳn là phải cảm ơn.
Nhuế Ngạn nguyện ý thân quen với bạn bè người thân của mình, dĩ nhiên Trác Lương rất tán thành.
Nơi hẹn là một khu nông trại cách nội thành hơi xa, được cái yên tĩnh, đúng lúc nghỉ ngơi thả lỏng tinh thần sau những ngày mệt mỏi.
Người đến ngoại trừ Tống Mạc Ngu, còn có trợ thủ đắc lực Ngô Hi Văn của Trác Khiêm.
Nhuế Ngạn nhìn Ngô Hi Văn, lịch sự nhã nhặn, nhưng trong ánh mắt lại có sự khôn khéo cơ trí, cũng phải thôi, người có thể bị Trác Khiêm và Tống Mạc Ngu tranh nhau đến đầu rơi máu chảy, chẳng phải là miếng đậu phụ mềm. Ngoài Ngô Hi Văn, Trác Khiêm còn dẫn theo một cô gái tới, trông thật xinh đẹp, diện mạo cho dù có trang điểm đậm hay nhạt cũng rất thanh thuần.
Nhuế Ngạn nhận ra cô ta, đó là diễn viên hạng dưới mới quay xong một bộ phim chiếu mạng, năm ngoái Nhuế Ngạn từng phỏng vấn cô ta, tên thật là Cố Hồng, người đại diện sợ tên này không nổi bật, sửa lại thành Cố Tri Hạ.
Trác Khiêm giới thiệu đó là bạn gái của mình, Trác Lương nhàn nhạt liếc anh ấy một cái, không nói gì.
Tống Mạc Ngu mở miệng châm chọc: “Cuộc sống của Trác tổng thật là xa hoa phong phú!”
“Còn kém xa Tống tổng làm trâu làm ngựa mệt đến chết đi sống lại.” Trác Khiêm nhanh chóng phản bác lại một câu.
Nếu là nông trại, tất nhiên những món ăn ở đây đều khó thưởng thức được vào lúc thường, thịt thỏ được chế biến theo công thức bí mật, gà hầm nấm là gà nuôi trên núi, rau xanh đều là rau sạch trồng trong vườn không hề nhuộm màu thực phẩm.
Bữa tiệc do Nhuế Ngạn hẹn, tất nhiên Nhuế Ngạn sẽ là người bắt đầu trước, cô đứng lên trịnh trọng kính một ly rượu với Trác Khiêm và Tống Mạc Ngu, cảm ơn bọn họ đã hỗ trợ, Trác Khiêm xua xua tay: “Người nhà cả, đừng khách khí.”
Tống Mạc Ngu lại hớn hở uống ly rượu kia, nhận lấy ánh mắt lạnh lẽo của Trác Lương.
Tới Nông Gia Nhạc tất nhiên là vì ăn thực phẩm sạch, đối với người quen ăn hàng quán mà nói đây là dịp hiếm có để thưởng thức cái mới mẻ, Trác Lương có bệnh nên bình thường ăn uống khá thanh đạm, đến rau dưa cũng hoàn toàn là đồ hữu cơ mang riêng tới nên không mấy hứng thú với rau ở đây, mà lại để mắt đến đĩa đầu thỏ, nhưng do là đồ cay, Nhuế Ngạn không cho anh ăn, đang uống thuốc phải kiêng cay.
Trác Lương không ăn được liền bắt đầu dốc lòng chăm sóc Nhuế Ngạn, chốc lát rót cho cô cốc nước, chốc lát lại gắp thức ăn cho cô, săn sóc thật ân cần.
Đối diện Trác Lương cũng chung hoàn cảnh, chỉ có điều nhân vật thay đổi, đổi thành Cố Tri Hạ bưng trà rót nước cho Trác Khiêm, Cố Tri Hạ gắp thức ăn cho Trác Khiêm, Trác Khiêm dừng lại, gọi phục vụ tới thay đĩa.
Hành động này của Trác Khiêm khiến người khác rất xấu hổ, nhưng Cố Tri Hạ lại không có ý kiến, vẫn ân cần săn sóc như Trác Lương.
Nhuế Ngạn cảm thấy bầu không khí giữa họ có gì đó là lạ, nhưng lại không chỉ ra được lạ ở đâu, dù sao khi cô chăm sóc chú Tiểu Trác cũng như vậy, thấy Ngô Hi Văn không có phản ứng gì, Trác Lương cũng không có phản ứng gì, Nhuế Ngạn chẳng nghĩ nhiều nữa.
Song trên bàn lại có người không an phận, lấy đôi đũa đã dùng của mình gắp một miếng nấm đến đĩa của Trác Khiêm, Trác Khiêm ngẩng đầu lạnh lùng liếc Tống Mạc Ngu, Tống Mạc Ngu vẫn cười tủm tỉm.
Anh ấy vẫy tay gọi phục vụ thay đĩa mới, Tống Mạc Ngu lại gắp một đũa rau vào, Trác Khiêm lại gọi người tới thay đĩa.
Cứ như vậy anh gắp tôi đổi mấy mươi lần, khi Tống Mạc Ngu lại gắp một miếng cá vào, Trác Khiêm lạnh mặt gắp miếng cá kia lên ăn trước mặt Tống Mạc Ngu.
Tống Mạc Ngu cảm thấy không còn thú vị, nhún vai tiếp tục ăn cơm.
Nhuế Ngạn xem đến hoa cả mắt, quên cả ăn cơm, trong lòng thầm nghĩ, những người được xưng là “Tổng” đều sẽ chơi như vậy sao?
Nhuế Ngạn không biết rằng năm xưa thời điểm Trác Khiêm và Tống Mạc Ngu đấu đá tàn nhẫn nhất, Trác tổng nổi danh luôn buôn bán đứng đắn từng nghĩ tới việc lấy tiền mua lính đánh thuê bắt một phát súng chấm dứt Tống Mạc Ngu, mà vị Tống tổng này cũng không phải dạng vừa, anh ấy từng nghĩ kỹ mấy sự cố giao thông ngoài ý muốn, từ đó có thể thấy mâu thuẫn giữa họ sâu sắc đến nhường nào.
Rõ ràng có thể cùng sống cùng chết, lại vì sự xuất hiện của Trác Lương mà không thể không ngừng chiến, đối với một người là em trai, đối với một người là ông chủ, không thể xé rách mặt, không thể giết chết đối phương, cho nên chỉ có thể… Đấu đá một cách trẻ con như vậy…
Tống Mạc Ngu trêu Trác Khiêm đủ rồi liền chuyển mục tiêu sang Ngô Hi Văn, tự mình đứng dậy rót một ly rượu cho Ngô Hi Văn: “Nào nào, Tổng giám đốc Ngô, tôi kính anh một ly.”
Mấy ngày nay Ngô Hi Văn bị Tống Mạc Ngu quấy rầy, cứ nhìn thấy anh ấy là mí mắt lại giật liên tục, coi anh ấy như thú dữ, có thể trốn là trốn, hôm nay Trác tổng dẫn anh tới ăn cơm, không ngờ còn có Tống Mạc Ngu.
Ngô Hi Văn mất tự nhiên cụng ly với Tống Mạc Ngu, Tống Mạc Ngu cười sáng lạn: “Thế nào, có muốn tới xưởng rượu của chúng tôi không, đãi ngộ siêu tốt luôn.”
Bị thọc gậy bánh xe ngay trước mặt sếp của mình, Ngô Hi Văn rất xấu hổ.
Nhuế Ngạn đã nghe Trác Lương nói Tống Mạc Ngu định giật người của Trác Khiêm, nhưng chẳng nghĩ tới Tống Mạc Ngu lại trắng trợn đến thế, không khỏi đồng tình với Trác Khiêm, cô thấy Trác Khiêm là một người có nội hàm, theo phái hành động, không lẻo mép, loại người này nếu gặp được người dùng quyền đối đầu sẽ không sợ hãi, nhưng nếu gặp phải người khua môi múa mép có lẽ sẽ bị tức chết.
Ngô Hi Văn: “Ngại quá, Tống tổng, tôi ở Trác thị rất tốt, không định đi ăn máng khác.”
Tống Mạc Ngu: “Trác thị trả lương cho anh một năm bao nhiêu? Tôi sẽ trả cho anh gấp bội.”
Ngô Hi Văn cười gượng hai tiếng, không trả lời anh ấy.
“Hừ.” Trác Khiêm cười lạnh một tiếng: “Công ty cậu có tiền không? Đòi trả gấp bội, có tiền còn mang xe của tôi lên web second-hand bán ư?” Nói đến chuyện này, Trác Khiêm hận không thể bóp chết Tống Mạc Ngu, không chỉ đăng bán chiếc Lamborghini bản giới hạn toàn cầu mà anh còn chưa từng lái lên web second-hand mà còn đăng số điện thoại của anh lên, mỗi ngày đều có rất nhiều người gọi hỏi anh có phải muốn bán xe hay không.
“Chúng tôi không có tiền, nhưng chúng tôi có cổ phần, tổng giám đốc Ngô, anh tới xưởng rượu… Không, trang viên rượu nho Pháp của chúng tôi, ông chủ của tôi sẽ cho anh cổ phần.” Tống Mạc Ngu đúng lý hợp tình nhìn về phía Trác Lương: “Có đúng không, ông chủ? Tôi có thể làm chủ không?”
Nhuế Ngạn đang uống nước trái cây, bị sặc nên ho khan liên tục, chẳng biết ai hơn nửa đêm không ngủ được chạy đến chỗ Trác Lương đòi phát tiền lương, không cần cổ phần, hiện tại lại tỉnh bơ nói cổ phần như bảo bối vậy.
Trác Lương vỗ lưng cho Nhuế Ngạn, gật đầu: “Tổng giám đốc Ngô, Tống tổng có thể làm chủ, cho anh cổ phần.”
Trác Lương vừa thốt ra, mặt Trác Khiêm liền biến sắc, lời này có nghĩa rằng Trác Lương cũng đã sớm để ý tới Ngô Hi Văn, đây là thọc gậy bánh xe chính người trong nhà.
Nhuế Ngạn nhìn Trác Lương, lại thấy đồng tình với Trác Khiêm, nghĩ tới những chú bộ đội vì muốn đả đảo thiếu gia mà còn tạo nhóm WeChat riêng, cảm thấy Trác tổng lớn lên cùng với Trác Lương có lẽ phải chịu đau khổ hơn những người kia nhiều.
Mỗi khi Trác Khiêm đối mặt với em trai của mình đều thỏa hiệp vô điều kiện, Ngô Hi Văn ở trên bàn cơm, từ tổng giám đốc tập đoàn Trác thị ở Vân Ninh biến thành nhà buôn rượu của xưởng rượu, xưởng rượu này qua bữa cơm từ ba người biến thành bốn người.
Thật ra hôm nay Trác Khiêm dẫn Ngô Hi Văn đến cũng đã tính toán để anh ấy sang giúp Trác Lương, chỉ có điều… Nhìn thấy ai đó huênh hoang đắc ý, trong lòng khó chịu vô cùng.
Bữa cơm hôm nay coi như là hài hoà vui vẻ, dù sao cũng không đến mức đánh nhau, đợi đến lúc tính tiền lại có chút chuyện xảy ra.
Bữa cơm này do Nhuế Ngạn mời nên đáng ra Nhuế Ngạn sẽ trả tiền, nhưng Nhuế Ngạn lại không có tiền, thẻ của cô bị Trác Lương giữ, anh không chịu trả cho cô.
Trác Lang khoanh tay đứng một bên, không có ý định trả tiền giúp cô, đương lúc Trác Khiêm tỏ vẻ muốn thanh toán, Nhuế Ngạn vội ngăn anh ấy lại, bất đắc dĩ nói với Trác Lương: “Giúp em thanh toán đi, dùng thẻ của em ấy.”
Trác Lương lập tức vui vẻ, bình tĩnh rút thẻ của Nhuế Ngạn trong túi áo vest ra quẹt, khi nhập mật khẩu, Nhuế Ngạn còn chưa nói gì Trác Lương đã nhanh chóng nhập mấy số vào, nhân viên thu ngân nhắc nhở anh bị sai mật khẩu.
Trác Lương cho rằng mình nhập sai, lại nhanh chóng nhập lại lần nữa, vẫn sai.
Nhuế Ngạn kéo ống tay áo của anh, Trác Lương nhíu mày: “Em không phải nói đâu, anh biết mật khẩu mà.”
Trác Lương thật cẩn thận nhập mật khẩu lần thứ ba, vẫn sai, thẻ cũng bị khóa.
Trác Lương không khỏi quay đầu lại nhìn Nhuế Ngạn, vô cùng nghiêm túc hỏi: “Mật khẩu không phải là sinh nhật của anh ư?”
“……” Nhuế Ngạn sửng sốt: “Không phải ạ.”
Trác Lương: “……”
“phụt”, Tống Mạc Ngu phì cười, Trác Khiêm cũng không kìm được cong môi, Ngô Hi Băn không dám cười, nhưng cũng mím môi.
Mặt Trác Lương bắt đầu tối dần.
Nhuế Ngạn đỏ mặt, chú Tiểu Trác thật là, tấm thẻ này được cô đăng ký từ hồi học cấp ba, mật khẩu là sáu số cuối điện thoại, mấy năm nay chưa từng thay đổi, cũng không làm lại tấm thẻ khác, tại sao anh lại cảm thấy mật khẩu của tấm thẻ này là sinh nhật của anh chứ?
“Em trả tiền đi.” Trong giọng Trác Lương thoáng sự tủi thân.
“Em không có tiền.” Nhuế Ngạn khẽ nói: “Thẻ bị khóa rồi.”
Trác Lương duỗi tay lấy ví của cô, rút một tấm thẻ ra đặt lên bàn, mặt lạnh tanh nói: “Mật khẩu là sinh nhật của em.” Đây là tấm thẻ tối qua anh lén bỏ vào ví của cô.
Nhuế Ngạn: “……” Thật là trẻ con!
Cho dù có trẻ con hay không, Trác Lương đã tức giận, trên đường trở về không thèm nói chuyện với Nhuế Ngạn.
Nhuế Ngạn biết anh đang tức giận, nhưng anh giận gì chứ? Chỉ bởi vì mật khẩu thẻ của mình không phải là sinh nhật anh ư?
Thấy Nhuế Ngạn không chịu dỗ mình, Trác Lương ngồi trên sô pha thở dài: “Anh tức chân anh đau.”
Nhuế Ngạn: “……”
Nhuế Ngạn bất đắc dĩ đi tới, cuối cùng mở miệng dỗ dành anh: “Nếu không em sửa lại mật khẩu thẻ thành sinh nhật của chú nhé.”
Trác Lương nhìn cô một lúc, ra vẻ miễn cưỡng gật đầu: “Được thôi.”
Nhuế Ngạn cạn lời, ngồi xổm xuống xoa bóp chân cho anh.
Trác Lương uống chút rượu, lúc này dựa vào sô pha nhắm mắt dưỡng thần, Nhuế Ngạn lại không nhịn được nói vài câu: “Chú đang uống thuốc thì không thể uống rượu, vậy mà chú vẫn không nghe lời, chẳng biết tính này giống ai, không ai có thể quản lý được chú cả.”
“Em có thể.” Trác Lương cười khẽ một tiếng, híp mắt nhìn cô, nhẹ nhàng nói: “Em có thể quản lý được anh.”
“Chẳng phải em khuyên chú chú cũng không nghe sai?” Nhuế Ngạn trừng anh một cái.
Cổ họng Trác Lương tràn ra tiếng cười trầm thấp, giơ tay xoa tóc cô: “Ngạn Ngạn, mấy ngày nữa cùng anh về nhà một chuyến đi, em đã gặp bố mẹ và anh trai anh rồi, cũng nên trở về gặp ông nội của anh.”
Sau một lúc không nghe thấy Nhuế Ngạn đáp lời, Trác Lương rũ mắt nhìn cô, thò lại gần hôn hôn khoé môi cô, mơ hồ nói: “Hửm?”
Giọng anh chất chứa men say khiến lòng cô ngứa ngáy, Nhuế Ngạn cúi đầu khẽ lên tiếng.
Trác Lương thấy cô đồng ý, trong lòng vui vẻ, đè cô xuống thảm vừa ôm vừa hôn lại sờ soạng một lúc.
Mấy ngày nữa Nhuế Ngạn phải về Khương Yển, Trác Lương muốn đưa Nhuế Ngạn về nhà ăn bữa cơm trước khi cô đi, chính thức gặp người nhà.
Hẹn vào thứ bảy mọi người đều rảnh, buổi tối, Trác Lương dẫn Nhuế Ngạn về nhà.
Nhuế Ngạn rất căng thẳng, luôn nắm chặt tay Trác Lương, để lại mấy dấu móng tay lên bàn tay từng vào hot search của anh.
Trác Lương vỗ vỗ tay cô: “Em đã gặp bố mẹ anh, anh trai anh rồi mà, đừng căng thẳng.”
“Nếu nói đừng căng thẳng là hết căng thẳng thì em đã sớm hết từ lâu rồi.” Nhuế Ngạn lại siết chặt tay anh.
Trác Lương bị cô vặn đến không còn lời nào để nói.
Trước cổng Trác gia có mấy chiếc xe đang đỗ, ông cụ Lục dẫn Lục Mạn Huệ tới chào hỏi, đã uống được mấy chén trà ở Trác gia rồi.
Nhuế Ngạn nhìn Lục Mạn Huệ cười dịu dàng qua cửa sổ kính sát đất, cau mày.
Từ lần đầu tiên nghe thấy ba chữ “Trác nhị thiếu” từ miệng Lục Mạn Huệ, trong lòng Nhuế Ngạn đã thấy khó chịu, đến lần trước Lục Mạn Huệ từ quán bar đuổi theo ra chào hỏi Trác Lương, Nhuế Ngạn càng cảnh giác, đến bây giờ cô ta đến Trác gia, Nhuế Ngạn càng không thoải mái.
Từ cách Lục Mạn Huệ gọi điện thoại có thể nhìn ra cô ta là một người không đạt được mục đích thì sẽ không bỏ qua.
Thật ra Nhuế Ngạn không phải người có dã tâm, từ nhỏ đến lớn trải qua vô số việc khiến cô cảm thấy không thiết sống, chứ đừng nói đến theo đuổi cái gì đó, mấy năm nay, sự chấp nhất không chịu từ bỏ của cô cũng chỉ có mình chú Tiểu Trác mà thôi.
Đây là điểm mấu chốt của cô, tuyệt đối sẽ không buông tay.
Nhuế Ngạn nghĩ như vậy, hai tay ôm lấy cánh tay Trác Lương, nhìn liếc qua Trác Lương, trong ánh mắt mang theo cảnh cáo.
Trác Lương bị cô nhìn đến sửng sốt, theo đó trông thấy sự chiếm hữu tràn ngập trong mắt cô, tâm trạng lập tức trở nên vui vẻ.