Mục đích hôm nay ông cụ Lục tới Trác gia rất đơn giản, đó là dẫn Lục Mạn Huệ đến tạo quan hệ.
Thân phận con dâu nhà họ Trác có vô vàn người muốn được, nhưng bọn họ chưa từng thấy mặt cậu hai nhà họ Trác, càng không vào được cổng nhà họ Trác, cũng may ông cụ còn có giao tình với Trác gia, coi như gần quan được ban lộc, tóm lại vẫn tốt hơn những người ngước mắt trông mong kia.
Chỉ có điều ông cụ không hề nghĩ tới sẽ chạm mặt Nhuế Ngạn.
Trác gia có vẻ đối xử với cô rất tốt, dù Nhuế Ngạn mang nửa dòng máu nhà họ Lục, nhưng rốt cuộc không phải do Lục gia nuôi lớn, không một lòng một dạ Lục gia, có chuyện gì cũng chẳng trông cậy được vào cô.
Mấy năm nay Lục gia dần xuống dốc, nếu có thể được Trác gia trợ lực thì thật là tốt, liên hôn hợp tác nên môn đăng hộ đối, Nhuế Ngạn lại hơi kém, nếu cậu hai nhà họ Trác để ý Mạn Huệ thì tốt biết bao.
Ông cụ Lục là người khôn khéo, nếu đã có tính toán liền đứng dậy cáo từ.
Trác Lương vốn định giữ ông cụ lại để xem kịch vui thêm một lát, nhưng nghĩ đến hôm nay là lần đầu tiên Nhuế Ngạn tới ra mắt, cuối cùng đành từ bỏ, khách khí tiễn ông cụ Lục ra cửa, cũng nói câu hẹn sau này gặp lại.
Cho dù trước đây thế nào thì ông cụ cũng đã giúp Nhuế Ngạn, chuyện trước kia anh sẽ không so đo, nhưng sau này Lục gia tốt nhất đừng làm chuyện xấu gì, nếu không, đừng trách anh không khách khí.
Hai ông cháu nhà họ Lục rời đi, bầu không khí ở nhà họ Trác lập tức trở nên thoải mái.
Mẹ Trác kéo tay Nhuế Ngạn nói chuyện: “Trông con còn gầy hơn cả trên TV, hôm trước dì xem live stream còn có fans hỏi con rằng có phải đang giảm béo hay không, con đừng giảm gì cả, hỏng hết cả người rồi.”
“Dì cũng xem live stream của con ạ?” Nhuế Ngạn rất kinh ngạc, thoáng ngượng ngùng.
“Xem chứ, không chỉ live stream mà cả chương trình con làm MC gia đình cũng xem.” Bố Trác bên cạnh nói thêm một câu: “Tốt lắm, tốt lắm.”
“Em live stream chẳng được gì, nhưng có tay người nào đó lại được lên hot search, chậc chậc.” Trác Khiêm cũng hùa theo, mặt đầy sự trêu đùa.
Cả nhà đều nói vài câu đùa giỡn Trác Lương, bầu không khí trong nhà trở nên vui vẻ, Nhuế Ngạn dần thả lỏng, khóe miệng cong lên.
“Hôm nay để mẹ vào bếp nhé.” Mẹ Trác đứng lên: “Hôm nay Ngạn Ngạn tới nhà, mẹ sẽ trổ tài cho mọi người xem, nếu không lại có người bảo mẹ không biết nấu cơm.”
Cánh này râu bật cười, vẻ mặt đầy sự đùa cợt.
Nhuế Ngạn cũng vội đứng dậy muốn vào hỗ trợ, mẹ Trác không chối từ, nắm tay Nhuế Ngạn đi tới phòng bếp, Trác Lương ra ngoài còn chưa trở về, ông nội Trác cũng có chuyện muốn nói với anh, để Nhuế Ngạn ở phòng khách khó tránh khỏi xấu hổ, trong bếp có giúp việc nên không cần cô phải hỗ trợ, chỉ cần trò chuyện là được.
Khi mẹ Trác nắm tay Nhuế Ngạn lại để lộ cổ tay cô.
Mắt ông nội Trác rất tinh, liếc một cái là nhìn thấy chiếc vòng ngọc trên cổ tay cô, đó là chiếc vòng mẹ Trác hay đeo, sao ông cụ có thể không biết chứ.
Ông nội Trác gõ gậy xuống mặt đất, nổi giận: “Chẳng phải con nói chưa từng gặp con bé sao? Thế tại sao vòng tay của con lại chạy sang tay Nhuế Ngạn?” Chắc chắn đã lén gặp nhau rồi, còn tặng quà ra mắt nữa.
Bố Trác mẹ Trác liếc nhau, tiêu rồi, lòi đuôi rồi.
Trước khi tới, Trác Lương dùng xà phòng xoa tay Nhuế Ngạn một lúc mà không tháo vòng ra được, chỉ vì chiếc vòng tay này mà hôm nay Nhuế Ngạn phải mặc áo dài tay để che, sau khi tới, Nhuế Ngạn luôn lấy ống tay áo che đi, chẳng may vô tình lại bị lộ.
Là người cuối cùng trong nhà được nhìn thấy cháu dâu, ông nội Trác rất tức giận, chống gậy thở phì phò lên tầng.
Phòng khách yên tĩnh trong chốc lát, mẹ Trác cười trầm ngâm: “Đi nào, Ngạn Ngạn, chúng ta nấu cơm thôi.”
Bố Trác lấy một bộ cờ tướng ra rủ Trác Khiêm: “Nào, A Khiêm, bố con mình làm một ván.”
Ai đó bị mọi người bỏ rơi thở dài, đi bộ lên tầng hai.
Trác Khiêm liếc người đang thong thả lên tầng, hơi thất thần.
Cửa thư phòng được gõ vang, sau đó một người đàn ông đẹp trai phong độ đi vào: “Ông nội.”
“Hừ.” Ông cụ đập thật mạnh xuống bàn: “Đừng vào, trong lòng con không có người ông này, trở về làm gì?” Ông nội Trác cứ nhìn thấy anh là lại khó chịu, chẳng qua hôm nay là lần đầu tiên Nhuế Ngạn lần tới nên không có mặt mũi nổi giận mà thôi.
“Vậy con dẫn Ngạn Ngạn đi nhé.” Trác Lương xoay người ra ngoài.
Ông cụ khó thở: “Đi đi, nếu đã đi rồi thì đừng có mà trở lại.”
“Đi rồi thì không trở lại được ạ?” Trác Lương dừng bước, đóng cửa thư phòng lại, quay trở về: “Vậy thì con không đi nữa đâu.”
Ông nội Trác ngùn ngụt lửa giận.
Nếu nói trong nhà này người có thể làm ông cụ tức giận như vậy ngoại trừ Trác Lương ra thì không còn ai khác, nhưng người có thể dỗ ông cụ nhanh nhất cũng chính là anh.
Trác Lương rót chén trà cho ông nội Trác, nói vài câu nịnh nọt, nhanh chóng dỗ ông cụ dịu lại.
Sau khi bình tĩnh lại, ông nội Trác bắt đầu đề cập tới việc chính, chính việc này cũng là nguyên nhân lớn nhất mà Trác Lương không muốn về nhà.
“Nếu chân đã tốt, quyết định xong xuôi chuyện với Nhuế Ngạn rồi thì con cũng nên về giúp công ty nhà đi.” Ông nội Trác nhìn người cháu trai mà mình rất đỗi tự hào, trong mắt mang theo hy vọng tha thiết.
Trác Lương gõ ngón tay vào đầu gối, nhàn nhạt nói: “Ông nội, ông đuổi anh ra khỏi công ty, con sẽ trở về tiếp nhận.”
“Con nói cái gì?” Ông nội Trác nổi giận, hung hăng đập bàn mấy cái: “Con nói lại lần nữa xem?”
Trác Lương cười nhìn ông cụ, không nói lời nào.
Thoáng chốc, ông cụ hiểu ra được ẩn ý trong lời nói của anh, oán hận trừng anh một cái.
“Ông nội.” Trác Lương nhẹ giọng: “Năm xưa khi tới nhà mình anh con đã tám tuổi rồi, vô cùng hiểu chuyện, ở bên ngoài lang bạt, suýt nữa đã chết đói, may mà có ông dẫn anh ấy trở về, mấy năm nay ông trong lòng anh ấy quan trọng đến nhường nào ông hẳn là người rõ nhất, thân tâm anh ấy nhà là quan trọng nhất, không một ai có thể làm thương tổn đến gia đình này.”
“Ai cần con nói.” Ông cụ tức giận.
“Nếu trong lòng ông đã rõ, vậy mấy năm nay ông đã đối xử với anh con như thế nào?”
“Ông đối xử với thằng bé như thể nào?” Ông nội Trác mở to mắt nhìn, anh nói cứ như là ông đang ngược đãi A Khiêm vậy.
“Không thế nào ạ, chẳng qua mấy năm nay ông vẫn luôn tâm niệm con sẽ thừa kế Trác thị, sợ anh con chiêm đoạt mà đề phòng anh ấy, đây là thái độ nên có của một gia đình sao?”
“Ông đề phòng A Khiêm khi nào?” Ông cụ tức đến khó thở, cảm giác như có một cái nồi từ trên nóc nhà rơi xuống đỉnh đầu: “Mấy năm nay Trác thị đều do một tay anh con phát triển, mọi việc thằng bé quyết định, ông đã bao giờ nói không chưa?”
Ông cụ càng nói càng tức: “Trác thị từ đời ông nội của ông truyền xuống, qua mấy thế hệ, tới lượt con không thể bị cắt đứt, ông không hề có ý định đuổi A Khiêm đi, chỉ muốn con trở về làm người quản lý Trác gia, sau này hai anh em con cùng nhau kinh doanh, nên nếu con nợ A Khiêm một đồng một hào, ông sẽ đuổi con đi trước.”
Trác Lương cười thầm trong lòng, trên mặt lại tỏ vẻ không tin: “Ông nội, người ngoài sẽ không nghĩ như vậy, bọn họ đều nói anh trai con danh không chính ngôn không thuận, ông có biết anh ấy phải chịu áp lực ra sao không?”
“Ông…”
Ông cụ còn định nói gì đó lại bị Trác Lương cắt ngang: “Trong nhà này người hiểu ông nhất là anh con, mấy năm nay anh ấy làm việc gì cũng coi ông làm chủ, trong lòng ông có tính toán gì chẳng lẽ anh ấy lại không rõ sao? Vì ông, việc gì anh ấy cũng chịu làm.”
“Trong lòng ông tính toán cái gì?” Ông nội Trác bị Trác Lương nói đến phát bực.
Trác Lương nói thẳng: “Ông nội, mấy năm nay con không ở nhà, người ở bên cạnh ông luôn là anh con, lại nói, trong lòng ông thương anh ấy hơn cả con, hà cớ gì phải để ý đến việc thừa kế hư ảo kia, mấy năm trước anh con ký hợp đồng với một nữ diễn viên để cô ta đóng giả làm bạn gái anh ấy, vì muốn khiến tiểu thư nhà họ Dương hết hy vọng.”
“Tại sao lại như vậy, còn không phải là vì để ông yên tâm, để ông cảm thấy anh ấy sẽ không hợp tác với Dương gia thâu tóm Trác gia, mấy hôm trước anh ấy lại thay bạn gái, ông cảm thấy chuyện này có ổn không?”
Ông nội Trác kinh ngạc há to miệng, những việc này ông cụ không hề biết, nhưng năm xưa chuyện tiểu thư nhà họ Dương để ý tới Trác Khiêm thì ông có biết, lúc ấy trong lòng ông cụ quả thật có nghi ngờ, tuy A Khiêm lớn lên bên người ông, song ích lợi lớn trước mặt, không ai có thể đảm bảo được chuyện gì, A Lương lại ở bộ đội, mọi việc làm ăn buôn bán đều do A Khiêm xử lý, nếu thật sự xảy ra chuyện gì, A Lương sẽ trắng tay.
Nhưng dù sao cũng là đứa trẻ mình thương yêu từ nhỏ đến lớn, nếu anh ấy thật sự thích tiểu thư nhà họ Dương, ông cụ cũng không ngăn cản, sau này chuyện được giải quyết, A Khiêm quen bạn gái khác, đó là một diễn viên nhỏ không có bối cảnh, nói thật, lúc ấy trong lòng ông cụ thực sự thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Trác Lương thấy mặt ông cụ dãn ra, lại nói: “Ông có biết mấy năm nay người ngoài nói những gì không ạ, họ đều nói rằng anh con chỉ là người làm thuê cho gia đình, dù sao không phải con cháu Trác gia, sớm muộn gì cũng sẽ bị nhà mình đá đi, trở lại tay con, những lời này càng ngày càng nhiều, người khác khom lưng uốn gối trước mặt anh con, sau lưng chỉ chỏ khó nghe thế nào ông có biết không ạ?”
Mặt ông nội Trác biến sắc, ném chén trà xuống đất: “Những lời này do ai truyền ra? Để ông lột da tên đó.” Mấy năm nay ông cụ lui về ở ẩn, mỗi ngày uống trà dưỡng hoa, không quan tâm đến chuyện bên ngoài, không thể tưởng được lại có những lời đồn đãi thế này.
Nhìn chén trà vỡ tan tành trên mặt đất, Trác Lương đi đến bên người ông nội Trác, bóp vai cho ông: “Ông nội à, đó là người anh từ nhỏ đã che chở cho con, ông nỡ để anh ấy chịu uất ức, chứ con chẳng nỡ đâu.”
Dường như ông cụ thực sự mệt mỏi, ngả người ra sô pha, bóp bóp trán: “Gia nghiệp này con không muốn thừa kế phải không?” Tư tưởng của ông cụ vẫn cổ hủ, luôn coi trọng vấn đề thừa kế, sản nghiệp này đã trải qua hơn một trăm năm, ông cụ phát triển cả đời, cuối cùng lại thành của người khác, dù sao vẫn không cam lòng.
“Con có nói là không cần đâu ạ, con là người nhà họ Trác, sao con có thể không cần được.” Trác Lương ấn huyệt Thái Dương giúp ông cụ: “Chẳng qua gia nghiệp này không phải của một mình con, còn có anh con, anh ấy cũng mang họ Trác, chúng con là anh em, sau này phải nâng đỡ nhau.”
“Hơn nữa, anh con có đầu óc kinh doanh hơn con, sản nghiệp lớn như vậy quá mệt mỏi, con không muốn chịu mệt, hiện tại con mới mở một xưởng rượu, một quán bar thôi mà đã bận rộn đến tối tăm mặt mũi rồi…”
“Con thì bận cái gì?” Ông cụ kéo tay anh ra, lại nổi giận: “Ông nghe Tống Mạc Ngu nói cả ngày con chỉ thích lướt web, còn đọc Siêu Thoại gì đó…”
Trác Lương sờ mũi, vội lảng sang chuyện khác: “Ông nội à, con là cháu nội của ông, con muốn làm cái gì, nhất định có thể làm được, có đúng không ạ?”
“Biết đâu vài năm sau, việc buôn bán làm ăn của con còn lớn hơn cả Trác gia thì sao, đến lúc đó ông đừng ghen ghét với con đấy nhé.”
“Hơn nữa, cho dù con không làm gì cả, anh con cũng có thể nuôi con, huống chi Ngạn Ngạn cũng có thể nuôi con, con có rất nhiều người tranh nhau nuôi đấy.”
“Ông nội à, ông nên cho anh con một danh phận phù hợp đi ạ.”
Trác Lương bị ông nội Trác cầm gậy đuổi ra ngoài, tiếng gậy đập vào cửa vang dội.
Nhuế Ngạn đứng trong phòng bếp nghe thấy trên tầng vang lên tiếng chén vỡ rồi tiếng thứ gì đó rơi loảng xoảng, thoáng lo lắng ló đầu ra nhìn, mẹ Trác mở nắp nồi canh gà hầm ra, cười an ủi Nhuế Ngạn: “Chuyện này thường xuyên xảy ra, con nên làm quen đi.”
Ông nội Trác đóng cửa ngồi yên trong thư phòng mấy tiếng, mãi đến lúc ăn tối mới ra.
Lúc ăn cơm, trông ông cụ có vẻ bình thản.
Tuy nhiên đến khi Trác Lương duỗi tay gắp thức ăn lại bị ông cụ dùng đũa quất một cái vào tay, ông cụ dùng hết toàn lực, mu bàn tay Trác Lương lập tức sưng đỏ, còn hằn hai vết máu.
Nhuế Ngạn thoáng kinh ngạc, tay còn lại đang rũ bên người của Trác Lương nhanh chóng bắt lấy tay Nhuế Ngạn, trấn an cọ cọ lòng bàn tay cô, bình tĩnh thu tay mình về.
Bố Trác mẹ Trác liếc nhìn nhau không nói gì, đầu ngón tay Trác Khiêm khẽ run, rũ mắt.
Tuy rằng Trác Lương nói khá uyển chuyển, nhưng ý tứ trong ngoài cũng rất rõ ràng, anh không định nhúng tay vào việc làm ăn của Trác, tư tưởng của ông nội Trác vẫn còn cổ hủ, để đưa ra quyết định cần phải hạ quyết tâm rất lớn, còn suy nghĩ xem sau này chết đi có thể diện đi gặp liệt tổ liệt tông hay không.
Nhưng đối với A Khiêm, quả thực uất ức cho anh ấy, mấy năm nay A Lương vài lần tìm được đường sống trong chỗ chết, ông cụ cũng nhiều tuổi như vậy rồi, còn có gì là không hiểu chứ.
Tuy nhiên trong lòng vẫn rất tức giận đứa cháu này, chỉ đánh một cái xem như là nhẹ rồi.
Ông nội Trác cầm đũa gắp một cái đùi gà vào bát Nhuế Ngạn, giọng điệu ôn hòa: “Nào nào lần đầu tiên tới nhà đã bị dọa rồi phải không, con đừng sợ, ông nội không đánh con gái, con hỏi mẹ của A Lương xem, ông nội chưa từng đánh mẹ thằng bé.”
Mẹ Trác vội gật đầu: “Đúng đúng đúng.”
“……” Nhuế Ngạn nhếch khóe miệng: “… Con cảm ơn ông nội ạ.”
Ông nội Trác lại gắp một cái đùi gà vào bát Trác Khiêm: “Gần đây con bận rộn lắm phải không, ăn nhiều vào còn bồi bổ.”
“Con cảm ơn ông nội.” Bữa cơm này Trác Khiêm khó mà nuốt trôi, anh ấy không biết ông cụ đã nói chuyện gì với A Lương, dù sao cũng chẳng vui vẻ gì, mà có lẽ phần lớn là vì anh ấy.
Ngôi nhà này đã cho anh thật sự quá nhiều thứ, có lẽ tới lúc anh nên hoàn toàn rời đi, trả lại hết thảy cho A Lương rồi.
Trác Lương thấy ông cụ ngồi im không chịu ăn cơm, cầm bát giơ ra: “Không có phần của con à?”
Ông nội Trác lại tức giận, hận không thể giơ tay tát anh một cái.
Bị ông cụ trừng mắt, Trác Lương vẫn tỉnh bơ, gắp đùi gà trong bát Nhuế Ngạn vào bát của mình, lắc đầu thở dài: “Haiz…”
Nhuế Ngạn vừa đau lòng vừa buồn cười, lúc này anh còn có tâm trạng đi để ý tới cái đùi gà kia.
Ông cụ Trác buông đũa, ho khan một tiếng, mọi người vội vàng buông đũa nhìn ông, ngồi nghiêm chỉnh chờ đợi chỉ thị.
“Qua mấy ngày nữa…” Ông cụ thoáng ngừng lại: “Tổ chức một buổi tiệc, thêm tên A Khiêm vào gia phả đi.”
Bố Trác mẹ Trác nghe vậy thì nhẹ nhàng thở ra, có lẽ người khác trong nhà chưa từng trông thấy gia phả như thế nào, nhưng ở Trác gia tấm gia phả này được truyền từ thế hệ này sang thế hệ khác, ông nội Trác coi nó như báu vật cất trong hộp gỗ đàn hương, cách một thời gian lại lấy ra xem.
Thế hệ trẻ bọn họ không quá quan tâm đến tấm gia phả này, song A Khiêm lại khác, từ nhỏ đến lớn anh ấy luôn đi theo ông nội Trác, biết trong lòng ông cụ suy nghĩ điều gì, ở trong lòng ông cụ, chỉ có vào gia phả mới được coi là một thành viên chân chính của gia đình.
Trác Khiêm nghe vậy, đầu ngón tay giật giật, đôi mắt phiếm ướt.