Chỉ Muốn Thương Anh, Chiều Anh, Nuôi Anh

Chương 49: Chương 49




Mạc Kiều gọi xe đi rồi, Trác Lương cũng lại đây đón Nhuế Ngạn, nhìn chiếc Lamborghini bị phá hỏng kia, lắc đầu thở dài: “Phụ nữ nổi giận có lực phá hoại sánh ngang với tận thế.”

Nhuế Ngạn suy tư xoay người.

Trác Lương đuổi theo nắm lấy tay cô: “Em sao vậy? Bị dọa hả?”

“Không phải.” Nhuế Ngạn quay sang nhìn anh lắc đầu: “Em chỉ cảm thấy sức lực của bản thân không tốt, nếu chúng mình cãi nhau chắc chắn em sẽ đánh không lại chú.”

Trác Lương vui vẻ, bóp cằm cô: “Em nghĩ gì đấy, sao anh có thể đánh em được, hơn nữa chúng mình cũng sẽ không cãi nhau.”

Nhuế Ngạn hất tay anh ra: “Em biết chú không đánh em, nhưng nếu cãi nhau, chắc chắn sẽ muốn đánh chú.”

“……” Ý tưởng này rất tốt, Trác Lương cổ vũ cô: “Được, hôm nào anh sẽ tự mình dạy em.”

Hai người vừa mới nói sẽ không cãi nhau, Trác Lương lên xe ra vẻ như không có việc gì hỏi một câu: “Ban nãy cái tên Ứng Bình nói gì với em đấy?” Cô nhóc nhà anh còn cười ngọt ngào với anh ta nữa chứ.

“Chú nhìn thấy à?” Nhuế Ngạn sửng sốt: “Chú đã đến từ lâu rồi đúng không?”

“Ừm…” Trác Lương nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ấp úng trả lời.

“Chú với Mạc Kiều có quan hệ gì?” Nhuế Ngạn đột nhiên chất vấn anh.

“Anh với Mạc Kiều?” Trác Lương bật cười: “Thật ra Mạc Kiều là…”

“Em không nghe, em không nghe, en không nghe…” Nhuế Ngạn che tai không chịu nghe anh nói.

Trác Lương: “……”

Hai người gây sự với nhau trên xe suốt cả đường, về đến nhà vẫn còn gây sự, vào trong nhà, đèn còn chưa bật, Nhuế Ngạn đã bị đè lên tường, sau đó một nụ hôn che trời lấp đất ập đến.

“Ưm ưm…” Nhuế Ngạn bất ngờ bị anh hôn, không khỏi đấm anh: “Đừng…”

“Đừng cái gì?” Trác Lương vén váy cô, bàn tay mơn man làn da mềm mại, lướt dần lên trên: “Dám nói anh già, hôm nay phải cho em thử xem rốt cuộc anh có già hay không…”

“Em vừa mới ăn lẩu xong…” Nhuế Ngạn nắm lấy bàn tay đang không ngừng mơn trớn của anh, hơi thở dồn dập: “Chú Tiểu Trác, để em, để em đi tắm…”

Trác Lương bế cô lên, hai chân kẹp lấy hông anh, môi hôn cô: “Đừng gọi anh là chú, gọi A Lương…”

Phòng không bật đèn, ánh đèn đường mỏng manh xuyên qua cửa kính sát đất soi vào, Nhuế Ngạn nhìn thấy trong ánh mắt anh mang theo ngọn lửa nóng rực khiến người khác hít thở không thông.

“Ngoan…” Trác Lương đặt cô lên bàn, hai tay chống bên người cô, tay phải vươn lên cởi khoá váy: “Ngạn Ngạn, gọi tên anh…”

“… A…” Nhuế Ngạn vòng lấy cổ anh, vùi đầu vào hõm vai anh, ngượng ngùng mở miệng gọi: “A Lương…”

Nghe hai tiếng ngập tràn mềm mại thẹn thùng, hơi thở Trác Lương lập tức dồn dập hơn, cầm tay cô lần xuống, dụ dỗ cô: “Giúp anh tháo thắt lưng, ngoan.”

“Em không…” Nhuế Ngạn muốn rút tay về, lại bị ai đó nắm tay cưỡng ép giúp anh kéo khóa quần.

Sau một lúc ân ái, quần áo hai người rơi lung tung, Nhuế Ngạn thở hổn hển được anh ôm vào phòng tắm, Trác Lương xả nước xuống bồn tắm, tự tay tắm cho cô, trong lúc tắm khó tránh khỏi đốt lửa, lại bị anh ôm làm một lần trong phòng tắm.

Từ phòng tắm đi ra, Nhuế Ngạn được anh đặt lên giường, đương lúc tay anh lại vuốt ve người cô, Nhuế Ngạn hữu khí vô lực ngăn cản anh: “Chú Tiểu Trác, em muốn ngủ, đừng mà…”

Trác Lương nhìn người nằm trên giường, đôi mắt sóng sánh ánh nước, cổ họng anh ngưa ngứa, cúi người dán lên, thầm thì bên tai cô: “Còn gọi anh là chú ư? Có phải chê anh già không?”

Vì chứng minh mình không già, Nhuế Ngạn lại bị mần thịt lần nữa, cuối cùng, Nhuế Ngạn nằm trên giường, hai mắt vô thần nhìn trần nhà, không còn thiết sống nữa.

Ai kia được ăn uống no đủ bế cô đi tắm lần nữa, thoả mãn ôm cô vào trong ngực hỏi: “Ngạn Ngạn, anh có già không, hửm?”

Mặc dù bị chèn ép đến không còn hy vọng, ngoài miệng Nhuế Ngạn vẫn không chịu thua: “Không có ai để so sánh, không thể trả lời.”

“……” Trác Lương khó thở, bàn tay to ở trong chăn đánh mông cô: “Em nói bậy gì đấy, còn muốn có người để so sánh? Lá gan lớn ghê nhỉ…”

Nhuế Ngạn khụt khịt mũi, rầm rì.

Trong mắt cô hãy còn mang theo ánh nước, vừa rồi bị anh bắt nạt quá tàn nhẫn, có lần còn bật khóc, Trác Lương thấy thế, nhất thời lại động tình.

Nhuế Ngạn cảm nhận được cơ thể bên cạnh mình có phản ứng, sợ tới mức lập tức đẩy anh ra, nhấc tay xin tha: “Em sai rồi, anh không già chút nào…”

Trác Lương cũng không định ép buộc cô, mổ nhẹ vài cái vào môi cô, mơ hồ nói: “Ngạn Ngạn, sau nay nói gì nhớ chú ý, đừng trêu anh.”

Nhuế Ngạn không kìm được rúc vào lòng anh, vòng tay ôm lấy cổ anh, mềm mại làm nũng.

Tuy đã trải qua một cuộc “đại chiến”, rất mệt rất buồn ngủ, nhưng đến lúc thực sự đi ngủ lại không ngủ được.

Hai người nằm trên giường câu được câu không mà trò chuyện, không khỏi nói đến Mạc Kiều.

“Không lẽ Mạc Kiều chính là bạn gái thời đại học của Trác tổng?” Nhuế Ngạn nghĩ đến tối nay Mạc Kiều sau khi nghe chiếc xe đang đi là của Trác Khiêm mới nổi bão đá nát đèn xe.

“Chà, em thông minh ghê.” Trác Lương véo mũi cô: “Đoán đúng rồi.”

“Thảo nào Tống Mạc Ngu lại ghét Trác tổng đến thế.” Nhuế Ngạn ngộ ra.

“Ừ, năm xưa sau khi chia tay với anh trai anh, Mạc Kiều ra nước ngoài, sau đó đổ bệnh nặng, hơn một năm trước anh mới biết hoá ra Mạc Kiều là bạn gái cũ của anh ấy.”

Nhuế Ngạn nháy mắt nghĩ ra một câu chuyện tình ngược luyến máu chó, tên đàn ông cặn bã chia tay bạn gái cũ, sau đó em trai của bạn gái tiến đến trả thù.

Đương nhiên Trác tổng không xem là cặn bã, nếu là anh ấy có thể coi là cặn bã thì chú Tiểu Trác cũng là cặn bã.

Trong lòng Nhuế Ngạn không khỏi cảm khái, chẳng phải người một nhà chẳng ở cùng một gia!

Trước khi ngủ, Trác Lương hỏi Nhuế Ngạn rằng buổi tụ tập hôm nay có chụp ảnh không, Nhuế Ngạn nói có, Ngải Tiểu Á còn chụp riêng giúp Nhuế Ngạn và Mạc Kiều một tấm, gửi qua WeChat cho cô rồi.

Trác Lương dùng điện thoại Nhuế Ngạn đăng ảnh lên vòng bạn bè, mấy hôm trước Trác Khiêm vừa mới thêm WeChat của Nhuế Ngạn, liệu anh ấy có thể nhìn thấy hay không, sau khi nhìn thấy sẽ làm thế nào, đó không phải việc của anh.

Hôm sau Trác Lương gọi điện thoại cho Trác Khiêm, trong điện thoại giọng Trác Khiêm trầm thấp, còn hơi khàn khàn, nghe có vẻ như ngủ không ngon giấc, Trác Lương giả vờ như chưa biết chuyện gì nói với Trác Khiêm về Lamborghini, anh chỉ bảo rằng Nhuế Ngạn quen Mạc Kiều, sau đó mượn xe cho Mạc Kiều đi, lại bị Mạc Kiều đâm nát đèn xe.

Sau khi nghe thấy đèn xe bị đâm nát, phản ứng đầu tiên của Trác Khiêm là hỏi người lái xe có bị làm sao không.

Trác Lương nhướng mày với Nhuế Ngạn đang áp tai nghe lén, báo với đầu bên kia rằng người lái không sao, nhưng đèn xe hỏng rồi.

“Anh, chiếc xe này không rẻ, anh thử gọi hỏi bên bảo dưỡng xem sửa xe cần bồi thường bao nhiêu tiền, để em bảo Nhuế Ngạn đòi tiền bồi thường.”

“Bồi thường?” Bên kia Trác Khiêm vội vàng nói: “Người ta cũng đâu cố ý, nếu không em đưa phương thức liên lạc cho anh, anh sẽ tự giải quyết với cô ấy.”

“Không cần đâu, em bảo Nhuế Ngạn nói với cô ấy là được, dù sao anh với người ta không quen nhau, người ta lại là con gái, nhỡ làm cô ấy sợ thì sao, huống chi cô ấy là bạn tốt của Nhuế Ngạn, nếu để anh đi đòi chẳng phải sẽ phá vỡ tình cảm hai người họ sao?”

Nhuế Ngạn không ngờ Trác Lương lại hư như thế, dám lừa anh trai mình, cô không nhịn được véo hông anh một cái, lưng Trác Lương cứng đờ, sau đó chặn ngang người ôm vào trong lòng ngực, để cô ngồi trên đùi anh.

Nhuế Ngạn không dám ngồi hẳn xuống chân anh, tuy nhiên Trác Lương lại không cho cô đi, cô chỉ có thể ôm chặt cổ anh, nửa ngồi nửa không.

“Anh, anh…” Trác Khiêm nói lắp, anh anh một lúc, ho khan: “Chủ sở hữu xe là anh, có chuyện gì anh trao đổi với cô ấy sẽ tiện hơn, chẳng phải Nhuế Ngạn đang bận ư? Chuyện này cứ giao cho anh là được.”

Trác Lương còn muốn nói gì đó lại bị Nhuế Ngạn che miệng lại, hung hăng trừng anh một cái.

“Thế thì cảm ơn Trác tổng.” Nhuế Ngạn tiếp lời: “Em sẽ gửi số điện thoại của cô ấy cho anh…”

Trác Lương vùi mặt vào hòm vai cô cười ra tiếng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.