Chỉ Muốn Yêu Em Nhiều Hơn

Chương 13: Chương 13




Editor + Beta: LinhNhi

Cửa thang máy mở ra với một tiếng 'ding'.

Còn cô gái nhỏ bên trong dường như hoàn toàn không nghe thấy, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào chú Phốc Sóc, yêu thích không nói nên lời.

Khóe môi Giang Tu Viễn cong lên, sau đó lại hạ xuống, giọng nói rất bình tĩnh: “Chúng ta nên ra ngoài rồi.”

“... A, vâng ạ.” Tống Âm định thần lại bước ra ngoài nhưng vẫn không rời mắt khỏi thứ nhỏ bé đáng yêu kia.

Giang Tu Viễn nhướng mày, lúc này anh mới chuyển chủ đề đến trên người nó: “Em thích sao?”

“Thích ạ.” Tống Âm thành thật gật đầu.

Miễn là bắt đầu nói chuyện thì cuộc hội thoại rất dễ dàng tiếp tục.

Giang Tu Viễn ngoài ý muốn hỏi: “Hôm nay em đi đâu thế?”

Tống Âm thẳng thắn trả lời: “Em đi thử vai cho một bộ phim mới.”

“Thuận lợi chứ?” Anh nhìn cô hỏi.

“Vâng, rất thuận lợi.” Cô lại gật đầu.

Giang Tu Viễn chân thành cười: “Chúc mừng.”

Tống Âm mím môi cười, nhìn sang chú Phốc Sóc nhỏ lại tò mò hỏi: “Sao đột nhiên anh lại nuôi chó thế?”

Theo ấn tượng của cô, anh dường như cũng không phải là người thích nuôi chó.

Giang Tu Viễn bình tĩnh giải thích: “Con chó đã nuôi nhiều năm của một người bạn của anh đã sinh ra một vài chú chó con, không tiện nuôi nhiều nên anh ấy đã cho anh một con.”

Tống Âm cũng không nghi ngờ gì, cô cười và thốt lên: “Chú Phốc Sóc của anh thật đáng yêu.”

Giang Tu Viễn thuận theo nói: “Anh vừa mới đón nó về, nó còn chưa ăn, lát nữa anh lại phải đi bệnh viện họp. Anh sợ không tiện chăm sóc nó... Em có thể giúp anh trông nó trong vài giờ được không?”

Lý trí của Tống Âm nói rằng nên từ chối.

Nhưng mà... Ai có thể từ chối một chú Phốc Sóc mắt sáng dễ thương như thế chứ?!

Quan trọng nhất là, khi cô nhìn vào chú Phốc Sóc thì nó còn cười toe toét với cô nữa!

“... Được ạ, anh đừng lo, em sẽ chăm sóc tốt cho nó.” Cô do dự hồi lâu cuối cùng cũng đồng ý.

Giang Tu Viễn cười đưa cái lồng đang ôm cho cô: “Vất vả em rồi.”

“Nhân tiện, con chó con này vẫn chưa có tên. Nếu em muốn, em có thể giúp nó đặt tên.”

Chìa khóa bị vặn, cánh cửa mở ra, Tống Âm thay giày đi vào, lần này bên cạnh có tiếng chó con sủa.

Màu trắng mịn màng, giống như một quả cầu tuyết nhỏ có thể di chuyển.

Cô có một ý tưởng, đôi mắt cong lên, hỏi ý kiến ​​của nó: “Đặt tên cho em là Tiểu Cầu Tuyết được không?”

Chú Phốc Sóc dường như rất có linh tính, giống như hiểu lời cô nói liền 'gâu' lên một tiếng.

“A! Xem ra em cũng thích cái tên này. Từ hôm nay, chị sẽ gọi em là Tiểu Cầu Tuyết.”

Tống Âm ôm nó lên, một người một chó vui vẻ chơi đùa với nhau.

Trong hộp nhỏ có thức ăn cho chó, cô đọc kỹ hướng dẫn vài lần, đổ một ít vào bát, Tiểu Cầu Tuyết lập tức vui vẻ ăn.

Cô còn đặc biệt chuẩn bị một cái bát uống nước cho nó.

Tiểu Cầu Tuyết ăn uống no say rồi bắt đầu buồn ngủ, cũng không biết là nó không sợ người lại, hay biết xung quanh nó đều là người tốt nên mới rúc vào trong tay Tống Âm mà ngủ thiếp đi.

Đây là lần đầu tiên Tống Âm đích thân chăm sóc một chú cún con, vì sợ xảy ra tai nạn nên cô dùng điện thoại di động để tìm kiếm rất nhiều điều cần chú ý về việc nuôi Phốc Sóc.

Lo lắng không nhớ hết được, cô còn lấy một cuốn sổ nhỏ ghi lại từng chỗ quan trọng.

Ví dụ như việc Phốc Sóc không được uống sữa nguyên chất mà nên uống sữa dê.

Lại như việc chỉ nên cho nó ăn bốn ngày một lần, không nên cho ăn quá no.

Gần năm giờ chiều Giang Tu Viễn mới trở lại.

(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung.)

Tống Âm đang thái cà chua, nghe thấy tiếng gõ cửa liền bước ra mở cửa.

Giang Tu Viễn nhìn thấy trong tay cô đang cầm con dao sáng loáng, nhướng mày cười khẽ nói: “Em đang làm gì thế?”

“A!” Tống Âm kịp thời phản ứng, nhanh chóng đưa tay cầm dao ra sau, ngượng ngùng cười cười.

Cô giải thích: “Em đang thái cà chua, buổi tối chuẩn bị nấu mì, em cầm dao làm bếp. Tiểu Cầu Tuyết còn đang ngủ, anh có thể mang nó về nhà.”

“À đúng rồi, Tiểu Cầu Tuyết là tên em đặt cho nó. Anh xem có được không.” Cô nói thêm.

“Được, cái tên rất hay.”

Thấy cô định đi vào ôm chó con ra, Giang Tu Viễn nhướng mày hỏi: “Anh đã đến cửa rồi, không để anh vào vào nhà ngồi một một lúc sao? Anh còn còn chưa nhìn qua nhà mới của em.”

Đối với điều này, Tống Âm đương nhiên không thể từ chối: “Vậy thì... vậy anh vào ngồi đi.”

Cô tìm một đôi dép mới đưa cho anh, vào bếp đặt con dao xuống, rót một tách trà thơm với một cốc nước dùng một lần.

Có một tấm thảm luôn được thay đổi ở cửa, cảm giác mềm mại khi bước lên nó.

Có một vài chiếc gối hình cà rốt rải rác trên ghế sofa, có một đèn màu óc chó ở bên cạnh, nó đơn giản và ấm áp.

Giang Tu Viễn nhìn quanh nhà một vòng rồi nói: “Đồ trang trí trong nhà em rất đẹp.”

“Những món đồ này em ở trên mạng chọn rất lâu mới mua được đấy.”

Tống Âm đưa cho anh ly trà thơm, trong giọng điệu có chút tiếc nuối: “Thật ra em vẫn luôn muốn treo xích đu trong phòng khách, nhưng vì đây là nhà thuê nên đành phải từ bỏ.”

Giang Tu Viễn nhấp một ngụm trà rồi nói: “Có thể lắp.”

Tống Âm sửng sốt trước giọng điệu thoải mái của anh, cứ như đây là nhà của anh vậy.

Cô liếc nhìn anh nói: “Nhưng đây là của người khác, em lắp xong chủ nhà sẽ nói đấy.”

Giang Tu Viễn dường như đột nhiên nghĩ tới cái gì, ho khan một tiếng, nói: “Ý của anh là anh quen với chủ nhà, anh ta nói chuyện rất dễ. Nếu hanh ta biết ý tưởng này của em, nhất định sẽ đồng ý.”

Tống Âm hoài nghi, nghĩ xong liền xua tay: “Quên đi, phiền phức quá, còn phải đi gặp chủ nhà. Về sau em có nhà riêng rồi lắp cũng được.”

Trò chuyện được một lúc thì Tống Âm nhận ra thời gian cũng không còn sớm nữa, cô có chút đói.

Nhưng Giang Tu Viễn không nói, cô cũng không thể đuổi khách được.

Đợi mãi cuối cùng Giang Tu Viễn cũng nói: “Chớp mắt đã đến giờ ăn cơm tối rồi.”

Tống Âm nghe thấy liền vội vàng gật đầu: “Vâng, đã muộn lắm rồi.”

Nói xong, cô nhìn anh mong chờ, chỉ đợi anh nói anh phải quay về. Chỉ là không không ngờ những gì anh nói tiếp theo lại là...

“Anh vừa mới nhớ ra hình như trong tủ lạnh nhà anh không còn đồ ăn nữa, gạo cũng hết rồi. Lúc nãy em định làm mì cà chua đúng không, có thể nấu cho anh một bát không?”

Tống Âm: “...”

Giang Tu Viễn bình tĩnh ngồi trên sô pha, nhìn cô gái nhỏ trước mặt nhẹ nhàng cắn môi, không chút lo lắng nào.

Vì quá hiểu cô rồi, ai bảo cô da mặt mỏng, tốt bụng lại còn dễ mềm lòng chứ.

Quả nhiên, qua mấy chục giây, cô thỏa hiệp nói: “... Được, anh ngồi đợi một lát.”

Giang Tu Viễn nhếch môi cười nhẹ, vẻ mặt vui mừng khôn tả.

Nấu mì rất đơn giản và nhanh chóng, chưa đến mười phút Tống Âm đã bưng ra hai tô mì.

Mùi thơm của thức ăn lập tức tràn ra toàn bộ phòng khách, nóng hổi, ​​thêm chút khói mê người.

“Đây, tay nghề của em không tốt lắm, anh ăn tạm nhé.” Cô đặt một cái bát đến trước mặt anh.

(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung.)

Giang Tu Viễn cầm đũa lên gắp một miếng cho vào mồm, chân thành thành nói: “Ăn rất ngon.”

“Lần trước...” Anh cân nhắc nói: “Tống Tĩnh Xu đến nhà anh không phải anh đưa chìa khóa cho cô ta, mà là mẹ anh đưa cho cô ta.”

“Anh đã lấy chìa khóa lại rồi, về sau sẽ không xảy ra chuyện như thế nữa.”

Giọng điệu của câu cuối cùng nghiêm túc và trịnh trọng, như để trấn an cô.

Tống Âm ngẩng đầu, bắt gặp đôi mắt đen của anh, sửng sốt một chút, lại lập tức cúi đầu xuống, hơi nóng từ trên mặt lan ra, có chút ấm áp.

“Chuyện này không liên quan đến em, anh... anh không phải giải thích rõ ràng như thế.” Cô chậm rãi nói.

Giang Tu Viễn cười nói: “Nhưng anh muốn nói rõ với em, không phải quan hệ của em và cô ta không tốt sao, anh sợ em gặp cô ta sẽ không vui.”

“Không có ạ.” Tống Âm cúi đầu lẩm bẩm.

Chỉ là chút cáu kỉnh và phiền muộn bám lấy trái tim cô mấy ngày nay dường như đã biến mất hoàn toàn.

Sau khi ăn xong, Giang Tu Viễn chủ động dọn dẹp bát đĩa.

Lúc này Tiểu Cầu Tuyết đã tỉnh dậy, Tống Âm tìm ra được con búp bê hồi trước cô chơi, lấy ra cùng nó vui vẻ đùa nghịch.

Thấy anh bước ra, cô đưa cho anh cuốn sổ mà cô đã ghi lại những lưu ý lúc chiều: “Đây là những thứ mà em đã tìm kiếm trên internet lúc chiều. Đây là lần đầu tiên anh nuôi một con chó, mong rằng cuốn sổ này sẽ giúp ích được cho anh.”

Giang Tu Viễn mở ra xem, trên đó có mấy trang giấy, nét chữ ngay ngắn, có việc lớn việc nhỏ, phải tắm bao lâu cho cún con, tốt nhất nên dùng loại sữa tắm nào,...

“Cảm ơn em, những gì em viết rất hữu ích.” Trong mắt Giang Tu Viễn tràn ra ý cười.

Đêm khuya dần, dường như anh cũng không còn lý do gì để ở lại nhà của cô gái nhỏ nữa.

Giang Tu Viễn chuẩn bị dắt theo cún con chào tạm biệt, đợi lần sau lại tìm lý do ghé qua.

Anh vừa định nói thì có tiếng chuông điện thoại vang lên, anh nhắc cô: “Hình như điện thoại của em kêu kìa.”

Tống Âm lắng nghe, mới phát hiện ra có tiếng chuông thật. Cô vội vàng tìm kiếm, cuối cùng mới tìm thấy nó ở dưới gối sofa.

Là Chu Sanh Sanh gọi đến.

Nói xong vài câu, trước khi cúp điện thoại Tống Âm nói: “Được rồi, cậu đợi ở đấy đừng đi đâu cả, tớ lập tức đến ngay.”

“Muộn như thế rồi em còn muốn ra ngoài sao?” Giang Tu Viễn nhíu mày.

Tống Âm vừa mặc áo khoác vừa giải thích: “Tâm trạng Sanh Sanh không tốt lắm, bây giờ đang đang một mình uống rượu ở quán bar tên Không Giờ. Em nghe giọng cậu ấy có lẽ là say rồi. Em không yên tâm được, em muốn xem.”

Giang Tu Viễn nhìn cô gầy nhỏ, ăn mặc đơn giản, lại càng lo lắng cô một mình chạy tới một nơi như quán bar.

Anh quyết định thật thật nhanh rồi nói: “Anh đưa em đi.”

Tống Âm nghe thấy anh nói vội vàng từ chối: “Em tự bắt taxi đi là được rồi, không làm phiền anh nữa.”

“Em biết quán bar Không Giờ ở đâu không?” Anh hỏi.

“Em không biết.” Cô lắc đầu.

“Em có biết quán bar này có hạn chế thành viên, phải có thẻ thành viên mới được vào không?” Anh lại hỏi.

Cô lại lắc đầu.

Giang Tu Viễn lại tiếp tục nói: “Chu Sanh Sanh say rượu, với sức lực yếu ớt của em có thể chăm sóc tốt cô ấy sao?”

“...”

Tống Âm không nói nên lời, dường như anh nói rất có lý.

“Đi thôi, anh đưa em đi.” Giang Tu Viễn trực tiếp cầm túi xách của cô bước ra ngoài.

- --------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.