Editor: Haha1102
Beta: LinhNhi
Tống Âm cùng người đàn ông xem mắt kia đi xem nhạc kịch.
Tầng dưới chính là nhà hàng xoay rất nổi tiếng, bọn họ lại đi xuống uống trà chiều.
Bước ra khỏi nhà hàng, cô nói với anh ta: “Chúng ta không cùng đường, anh không cần đưa tôi về đâu, anh về trước đi, ở đây cũng dễ bắt xe.”
Trần Tư Triết chút nữa quả thật có chuyện tương đối quan trọng, vì vậy có lỗi nói: “Vậy thực sự xin lỗi em, tôi đi trước đây.”
Tống Âm cười gật đầu, vẫy tay với anh ta: “Vâng, tạm biệt.”
Lúc này đang là giờ cao điểm, ven đường người chờ xe rất nhiều. Cô đợi một lúc vẫn chưa thấy một chiếc xe trống nào, liền muốn dùng di động gọi xe.
Cô mới mở app ra, còn chưa kịp gửi định vị thì một chiếc xe đã chạy tới rồi dừng trước mặt cô.
Cửa sổ xe chậm rãi kéo xuống, khuôn mặt anh tuấn của người đàn ông từ bên trong lộ ra: “Lên xe đi, anh đưa em về.”
Tống Âm chớp mắt, lộ ra vẻ vô cùng kinh ngạc: “Sao anh cũng ở đây?”
Giang Tu Viễn nói dối mà không đỏ mặt: “Tới đây xử lý chút việc, không nghĩ tới đúng lúc gặp em ở bên đường.”
Tống Âm cũng không nghi ngờ gì, khom người ngồi xuống, tháo bỏ chiếc khẩu trang trên mặt ra: “Đúng là trùng hợp quá.”
Giang Tu Viễn cong môi, thản nhiên hỏi: “Một mình em tới đây xem nhạc kịch sao?”
“Không phải một mình.” Tống Âm cúi đầu thắt đai an toàn, theo phản xạ mà nói thật.
Giang Tu Viễn híp mắt lại: “Hửm?”
“Là cùng... Một người đàn ông cùng nhau xem.” Tống Âm nói xong, tự nhiên vô cớ có chút chột dạ, giọng nói cũng trở nên không tự tin.
Ở trước mặt bạn trai cũ mà nói tới chuyện này, liền bất giác cảm thấy kỳ kỳ, có chút lúng túng, vậy mà còn vô lý sinh ra một loại ảo giác chính mình có lỗi với anh.
“Người đàn ông này vốn là sắp xếp đi gặp mặt với chị gái em, nhưng mà chị ấy đúng lúc bận việc nên cha em muốn em thay chị ấy.” Cô giải thích một chút.
Giang Tu Viễn liền bừng tỉnh, lại hỏi: “Hai người nói chuyện thế nào?” . Đọc truyện hay, truy cập ngay { tru mtruyen. o r g }
Tống Âm lắc đầu, ăn ngay nói thật: “Chẳng có gì cả. Anh ta lúc đi học đã thích chị ấy rồi, nghĩ rằng hôm nay chị ấy sẽ tới, không nghĩ tới người đến lại chính là em.”
“Có khả năng anh ta còn rất thất vọng, chúng em cũng không nói gì, xem nhạc kịch, ăn chút đồ liền chia tay, thậm chí phương thức liên lạc cũng không có.”
Giang Tu Viễn nhíu mày, trong lòng dâng lên cảm xúc phức tạp.
Nếu người đàn ông trong buổi gặp mặt thích cô, anh sẽ không vui; nhưng nghe cô nói đối phương không thích cô, anh vừa cảm thấy vui vẻ, đồng thời lại vừa cảm thấy không vui.
“Anh ta đúng là không có mắt nhìn, em không cần để ý.” Giang Tu Viễn cau mày bình luận.
Tống Âm vốn dĩ cũng không bận tâm lắm, bây giờ cô lại cảm thấy thích thú với giọng điệu nghiêm trang của anh: “Cũng không thể nói như vậy được, chị ấy năm đó ở trường cũng là hoa khôi, được rất nhiều nam sinh thích đấy.”
Nói đến đây, Giang Tu Viễn nhất thời rơi vào hồi tưởng.
Anh nhớ đến lúc học cấp ba có phát sinh một chuyện nhỏ.
Lúc ấy khi đi học, có một ngày trong giờ học Thẩm Yến Lễ đùa cợt nói với anh: “Nam sinh đứng nhất khoa Văn viết một bức thư tình dài hơn 10.000 chữ gửi cho hoa khôi của chúng ta, lá thư kia dài đằng đẵng dày tận mấy trang giấy, ha ha ha.”
Người bên cạnh cũng cười theo: “Vãi, người anh em này sống ở thời đại nào thế, bây giờ làm gì còn ai viết thư tình trên giấy nữa, thật là lỗi thời.”
Tối hôm đó, lúc anh đang kèm Tống Âm học phụ đạo liền nhịn không được hỏi: “Hôm nay có phải có người viết thư cho em không?”
Dưới ánh đèn vàng nhạt của chiếc đèn học, cô gái nhỏ đang cắn bút bi suy nghĩ về một bài toán khó.
Nghe vậy, cô ngơ ngác ngẩng đầu lên lắc đầu, thanh âm mềm mại: “Không có bức thư nào ạ.”
Anh lúc đấy cũng rất khó hiểu, nhìn biểu cảm của cô lại không giống như đang nói dối.
(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung.)
Ngày hôm sau, hỏi mấy người bạn xem chuyện là như thế nào, Thẩm Yến Lễ nói: “Tớ không nói sai mà, người anh em kia thật sự viết một bức thư tình dài 10.000 chữ gửi cho Tống Tĩnh Xu, chẳng qua cô ấy chỉ nhìn vài cái liền ném nó đi.”
Trên mặt anh rõ ràng hiện lên vẻ hoang mang: “Các cậu nói hoa khôi, ý là Tống Tĩnh Xu?”
Thẩm Yến Lễ xem thường liếc anh một cái: “Cậu nói điều này không phải vô nghĩa sao? Nhìn toàn bộ trường trung học của chúng ta, cậu tự hỏi bản thân xem Tống Tĩnh Xu có phải là người lớn lên xinh đẹp nhất hay không!”
Anh không nói lời nào.
Thẩm Yến Lễ lại nói: “Nhưng mà em gái Tống Tĩnh Xu, chính là Tống Âm, lớn lên cũng không tồi, chỉ là...”
Anh ta chuyển chủ đề: “Hai người mang đến cảm giác cho người khác không giống nhau. Cậu nhìn Tống Tĩnh Xu đi, lớn lên xinh đẹp, uốn tóc, thỉnh thoảng còn trang điểm nhẹ, ăn mặc còn rất thời trang, đúng là bức tranh mỹ nữ, tính tình cũng hoạt bát, thuộc loại mang ra ngoài cùng rất có thể diện ấy.”
“Nhưng mà Tống Âm kia, từ trước đến nay chưa bao giờ trang điểm, cả ngày mặc đồng phục học sinh màu xanh, buộc tóc đuôi ngựa, vừa ngoan lại vừa dịu dàng ít nói, trêu chọc một chút liền đỏ mặt, mang đến cho người ta loại cảm giác giống em gái nhà hàng xóm hơn.”
“Nhưng ai lại không thích một cô gái xinh đẹp, lại có ý nghĩ đối với em gái hàng xóm chứ?! Đấy còn không phải có bệnh sao?”
Giang Tu Viễn khi đó nghĩ một lúc, cảm thấy chính mình khả năng có bệnh rồi.
Bởi vì anh không chỉ có ý nghĩ đó, còn vài lần nằm mơ thấy cô, còn mơ thấy cái kiểu...
- ----
Tống Âm thấy anh không nói chuyện, cho rằng anh cũng đồng quan điểm với mình, bỗng nhiên cổ họng có chút ngứa, ho khan vài tiếng.
Giang Tu Viễn hoàn hồn nhíu mày, lập tức tăng nhiệt độ điều hòa trong xe lên, cầm chai nước đưa cho cô: “Sao lại bị bệnh rồi?”
“Có thể là tối hôm qua em quên đóng cửa sổ nên bị cảm lạnh.” Tống Âm vặn chai nước ra uống mấy ngụm: “Không sao, em đã uống thuốc hạ sốt rồi, qua mấy ngày sẽ khỏe thôi.”
Nghe thấy giọng điệu không để tâm của cô, Giang Tu Viễn lại nhíu mày.
Biết rõ thân thể yếu, sức đề kháng lại kém, ngày thường còn không chú ý nhiều, thật là khiến người khác không yên tâm được.
“Khi bị ốm hệ miễn dịch sẽ bị suy yếu, nên nghỉ ngơi nhiều một chút, bớt thức đêm chơi di động, ăn nhiều trái cây một chút, uống nhiều nước ấm hơn.” Anh nói một cách nghiêm túc.
“Em biết rồi, bác sĩ Giang.” Tống Âm học giọng điệu của người bệnh cùng anh nói giỡn.
“Đúng rồi.” Cô đột nhiên nhớ đến chuyện gì đó, ánh mắt sáng lên: “Sắp đi qua trường học cũ của chúng ta rồi, anh đưa em đến giao lộ là được rồi.”
“Em muốn về trường học cũ à?” Giang Tu Viễn hỏi.
“Không phải, trên đường cạnh trường có một quán hoành thánh nhỏ rất ngon, em đã lâu không ăn rồi, bây giờ vừa đúng lúc đi ngang qua, đột nhiên nghĩ ra nên rất muốn đi ăn.”
Vừa nhắc tới ăn uống, đôi mắt của cô gái nhỏ liền trở nên sáng lấp lánh, còn không tự chủ mà nuốt nước miếng, bộ dáng vừa tham ăn vừa đáng yêu.
“Được.” Giang Tu Viễn dừng xe ở ven đường, tháo đai an toàn trên người: “Anh cũng chưa ăn cơm, cùng nhau ăn đi.”
Đã là buổi tối 8 giờ rồi, học sinh đã sớm tan học về nhà, trên đường phố cũng không có người.
Tống Âm ngựa quen đường cũ mà đi đến cửa hàng nhỏ kia: “Hai bát hoành thánh, một bát cay, một bát không cay, cảm ơn ông chủ.”
Cô nhớ rõ, Giang Tu Viễn không thể ăn quá cay.
“Ông chủ, cả hai bát đều không cay.” Giang Tu Viễn đi đến, dùng điện thoại di động quét mã QR để thanh toán, liếc xéo cô một cái: “Cổ họng em bị viêm, không được ăn cay.”
Tống Ân sực nhớ ra, thất vọng “Ồ” lên một tiếng, sau đó nói: “Vậy em sang quán trà sữa đối diện mua nước, anh muốn vị nào?”
“Anh không uống.” Giang Tu Viễn không quên nhắc nhở: “Đừng uống lạnh, nhớ mua đồ uống nóng.”
“Em biết rồi.”
(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung.)
Ông chủ nấu xong hoành thánh, dùng một cái môi lớn múc từ trong nồi ra, rắc thêm một ít rong biển và ruốc tôm.
Lúc đưa cho anh, ông chủ còn thân thiện mà trêu ghẹo: “Tôi đã kinh doanh nhiều năm như vậy rồi, lần đầu thấy đôi tình nhân đã đẹp còn tình cảm như vậy, thật đấy, nhìn thật xứng đôi.”
Đáy mắt Giang Tu Viễn hiện lên chút ý cười: “Cảm ơn.”
Tống Âm xách theo lại một ly trà sữa cùng một hộp bạch tuộc viên nhỏ ngồi xuống đối diện với anh.
Hoành thánh có chút nóng, cô dùng cái thìa nhựa múc lên một cái, đưa tới bên miệng nhẹ nhàng thổi, chờ nguội một chút mới một ngụm ăn vào.
“Một chút đều không thay đổi, vẫn là hương vị như trước đây, thật là ngon!” Lông mày cô nhếch lên, giống trăng lưỡi liềm: “Anh mau nếm thử xem.”
Giang Tu Viễn dùng chiếc đũa gắp một cái, từ từ cúi xuống ăn, cũng cười một cái: “Ừ, hương vị không tồi.”
Giữa chừng, Tống Âm lấy trà sữa cùng ống hút từ bịch nilon ra, hút liên tiếp mấy ngụm.
Lúc trước cô phải kiểm soát cân nặng, cô đã lâu không được uống rồi, bây giờ cô uống một ngụm lớn, vị ngọt lan tỏa trên đầu lưỡi, thật là hạnh phúc!
Giang Tu Viễn thấy cô chỉ uống một ly trà sữa cũng có thể uống ra bộ dáng thỏa mãn như vậy, không khỏi cảm thấy có chút buồn cười.
Tống Âm cảm nhận được ánh mắt anh nhìn chằm chằm một lúc lâu, vừa ngẩng đầu liền thấy anh không hề chớp mắt mà nhìn chằm chằm ly trà sữa của mình, ánh mắt cực nóng lại mãnh liệt.
Cô sửng sốt nghĩ chắc hẳn là như vậy, hỏi: “Anh nhìn em uống trà sữa, chính mình cũng muốn uống sao?”
“Nhưng mà...” Cô lộ ra biểu cảm có chút khó xử: “Vừa rồi em mua trà sữa xong, cửa hàng liền đóng cửa luôn rồi, không buôn bán nữa.”
Giang Tu Viễn vốn dĩ không muốn uống, nhưng nghe cô vừa nói như vậy liền muốn trêu chọc cô một chút.
Anh gật đầu, lộ ra vẻ mặt tha thiết thành khẩn: “Đúng vậy, anh hiện tại rất muốn uống, làm sao bây giờ?”
Tống Âm: “...”
Cô có thể làm sao bây giờ, cô lại không thể lập tức làm cho anh một ly mới!
Giang Tu Viễn nhìn biểu tình có chút rối rắm trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, nhịn cười hỏi: “Vậy em đưa cho anh ly em mới mua, được không?”
“A?”
Tống Âm kinh ngạc, anh thế nhưng lại muốn uống đồ uống cô đã uống qua, xem ra bệnh sạch sẽ gì đó đã hoàn toàn biến mất rồi.
Đưa phần còn lại cho anh cũng không phải là không thể, dù sao cô cũng dùng ống hút để uống, chỉ cần xin ông chủ quán hoành thánh một chiếc ống hút khác là được.
“Nếu anh rất muốn uống, vậy uống đi.” Cô đặt trà sữa vào trong tay anh: “Anh chờ em đi tìm ông chủ...”
Phần còn lại còn chưa nói xong, cũng không cần phải nói nữa.
Bởi vì cô thấy anh trực tiếp dùng ống hút của cô hút trà sữa, thậm chí trước khi uống còn không lau ống hút!
“Ừ, thật là ngọt, uống thật ngọn.” Anh nhìn cô nói.
Tống Âm cúi đầu, khuôn mặt khẽ ửng hồng, như vậy có cảm giác giống như... hôn gián tiếp.
Sau khi ăn xong, cả hai đi bộ về chỗ vừa đỗ xe, khi đi ngang tiệm Internet, một người đàn ông mặc đồng phục của tiệm net bước ra, có vẻ như sắp hút thuốc.
Nhìn thấy hai người bọn họ, người đàn ông có vẻ hơi ngạc nhiên và có chút khó xử, mở miệng nói trước: “Chuyện kia... anh Giang, chuyện xảy ra hồi đó là tôi còn nhỏ, thiếu hiểu biết, xúc phạm đến anh rồi.”
Nói xong, anh ta lại nhìn về phía Tống Âm, tự vả vào miệng mình hai cái: “Tôi xin lỗi, lúc đó tôi miệng tiện, những lời khốn nạn lúc đó cô hãy coi như là tôi nói láo đi.”
Tống Âm lúc đầu không nhận ra anh ta, chờ đến khi nhìn chỗ lông mày anh ta có một vết sẹo mới nhớ ra.
Người này, chính là cái tên côn đồ lúc trước cùng Giang Tu Viễn đánh nhau.
Chỉ là, anh ta vì sao lại xin lỗi cô?
- -----------