Chỉ Muốn Yêu Em Nhiều Hơn

Chương 22: Chương 22




Editor: Yyan

Beta: Cham+Tiệm muối tam giới

Thực sự là có lần Tống Âm đã hôn trộm Giang Tu Viễn.

Mà một lần như thế, cuối cùng còn bị phát hiện, có thể nói là vô cùng xui xẻo.

Đó là lúc bọn họ vừa mới xác định quan hệ yêu đương chưa lâu.

Lúc ấy, Giang Tu Viễn ngỏ ý muốn nói chuyện yêu đương với cô, cô cũng không nghĩ nhiều, rất vui vẻ mà gật đầu đồng ý luôn.

Quan hệ của hai người cứ mơ hồ như thế.

Lúc đó là lần đầu tiên Tống Âm yêu đương, cũng không có kinh nghiệm gì, chỉ dựa theo những gì nhìn thấy ở trong phim.

Buổi tối lúc không có tiết học, cô sẽ đến trường của anh tìm anh, cuối tuần hai người cùng nhau đi xem phim, dạo phố, ăn cơm.

Sau đó có lẽ yêu đương sắp được nửa tháng, cô ý thức được một vấn đề, đó chính là, bọn họ còn chưa hôn!

Buổi tối, mỗi ngày trở về phòng ngủ, cô với mấy bạn cùng phòng sẽ thường xuyên nhìn thấy đôi tình nhân nhỏ ôm ấp lưu luyến không buông, thỉnh thoảng còn phát ra âm thanh.

Sau khi về đến kí túc xá, một bạn cùng phòng tấm tắc: “Lúc nào cũng bám lấy nhau như sam vậy thì sao không dứt khoát dẫn nhau đi thuê phòng luôn đi, còn không sợ buổi tối nhiều muỗi à.”

Một bạn cùng phòng khác thì có vẻ rộng lượng hơn, lấy thân phận người có kinh nghiệm, khuyên giải: “Ai ya, đôi tình nhân vừa mới yêu đương đối với loại chuyện này đều có cảm giác mới mẻ mà. Càng huống hồ còn là tuổi trẻ sức lực dồi dào, đó là hôn không đủ, ôm không đủ, bị cắn mấy cái thì có là gì.”

Nghe thấy các cô nói chuyện, Tống Âm bỏ cặp sách xuống, nhịn không được ở trong lòng thầm thì kỳ quái.

Bản thân với Giang Tu Viễn cũng mới bắt đầu yêu đương mà, chắc là cảm giác mới mẻ vẫn còn, vậy sao anh ấy lại còn không hôn mình nhỉ?

Cái nghi hoặc này vẫn luôn duy trì đến thứ sáu, khi hai người bọn họ đi chơi ở sân vui chơi.

Rõ ràng dự báo thời tiết là trời nắng đẹp, nhưng vừa đến đó, thì có mưa rào sấm chớp.

Không còn cách nào khác, bọn họ chỉ có thể tìm một khách sạn ở gần đó để tránh mưa trước.

Đợi ở trong phòng của khách sạn cũng không có chuyện để khác làm, chỉ có thế xem phim truyền hình thôi.

Xem chính là bộ phim thần tượng đang nổi lúc bấy giờ, Tống Âm xem đến say sưa, hết sức chăm chú.

Giang Tu Viễn xem cùng cô, có lẽ kiên trì khoảng nửa tiếng, cuối cùng vẫn là buồn chán đến ngủ quên luôn.

Chờ đến lúc quảng cáo, Tống Âm vừa quay đầu, thì nhìn thấy bộ dạng nhắm mắt ngủ của anh.

Cho dù đã nhìn qua không biết bao nhiêu lần, cô vẫn cứ cảm thấy người bạn trai này của mình thật sự rất đẹp trai.

Mặt mũi anh tuấn, góc cạnh rõ ràng, không hề ngông nghênh như nam chính trong bộ phim thần tượng vừa nãy.

Với lại, khoảng cách nhìn gần như thế, cô còn phát hiện lông mi của anh mọc rất dài rất rậm, có thể nói là lông mi đẹp nhất rồi.

Bị sắc đẹp mê hoặc.

Nhất thời cô không nhịn được, vừa nghĩ đến cảnh hôn của nam nữ chính trong phim, liền nhịn không được, ở trên môi của anh chạm vào một cái, muốn thử xem hôn môi với con trai thì có cảm giác gì.

Một chút nhẹ nhàng như vậy, giống như chú chim sẻ nhỏ lén trộm mổ thóc.

Vốn cho rằng là tuyệt đối sẽ không bị phát hiện, ai mà biết mới chuẩn bị tách ra, người đàn ông còn đang ở trong mộng lại bỗng chốc mở mắt ra.

Lông mi của anh rung rung mấy cái, mới tỉnh lại giọng nói mang theo chút lười biếng, nghe thấy đặc biệt trầm thấp: “Nhân lúc anh ngủ, hôn trộm anh à?”

Cô có tật giật mình, xấu hổ vô cùng, nhưng lại làm gia vẻ thanh thế mà phản bác: “Anh, anh cũng là bạn trai của em rồi, hôn anh một cái chẳng lẽ phạm pháp sao?”

“Đương nhiên không phạm pháp.” Trong đôi mắt đen nhánh sâu thẳm Giang Tu Viễn lộ ra chút ý cười.

Anh cúi đầu nhìn cô: “Nhưng cách hôn của em không đúng, không nên hôn như thế.”

Tống Âm sửng sốt, còn chưa phản ứng được: “Hả? Vậy, vậy...Phải hôn như nào?”

Giang Tu Viễn cười, không trả lời cô.

(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung.)

Giây tiếp theo, trời đất quay cuồng, Tống Âm đã bị anh xoay người đè ở trên sô pha, sau đó môi và răng được nhẹ nhàng cạy ra.

Chờ đến khi hôn xong, quảng cáo đã phát xong rồi, nhưng cô đã không có tâm trạng xem tivi nữa.

Cả người đều choáng váng giống như say rượu, còn trở nên không có sức lực nữa.

Hóa ra... Hai người hôn nhau là loại cảm giác này, giống như là giẫm trên đám mây mềm mại vậy.

Giang Tu Viễn đem cô đỡ ngồi dậy, giơ tay vén mái tóc hơi tán loạn của cô.

Anh chăm chú nhìn cô, giọng nói khàn khàn, lộ ra một chút cười nhạt nhẽo trong trẻo: “Lúc nãy khi anh ngủ, em lén ăn bao nhiêu sôcôla hả?”

“Còn là vị dâu tây nữa, hửm?”

Một câu này làm cho Tống Âm lúc đó mặt đỏ một khoảng thời gian dài.

Mà bây giờ, mặt cô cũng rất đỏ.

Cô đã quên là phải chất vấn anh vì sao phải hôn mình thật, mà vội vàng nhỏ giọng giải thích với người đàn ông bên cạnh: “Anh có nghe thấy không, em nói rồi, trước đây em chỉ trộm hôn anh có một lần, mới, mới chỉ có một lần thôi!”

Khóe môi Giang Tu Viễn nhếch lên, lại trong chớp mắt vụt qua, lúc nhìn cô lại khôi phục lại nét mặt nghiêm túc.

Anh không biết xấu hổ mà mở mắt nói dối, hỏi ngược lại: “Vậy sao anh biết được? Có lẽ trước kia em nhân lúc anh ngủ, trộm hôn anh rất nhiều lần, chỉ là anh không biết mà thôi.”

Tống Âm: “Hả?”

Cô cũng không phải là quỷ cuồng hôn trộm, làm cái gì cũng đều là nhân lúc anh ngủ mà hôn trộm!

“Không nói với anh nữa, em đi ăn cơm.” Cô trừng mắt nhìn anh một cái, tức giận phồng má lên.

Giang Tu Viễn đứng ở chỗ cũ, nhìn thấy cô gái nhỏ chạy vụt đi như con thỏ nhỏ, độ cong của khóe môi nhếch lên càng ngày càng sâu.

Ngốc nghếch, da mặt mỏng, vẫn giống như trước kia, rất dễ lừa.

Thực ra cơm nước của đoàn phim mùi vị cũng không tệ lắm.

Tống Âm đang ăn, đột nhiên trong lúc đó liền nghĩ đến một vấn đề rất quan trọng.

Rõ ràng là bản thân muốn chất vấn Giang Tu Viễn tại sao hôn mình thật, làm sao vừa không để ý liền biến thành anh chất vấn lại mình rồi nhỉ?

Trời ạ, lần này thật sự tính sai rồi!

Lúc này nội tâm của cô đặc biệt hối hận, chính là kiểu cãi nhau với người khác, chờ qua nửa ngày trong lòng mới phản ứng lại được bản thân không có phát huy tốt!

Buổi sáng, phần ký ức về mối tình đầu của nữ chính đã coi như là quay xong rồi.

Đến buổi chiều, Tống Âm với nam chính trong kịch bản, cũng là diễn viên Châu Trạch Diễn diễn vai bạn trai của cô trong phim, bắt đầu đối diễn (khớp lời kịch bản) rồi.

Phần này là tiến hành theo nội dung phim, nam nữ chính còn chưa phát triển đường tình cảm, chỉ bình thường làm việc mỗi ngày với nhau.Lúc bọn họ quay phim, Giang Tu Viễn ở một bên, thỉnh thoảng đưa ra một số đề nghị và hướng dẫn chuyên ngành.

Thời gian còn lại, anh cầm điện thoại lặng lẽ tìm kiếm tên của Châu Trạch Diễn.

Phẩm chất của người này hình như cũng không tệ, không có nổ ra tin tức bắt nạt hay sàm sỡ nữ diễn viên cùng đóng phim.

Cũng đã có bạn gái rồi, mới công khai hẹn hò không lâu, có vẻ tình cảm của anh ta với bạn gái cũng không tệ.

Nhìn thấy hai điểm này, Giang Tu Viễn yên tâm một chút, rời khỏi trang tìm kiếm.

Anh trực tiếp khóa màn hình lại, lúc lại nhìn Tống Âm và Châu Trạch Diễn đối diễn, biểu cảm cũng không nghiêm túc như trước đó nữa.

Nửa đường, anh đi Starbucks mua một ít cà phê và đồ ngọt, mỗi một người ngay cả diễn viên quần chúng hay người đóng vai phụ cũng đều có phần.

Người ở đoàn làm phim sôi nổi vui vẻ hoan hô: “Tuyệt quá, cảm ơn bác sĩ Giang!”

Chỉ qua nửa ngày ngắn ngủi ở chung, người ở trong đoàn đã có thiện cảm tốt với bác sĩ Giang rồi.

Đẹp trai, có tiền, còn hào phóng, người đàn ông như vậy không phải là cực phẩm sao!

Giang Tu Viễn cầm lên một phần bánh đậu đỏ matcha và một cốc vanilla, cầm đến bên chỗ Tống Âm, vừa vặn nghe thấy cô và Trình Bái đang đứng nói chuyện cùng nhau.

Lông mày anh không nhịn được nhíu lại.

Bản thân vừa đi ra ngoài không đến hai mươi phút, hai người không chỉ gặp mặt, mà còn nói chuyện vui vẻ nữa?

Thật là khó mà đề phòng cho được.

“Nhận lỗi với em này, chuyện buổi sáng, anh xin lỗi.” Giang Tu Viễn đưa đồ ở trong tay cho cô.

Nhắc đến chuyện buổi sáng đó, mặt của Tống Âm lại đỏ lên một chút.

Sau khi cô nhận lấy, lại nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng, coi như chấp nhận.

Trình Bái không biết chuyện khúc mắc giữa hai người, trực tiếp nói: “Âm Âm, tớ đi trước đây, không làm phiền cậu quay phim nữa, buổi tối chúng ta lại liên lạc nhé.”

Lông mày của Giang Tu Viễn lại nhíu sâu hơn một chút, bây giờ liên lạc còn không đủ à? Buổi tối vẫn muốn liên lạc nữa sao?

“Ừ, được.” Tống Âm gật gật với cậu ta.

“Bai!” Trình Bái đè mũ lưỡi trai xuống, lại đeo kính râm lên, vẫy tay tạm biệt.

Tống Âm ngồi ở trên cái ghế nhỏ, dùng thìa nhỏ múc vanilla ở trên bánh xuống trước.

Cô ăn từ từ, sau đó nghe thấy người đàn ông ở bên cạnh hỏi: “Tổ quay phim của bọn em, cậu ta đến đây làm cái gì?”

“Gần đây cậu ta hơi mất ngủ, qua bệnh viện bên này kiểm tra một chút, đúng lúc biết được em quay phim ở chỗ này, thế nên qua đây thăm hỏi em.” Cô vừa ăn bánh, vừa nói.

Giang Tu Viễn nhếch môi “Ồ” lên một tiếng, “Vậy cậu ta đối với em vẫn là rất quan tâm đấy.”

Tống Âm không có nghe ra ý khác trong lời nói của anh, gật đầu nói: “Đúng vậy, em với cậu ta đều quen nhau ở lần quay phim đầu tiên, xem như là bạn tốt nhiều năm của nhau đấy.”

Đáy lòng của Giang Tu Viễn hơi gợn sóng một chút.

Đàn ông nhìn đàn ông, vĩnh viễn nhìn thấy rõ hơn con gái.

Trình Bái vẫn luôn có một chút suy nghĩ khác với cô mấy năm trước anh đã sớm nhìn ra rồi.

“Vừa nãy anh có nghe thấy hai người nói buổi tối muốn ra ngoài à?” Anh giả vờ lơ đãng hỏi.

Tống Âm không có để ý gì mà đem lời nói thật đều nói ra hết: “Buổi tối cậu ta mời vài người bạn liên hoan ăn đồ nướng, vừa vặn những người bạn này em cũng quen biết, câu ta liền mời em buổi tối cùng nhau đi, nhưng mà...”

Cô thở dài một cái, giọng nói có chút tiếc nuối: “Em cũng không biết có thể đi hay không, bởi vì còn chưa biết hôm nay phải quay phim đến mấy giờ nữa. Chờ lát nữa em hỏi đạo diễn Lâm, sau đó sẽ cho cậu ta câu trả lời chính xác.”

Giang Tu Viễn mím môi, nửa ngày cũng không nói chuyện.

Qua nhiều phút sau, anh ngước mắt lên, nhìn cô thật lâu.

Tống Âm cảm giác được ánh mắt tương đối nghiêm túc của anh, cũng ngẩng đầu lên, nhất thời có chút sững sờ, cứ cảm thấy kế tiếp anh muốn nói một chuyện gì đó vô cùng quan trọng.

“Làm, làm sao vậy? Có chuyện gì sao?” Cô bị anh nhìn, cũng bắt đầu căng thẳng.

Giang Tu Viễn mở miệng, giọng nói nghiêm túc: “Trên trán của em mọc một hạt mụn.”

Mặt Tống Âm ngây ngốc: “Hả?”

Mặt cô lập tức đỏ lên, tay vội vàng tre trán, vừa xấu hổ vừa tức, còn có chút ngượng ngùng: “Anh, anh muốn nói chính là cái này hả?”

Đều đã bôi phấn nền với che khuyết điểm rồi mà còn bị nhận ra, mắt của người này là gì vậy hả!!

“Ừ.” Giang Tu Viễn gật đầu.

(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung.)

Giọng nói của anh rất nghiêm túc: “Là một bác sĩ, anh muốn nhắc nhở em, hạt mụn này chỉ là một dấu hiệu báo trước, nói cho em biết gần đây có chút tức giận với ăn uống không điều độ.”

“Nếu em còn không chú ý, lại đi ăn các loại đồ ăn nướng không tốt cho sức khỏe, nói không chừng trên mặt rất nhanh sẽ mọc lên càng nhiều.”

Tống Âm tin tưởng, trong lòng lo sợ.

Bây giờ tivi đều rõ nét, mọc một hạt mụn đã đủ làm người ta phiền não rồi, xem ra bản thân nhất định phải chú ý nhiều hơn nữa.

“Vậy...” Cô cắn môi, nhìn anh, ánh mắt hết sức chân thành: “Cảm ơn nhắc nhở của anh, em sẽ không đi ăn đồ nướng nữa, vẫn nên quay về ăn đồ ăn thanh đạm thôi.”

Giang Tu Viễn vờ như không quan tâm nhưng trong lòng vô cùng vui sướng: “Chuyện nhỏ, em không cần khách sáo.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.