Editor: 张燕珂
Beta: Jenny Thảo
Chuyện tối hôm đó trải qua thật quá đáng sợ, Tống Âm cứ nghĩ mình sẽ ngủ không ngon và gặp ác mộng nhưng trên thực tế thì không.
Khi ngủ cô cảm giác rất an toàn, ngủ một mạch đến sáng ngày hôm sau.
Sau khi cơn mưa to qua đi, không khí buổi sáng đặc biệt tươi mới.
Tống Âm tỉnh lại, gối ôm con heo còn đặt ở giữa giường, hai người bọn họ mỗi người ngủ ở một bên giường, ai cũng không vượt qua vật ngăn cách.
Lúc cô nhìn về phía anh, Giang Tu Viễn cũng vừa vặn mở mắt ra.
Tầm mắt hướng về cô, anh mở miệng: “Chào buổi sáng.”
Người đàn ông này mới tỉnh dậy có cần đẹp trai đến thế không!
Gương mặt sắc xảo, đường nét cứng rắn, trong thần sắc mang theo chút vô ưu. Giọng nói trầm thấp, giống như rượu ủ lâu năm, có chút làm say lòng người.
Tống Âm có chút rung động, sau khi nhìn thấy liền sinh ra chút tâm tư thiếu nữ, đột nhiên nghĩ đến lời trợ lý đã nói trước đó.
Đình Đình là fan số một của Chu Đình Diễn.
Khi Đình Đình biết được có thể vào đoàn làm phim “Y thuật”, kích động vô cùng: “Chị Âm Âm, chị có thể diễn với Chu Ảnh Đế! Anh ấy có một khuôn mặt siêu đẹp trai mở miệng một câu là rung động lòng người.”
“Trong số các ngôi sao nam được nữ sinh bình chọn trên mạng muốn ngủ nhất, Chu Trạch Diễn xếp hạng đầu tiên với số phiếu bầu cao nhất!”
Tống Âm không biết vì sao mình lại nghĩ đến chuyện này.
Có lẽ là bởi vì cô và anh ta dù cùng nhau đóng phim lâu vậy cũng không sinh ra một chút rung cảm gì.
Nhưng sau khi nhìn bộ dáng mới tỉnh dậy của Giang Tu Viễn. Nếu tên của anh cũng xuất hiện ở buổi tuyển chọn kia chắc chắn bản thân sẽ bỏ phiếu cho anh.
“Sao mặt lại đỏ thế?”
Giang Tu Viễn nhíu mày, đặt tay lên trán cô: “Không nóng, cũng không có sốt.”
Tống Âm ý thức được mình đang suy nghĩ lung tung, vội vàng lấy tay anh ra, mặt càng đỏ lên: “Không có việc gì, không có sốt. Em vào bếp nấu cháo đây. “
Cô vén chăn lên, chạy đi, ngay cả dép lê cũng không kịp mang.
Giang Tu Viễn nhìn thấy dấu vết màu đỏ thẫm phía sau váy cô hơi kinh ngạc.
Anh lại vén chăn lên nhìn khăn trải giường, trong lòng lập tức hiểu rõ, tìm được vớ và dép lê nhỏ của cô thì vội vàng đem tới.
Trong phòng bếp, Tống Âm đang dùng nước vo gạo thì thấy Giang Tu Viễn trên tay xách dép lê của mình cùng vớ gấu nhỏ màu kaki đi tới.
Anh vặn vòi nước, đưa vớ và dép lê cho cô, ho nhẹ một tiếng: “Mang vào rồi đi thay váy đi.”
Lời nói của anh khiến Tống Âm sững sờ một lúc lâu.
Một lát sau, cô đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, mặt đỏ bừng, nắm lấy hai thứ trên tay anh liền chạy đến phòng vệ sinh bên cạnh.
Nhìn vào gương, quả nhiên, mùa dâu của cô đã tới và dây ra cả váy.
Còn bị anh nhìn thấy, thật là quá xấu hổ, thật mất mặt!
Sau khi tắm rửa đơn giản, Tống Âm đổi một bộ quần áo khác.
Lúc đi ra ngoài thì Giang Tu Viễn đã nấu cháo xong.
Anh sau khi chứng kiến khoảnh khắc ngại ngùng hồi nãy cũng chả có biểu hiện gì, còn nghiêm giọng la rầy: “Có dâu còn để chân trần đi khắp nơi. Không sợ chân lạnh bụng càng đau sao?”
Tống Âm bị nói đến ngượng ngùng, cúi đầu: “Em không cẩn thận quên mất, cũng không nghĩ tới chuyện này sẽ đến sớm hai ngày.”
Giang Tu Viễn thở dài, nhìn cô nói: “Chắc này còn phải nấu hơn hai mươi phút, em lên giường nghỉ ngơi một lát đi.”
“Được.” Tống Âm đỏ mặt trở về phòng.
Trên khăn trải giường cũng có vài vết máu. Cô cảm thấy Giang Tu Viễn nhất định là đã nhìn thấy, vội vàng lấy ra một cái ga giường mới thay.
Chưa kịp làm gì thì bụng dưới đau âm ỉ, Tống Âm đành nằm tí.
Giang Tu Viễn bưng cháo tới.
Anh nấu cháo kê, bên trong còn đặt vài quả táo tàu đỏ, ăn rất ngọt.
Sau khi ăn xong, anh hỏi: “Anh không thấy đường nâu trong nhà bếp. Em để nó ở đâu vậy, anh định pha cho em ly nước đường.”
Tống Âm suy nghĩ một lát: “Trong ngăn kéo thứ hai trong phòng sách. Lần trước em ở đó pha một ly nên để ở trong đó.”
“Ừm, lát anh sẽ đi lấy.” Giang Tu Viễn chườm túi nước nóng cho cô.
Anh đi đến phòng sách và dễ dàng tìm thấy nửa gói đường nâu.
Tầm mắt vô tình lướt qua nhìn xuống một cái hộp giấy.
Hộp giấy rất lớn, tất cả mọi thứ bên trong đều để lung tung.
Anh nhìn thấy một hộp nhạc ngựa gỗ xoay tròn, một con thỏ thú bông, còn có một xấp thiệp chúc mừng đủ màu sắc, phỏng chừng vào năm đó cô đã nhận được và đọc nó.
(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung.)
Đều là đồ chơi của thiếu nữ, Giang Tu Viễn nhìn cũng nhịn không được cong môi. Anh vừa muốn quay đi thì nhìn thấy một chiếc khăn quàng dệt được một nửa.
Anh nhíu mày, nghĩ đến một chuyện.
Lúc học trung học, nếu không phải anh quản chặt thì Tống Âm đã sớm yêu tên bạn học đeo kính cùng bàn.
Trong khoảng thời gian đó, cô không biết làm bài, không thèm hỏi anh mà đi tìm tên lớp trưởng lớp toán xin lời khuyên.
Lúc học ngồi cùng còn chưa đủ, tan học còn cùng nhau làm ba cái bài báo nhàm chán gì đó.
Gần vài tuần trước Giáng sinh, phong trào dệt khăn quàng cổ trở nên rất hot khiến đám nữ sinh phát cuồng, ai cũng đi học dệt khăn quàng.
Thẩm Yến Lễ nói cho anh biết đây là cách tỏ tình mới của nữ sinh. Vào ngày giáng sinh đem tặng khăn quàng cổ chính tay mình dệt trao cho người bản thân thầm thương.
Anh ta còn nói đùa xem ai nhận được nhiều khăn quàng cổ hơn.
Lúc ấy Giang Tu Viễn không yên tâm chuyện này.
Kết quả mấy ngày sau, anh phát hiện Tống Âm cũng đan cái này, thậm chí còn hỏi anh nam sinh bình thường thích khăn quàng cổ màu gì.
Không cần phải suy nghĩ, chắc chắn khăn này dành cho tên nhóc lớp trưởng kia.
Anh không hiểu tên nhóc kia có gì tốt đẹp mà Tống Âm lại thích.
Sau nhiều năm, cô đã đưa cho anh một đôi vớ nào chưa? Ngồi với tên đó được bao lâu mà phải tự tay dệt khăn quàng cổ cho người ta?
Một trận ghen tuông dâng lên trong lòng, lúc ấy anh cố ý nói: “Nam sinh không thích đeo khăn quàng cổ, càng không thích đeo khăn quàng cổ dệt bằng tay, đừng lãng phí thời gian dệt cái này. “
Nhìn thấy vẻ mặt thất vọng của cô, về sau thật sự không còn dệt khăn quàng cổ nữa, anh còn âm thầm vui trong lòng một lúc.
May mắn là mình phát hiện sớm, bóp chết ngay mầm tương tư từ lúc nó còn chưa kịp nảy mầm.
Thời gian qua lâu như vậy, chiếc khăn ấy vẫn còn đang dang dở nằm ở đây. Sao chưa bị vứt đi?
Còn để ở trong nhà, Tống Âm còn nhớ tên kia à?
Giang Tu Viễn bực bội, nấu một ly nước đường nâu rồi trầm mặt đưa cốc cho Tống Âm nằm trên giường.
“Cám ơn.” Tống Âm tiếp nhận, nhẹ nhàng thổi.
Cô uống từ từ và nghe thấy anh đột nhiên đề cập đến một người đàn ông rất không liên quan.
“Lớp trưởng lớp toán năm cấp ba của chúng ta nghe nói là đã ra nước ngoài, đã cầm thẻ xanh, người ta sẽ không trở lại nữa đâu.”
Nhiều năm trôi qua, Tống Âm cũng không nhớ rõ lớp trưởng lớp toán có hình dáng ra sao.
Cô cũng không hiểu vì sao anh đột nhiên nhắc tới chuyện này, nhất thời không biết nên tiếp lời như thế nào, liền “A” một tiếng, tiếp tục cầm ly nước đường nâu uống.
Giang Tu Viễn ngước mắt lên, thấy trong mắt cô cũng không có gì khác thường, xem ra cũng không phải dáng vẻ đặc biệt để ý gì.
Mặt anh giãn ra một chút và nói: “Anh vừa nhìn thấy hộp giấy của cô, bên trong có một chiếc khăn chưa dệt xong. Anh không phải cố ý xem chỉ là vô tình nhìn thấy.” Anh nhấn mạnh một câu, lại nói: “Nếu...”
Dừng lại một chút, anh tiếp tục: “Anh ta nếu đã không quay về, thì em có giữ cái khăn quàng đó ở đây cũng không có nghĩa gì, không bằng vứt nó đi.”
“A?” Tống Âm rất mơ hồ, hơi nóng bốc lên từ ly thủy tinh làm ướt mi của cô, đôi mắt mờ mịt: “Chiếc khăn này có liên quan gì đến anh ta? “
Giang Tu Viễn lại nhíu mày lại, hoài nghi hỏi: “Em không phải dệt cho anh ta sao? “
“Không phải.” Tống Âm lắc đầu, vẫn không hiểu: “Tại sao em phải dệt khăn quàng cổ cho anh ta?”
Giang Tu Viễn lại hỏi: “Vậy em dệt cho ai? “
Chẳng lẽ anh đã nghĩ sai, còn có người khác?
Tống Âm trước giờ im hơi lặng tiếng không ngờ lại được yêu thích như vậy. Mình vừa diệt một mầm hoa lại xuất hiện thêm một mầm khác.
Tống Âm suy tư một chút, lựa chọn nói dối: “Không có ai cả, em chính là lúc trước nhàn rỗi không có việc gì tự mình dệt chơi.”
Giang Tu Viễn nhìn cô: “Em nói dối thì sẽ thích sờ tai, mặt sẽ đỏ. Nhiều năm như vậy, thói quen cũng chưa từng thay đổi.”
Tống Âm lập tức hoảng hốt buông tay, ngẩng đầu lên, liền thấy ánh mắt sáng rực của anh, càng thêm chột dạ xoay mặt.
Cô cúi đầu, nhỏ giọng giải thích: “Sinh nhật của anh không phải là cuối tháng mười hai sao?”
“Em không biết tặng anh cái gì cho tốt. Vừa lúc đó có rất nhiều nữ sinh đang dệt khăn quàng cổ, Sanh Sanh đang học dệt, cô ấy nói tặng khăn quàng cổ tự tay dệt rất có ý nghĩa so với mua bên ngoài, nó còn ấm hơn. Nên em muốn cô ấy dạy em.”
Giang Tu Viễn sửng sốt, anh bắt đầu nhớ lại những gì mình đã nói lúc ấy.
Anh nói: “Nam sinh không sợ lạnh, họ cũng không thích đeo khăn quàng cổ. Em nhìn xem lớp em có bao nhiêu người đeo khăn quàng cổ?”
Anh nói thêm: “Chính mình dệt so với mua ở bên ngoài đẹp hơn sao? Còn lãng phí thời gian, em thay gì dệt cái khăn này có phải tốt hơn nên dùng thời gian đó làm thêm bài tập, giải thêm đề hay không? Bài toán trắc nghiệm lần trước đạt tiêu chuẩn rồi sao?”
......
Bây giờ nghĩ lại, chỉ nghe thấy tiếng đánh mặt “bốp bốp“.
Giang Tu Viễn nâng mày: “Nếu đã dệt một nửa, đừng lãng phí. Dù sao sinh nhật năm nay của anh cũng sắp tới, chiếc khăn này dệt xong em coi như quà tặng anh đi!”
Tống Âm: “...?”
Bây giờ mới tháng 5, cách sinh nhật anh còn tận bảy tháng mà dám nói là sắp tới!
Cô còn nhớ những lời anh nói lúc trước, trong lòng có chút buồn bực.
Như nhớ lại chuyện cũ, cô hỏi ngược lại: “Không phải anh nói nam sinh nào cũng không sợ lạnh sao? Cũng không thích đeo khăn quàng cổ sao?”
“Phải không? Anh đã nói điều đó sao?”Giang Tu Viễn giả bộ mất trí nhớ.
Tống Âm gật đầu khẳng định, vẻ mặt vẫn lộ ra một chút tức giận.
“Anh đã nói qua! Lúc đó anh còn nói với em mấy lần lận.”
Bản thân cô không giỏi làm đồ thủ công, sau một thời gian học hỏi, cô đã học được cách khâu.
Trong lòng đang rất vui vẻ dệt khăn quàng cổ, thì kết quả là bị anh tạt cho một xô nước lạnh.
Một xô không đủ mà phải thêm nhiều xô nữa.
“Ồ, anh không hề nói sai. Thanh niên không thích đeo khăn choàng cổ lắm nhưng anh thì khác.” Anh bình tĩnh lảm nhảm.
“Hả?” Tống Âm nhìn ánh mắt khó hiểu của anh, hỏi: “Có gì khác nhau?”
Giang Tu Viễn bình tĩnh nói: “Anh không còn là thiếu niên nữa, anh bắt đầu bước vào hàng ngũ lão đại rồi. Chả lẽ em chưa nghe qua người già sợ lạnh à? Nó sẽ rất tuyệt nếu em đan cho anh một cái khăn quàng cổ.”
Tống Âm:“.......”
Hai mươi lăm tuổi, là đọ tuổi phong hoa tuyết nguyệt(*), rốt cuộc không biết xấu hổ như thế nào mới nói chính mình là người già thế????
(*) Phong hoa tuyết nguyệt: Trước đây, câu thành ngữ này dùng để nói đến những cảnh vật được miêu tả trong thơ ca cổ điển, bởi thiên nhiên tươi đẹp, hữu tình là một trong những đề tài, nguồn cảm hứng bất diệt của các văn nghệ sĩ, sau còn dùng để chỉ văn thơ có câu từ rườm rà, nhưng nội dung thì nghèo nàn, trống rỗng. Ngoài ra, nó còn dùng để chỉ tình yêu trai gái, hoặc cuộc sống hoang dâm vô độ, ăn chơi đàng điếm.
Tác giả có lời muốn nói:
Bác sĩ Giang: Vì muốn vợ dệt khăn quàng cổ cho, nên nói mình già thì có sao?