Editor: Tuấn Bee
Beta: Jenny Thảo
Y thuật là một bộ phim có năng lượng tích cực, bộ phim cực kì phù hợp với giá trị quan cốt lõi của chủ nghĩa xã hội.
Vì thế nói, khi tình cảm của nữ chính trong phim gặp trục trặc, sự nghiệp cũng gặp phải lúc không thuận lợi, đã không đi bar uống rượu, không đi nước ngoài giải sầu mà đi đến vùng núi xa xôi làm một bác sĩ tình nguyện.
Nhưng mà, chẳng ai ngờ được, lúc quay phần này, sẽ gặp phải một trận động đất xảy ra đột ngột.
Khoảnh khắc mà động đất xảy ra đó, mười mấy người vẫn đang ở trong một căn phòng rất cũ nát.
“Đùng đùng” một âm thanh lớn vang lên, trước khi mọi người biết được đã xảy ra chuyện gì, cột nhà đã xập xuống, các tấm ngói ở trên nóc nhà rơi xuống.
Xung quanh tiếng kêu cứu hoảng loạn.
Tống Âm cũng muốn chạy, nhưng cô nhìn thấy một bé trai trong nhóm kịch đang ngồi co ro ở trong góc tường, trong vô thức liền chạy qua muốn kéo em ấy ra ngoài.
Tới lui như thế này nên đã bỏ lỡ cơ hội tốt nhất để chạy ra ngoài.
Bé trai sợ hãi khóc lên: “Chị Âm Âm, em sẽ chết ở đây phải không?”
“Không đâu.” Tống Âm ôm chặt em ấy vào trong lòng: “Sẽ có chú cảnh sát đến cứu chúng ta.”
Giọng của cô ấm áp mà kiên định: “Tiểu Vĩ đừng sợ, em đếm từ một đến một nghìn, chú cảnh sát sẽ đến thôi. Chị nhớ Tiểu Vĩ là người dũng cảm kiên cường nhất, không được khóc.”
Vừa nói, cô vừa lấy tay vỗ vỗ lưng và lau nước mắt cho cậu bé.
Bé trai được gọi là Tiểu Vĩ dần dần thôi khóc, nhỏ giọng, nghẹn ngào bắt đầu đếm: “Một, hai, ba......”
Khoảng mười hay hai mươi phút trôi qua, Tống Âm nghe thấy giọng nói của nhân viên cứu hộ ở bên ngoài truyền đến, còn có tiếng chó sủa, trong lòng cô như vừa trút đi gánh nặng.
“Có người đến cứu chúng ta rồi, chúng ta sắp được ra ngoài rồi.”
Giọng điệu của cô khoan thai trở lại, nhưng không ngờ rằng, bản thân vừa mới nói xong, cơn dư chấn thứ hai theo đó ập đến.
Tống Âm cảm thấy trên vai truyền đến một cơn đau dữ dội, có lẽ là bị một vật nặng rơi trúng, máu đã chảy ra ngoài.
“Chị Âm Âm, chị sao rồi? Có phải chị bị thương rồi phải không?” Bé trai nhỏ nhìn thấy máu của cô, trong giọng nói lại mang theo tiếng nức nở.
Tống Âm đang chịu đựng đau đớn, càng ôm chặt cậu bé hơn, càng chú ý cẩn thận nói: “Không sao, kiên trì thêm một chút, chúng ta sẽ được cứu ra ngoài nhanh thôi.”
Cô cảm thấy rất đau, trong lòng cũng cảm thấy rất sợ, nhưng rất nhanh, những cảm giác đó đã biến mất, chỉ còn lại cơn ngủ mê dài dằng dặc.
Lúc mê man, cô cảm thấy bản thân dường như nghe được giọng nói của Giang Tu Viễn, nghe thấy anh ấy đang gọi tên của mình, lần này đến lần khác.
Trong phòng bệnh.
Giang Tu Viễn lấy khăn mặt nhúng vào nước nóng, sau đó vắt khô, đặt lên trán của cô gái nhỏ.
Anh lại sờ lên má xem nhiệt độ của cô, cơn sốt cao cuối cùng đã hạ nhiệt, nhưng người vẫn đang ở trong trạng thái hôn mê bất tỉnh.
Trên đường chạy qua, Giang Tu Viễn nhìn thấy tin nhắn về Tống Âm trên điện thoại.
Tin tức nóng sôi sục, hàng loạt tin báo chí không ngừng được đăng lên.
Kèm theo đó là một đoạn ghi âm của một diễn viên quần chúng lâu năm nhỏ trong đoàn phim chủ động tìm phóng viên....
“Đúng, hai chúng tôi là cha mẹ của Tiểu Vĩ, thằng bé nói với chúng tôi, lúc động đất xảy ra, cô Tống Âm vì cứu Tiểu Vĩ của chúng tôi mới không kịp chạy ra ngoài. Và hơn 20 phút sau, cô ấy vẫn luôn ôm Tiểu Vĩ ở trong lòng, chúng tôi thực sự rất cảm ơn, cảm ơn cô ấy.”
Cư dân mạng cảm động không ngớt, đều để lại bình luận ở weibo của Tống Âm.
“Thật là cảm động, Âm Âm quả là một cô thôn nữ đẹp người đẹp nết.”
“Nếu là tôi thì chưa chắc đã có hành động dũng cảm như vậy, tôi không phải là fan của cô ấy, nhưng cũng cảm thấy cô ấy là một anh hùng phi thường!”
“Tống Âm, mau tỉnh lại nhé, cầu nguyện, cầu nguyện.”
Người hôn mê trên giường vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại, Giang Tu Viễn sốt ruột tắt điện thoại, để sang một bên.
Anh không muốn nghe thấy những lời tán dương kiểu như “anh hùng” “cô thôn nữ” nữa.
Anh thật ích kỷ chỉ hy vọng là vào lúc gặp nguy hiểm như vậy, cô gái nhỏ mà anh yêu có thể ngay lập tức chạy thật xa.
(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung.)
Không biết qua bao lâu, Tống Âm cuối cùng đã mở mắt.
Bên ngoài là buổi tối, cô nằm trên giường bệnh, ngồi ở bên cạnh là Giang Tu Viễn, tay của bản thân đang bị anh nắm chặt.
Giống như cái đêm mà cô tỉnh lại sau khi rơi từ tầng hai xuống, trời cũng tối đen như mực, sắc mặt của cô cũng hoang mang như vậy.
Cô nhất thời không rõ mình đang ở đâu.
Giang Tu Viễn nhìn thấy cô tỉnh lại, trong mắt là niềm vui không kìm nén được, giọng nói cũng có chút khàn khàn: “Trong người có chỗ nào không thoải mái không?”
“Chỗ trên vai đó đau quá, đầu cũng hơi choáng váng, hơi khó chịu.”
Giọng cô rất yếu, không có một chút lực nào: “Có phải em đã ngủ rất lâu rồi phải không?”
“Em ngủ gần 3 ngày rồi, vai đau là bởi vì bị miếng ngói rơi trúng, trước đêm hôm qua, em đã liên tục sốt cao, may sao cuối cùng cũng hạ sốt.”
Giang Tu Viễn dùng giọng mềm mại nói xong, miễn cưỡng buông tay của cô ra: “Em cứ nằm đi, anh đi tìm bác sĩ, chụp CT(*) cho em, xem tình trạng thế nào.”
(*) Chụp CT: Chụp cắt lớp vi tính là kỹ thuật dùng nhiều tia X quét lên một khu vực của cơ thể theo lát cắt ngang, phối hợp với xử lý bằng máy vi tính để cho ra hình ảnh 2 chiều hoặc 3 chiều của bộ phận cần chụp.
“Dạ.” Tống Âm đáp lại, nhìn theo bóng lưng của anh.
Cô cảm thấy trong lòng bàn tay vẫn lưu lại hơi ấm khi nãy của anh, thật ấm áp.
Không lâu sau, một nhóm bác sĩ và y tá nối đuôi nhau đi vào, đưa cô đi làm một bải kiểm tra chi tiết hơn.
Cái chỗ xương bả vai của cô do vật nặng va vào gây ra gãy xương, những chỗ khác cũng bị thương nhẹ, nhưng may sao cũng không có vấn đề gì lớn lắm.
Sau khi chờ những người khác đi khỏi, trong phòng bệnh chỉ còn lại hai người là Tống Âm và Giang Tu Viễn.
“Em còn muốn ngủ không?” Anh hỏi.
Tống Âm dựa lưng lên đầu giường, lắc đầu: “Em ngủ đủ rồi.”
Giang Tu Viễn nhìn cô: “Được, vậy anh có vài chuyện bây giờ muốn nói rõ với em.”
“Nói gì thế?” Trên mặt Tống Âm hiện lên vẻ nghi hoặc.
Cô nhớ lại những việc xảy ra trước khi bản thân bị hôn mê, tâm trạng có chút không vui.
Giang Tu Viễn thể hiện nghiêm túc, giọng nói cũng vô cùng trịnh trọng: “Anh chưa bao giờ viết thư tình cho Tống Tĩnh Xu.”
Tống Âm có hơi giật mình, im lặng vài giây, vẫn còn có chút hoài nghi: “Nhưng...... Chị ấy đã cho em xem rồi, trên bức thư đó đều là nét chữ của anh.”
Lông mày Giang Tu Viễn nhăn lại: “Khả năng là do cô ấy tự copy thôi, cũng có thể là do cô ấy tìm người chuyên nghiệp để giả chữ, hai trường hợp này đều có khả năng xảy ra, nhưng tuyệt đối không thể là do anh viết.”
Câu cuối cùng anh nói không gì chắc chắn hơn.
Nghe vậy, Tống Âm thơ thẩn cả nửa ngày, lại cố gắng nhớ lại khung cảnh khi đó một chút.
Khi đó...... cô quả là chỉ nhìn qua loa một cái, cũng chưa nghiên cứu kỹ, liền tin luôn.
Bởi vì hoàn toàn không nghĩ được có lẽ Tống Tĩnh Xu lấy một bức thư giả để lừa mình.
Bọn họ là chị em thân thiết, tốt xấu gì cũng có quan hệ máu mủ, cô làm gì cũng không thể nghĩ đến việc chị ấy có thể ghét bản thân mình đến mức độ như vậy.
Giang Tu Viễn cho cô thời gian vài phút suy nghĩ, mới lại tiếp tục nói: “Còn nữa, vào tiệc sinh nhật của em, anh không hôn cô ấy, là do cô ấy nói muốn nói với anh trước đây tại sao em muốn chia tay với anh, sau đó gọi anh ra ngoài để nói.”
“Cuối cùng.” Anh dừng lại, nhìn thẳng vào mắt của cô: “Anh từ trước tới nay không phải hổ thẹn hay áy náy mới ở cùng với em.”
“Anh ở cùng với em, chỉ có một lý do duy nhất, đó chính là anh thích em.”
Trong chốc lát được nghe nhiều chuyện như vậy, Tống Âm có chút không kịp phản ứng, rơi vào trong sự kinh ngạc rất lớn.
Cô mấp máy môi, chốc lát không biết nên nói gì, một lúc sau, mới mở miệng: “Nhưng, trước khi em rơi từ trên lầu xuống, anh chưa bao giờ bày tỏ với em về việc này.”
Cô trước đây không nhận ra rằng anh đối với bản thân có kiểu cảm xúc của con trai đối với con gái đó.
Thời gian rất dài, cô vẫn luôn nghĩ rằng anh coi mình như em gái.
“Bởi vì lúc đó em còn quá nhỏ, vẫn chưa trưởng thành, vẫn là kiểu cái gì cũng không biết, anh vốn dĩ đợi chúng ta thi tốt nghiệp xong, lên đại học, lại nói với em, chỉ là...”
(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung.)
Anh nhớ lại việc đó, lông mày càng nhăn hơn, lần đầu tiên bộc bạch tâm trạng khi đó của bản thân: “Khi anh nhìn thấy em chảy nhiều máu như thế, cứ nằm hôn mê suốt không tỉnh lại, trong lòng anh chưa bao giờ lo sợ đến thế, người đãng nhẽ phải nằm trên giường bệnh là anh, không phải em.”
“Lúc đó anh mới thực sự nhận ra, anh thích em nhường nào, so với trước đây, còn thích nhiều nhiều hơn thế.”
“Cũng từ khoảnh khắc đó, anh thề nhất định phải bảo vệ cho em, không để cho em lại phải chịu tổn thương nào nữa, nhưng......”
Anh giật giật khóe môi, cười một cách đau khổ, trong giọng điệu lộ rõ ra vẻ tự trách: “Anh lại luôn không thể làm được.”
Trong phòng yên lặng vài phút.
Tống Âm cũng mấp máy môi, nói nhỏ: “Xin lỗi, em trước đây không biết, do sự can đảm của em quá thấp, quá không có cảm giác an toàn, không dám tìm anh để đối chứng, liền......”
Giang Tu Viễn nắm chặt tay cô: “Không phải lỗi ở em, là do anh. Anh thích em, nhưng đã không làm cho em cảm nhận được, cũng khiến em không có cảm giác an toàn, trước đến nay đều là lỗi của anh.”
Anh tránh chỗ có vết thương của cô gái nhỏ, nhẹ nhàng ôm cô vào trong lòng.
“Trong lúc em hôn mê chưa tỉnh lại, anh rất hối hận, anh sợ có vài lời không kịp nói với em.”
Giọng anh trầm thấp, lại cực kỳ dịu dàng ghé sát vào tai cô nói: “Âm Âm của anh là điều tuyệt vời nhất trên thế giới này, anh thích em nhất. Từ đầu đến chân, anh chỉ thích duy nhất một mình em.”
Lời này không nói thì tốt hơn, vừa nói ra, Tống Âm liền không chịu được hu hu bật khóc.
Giang Tu Viễn rất lúng túng, lấy khăn giấy lau cho cô, trên mặt biểu hiện vẻ bối rối: “Thẩm Yến Lễ nói con gái ai cũng thích nghe lời yêu thương, sao anh vừa nói lại khiến em khóc vậy?”
“Em, là do em cảm động nên khóc.”
Tống Âm vừa nói, vừa nghẹn ngào, chóp mũi khóc đỏ cả lên: “Hơn nữa, anh trước đây đâu có thế này, anh lần đầu tiên nói với em như thế này, nói những lời tình cảm ngọt ngào như vậy, em có chút, có chút không quen.”
Giang Tu Viễn dùng ngón tay gạt đi giọt lệ còn lưu lại trên khóe mắt, khiêm tốn thừa nhận lỗi lầm: “Là lỗi của anh, anh trước đây không phải là một người bạn trai xứng đáng, anh sau này nhất định sẽ thường xuyên nói với em, để em quen.”
Anh lại lặp lại những lời khi nãy: “Anh thích Âm Âm của anh, không thể nào ngừng thích được, thích quá chừng.”
“Vì thế Tống Âm, xin em hãy rộng lượng khoan hồng, tha thứ cho anh, cho anh một cơ hội sửa sai để trở thành người bạn trai tốt.”
Con ngươi đen tuyền của anh hướng về phía cô chớp chớp.
Khóe mắt của Tống Âm đỏ hồng, giống hệt chú thỏ.
Cô hít một hơi thật sâu, giọng điệu chậm rãi nói: “Em không thích nhìn thấy anh và Tống Tĩnh Xu ở cùng nhau, như vậy em cảm thấy rất ghen tị, cảm thấy không được thoải mái.”
Đây là lần đầu tiên cô nói với anh những lời như vậy.
Trước đây, cô muốn làm một người rộng lượng hào phóng, những suy nghĩ vặt vãnh như thế này thì luôn được giấu kín trong tim.
“Sau này anh không được một mình gặp cô ấy, có được không?”
Giang Tu Viễn gật đầu, nghiêm túc nói ra những lời có chút ấu trĩ: “Anh hứa, sau này không những không gặp cô ấy, mà còn không nói chuyện với cô ấy, một lời cũng không nói, anh sẽ xem cô ấy như thú dữ.”
Tống Âm cuối cùng cũng cười lên, đưa tay ra trước mặt anh, trên mặt cũng đỏ hồng lên: “Vậy...... chúc mừng anh, bây giờ anh lại có bạn gái rồi.”