Chỉ Muốn Yêu Em Nhiều Hơn

Chương 41: Chương 41




Editor: Củ Cải Ngọt

Beta: Jenny Thảo

Xả đầy nước vào bồn tắm, dùng tay thử nhiệt độ, Giang Tu Viễn mới cẩn thận thả người trong ngực vào.

Tống Âm xấu hổ.

Nhưng bây giờ cả người cô không còn sức lực, còn rất mệt mỏi, nhắm mắt lại là muốn ngủ không thể tự tắm được.

Cô không thể không tắm, cả người đều có cảm giác dính nhớp nháp, mồ hôi, nước mắt và những thứ của anh và cô trộn lẫn vào nhau, không tắm thì thực sự quá khó chịu.

Không còn cách nào, cô chỉ có thể vừa xấu hổ vừa để anh tùy ý tắm rửa cho mình. . ngôn tình sủng

Chỉ là thời gian xấu hổ cũng không kéo dài quá lâu, bởi vì rất nhanh cô đã nằm nhoài lên mép bồn tắm ngủ thiếp đi.

Giang Tu Viễn chỉ mới đi lấy chút sữa tắm, quay người lại, đã nhìn thấy cô ngủ đến bất tỉnh nhân sự.

Bọt nước gội đầu vẫn còn trên tóc, cô nhắm mắt ngoan ngoãn ngủ, trông vừa buồn cười vừa đáng yêu.

Anh ngồi xổm bên cạnh, ngồi trên chiếc ghế nhỏ, bỏ sữa tắm đang dính trong lòng bàn tay vào nước rồi giúp cô tắm rửa, động tác vừa nhẹ nhàng vừa chậm rãi, chỉ lo sẽ đánh thức cô.

Chờ sau khi tắm xong, anh nhẹ nhàng ôm lấy cô, dùng khăn lông lớn lau khô vệt nước trên người, rồi ôm cô lên giường đắp kín chăn, anh mở tủ bên phải ra để lấy quần áo.

Kéo ngăn trên cao nhất ra, bên trong đều là quần nhỏ được xếp chỉnh tề.

Đủ loại kiểu dáng, có cái buộc nở bướm be bé, có cái lại in hình phim hoạt hình.

Khác với kiểu dáng của nam, rất nhẹ rất mỏng, cầm trong tay vừa nhẹ nhàng vừa nhỏ bé.

Anh mặc cho cô, nhìn thấy dấu vết màu hồng trên đùi và chỗ ấy bị tàn phá có chút thảm, trong lòng anh sinh ra chút hối hận.

Thật ra anh đã rất kiềm chế, nhưng cô còn yếu đuối mềm mại hơn so với anh nghĩ, hơi mạnh một chút đã không chịu nổi.

Nghĩ như vậy, Giang Tu Viễn lấy máy sấy tóc rồi cắm điện, giúp cô sấy tóc động tác vô cùng cẩn thận.

Chắc là thật sự đã quá mệt mỏi, trong tiếng gió ấm vù vù, Tống Âm vẫn có thể ngủ được.

Chờ khi cô tỉnh lại, trong phòng tối thui, còn mình lại vùi trong lồng ngực ấm áp.

Vốn là mới mở mắt, ý thức của cô vẫn còn mơ hồ, cơ thể hơi động, cả người từ trên xuống dưới đều bị cảm giác đau nhức bao phủ.

Tống Âm lập tức nhớ đến những hình ảnh xảy ra mấy tiếng trước.

Sau đó, cô rất tức giận đẩy người đàn ông đang ôm mình ra, nhưng thứ nhất là anh ôm quá chặt, thứ hai là mình không có sức, cô đẩy mấy lần cũng không đẩy được.

Giang Tu Viễn tỉnh, đưa tay bật đèn lên.

Anh vừa muốn hỏi cô có đói bụng không thì đã nhìn thấy cô mím miệng nhỏ, dùng bộ dạng thê thảm nói: “Em biết, nhất định là anh không còn yêu em như trước nữa.”

Giọng điệu trần thuật, giống như tuyên bố hình phạt cuối cùng, không cho người khác có một cơ hội phản bác nào.

Giang Tu Viễn: “?”

Vừa mới ngủ một giấc, đã đưa ra một kết luận như vậy?

Còn rất chắc chắn, Logic đâu? Nguyên nhân là gì?

Anh biết suy nghĩ của cô rất mới mẻ, nhưng anh nghĩ mãi cũng không nghĩ ra sao cô lại như lần trước, đột nhiên không cho mình ôm, còn đưa ra một lý do vớ vẩn.

Anh thẳng thắn hỏi: “Âm Âm, sao đột nhiên em lại nói như vậy?”

Mắt Tống Âm đẫm lệ nhìn anh: “Mấy ngày trước, tay của em bị dầu sôi làm cho bị bỏng, chỉ là một vết thương nhỏ, anh đã rất căng thẳng!”

“Nhưng lúc nãy, em đã nhiều lần nói đau rồi mà anh vẫn không đau lòng cho em, còn dùng sức như vậy, quan trọng là...”

Cô tiếp tục bổ sung: “Anh còn lừa em!”

Nói đến đây, quai hàm của cô banh ra, con mắt cũng trợn tròn lên một chút, thở phì phò lên án: “Anh nói để em nghỉ ngơi một chút, còn hỏi em có muốn uống nước không, kết quả? Anh thừa dịp em không có phòng bị mà tiến vào!”

Giang Tu Viễn: “....”

Hai lý do lên án này đúng là không oan uổng.

“Không phải, anh không phải không yêu em.”

Anh cố gắng giải thích cho bản thân, dịu dàng nói: “Anh đau lòng em lúc đó đã đau đến mức khó chấp nhận rồi, nên muốn đau một lần rồi thôi chứ không kéo dài, càng kéo dài thì càng đau. Lừa em là vì không muốn em quá căng thẳng, nếu không cảm giác đau đớn sẽ càng tăng lên.”

“Anh thật sự suy nghĩ cho em đầu tiên, nên mới chờ em chuẩn bị tốt rồi mới đi vào, nhưng không nghĩ tới nơi đó của Âm Âm lại....”

Anh dừng một chút, mới tiếp tục: “Quá chặt. Bên dưới của anh bị kẹp lấy, cái cảm giác tên đã lắp vào cung rất khó chịu.”

Trong lòng Tống Âm vẫn có chút tức giận, cô phản bác theo bản năng: “Anh còn trách em, sao không nói là bởi vì cái kia của anh quá lớn!”

Nghe vậy, Giang Tu Viễn nở nụ cười, như được khen ngợi: “Có ngốc hay không, nào có ai ghét cái đó lớn. Càng lớn thì chờ sau này em thích ứng mới càng thoải mái.”

Ý thức được anh đang giở trò lưu manh với mình, Tống Âm đưa tay dùng sức véo vào cánh tay anh một cái.

Giang Tu Viễn lập tức kiềm chế lại nụ cười trên mặt, lộ ra vẻ mặt chân thành, đồng thời chân thành xin lỗi nhận sai: “Là anh không đúng, lúc đó quá kích động, không khống chế được.”

(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung.)

“Nhưng chủ yếu là bởi vì dáng vẻ lúc đó của em quá dụ ~ người, không có người đàn ông nào nhìn thấy người phụ nữ mình yêu như vậy mà còn có thể từ từ được.”

Anh hôn mặt cô rồi nói những lời dễ nghe nói, dỗ nửa ngày, cuối cùng khiến tâm trạng cô tốt lên một chút, không nói gì nữa: “Anh vẫn yêu em như trước.”

“Nơi đó còn đau không?” Anh lại hỏi.

Cô gật đầu, dáng vẻ vừa uất ức vừa đáng thương: “Đau.”

“Đây.... Anh giúp em thổi nhé?” Giang Tu Viễn thử thăm dò.

Tống Âm lườm anh một cái: “Giang Tu Viễn anh lại đùa giỡn lưu manh với em!”

Đêm nay Giang Tu Viễn đã nghe câu này rất nhiều lần, không chỉ không cảm thấy xấu hổ mà còn rất hưởng thụ.

Giọng nói của cô ngọt mềm, mắng người khác mà cũng như đang làm nũng.

“Ùng ục ——” Vang lên một tiếng, Tống Âm đỏ mặt.

Giang Tu Viễn ngồi dậy từ trên giường: “Chờ một lát, anh đi làm cho em một bát mì vằn thắn.”

Sau khi anh đi, Tống Âm kéo cổ váy ngủ xuống để kiểm tra, vết đỏ lan từ xương quai xanh xuống phía dưới, thành công nhắc nhở lúc nãy cô đã làm những gì.

Cô đắp kín chăn, nằm xuống một lần nữa, tâm trạng vẫn không thể bình tĩnh, thì ra làm việc này là có cảm giác như vậy.

Đương nhiên là đau, nhưng sau đó, đau đớn lại bị một loại cảm giác khó tả thay thế, khiến cô còn có chút thoải mái.

Quan trọng nhất là, anh thân mật hôn cơ thể của cô.... Có một loại cảm giác kỳ diệu như hai người hòa hợp vào một thể.

Chẳng biết bao lâu, Giang Tu Viễn bưng một bát mì vằn thắn vừa nấu xong lại đây, bên trên còn có tôm và rau cải, mùi thơm lập tức tràn ngập bốn phía.

Tống Âm cảm thấy bụng càng đói, đưa tay muốn nhận lấy.

“Anh đút cho em ăn.” Giang Tu Viễn vẫn cứ bưng bát mì vằn thắn, dùng thìa bằng gốm múc một miếng rồi thổi thật lâu, xác định không còn nóng mới đưa đến miệng của cô.

Tống Âm ăn hết thìa anh đưa đến, vừa ăn vừa lúng túng nói: “Anh đưa cho em đi, em có thể tự ăn.”

Tuy chân vẫn còn đau, nhưng tay lại không có chuyện gì, cô thật sự không quen người khác đút cho mình ăn.

Giang Tu Viễn lắc đầu, nghiêm túc nói: “Không được, vừa nãy em cho anh ăn no, bây giờ nên đến lượt anh đút em.”

Mặt Tống Âm hồng rực, sao anh có thể nghiêm túc nói lời thô tục như thế?

Thực sự là đói chết, cô không chỉ ăn hết chén mì vằn thắn, mà còn uống hơn nửa bát canh, sau khi ăn xong cô muốn đi đánh răng.

Chỉ là cô vừa bước xuống đất, đã bị người đàn ông phía sau ôm lấy, giọng cười khàn khàn truyền vào tai: “Anh ôm em đi, để tránh chân em mềm lại ngã chổng vó.”

Tống Âm: “....”

Nghe giọng điệu trong lời nói của anh không có một chút hổ thẹn nào, trái lại còn có chút đắc ý.

“Lần sau anh kiềm chế một chút cho em.... Đừng như lần này, khiến em không thể chịu nổi.” Cô đỏ mặt nói.

Giang Tu Viễn nghe xong, nhướng mày, lộ ra vẻ mặt vô tội: “Âm Âm, em nói như vậy là oan uổng anh rồi, lần này anh đã rất kiềm chế, nếu mà không kiềm chế....”

Giọng nói của anh giảm dần xuống, lại gần bên tai cô, dường như cắn vào vành tai nho nhỏ của cô rồi nói: “Em cảm thấy em ngủ không đến một ngày, có thể tỉnh nhanh như vậy?”

Tống Âm: “... QAQ”

Đêm nay cô từ chối nói chuyện với cái tên lưu manh này!

Ăn uống no đủ, lại nằm trên giường lớn ấm áp, rất nhanh Tống Âm đã nhắm mắt ngủ thiếp đi, một đêm yên giấc. Cô ngủ tận đến mười giờ sáng ngày hôm sau mới tỉnh.

Có câu nói, một chốc mưa thu rồi lại lạnh.

Hơn nửa đêm qua có mưa, bây giờ có cảm giác nhiệt độ xuống thấp vài độ, trong không khí còn mang theo khí lạnh.

Khiến Tống Âm tỉnh nhưng lại không muốn dậy, cô muốn nằm trong chăn một lúc, không muốn làm gì, chỉ muốn phát ngốc một lúc.

Ngẩn người nhìn người đàn ông đẹp trai trước mặt.

Bình thường người tỉnh lại đầu tiên là anh, nhưng hôm nay lại có cảm giác không đúng.

Hình ảnh tiếp xúc da thịt tối qua của bọn họ lại hiện lên.

Giang Tu Viễn cũng mở mắt, hỏi cô: “Nơi đó còn đau không?”

Tống Âm tỉnh lại từ trong hồi ức, nhỏ giọng nói: “Tốt rồi, không còn đau nữa.”

Giang Tu Viễn yên lòng cười cợt, vươn mình đè cô xuống: “Em có nhớ câu anh nói tối qua không?”

“Hả?” Tống Âm cố gắng nhớ lại, nhưng hai người nói rất nhiều, rất khó liên tưởng đến anh đang chỉ câu nào: “Nói cái gì nhỉ?”

Giang Tu Viễn nhắc nhở, nội dung còn lại ở trong lời nói.

Giang Tu Viễn nhắc nhở: “Tối qua lúc em cầu xin anh, anh nói, gọi chồng ơi một tiếng thì đêm nay sẽ thôi.”

“Ý của câu này là, bây giờ chúng ta vẫn có thể tiếp tục.”

Tống Âm ngẩn người, câu này còn có thể hiểu như vậy sao? Thật không biết xấu hổ!

Cô nhớ đến uất ức tối qua mình phải chịu, lập tức giãy giụa từ trong lồng ngực của anh ra.

Nhưng người đàn ông một tay nắm chặt cánh tay mảnh khảnh trắng loáng của cô, một tay khác bắt đầu giở trò.

Lại bị làm cho khóc một lúc.

Khóe mắt Tống Âm đỏ ửng, cổ họng cũng khàn đi.

Cô nhìn trần nhà, vô lực nghĩ, sao sức lực của người đàn ông này lại như vậy? Sau này mình còn có ngày sống dễ chịu không đây?

- -------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.