Editor: Củ Cải Ngọt
Beta: Jenny Thảo
Lúc Tống Âm đến khách sạn thì đã quá muộn, cô để vali xuống, vội vàng đi tắm rửa, rồi nằm trên giường.
Đi máy bay rất mệt, nhưng vào lúc này khi cô nhắm mắt nghe tiếng “Tí tách” của đồng hồ nửa ngày, lại không ngủ được.
Tống Âm nhận ra mình có chút mất ngủ.
Nói đến nguyên nhân, thì chắc là bởi vì người đàn ông ôm mình đi ngủ không ở đây.
Suy nghĩ một chút, cô cầm điện thoại đang sạc lên, mở Wechat ra, nghe đi nghe lại đoạn tin nhắn thoại cuối cùng của anh, mới chậm rãi buồn ngủ.
Hơn năm giờ sáng ngày thứ hai, Tống Âm không thể không bò từ trên giường xuống, khi đến sáu giờ, đoàn phim tổ chức lễ mở máy.
Trước khi vào đoàn phim, cô đã nghe nói đạo diễn Trần khá mê tín, lần này cô đã có cảm nhận sâu sắc.
Tối hôm qua, cô đã nhận được mấy tin nhắn liên tiếp của đạo diễn Trần, nhấn mạnh là không được đến muộn, qua sáu giờ là hết giờ lành rồi.
Mấy diễn viên chính kể cả đạo diễn đều tiến lên thắp hương, cầu mong phòng vé bán được nhiều vé, lễ mở máy kết thúc trong tiếng “Ầm ầm” của pháo.
Tần Mục là một trong những nhà đầu tư, nên cũng đến tham gia lễ mở máy.
Toàn bộ quá trình khóe miệng anh ta luôn mỉm cười, không thấy một chút khó chịu khi dậy quá dậy sớm nào, nhìn ra được anh ta không có chứng tức giận khi rời giường.
Nam chính của bộ phim là Tống Tư Hạo thấy cô nhìn về phía Tần Mục vài lần, lấy tay che miệng ngáp một cái nói: “Cô đừng cảm thấy kỳ quái, anh ta vui vẻ là có nguyên nhân đấy.”
“Hả? Tại sao vậy?” Tống Âm quay đầu, hướng ánh mắt tò mò về phía anh ta.
Quan hệ của Tống Tư Hạo và Tần Mục vẫn rất tốt, bay giờ anh ta bày ra vẻ mặt “Tôi hiểu anh ta hơn bản thân mình”, nói chắc như đinh đóng cột: “Cậu ấy và vợ lên duyên trong khi đóng phim của đạo diễn Trần, tôi đoán bây giờ cậu ấy đang nghĩ đến vợ mình.”
“Haizz” anh ta nói rồi thở dài một hơi: “Tôi nói cho cô biết, đàn ông lớn tuổi nín nhịn lên là đáng sợ nhất, bình thường hai người họ luôn rải cơm chó, tên đàn ông lớn tuổi kia còn hay ân ái với vợ, hoàn toàn không để ý đến tâm trạng của những người lớn tuổi cô đơn như tôi.”
Tống Âm nghe vậy nhịn không được “Xì” một tiếng nở nụ cười.
Cô biết vợ của Tần Mục là ai.
Lúc trước khi họ trực tiếp đăng giấy kết hôn trên vòng bạn bè, làm hại nửa đêm nhân viên kỹ thuật phải chạy từ nhà đến công ty để sửa Weibo đang bị quá tải.
Nhưng, trước đó cô nghe nói ảnh đế Tần và vợ có quan hệ rất tốt, có thể nói là cặp đôi mẫu mực của giới giải trí, bây giờ nhìn lại, thật sự không phải là giả rồi.
Sau lễ mở máy chính là phỏng vấn của phóng viên.
Mất hai tiếng, sau khi kết thúc thì cũng đúng lúc đến giờ ăn trưa.
Tống Âm ăn xong, trở lại phòng trong khách sạn để nghỉ trưa.
Ôm gối ngồi trên ghế salông trong phòng, cô gửi tin nhắn cho Giang Tu Viễn: [Sáng nay em đã làm việc xong, hôm nay bệnh viện có nhiều việc không~ ]
Đánh chữ xong, cô ném một quả ô mai đã rửa sạch vào mồm, đang ăn thì có lời mời nói chuyện video, cô lập tức ấn đồng ý.
Giờ phút này, trong văn phòng chỉ có một mình Giang Tu Viễn, trên người còn áo blouse.
Anh nhìn hình ảnh trong màn hình.
Sau giờ trưa ánh mặt trời chiếu từ song cửa sổ vào phòng, rơi xuống trên mặt cô gái nhỏ, như được phủ một vàng sáng mờ nhạt, càng lộ vẻ xinh đẹp thuần khiết.
Khóe môi cô dính nước ô mai càng thêm đỏ bừng, quyến rũ mê người, khiến người ta không nhịn được muốn hôn một cái.
Bởi vì biết chắc là vừa ngọt vừa mềm, nhưng lại cách nhau mười vạn tám ngàn dặm, muốn hôn cũng không hôn được.
Mắt anh tối sầm lại, xẹt qua một chút ý nghĩ sâu xa, giơ tay chỉ khóe môi của mình, ra hiệu cho cô.
(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung.)
Nhưng anh không lên tiếng, bởi vì biết giọng nói của mình nghe vào sẽ khàn như nào.
Tống Âm nghi ngờ “A” một tiếng, đợi khi phản ứng kịp, thì vội vàng giật khăn giấy trên bàn trà.
Cô hơi lúng túng lau khoé miệng bị dính nước ô mai, mở miệng hỏi: “Anh ăn cơm trưa chưa?”
Giang Tu Viễn điều chỉnh tâm trạng một chút rồi đáp: “Vẫn chưa, anh vừa mới họp xong.”
Tống Âm lập tức nghiêm túc nói: “Vậy anh mau đi ăn đi, đừng để bị đói.”
Giang Tu Viễn cười cợt: “Không vội, anh nhìn em một chút, lát nữa sẽ đi. Hôm nay lạnh, em có mặc quần giữ nhiệt không?”
Đề tài xoay chuyển có chút nhanh, Tống Âm không kịp phản ứng, kinh ngạc vài giây, mới nói: “Mặc rồi.”
Thấy vẻ mặt anh có vẻ không tin, cô xoay camera điện thoại chiếu xuống chân, vén ống quần jean lên, để anh nhìn quần giữ nhiệt bên trong: “Anh xem đi, không lừa anh mà!”
Cô nói xong, lại cảm thấy tình huống này có chút giống con gái nói mình làm xong bài tập rồi, nhưng người bố vẫn không yên tâm muốn kiểm tra lại.
Nghĩ như vậy, mặt cô lại có chút hồng, đột nhiên ý thức được những chi tiết nhỏ khi ở chung của họ, Giang Tu Viễn thật sự như một người bố.
Vừa dịu dàng vừa quan tâm, trừ lúc... Ở trên giường.
Giang Tu Viễn nhìn bắp chân nhỏ gầy của cô, xác thực cô đã mặt quần giữ nhiệt, trong lòng thoả mãn, lại thuận miệng hỏi tình huống buổi sáng một chút.
Tống Âm chọn mấy chuyện thú vị để kể, còn nhắc tới đoạn trò chuyện của cô với Tống Tư Hạo.
Cô dùng giọng điệu rất bình thản nói: “Ngài Tống nói chuyện rất hài hước, anh nói ảnh đế Tần là người đàn ông lớn tuổi, nhưng em thấy rõ ràng là anh rất đẹp trai, nhan sắc của anh luôn đứng hàng top trong giới giải trí, không hề giống dáng vẻ của người đàn ông lớn tuổi chút nào!”
Nói xong, cô đợi nửa ngày cũng không thấy Giang Tu Viễn nói tiếp, còn tưởng rằng tín hiệu không tốt nên bị tắt, nhưng quan sát lại cô mới phát hiện là không có mà.
Cô gái nhỏ nghi hoặc nhíu mày, dùng tay nắm tóc theo thói quen: “Anh sao thế?”
Giang Tu Viễn mím môi mỏng, thẳng thắn nói: “Anh không vui.”
Tống Âm chớp mắt hai lần, cô không hiểu hỏi: “Tại sao vậy?”
Giang Tu Viễn nhìn cô nói: “Em khen người đàn ông khác đẹp trai, còn ngay trước mặt anh.”
Tống Âm ngớ người, hoàn toàn không nghĩ đến nguyên nhân này, giải thích: “Nhưng... Nhưng em chỉ tùy tiện khen một chút thôi, không có ý gì khác, vả lại người ta đã kết hôn rồi.”
“Vậy cũng không được.” Khuôn mặt đẹp trai của người đàn ông hiện lên vẻ cố chấp khó gặp, còn bướng bỉnh nói: “Em thấy ai đẹp trai hơn?”
Tống Âm không nhịn được cong môi.
Đàn ông trẻ con hay ghen tuông thực sự quá buồn cười.
“Đương nhiên là anh đẹp trai hơn, trong lòng em bạn trai em là người đẹp trai nhất!”
Giọng nói của cô khẳng định, nói xong cũng biến thành trẻ con, đột nhiên có ý nghĩ, chuẩn bị thử thách đối phương một chút: “Vậy trong lòng anh, anh cho rằng là em đẹp hơn hay là Yui Aragaki đẹp hơn?”
Lông mày Giang Tu Viễn nhướng lên, lộ ra biểu cảm nghi hoặc: “Yui Aragaki là ai?”
“Ờ...” Tống Âm không biết nên giải thích thế nào, nên đã thay đổi đối tượng: “Anh cảm thấy em và Park Shin Hye, ai dễ thương hơn?”
Giang Tu Viễn lại hỏi: “Park Shin Hye là ai?”
Tống Âm khổ não cắn môi nói: “Là người diễn bộ , chắc anh cũng biết chứ, chính là bộ phim Hàn hot nhất năm chúng ta lớp 12 ý, anh cảm thấy em và cô ai đẹp hơn?”
Giang Tu Viễn suy nghĩ một chút, vẫn lắc đầu: “Không có ấn tượng.”
Không nghe được đáp án muốn nghe, Tống Âm thất vọng trừng mắt nhìn anh một cái: “Sao anh lại tối cổ như thế, không quan tâm chút nào đến chuyện của giới giải trí thế giới.”
Đôi mắt đen của Giang Tu Viễn nhìn cô, không cần suy nghĩ đã nói: “Trong lòng anh chỉ có bạn gái của anh, đương nhiên là quan tâm đến em, anh quan tâm đến những chuyện của ngôi sao nữ làm gì?”
Mặt Tống Âm đỏ lên.
Được rồi, cho anh điểm tối đa.
Ba đáp án này của anh, cho một trăm điểm cũng không chê nhiều.
- --------