Editor: My My
Beta: LinhNhi
Sau khi vào cửa, Tống Âm đỡ Giang Tu Viễn nằm xuống giường, cởi áo khoác anh ra rồi treo lên.
Cô rót cho anh một ly nước ấm, bước tới nhẹ nhàng hỏi: “Em về nhà tắm rửa một lát, khoảng hai mươi phút nữa em sẽ đến gõ cửa, được không?”
Giang Tu Viễn uống nửa ly nước, đặt xuống, trực tiếp lấy chìa khóa cửa lúc nãy đưa cho cô: “Đừng phiền phức như vậy, lát nữa trực tiếp dùng cái này mở cửa là được rồi.”
Tống Âm cảm thấy chuyện này cũng không sao cả, để anh không cần phải đứng dậy, liền cầm lấy chìa khóa: “Được rồi, anh cứ nghỉ ngơi trước đi. Em sẽ quay lại ngay.”
Sau khi trở về nhà, cô nhanh chóng tẩy trang, tắm rửa, sau đó ôm lấy chiếc gối nhỏ mà cô thường ôm, mặc bộ váy ngủ Doremon và đôi dép lê màu hồng đi đến nhà Giang Tu Viễn.
Cô dời một băng ghế nhỏ từ phòng khách vào thư phòng, sau khi ngồi xuống, cô nói với anh: “Anh ngủ đi, em ở đây canh cho anh.”
Giang Tu Viễn quay đầu lại liếc nhìn cô một cái.
Cô gái nhỏ đã tẩy trang, cài một quả bóng nhỏ trên đầu, mặc một chiếc váy ngủ hoạt hình, ngồi trên băng ghế nhỏ một cách đàng hoàng, trông như một học sinh chăm chú nghe giảng trên lớp.
Cô nói rằng cô muốn chăm sóc anh, rất thật tâm muốn ngồi bên giường anh ấy cả đêm.
“Em cứ ngồi như vậy cả đêm sao?” Giang Tu Viễn trong giọng điệu mang theo chút ý cười.
Tống Âm ôm cái gối con thỏ nhỏ trong tay, trịnh trọng gật đầu: “Vâng, em muốn trông chừng anh, phòng ngừa tai nạn.”
“Chỉ là hiện tại em không buồn ngủ, nửa đêm em sẽ nằm trên giường anh nghỉ ngơi khi em muốn ngủ. Anh yên tâm, em ngủ không sâu, em sẽ thức dậy bất cứ khi nào khi anh cử động.”
“Vì vậy anh nhanh ngủ đi, đêm nay em sẽ chăm sóc tốt cho anh!” Cô hứa một cách nghiêm túc.
Nhìn thấy đôi lông mày nghiêm túc của cô, Giang Tây Viễn không khỏi ho khan một tiếng, nói: “Nhưng hiện tại anh không buồn ngủ, không muốn ngủ.”
Tống Âm sửng sờ: “Vậy... vậy thì anh muốn làm gì?”
Giang Tu Viễn suy tư vài giây: “Anh với em cùng xem TV đi.”
“... Cũng được.” Tống Âm suy nghĩ một chút, đi mở TV, cầm điều khiển từ xa đưa cho anh: “Anh muốn xem gì thì xem đi.”
Cô đang ngồi trên một chiếc ghế dài nhỏ, nghĩ rằng anh ấy sẽ xem phim hoặc chương trình truyền hình, sau đó cô có thể cùng xem và cùng thảo luận về nó.
Ai biết được anh lại chuyển đến kênh Trạm Khoa học Tự nhiên để nói về quá trình máy va chạm phát hiện ra hạt vi lượng!
“Hạt vi lượng”, “stratton”, “hạt giả thuyết”, “phản proton”, “phản nucleon” và nhiều thuật ngữ vật lý chuyên môn khác. Đối với Tống Âm, chúng hoàn toàn là thiên văn, vô cùng có tác dụng như một bài hát ru.
Cô ngay từ đầu không buồn ngủ, nhưng khi nghe xong những lời này, một lúc sau cô lại buồn ngủ và bắt đầu ngáp liên tục.
Sau vài phút, cô nằm xuống giường và chìm vào giấc ngủ sâu.
Giang Tu Viễn liếc nhìn cô một cái rồi gọi: “Tống Âm?”
Cô gái nhỏ nằm cạnh giường không trả lời, hình như đang ngủ rất say.
Anh nhếch môi, đã qua bao nhiêu năm, thói quen ngủ gật khi nghe các thuật ngữ vật lý của cô vẫn không thay đổi.
Cầm điều khiển từ xa lên và tắt TV, Giang Tu Viễn mở chăn bước xuống giường.
Sau đó, anh bế cô con gái nhỏ không nặng bao nhiêu, đặt lên giường bên kia.
Trên tay cô vẫn ôm cái gối con thỏ nhỏ.
Giang Tu Viễn cẩn thận, không muốn đánh thức cô, từ từ kéo chiếc gối ra khỏi vòng tay cô.
Tống Âm ngày nào cũng ôm gối ngủ, nhưng bây giờ đột nhiên biến mất, ngay cả trong giấc ngủ say cũng không quen.
Cô bất mãn lẩm bẩm ~ nghẹn ngào vài tiếng, vươn tay sờ soạng loạn xạ trên giường, như đang tìm cái gối con thỏ nhỏ của mình.
Giang Tu Viễn nhân cơ hội tiến lại gần cô.
Tống Âm đang ngủ đưa tay chạm vào người anh, cảm thấy nó không mềm mại như chiếc gối con thỏ mà cô thường ôm, nhưng cô cũng không kén chọn khi ngủ, tiện tay tiện chân cứ thế mà ôm lấy anh.
Người đàn ông đã thành công trong chiến lược của mình nhoẻn miệng cười hài lòng, đưa cô gái nhỏ mềm mại vào vòng tay của mình một lần nữa.
Hai người lại gần nhau hơn, anh có thể dễ dàng ngửi thấy mùi hương nhẹ nhàng và ngọt ngào của cô.
(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung.)
Nó có mùi giống như trước đây.
Cả đêm an nhiên vô mộng.
Ánh bình mình yếu ớt, Giang Tu Viễn thức dậy trước bảy giờ sáng, cẩn thận gỡ hai tay cô đang quấn lấy anh, sau đó nhẹ nhàng đứng dậy đắp chăn cho cô.
Mất khoảng nửa tiếng sau Tống Âm mới mở mắt ra, khi tỉnh dậy phát hiện mình thực sự đã ngủ trên giường?
Chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy?
Cô rất bối rối, nhưng nhớ lại lần trước cô bị gọi là đầu ổ vịt vì mái tóc xoăn của mình, cô liền vào nhà vệ sinh sửa soạn cho gọn gàng lại rồi mới mang dép lê chạy ra ngoài.
Giang Tu Viễn đang ngồi trước bàn ăn trong phòng khách, trên bàn đặt một bữa sáng đã nấu xong, anh không ăn mà đang đọc một cuốn sách về khoa học y tế.
Khi thấy cô đi ra, anh đặt sách xuống, chuyển thìa qua: “Ăn đi.”
Tống Âm kéo ghế sang một bên, sau khi ngồi xuống, tò mò hỏi: “Tại sao em lại ngủ trên giường của anh thế?”
Giang Tu Viễn không chút do dự phết một ít mè lên trên bánh mì, dùng giọng điệu bình tỉnh mà nói dối: “Buổi sáng thức dậy, anh nghĩ em nằm sấp ngủ không thoải mái, nên anh đã đặt em lên giường.”
Tống Âm nghĩ đến lời cam đoan tối qua nhất định sẽ tỉnh lại bất cứ khi nào anh có động tĩnh, sáng nay lại ngủ thiếp đi, bị bế lên giường còn chưa tỉnh dậy, liền cảm thấy như tự tát vào mặt mình.
Một giây tiếp theo, cô nghĩ đến mình đang ngủ trên chiếc giường anh vừa ngủ, dưới chiếc chăn bông anh vừa đắp.
Tổng kết lại, có thể coi đây là một sự tiếp xúc thân mật.
Một chút ngại ngùng dần dần hiện ra trong tâm trí cô, khuôn mặt đỏ bừng khó chịu.
Sau khi ăn sáng, cô từ biệt và trở về nhà của mình ở phía đối diện.
Giang Tây Viễn trở về phòng thay quần áo, thản nhiên liếc mắt nhìn, liền thấy một sợi dây buộc tóc được trang trí hình quả dâu nằm trên tấm khăn trải giường.
Anh nhặt nó lên, mở ngăn kéo tủ đầu tiên và bỏ vào.
Tống Âm quay về thu dọn đồ đạc, cô được đón bằng xe do Lâm Miêu Miêu gọi tới, đến trường quay để quay quảng cáo mới.
Đó là quảng cáo cho một loại nước hoa, thay đồ trang điểm liên tục, quảng cáo trong vòng chưa đầy ba phút được quay cả một buổi chiều.
Khi ra về thì trời đã xế chiều, mặt trời đang lặn và những đám mây hoàng hôn giăng đầy bầu trời, rực rỡ như một bức tranh sơn dầu với nhiều màu sắc phong phú.
“Chị Miêu Miêu, chị đưa em đến đây là được rồi, em đi siêu thị mua vài thứ.”
“Được rồi, buổi thử giọng sắp đến rồi, mấy ngày nay em nên chú ý, đừng ăn quá nhiều đồ ăn vặt.” Lâm Miêu Miêu lo lắng cảnh cáo.
Tống Âm xuống xe đi vào siêu thị trong tiểu khu, không dám mua thạch khoai tây chiên đông lạnh thường ăn, chỉ mua một túi sủi cảo ăn nhanh đông lạnh ở bến Vịnh Tử.
Khi cô chuẩn bị ra về sau khi thanh toán xong, một người đàn ông phía sau đã gọi cô lại: “Âm Âm?”
Tống Âm quay lại và nhận ra đó là Trình Bái.
Cô và Trình Bái gặp nhau trong quá trình quay bộ phim 'hoa nở trăng tròn' của đạo diễn Trầm Vọng Sơn.
Nhớ lại lúc đó, cả hai đều là người mới, đây là bộ phim đầu tiên của họ, hoàn toàn không có kinh nghiệm và thường bị đạo diễn Trương la mắng.
Bằng cách này, tình bạn giữa hai người dần trở nên sâu sắc qua những lời mắng mỏ và mối quan hệ này luôn tốt đẹp.
Cô có một chút bất ngờ và hoan hỉ: “Tại sao cậu lại ở đây?”
Trình Bái dùng Alipay thanh toán, xách theo một túi đồ lớn đi tới. Vẻ mặt của anh ấy có chút phấn khích khi bất ngờ gặp lại người bạn tốt: “Tớ mua một căn nhà ở đây, hôm nay rảnh rỗi nên chuyển đồ đạc đến.”
Nhìn túi sủi cảo đông lạnh cô mua, anh ta liền hỏi: “Cậu cũng sống ở đây à?”
Tống Âm gật đầu: “Đúng vậy, quản lý của tớ đã thuê nhà ở đây cho tớ rồi.”
Cô nghĩ rằng đó là một sự trùng hợp ngẫu nhiên khi hai người có thể sống trong cùng một khu chung cư, nhưng sau khi trò chuyện, cô phát hiện ra rằng họ còn cùng ở chung một tòa nhà, nhưng ở tầng khác nhau.
Cả hai cùng vào thang máy.
(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung.)
Vài giây trước khi cánh cửa đóng lại, một người đàn ông khác bước vào.
Người bên kia mặc vest và giày da, thứ duy nhất không ăn nhập là con cá trích đang vùng vẫy trong chiếc túi nhựa trên tay anh.
Tống Âm mỉm cười chào, với giọng điệu rất tự nhiên: “Hôm nay anh tan làm sớm vậy.”
Giang Tu Viễn liếc qua cô, sau đó nhìn người đàn ông bên cạnh cô.
Căn bản là anh không quan tâm đến người và việc trong làng giải trí, nhiều idol nổi tiếng không thể kể được tên nhưng người này thì anh lại nhận ra.
Sau khi người đàn ông này đóng một bộ phim với Tống Âm năm đó, nhiều fan đã tự “lồng tiếng cp” gửi cho họ.
Lúc đó sau khi biết chuyện, anh chỉ cảm thấy tên gì thế này, thật khó nghe.
“Hôm nay bệnh viện ít việc.” Anh nhẹ giọng nói.
Trình Bái hỏi: “Âm Âm, hai người biết nhau sao?”
Cách xưng hô thân thuộc này khiến Giang Tu Viễn nhăn mày.
“Ừ.” Tống Âm gật đầu, nhưng có một số chuyện phức tạp và dài dòng phải giải thích, vì vậy cô chọn cách đơn giản nhất mà nói: “Anh ấy sống đối diện nhà tớ.”
Trình Bái chợt nhận ra 'ồ' một tiếng, anh ấy là hàng xóm của cậu ấy: “Hàng xóm của Âm Âm, xin chào.”
Cách xưng hô này thậm chí còn chói tai hơn.
Giang Tu Viễn nghĩ đến cô gái nhỏ tối hôm qua ngủ say mơ hồ ôm anh thật chặt.
Bây giờ... đã trở thành người hàng xóm sống đối diện nhà anh.
Vừa lạnh nhạt vừa vô tình, xuống khỏi giường là trở mặt không quen.
Trình Bái mời cô: “Âm Âm, nếu bây giờ cậu không có việc gì, sao cậu không đến nhà mới của tớ chơi đi?”
Tống Âm đồng ý: “Được.”
Thang máy dừng ở tầng mười bảy, cửa mở ra, hai người bước ra ngoài, trong thang máy chỉ còn lại người đàn ông vẻ mặt lạnh lùng.
Nhà của Trình Bái được trang hoàng rất đẹp, cô đi theo cậu ấy tham quan một vòng, sau đó ngồi uống vài ngụm trà.
Đã đến giờ ăn, Trình Bái chủ động: “Âm Âm, cậu vẫn chưa ăn cơm, sao chúng ta không cùng nhau ra ngoài ăn một bữa đi?”
Tống Âm chưa kịp trả lời thì điện thoại trong túi áo khoác vang lên.
Bên kia điện thoại, giọng nói trầm thấp và lạnh lùng của một người đàn ông truyền đến: “Đồ của em để quên trong nhà anh, em tới lấy đi.”
“Đồ gì?” Cô bối rối hỏi.
“Một thứ rất quan trọng, bây giờ anh đang đợi em ở nhà.” Anh nói một cách mơ hồ rồi nhanh chóng cúp điện thoại.
Tống Âm suy nghĩ rất lâu, không nghĩ tới có một thứ quan trọng lại rơi ở chỗ anh, hơn nữa buổi thử vai cũng sắp diễn ra rồi, cần phải về chuẩn bị kỹ hơn.
“Hai ngày nữa tớ có buổi phỏng vấn bộ phim mới của đạo diễn Trần. Có lẽ tớ không có thời gian ăn tối. Chúng ta hẹn lần sau nhé.” Cô lịch sự từ chối.
Trình Bái hơi tiếc nuối nhưng sau đó cậu ấy lại nói: “Không sao đâu, chúng ta sống gần nhau. Còn rất nhiều cơ hội, cậu cố lên nhé. Chín trong số mười bộ phim truyền hình của đạo diễn Trần đều có thể đoạt giải đấy! Có thể nữ diễn viên chính xuất sắc nhất tiếp theo sẽ là cậu đó.”
“Cảm ơn những lời động viên của cậu.” Tống Âm mỉm cười.
Cô lên lầu, trên tay cầm một túi sủi cảo đông lạnh nhanh chóng gõ cửa nhà đối diện, khó hiểu hỏi: “Em có đồ gì quan trọng rơi ở chỗ anh?”
Giang Tu Viễn dẫn cô vào phòng ngủ, mở ngăn kéo, sau đó xoè bàn tay ra: “Cái này.”
Tống Âm ngơ ngác chớp mắt, một dấu chấm hỏi từ từ hiện ra trong đầu cô.
Một sợi dây buộc tóc mười tệ ba cái giao hàng miễn phí trên Taobao, nó có tư cách gì để so với từ 'quan trọng'?
- -------