Đôi mắt phượng kia dần dần hóa thành khói nhẹ, cùng Nhiếp Hồn Trận trên mặt đất bị gió thổi tan, không để lại gì.
Tôi ngồi ở Tuyết Sơn ba ngày ba đêm, không chợp mắt.
Đỗ Phương băng bó tay cho tôi, nhưng lại không thể dẫn tôi về Cực Nguyệt Cung. Sau đó Tử Thần và Mao Mâu cũng tới, mà tôi như mất hồn, chỉ nhớ
có rất nhiều người nói thao thao bất tuyệt bên cạnh tôi, nhưng tôi không nghe rõ một câu nào cả.
Không phải không tin Tiêu Long Vũ đã biến mất, tôi chỉ không muốn đi, không đành lòng để nơi này vắng vẻ trống không.
Có lẽ, lòng tôi vẫn tồn tại chút hi vọng xa xỉ, trông mong mười năm hay trăm năm nữa, anh có thể trở về.
Tôi có thể đợi.
Rốt cuộc tôi thật sự có thể chờ đợi anh rồi. Anh đợi tôi bảy năm, tôi sẽ chờ anh cả đời.
Tôi co gối, chớp chớp đôi mắt chua xót, có giọt chất lỏng nóng bỏng chảy theo gò má.
Cách đó không xa bỗng vang lên tiếng bước chân, mấy cái bóng chao đảo chạy tới.
Tôi vẫn không nhúc nhích, thậm chí còn không nhìn họ. Một lúc lâu sau,
bên tai tôi mới vang lên giọng nói trầm thấp của Lâm Thiên Nam: “Thằng
bé. . . . . . Đi có đau không?”
Tôi chầm chậm lắc đầu.
Đôi mắt ông ấy đỏ lên: “Vậy là tốt rồi. . . . . .”
Lục Ly qua đây vỗ vai tôi: “Cậu ta biến mình thành một phần của Nhiếp
Hồn Trận, còn mắt trận là Dương Phượng. Hiện thời chủ trận Tra Chí Cực
chết rồi, trận pháp đương nhiên biến mất theo, nhưng chưa thật sự tan
biến. Có lẽ một ngày nào đó, hai người còn có thể lại gặp nhau.”
Sau đó, Đỗ Phương đi, Ngụy Ba Như cũng đi.
Vị công chúa này vốn là con gái nuôi của Tiêu phủ, nhiều năm tiếp cận
Tra Chí Cực chỉ vì báo thù. Giờ mục tiêu đã đạt được rồi, cũng có thể
rời đi.
Trước khi đi Đỗ Phương hỏi tôi, nếu ngay từ đầu chúng tôi đều thật tình
và nói thật với nhau, có phải kết cục của chúng tôi sẽ khác không.
Không đợi tôi trả lời, anh ta liền khẽ cười một tiếng: “Thật ra ta đã
biết đáp án rồi. Vốn không sẽ chẳng có gì khác, bởi vì vận mệnh là vĩnh
viễn không thay đổi được.”
“Cho nên, tạm biệt, Dương Quách.”
Tôi không nhớ rõ đã qua bao lâu.
Tôi về Kế Môn.
Tra Chí Cực đã chết, Tiêu Long Vũ đã chết, Ngụy Ba Như ra đi, Lâm Thiên Nam đến Phá Quân Tư.
Bọn họ đều đi cả rồi, chỉ còn mình tôi.
Dường như thời gian trôi qua rất chậm, ngày nào tôi cũng ôm Voldemort
phơi nắng trong sân. Gió thổi quần áo tôi bay lên, nhẹ nhàng ôm lấy tôi, tôi nắm Thiết Vân trong tay, cúi đầu gọi một tiếng: “Tiêu Long Vũ.”
Có lẽ huynh đứng ngay phía sau, lười nhác đáp lại một tiếng, xoa đầu tôi, dịu dàng như ánh mặt trời.
Khi huynh mở mắt ra nhìn thế giới này lần nữa, có lẽ nó đã trở nên xa
lạ. Mặt trời lặn mặt trăng lên, ngày đêm thay đổi, ánh nắng không còn
sáng lấp lánh, hoàng hôn cũng không đẹp như thơ. Ngày qua ngày, cuộc
sống trở nên bình thường vụn vặt, không còn màu sắc tươi sáng linh động. Có người vui vẻ, có người đau khổ, có người còn sống, có người đã chết.
Nhưng muội sẽ chờ huynh.
Năm năm, mười năm, hai mươi năm, năm mươi năm. Khi đó tóc muội đã bạc trắng, răng đã rụng hết, nói cũng không rõ ràng.
Nhưng muội vẫn sẽ chờ huynh.
Người yêu ơi, em chờ anh.
Khi em gặp lại anh, anh sẽ không biết, mấy trăm năm trước chúng ta đã
từng cùng ngắm sao, hẹn ước với nó ở bên nhau tới cuối cuộc đời này,
Dương Quách trở lại thế giới của mình là vào một đêm hè mười năm sau.
Ngọn nến bạc, toả ra ánh sáng thu, chiếu lên bức bình phong giá lạnh.
(Ngân chúc thu quang lãnh hoạ bình, Khinh la tiểu phiến phác lưu huỳnh. – Thu Tịch –Tác giả: Đỗ Mục)
Mở mắt chỉ thấy mình đang ở trong một căn phòng trong đình viện, yên
lặng không có một ai. Sắc trời ngoài cửa sổ sáng ngời, màn lụa trên giá
giường bằng gỗ tử đàn bị cơn gió mùa hè thổi bay, như cơn sóng biển cọ
qua mặt cô.
Nơi này vô cùng quen thuộc, nhưng lại vô cùng xa lạ.
Ở đây, cô từng làm món thịt kho tàu cho Tiêu Long Vũ, anh tức đến xanh
cả mặt, ném cô bay ra ngoài. Cũng từng tổng vệ sinh với Ngụy Ba Như vì
đại hội Hoằng Võ, chùi đến mức sáng bóng lấp lánh. Cô nuôi một con mèo
xấu tính, sẽ lười biếng lườm cô. Cô còn có một đại sư huynh dịu dàng,
luôn xoa đầu cô gọi cô là Quách Nhi. . . . . .
Người tan, cuối cùng vẫn tan hết.
Cô chỉ cảm thấy run rẩy không thể kiềm chế được, đứng dậy đi đến bên cửa sổ, nhẹ nhàng đẩy cánh cửa gỗ khắc hoa ra. Cửa phát ra tiếng két khiến
người đứng trong sân ngẩng đầu lên.
Đó là một chàng trai mặc đồ đỏ, dáng người cao ráo, mái tóc ngắn đầy mồ hôi vì vừa huấn luyện xong dán trên vầng trán.
Đôi mắt lấp lánh ánh sáng, lẳng lặng nhìn cô.
Dương Quách như bị cái gì nện trúng ngực, trong chớp mắt máu trong người đều đông lại, muốn cử động nhưng không được.
Lúc đó ánh mặt trời trong sân vừa đẹp, cây cối xum xuê hoa cỏ tươi tốt.
Hình dáng tuấn tú của anh trong vầng sáng hiện lên không chân thực, cuối cùng dần mơ hồ trong nước mắt của cô.
Sáng sớm, trong sân, áo sặc sỡ, người tiêu sái.
Như lúc mới gặp.
Người nọ nhìn cô rất lâu, cuối cùng nhếch miệng cười: “A, tiểu sư muội. Sao vậy, đang đợi anh sao?”
Lông mi của cô run lên, nước mắt lăn xuống.