Tôi cuống quýt lao ra khỏi phòng, nhưng chỉ nhìn
thấy hai cái bóng chợt lóe lên trong sân. Phòng Mao Mâu chỉ còn lại mỗi
cánh cửa nát bươm nằm trên mặt đất, đâu còn bóng dáng Tiêu Long Vũ.
Tôi không quan tâm đến tiếng kêu của Mao Mâu, trực tiếp đuổi theo. Vì
chạy nhanh quá nên tôi bị vấp ngã, gần như là lăn từ trong sân ra, cắm
đầu vào đống tuyết, lăn mấy vòng.
Ngọn núi bắt đầu nổi cuồng phong, như tiếng gào khóc thảm thiết. Gió
thổi rất to rất lạnh, thổi đến mức tôi chảy cả nước mắt, cũng vô tình
thổi tan đi tiếng gào thét.
“Tiêu Long Vũ! Tiêu Long Vũ!” Tôi gọi muốn rách cả cổ, nhưng vẫn không
có ai trả lời. Tiêu Long Vũ vừa mới chữa thương xong, đang là lúc yếu
nhất. Tôi vốn tưởng trong Cực Nguyệt Cung chỉ có ba người Mao Mâu, Đỗ
Phương, Dương Phượng, nhưng không ngờ có kẻ sẽ nhân cơ hội này làm hại
anh.
Tôi sơ suất quá.
Đỡ cái trán đang rất đau, tôi lảo đảo chạy trong tuyết. Bầu trời tối đen, mặt trời còn chưa ló rạng.
Tôi bị cuồng phong thổi suýt nữa ngã tiếp, ôm chặt lấy một gốc cây khô,
trong tiếng gió nghe thấy tiếng khóc rung trời, khí lạnh quấn quanh
người khiến tôi không ngừng run rẩy.
Theo bản năng ngẩng đầu lên lại thấy trong cơn cuồng phong bao bọc một
vùng mây đen khổng lồ như con Cự Mãng xoay tròn bay về phía nam. Phía
nam là hướng chúng tôi vừa gặp đám con rối kia. Từng cơn lốc như muốn xé tan bầu trời, hội tụ hết ở phía nam, dần dần hình thành một cây trụ
trời đen kịt.
Tôi bỗng có một dự cảm đáng sợ, dường như tình huống xấu nhất đã xảy ra
rồi. Tay tôi vô thức sờ vào bên hông, nhưng không chạm được gì.
Không thấy kiếm Thiết Vân.
Kiếm Thiết Vân – thứ cuối cùng có thể bảo vệ tôi theo lời Lục Ly đã không thấy nữa.
Bị lấy đi lúc nào? Thiết Vân là kiếm của tôi, cho dù Lục Ly dùng lâu rồi nhưng trên thân kiếm vẫn vương khí của tôi. Trong đầu chợt nhớ lại lúc ở trong Nhiếp Hồn Trận với Tiêu Long Vũ. . . . . . Chẳng lẽ là có người
nhận lúc tôi bị kẹt trong Nhiếp Hồn Trận lấy Thiết Vân đi?
Tôi bỗng cảm thấy tất cả đều quá trùng hợp, quá thuận lợi. Vì sao Triệu
Nguyệt dễ dàng tha chúng tôi như vậy? Vì sao chúng tôi lại gặp người đàn ông kỳ lạ và đám rối dưới cầu Tố Vân? Vì sao lúc chúng tôi nguy hiểm
nhất Tử Thần lại xuất hiện, hơn nữa còn đúng lúc phá hủy trận pháp? Thậm chí. . . . . . Vì sao cung chủ Cực Nguyệt Cung đúng lúc này không ở
trong cung, mà Đỗ Phương lại cho tôi lấy máu dễ dàng đến thế?
Vì sao Tiêu Long Vũ lại nói đám rối này với cung chủ Cực Nguyệt Cung dụ anh nhập ma? Rốt cuộc là vì kế hoạch gì?
Tất cả manh mối dần dần tạo thành một liên kết trong đầu tôi. Tôi bỗng
nhớ tới giọng nói nghe thấy được khi rơi xuống dốc núi năm đó, giọng nói gọi tôi là “Linh hồn dị giới”.
Người đó không phải Dương Phượng, không phải Đỗ Phương, không phải Lâm
Thiên Nam, thậm chí không phải là bất kỳ ai trong Phá Quân Tư.
Chẳng lẽ là anh ta?
Tôi bỗng thấy người run rẩy hai chân như nhũn ra, chạy như điên trong
trời tuyết, trong lòng chỉ không ngừng nhớ tới tên một người.
Nhưng rõ ràng anh ta vẫn đang ở Giang Nam, ở cạnh Lâm Thiên Nam, anh ta tốt với tôi như vậy, điều đó không thể nào. . . . . .
Tôi ngã nhào xuống đất, một ánh mắt lạnh như băng nhìn sang tôi. Tôi
ngạc nhiên nhìn hai cái bóng quen thuộc chợt lóe lên cách đó không xa,
thoáng qua trong chốc lát. Tôi theo bản năng giơ tay ra bắt lấy, nhưng
không bắt được. Xung quanh ngoài cành khô lá héo xiêu vẹo thì không còn
gì khác. Hai người họ đã nhanh chóng biến mất ở phương xa, chạy về phía
cây trụ đen.
Đúng vậy, đó là hai người, một người là Tiêu Long Vũ, người kia là. . . . . .
Tôi chết cứng tại chỗ, mặc cho tuyết lạnh như băng thấm ướt quần áo.
Đúng là anh ta.
Ngay sau đó, một đôi tay mềm mại đỡ tôi dậy. Tôi ngẩng đầu, thấy vẻ mặt
nặng nề của Ngụy Ba Như. Thời điểm chật vật nhất của tôi lại gặp cô ấy.
Vẻ mặt cô ấy bình tĩnh ánh mắt lại rất phức tạp. Tôi biết cô ấy một
tháng trước từng cùng Tiêu Long Vũ đánh đến đây, cũng bị trọng thương,
Tiêu Long Vũ bỏ chạy đến hải đảo tu dưỡng, còn cô ấy vẫn ở lại Tuyết Sơn tìm kiếm cơ hội.
“Nên kết thúc rồi.” Cô ấy khẽ nói.
Tôi không hiểu. Kết thúc cái gì?
“Cung chủ Cực Nguyệt Cung muốn hồn phách của cô. Chỉ có lấy được hồn phách của cô mới có thể thao túng được những con rối đó.”
Tôi như ngừng thở: “Cô nói. . . . . . Hồn phách của tôi? Chẳng lẽ họ muốn dùng hồn phách để trường sinh bất tử sao?”
“Trường sinh bất tử ?” Ngụy Ba Như cười cười, nhưng gương mặt đẫm vẻ thê lương, “Hắn muốn dùng Nhiếp Hồn Trận tạo ra những quân rối của hắn!”
Tôi cảm thấy đầu ong ong, không nghe rõ Ngụy Ba Như nói gì nữa.
“Trận pháp ngoài Cực Nguyệt Cung vốn không phải là Nhiếp Hồn Trận thật.
Nhiếp Hồn thật sự cần có hồn phách làm mắt trận, nếu không sẽ hủy thiên
diệt địa. . . . . . Mà chỉ có hồn phách của cô mới có thể khiến Nhiếp
Hồn Trận có tác dụng hút hồn. Những con rối hắn tạo ra bây giờ mới chỉ
biết tấn công thôi, tới khi Nhiếp Hồn Trận hoàn thành, những con rối đó
mới có thể thực sự trở thành binh khí hình người cho người đàn ông kia.”
Binh khí hình người. Cực Nguyệt Cung. Còn cả “người đàn ông kia” mà cô ấy nói . . . . .
Tôi bỗng nhớ tới rất nhiều năm trước, anh ta từng nói với Dương Lan Tâm
rằng: Ta muốn làm người trí dũng kiệt xuất, thống nhất giang hồ.
Chẳng qua năm đó tôi tuyệt đối không nghĩ tới, thiếu niên ngốc nghếch
đó, người đàn ông dịu dàng với tôi khi tôi mới tới Kế Môn lại lòng muông dạ thú như vậy.
Tôi cũng không ngờ anh ta sẽ lừa tôi.
“Ta không biết cô từ đâu tới. Nhưng. . . . . .” Ngụy Ba Như bình tĩnh
nhìn tôi, “Nhưng lời tiên đoán hồn phách bất diệt mười mấy năm trước của Lâm Thiên Nam về cô thực sự bắt đầu rồi. Nhiếp Hồn Trận là trận pháp
nguy hiểm nhất cũng khó tạo thành nhất của Cực Nguyệt Cung. Mấy đời cung chủ đều luôn luôn tìm kiếm vật có thể làm mắt trận của Nhiếp Hồn Trận,
mà cô chính là hồn phách thích hợp nhất. Với hồn phách của cô, thêm vật
cực sát là Thiết Vân kiếm, là có thể tạo nên Nhiếp Hồn Trận thật sự.
“Trước giờ người đuổi giết cô, không phải Lâm Thiên Nam, mà là người tên đó phái đi. Đỗ Phương cũng góp phần. Trước kia hắn vì bảo vệ cô mà phải bắn chết cô, sau đó gia nhập vào Cực Nguyệt Cung, dùng máu của mình vẽ
Nhiếp Hồn Trận; lại vì muốn loại bỏ Tiêu Long Vũ mà bắt Tiêu Long Vũ ăn
Ly Công Tán, ép hắn nhập ma. Giờ Tiêu Long Vũ đã uống máu của Đỗ Phương, cũng có thể đi vào trận pháp, dùng chính hồn phách của hắn. . . . . .”
Lòng tôi rối bời, cảm thấy như mình sập vào một cái bẫy đã giăng sẵn,
chỉ có thể để người ta mặc sức chém giết. Nhớ lại câu trước đây Dương
Phượng từng nói, lại có cảm giác như đã qua mấy đời. Cô ta nói tôi là kẻ gây tai họa tới từ dị giới, nói Đỗ Phương vì bảo vệ tôi mà hy sinh rất
nhiều.
Nhưng giờ phút này tôi lo lắng cho Tiêu Long Vũ hơn, anh đâu rồi? Rốt cuộc anh và người đàn ông kia muốn làm gì?
Trái tim tôi như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, máu trong người đều xông
lên đầu, cuối cùng mặc kệ Ngụy Ba Như, đẩy tay cô ấy ra, chạy về hướng
Tiêu Long Vũ biến mất. Quần áo bị vướng vào cành cây, giật ra một lỗ
thủng to, tôi cũng mặc kệ.
Ngẩng đầu chỉ thấy càng lúc càng có vô số đám mây đen như rồng trôi về phía đỉnh núi, như muốn nuốt lấy cả bầu trời.
Tất cả đều rối loạn.
Dị tượng như vậy chỉ có một lý do: Nhiếp Hồn Trận đã bị mở ra rồi. Nếu
không có vật làm mắt trận, sức mạnh sinh ra sẽ hủy diệt tất cả mọi thứ
xung quanh đó trăm dặm.
Tôi vận công bay lên giữa sườn núi, chẳng mấy chốc đã nhìn thấy hai người đàn ông đứng trên vách núi trên đỉnh núi cao.
Tiêu Long Vũ.
Còn có, Tra Chí Cực.
Tôn chủ Cực Nguyệt Cung, Tra Chí Cực.
Tôi bỗng muốn cười. Nhiều năm như vậy, người tôi tin tưởng, người tôi
luôn cảm có lỗi kia, hóa ra lại là người khởi xướng tất cả.
Tra Chí Cực đưa lưng về phía tôi, tay áo dài màu đen bị gió thổi phần
phật, đứng im không nhúc nhích như cọc gỗ. Nghe thấy tôi gọi ở dưới, anh ta hơi giật mình, nhưng không quay đầu lại.
“Tiêu Long Vũ! Tra Chí Cực! Rốt cuộc hai người. . . . . .” Tôi nhảy lên
vách núi, vội vàng muốn hỏi. Ngay sau đó lại bị một đôi tay lạnh như
băng nhẹ nhàng che hai mắt.
“Đừng hỏi. Đừng hỏi gì cả. Ta không muốn nói. . . . . .” Tiêu Long Vũ
ngắt lời tôi, kéo tôi vào lòng, trán tôi tựa vào ngực anh. Giọng anh
trầm thấp mà yếu ớt: “Sao lại đuổi theo?”
Tôi sống chết nắm lấy cổ tay lạnh như băng của anh, bỗng nhiên cảm thấy
vô cùng tủi thân: “Tiêu Long Vũ, rốt cuộc huynh đang làm cái quái gì
thế? ! Bỏ tay ra!”
“Đừng nhìn. Nàng nhìn thấy dáng vẻ lúc này của ta sẽ sợ đấy.”
Đôi bàn tay kia bỏ ra. Sắc trời trên đỉnh núi u ám như bị quét qua một
lớp mực, tất cả cành khô bùn đất trong núi bị cuốn vào trong gió. Dáng
vẻ lúc này của Tiêu Long Vũ đã hoàn toàn là người nhập ma, mạch máu hiện rõ trên làn da, dữ tợn đáng sợ. Máu tươi chảy như sắp thành con sông
nhỏ dưới người anh, dường như khắp người anh không tìm được nổi một vùng da lành lặn.
Phía xa là dãy núi trùng trùng điệp điệp chìm trong gió tuyết, áo bào đỏ của anh bay phần phật theo gió, cách đó vài bước chân là vực sâu vạn
trượng, anh như thể sẽ bị gió cuốn đi bất cứ lúc nào.
Tôi lẳng lặng nhìn đôi mắt đỏ như máu, gương mặt dữ tợn của anh, máu
đang sôi trào trong cơ thể dần chậm lại, rồi đông thành băng.
Anh ta đang đứng ở trung tâm Nhiếp Hồn Trận Đỗ Phương dùng máu vẽ, trận pháp phát ra ánh sáng nhạt, càng lúc càng sáng.
Tôi không hề động đậy, không hoảng sợ, không khóc lóc, cũng không tỏ ra
sợ hãi tuyệt vọng. Cứ yên lặng như vậy nhìn anh, cố gắng tìm lại khuôn
mặt vốn có của anh trong hình dạng ma quỷ này.
Dường như anh hơi mỉm cười, dịu dàng nói: “Xem ra lần này thật sự không
thể tiếp tục ở bên nàng, phải để nàng lẻ loi trên đời này rồi. Ta chỉ
lo, không có ai chăm sóc cho nàng.”
Khoảnh khắc ấy, tôi cảm thấy tôi đã hiểu ra tất cả rồi.
Tôi khẽ hỏi: “Vì sao. . . . . . Lại như vậy?”
Bởi vì. . . . . .
Bởi vì, anh sắp chết.
Chết thay tôi.
Nhập ma gì chứ, đoạt được thiên hạ gì chứ, dã tâm gì chứ. Từ đầu đến cuối, anh chỉ muốn chết thay tôi.
Anh muốn thay tôi làm mắt trận này.
Một khi trận pháp hoàn thành, anh sẽ biến mất, thật sự hồn bay phách
tán, không được luân hồi, từ đây thế gian không còn dấu vết của anh nữa.
Tôi nhớ trước đó không lâu, khi nhìn thấy sự tàn bạo của anh tôi từng
nói với anh tôi muốn đi. Giọng anh dửng dưng, lại làm trái tim tôi đau
đớn.
Anh hỏi: “Nàng thật sự cam lòng để ta lại một mình ư?”
Tôi nghiến răng, xoay người nói: “Đương nhiên không nỡ. Nhưng nếu huynh
cố chấp giữ thái độ này thì muội nhất định sẽ đi đấy. Chờ lần này giải
được hết độc cho huynh đã.”
Anh chăm chú nhìn tôi thật lâu, bỗng nói: “Nhiều năm trước, khi võ công
của ta còn kém, lúc nào ta cũng phải nhẫn nhịn. Chỉ cần nàng bình an
sống trên đời này, bắt ta nhận bao nhiêu đau khổ ta cũng sẵn lòng. Chỉ
vì trong lòng ta, mạng sống của nàng còn quan trọng hơn cả đất trời. Sau này nàng bị Tôn Tường Minh đưa đến Cúc Trạch Cung, rồi bị Cực Nguyệt
Cung đuổi giết, rõ ràng đã không chống chịu được nữa mà vẫn kiên cường
đứng trên vách núi đen chém giết, cuối cùng nhìn ta rồi nhẹ nhàng rơi
xuống vực. . . . . .Khi đó ta mới chợt hiểu ra, chỉ muốn nàng được sống
bình an. Ta không muốn nhịn nữa. Tình yêu của ta, dã tâm của ta, tất cả
của ta.”
“Dương Quách, thật ra nàng là người bạc tình, nếu ta chết rồi. . . . . . Nàng sẽ quên ta nhanh thôi.”
Nếu anh chết rồi, tôi sẽ quên anh rất nhanh.
Trong giây phút đó, tôi nhớ tới rất nhiều rất nhiều chuyện. Không biết
có phải người đời đều như thế không, đau khổ chua xót đều cố quên thật
nhanh, để cuối cùng trong ký ức chỉ còn sót lại vài đoạn ngắn mờ nhạt.
Tôi nhớ mình lúc trước vì lo lắng cho anh mà mấy đêm không ngủ vội vàng
tới Liên Giáo. Nhớ anh vì bảo vệ tôi mà bị đám con rối cào máu thịt be
bét, nhớ nụ hôn dịu dàng lưu luyến của anh trên hải đảo. . . . . .
Làm sao có thể quên được? Càng muốn quên, lại càng nhớ đến khắc vào
xương máu, dù thế nào cũng không quên được. Thỉnh thoảng giữa đêm nằm
mơ, tôi sẽ mơ thấy thiếu niên mặc áo đỏ, tay cầm cành liễu đập nhẹ lên
đầu tôi, giọng nói ấm áp: nha đầu ngốc.
Tôi tỉnh lại từ hồi ức, không có giọt nước mắt cũng không đau đớn, tôi chỉ còn lại sự mờ mịt. Bỗng hoàn toàn hiểu ra.
Bát máu đó, bát máu của Đỗ Phương là thuốc giải duy nhất của Ly Công
Tán, cũng là thuốc dẫn cuối cùng trên con đường hủy diệt anh.
Tất cả đều là sắp xếp của Tra Chí Cực, anh ta muốn dùng hồn phách làm
mắt trận của Nhiếp Hồn Trận. Mà điều Đỗ Phương làm, cũng là vì tôi, để
Tiêu Long Vũ chết thay tôi.
Năm đó Tiêu Long Vũ trúng Ly Công Tán của Đỗ Phương, sau này lại bị
thuốc của Dương Phượng làm phát tán độc tính, vì cứu mạng mà bất đắc dĩ
phải nhập ma. Máu của anh có thể làm thuốc giải cho con rối, lại đẩy anh vào tình cảnh người gặp người giết, giang hồ sẽ không chịu tha cho anh. Vì báo thù, anh chỉ có thể đến Cực Nguyệt Cung tìm Đỗ Phương, mà một
khi dùng máu Đỗ Phương, anh sẽ phải bước vào trận pháp, phải trở thành
mắt trận của Nhiếp Hồn Trận.
Như vậy, tôi mới có thể sống sót.
Đây là một kế sách hoàn hảo, khiến lòng người rét lạnh. Mà người đàn ông Tiêu Long Vũ ngốc nghếch này, nhập ma, dùng máu Đỗ Phương, không phải
vì giải độc, không phải vì báo thù, chỉ vì anh muốn chết thay tôi.
Tôi chỉ cảm thấy đau lòng không thở nổi. Giọng nói của Tiêu Long Vũ vang trên đỉnh đầu, nhẹ nhàng vô cùng: “Dương Quách, thật ra ta luôn hi vọng trong lòng nàng, ta vĩnh viễn hoàn hảo, không phải ác quỷ, không phải
tên cuồng sát, chỉ là một người đàn ông tên Tiêu Long Vũ yêu nàng tận
đáy lòng. Nhưng tâm nguyện này đành phải dừng lại ở đây thôi.”
Anh cười cười, xoa đầu tôi: “Nha đầu ngốc, đừng khóc nữa. Cười một cái
đi, sắp quên ta ngay rồi, còn không nhanh cười một cái cho ta xem?”
Muội sẽ không quên đâu!
Tôi muốn phản bác, lại bị anh ôm chặt vào lòng. Tiêu Long Vũ ôm vai tôi, thấp giọng nói rất nhiều, đôi môi mềm mại hôn lên trán tôi, thật lâu
không chia lìa.
Trong mơ màng tôi nghe thấy anh nói: “Dương Quách, chỉ có thể cùng nàng
đi đến đây thôi, nàng đừng khóc. . . . Chẳng qua, dù nàng khóc thật, ta
có thể làm gì được bây giờ. . . . . .”
Tôi hoảng sợ ngẩng đầu lên, nhìn cơ thể anh dần trở nên mờ nhạt hư vô, từ chân bắt đầu dần tan thành tro tàn.
“Chạy mau!”
Anh vận chút nội lực còn sót lại, đẩy mạnh tôi ra, đẩy khỏi Nhiếp Hồn
Trận. Đôi mắt anh như hai ngôi sao trên cánh đồng hoang, làm trái tim
tôi đau nhói.
“Đừng khóc, Dương Quách.” Anh nói, “Đừng khóc.”
Không thể giữ lại được, thật sự không có cách nào giữ lại được.
Hóa ra. . . . . . Hóa ra cuối cùng người chết không phải tôi. Những cái
ôm và triền miên trong đêm, nước mắt nóng bỏng với lời nỉ non, cho tới
giờ đều là lời từ biệt của anh.
Trời mưa to tầm tã, tôi ngã quỵ run rẩy trong màn mưa, cảm giác như mình về Kế Môn. Trong tiểu viện chỉ có tôi và anh, anh mặc một chiếc áo hoa, lạnh lùng nhìn tôi.
Đó là lần đầu tiên tôi gặp anh, cũng là lần đầu tiên ta gặp lại tôi sau
bảy năm. Hôm đó ánh mặt trời vừa đẹp, tất cả giống như vĩnh viễn sẽ
không thay đổi.
Vĩnh viễn sẽ không thay đổi.
Nhưng vận mệnh đảo điên. Anh sắp biến mất, hóa thành cát bụi, chỉ cần
nước mưa chảy qua là trôi đi hết. Cơ thể anh như không còn sức nặng, bay giữa không trung, chỉ còn vạt áo trống rỗng, bay phần phật trong mưa
gió.
Vì sao anh muốn chết thay tôi? Vì sao lại khiến tôi hiểu lầm anh?
“Tiêu Long Vũ. . . . . . Muội yêu huynh, yêu huynh từ rất lâu rồi, chưa từng hối hận.”
Nói với anh, nói với anh, nói với anh! Tôi sẽ không quên anh! Ở thời khắc cuối cùng này, phải nói cho anh biết!
Tôi nhìn bóng người còn chút lưu lại, giơ hai tay che mặt. Hình như anh
đáp lại câu gì đó, nhưng rất khẽ, bị tiếng gió tiếng mưa át đi, tôi
không nghe rõ.
Cuối cùng, bóng người mơ hồ đã hóa thành khói nhẹ phiêu tán, như chưa
từng tồn tại trên thế gian này. Trong trận vang lên một tiếng “Keng”, là kiếm Thiết Vân anh cầm trên tay rơi trên mặt đất.
Tôi bỗng không còn chút sức lực nào, hai tay rũ xuống, ôm lấy đầu gối
cuộn mình lại, trơ mắt nhìn thế giới của bản thân tan thành mảnh nhỏ, vỡ vụn.
Bầu trời vẫn u ám, ánh sáng của Nhiếp Hồn Trận càng ngày càng sáng, dường như mây đen trên đỉnh đầu vĩnh viễn sẽ không tan.
Hôm nay xung quanh trống rỗng, người tôi yêu đã không còn ở trên đời này nữa.
Tôi nên làm gì bây giờ? Tôi nên đi đâu? Tôi nên sinh con dưỡng cái với ai? Bạc tóc cùng ai?
Ha ha, người đàn ông ngốc nghếch này, chỉ biết ngược đãi tôi. . . . . .
Sao huynh nỡ để muội lại một mình được. . . . . . Người đàn ông nhẫn tâm này. . . . . .
Muội thật sự yêu huynh, yêu đến phát điên, mà lúc này, dù muội có làm thế nào, huynh cũng sẽ không biết nữa rồi. . . . . .
Vì sao lại chết. . . . . . Vì sao lại tàn nhẫn với muội như vậy? ! Vì sao? !
Đột nhiên, Nhiếp Hồn Trận phát ra tiếng nổ. Tôi bỗng hoàn hồn, lại phát hiện ra trận pháp dần dần tối lại.
Trận pháp vẫn chưa hoàn thành.
Hồn phách của một người nhập ma vẫn không đủ làm mắt trận?
Có phải Tiêu Long Vũ đã sớm biết như vậy? Anh biết Nhiếp Hồn Trận sẽ
không hoàn thành? Nếu trận pháp này thật sự thành công. . . . . . Tôi
không dám nghĩ đến hậu quả sẽ thế nào. Cho nên, anh hy sinh bản thân. . . . . . Là vì hủy diệt trận pháp này?
“Dương Quách.”
Phía sau có người gọi tên tôi.
Tôi giật mình, nhưng cứng ngắc không thể quay đầu lại.
Tiếng bước chân của Tra Chí Cực vang lên từ sau lưng. Sau đó một bàn tay đặt trên vai tôi.
Tôi nên phẫn nộ, tôi nên muốn giết anh ta. Tất cả đều là anh ta thao
túng. Từ khi ở Kế Môn cố gắng tiếp cận tôi, về sau ở Cúc Trạch Cung đưa
sát thủ đến đuổi giết tôi, còn cả Quý Lãng bị bỏng. . . . . . Chẳng
trách, chẳng trách nhiều lần khi tôi bị đuổi giết, tất cả mọi người đều
chạy đến, chỉ riêng anh chưa bao giờ xuất hiện. . . . . .
Mà tôi chỉ cảm thấy nơi sâu nhất trong lồng ngực đau đớn, gần như muốn
ngất đi. Bị người mình đã từng toàn tâm toàn ý tin tưởng phản bội, đau
hơn hết thảy.
Giọng của Tra Chí Cực rất nhẹ, mang theo ý cười: “Muội có thể đi rồi.”
Tôi mờ mịt quay đầu lại, lại nhìn thấy đôi mắt anh ta thâm như vực thẳm, sâu trong đồng tử là sự khát máu điên cuồng.
Bắt đầu từ khi nào? Bắt đầu từ khi nào thiếu chủ ngốc nghếch biến thành thế này? Anh hùng? Thống nhất giang hồ?
Vì sao? Vì sao lại biến thành như vậy?
“Đi đâu?” Tôi lẩm bẩm nói.
Tra Chí Cực nở nụ cười, tay lạnh như băng nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt tôi.
“Đi chết.”
Ngay sau đó, tôi liền cảm thấy người bay lên, bỗng bay về Nhiếp Hồn Trận phía trước.
Cuối cùng tôi đã hiểu vì sao Tiêu Long Vũ ở giây phút cuối cùng bảo tôi
chạy mau. Bởi vì anh biết Tra Chí Cực tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho tôi.
Nhưng tôi có thể chạy đi đâu. Cho dù tôi không muốn trận pháp này hoàn thành, nhưng sao tôi thắng được Tra Chí Cực?
Thật ra tôi cũng không muốn chạy, chuyện tôi muốn làm nhất bây giờ là
chặn Tiêu Long Vũ trên đường Hoàng Tuyền, nói hết những điều tôi chưa
kịp nói với anh.
Không. . . . . . Vô dụng thôi. Anh đã hồn bay phách tán rồi. Người nhập
ma, không luân hồi, dù chết đến âm phủ cũng không tìm thấy anh.
Vì tôi bay vào nên Nhiếp Hồn Trận lại phát ra ánh sáng lóa mắt. Tôi cảm
thấy xương cốt trong người đau nhức. Đây có phải do hồn phách bị lấy ra
không? Tiêu Long Vũ vừa rồi cũng đau như vậy phải không?
Tôi nở nụ cười, nước mắt cuối cùng cũng rơi xuống.
Muội không đau lòng, người đàn ông ngu xuẩn này, muội không khóc vì huynh đâu, chỉ vì muội đau quá thôi.
Bỗng nhiên, tôi cảm thấy phía sau truyền đến một lực mạnh, đẩy tôi về
phía trước. Cơ thể của tôi đang bay lên không, nặng nề rơi xuống đất.
Phía sau vang lên tiếng hét của Tra Chí Cực:
“Đỗ Phương! Ngươi dám phản bội ta!”
Tôi cảm thấy gân mạch toàn thân đau nhức, ngay cả giơ cánh tay lên cũng
không nổi. Khó khăn ngẩng đầu lên, đập vào mắt là một góc áo màu trắng.
Đỗ Phương một tay cầm Thiết Vân, một tay dùng sức ôm eo tôi, để tôi dựa
lên người anh ta. Anh ta rũ lông mi, tôi không nhìn rõ ánh mắt anh ta.
Tra Chí Cực bị anh ta đánh lén một chưởng, đang ở cách đó không xa.
Có tiếng bước chân vội vã vang lên bên cạnh anh ta. Giọng của Dương
Phượng có nức nở: “Hiện giờ Tiêu Long Vũ đã chết, huynh muốn cứu Dương
Hoàng để song túc song tê với cô ta sao?”
Đến lúc nào rồi cô gái này vẫn còn không quên tình yêu nam nữ vớ vẩn. . . . . .
Đỗ Phương dừng một lát, thấp giọng nói: “Tuy Nhiếp Hồn Trận là do ta vẽ, nhưng sắt đúc nên Thiết Vân là đồng sinh với hồn phách Dương Hoàng, ta
cũng không phải là người nhập ma, dù muốn cũng không thể lấy hồn phách
làm mắt trận thay nàng. Nhưng dã tâm của Tra Chí Cực nên dừng lại ở đây
rồi, không thể để hắn ta tiếp tục nữa. Ta muốn đưa Thiết Vân và Dương
Hoàng đi, vĩnh viễn không xuất hiện nữa.”
“Đưa đi?” Giọng Dương Phượng run run, “Huynh vẫn yêu cô ta, vẫn muốn ở bên cô ta?”
Nhưng bỗng chốc trong mắt cô ta lại phát ra tia sáng, như tàn lửa cháy lại, dấy lên hi vọng lần cuối cùng.
“Phương ca ca. . . . . . Vậy. . . . . . Vậy huynh đưa ta đi cùng được không? Ta nhất định không làm loạn, ta. . . . . .”
Đỗ Phương không hề động đậy, thậm chí không có chút vẻ do dự nào. Rất
lâu trước kia đã như vậy rồi, anh ta chưa bao giờ thật sự đặt cô ta vào
mắt. Dù cô ta có làm thế nào cũng không lay động được anh ta.
Đỗ Phương hờ hững xoay người, không nhìn cô ta nữa. “Ta sẽ không đưa muội đi. Đừng quấy rầy ta nữa.”
Dương Phượng dần trắng bệch, cuối cùng biến thành tái nhợt xanh trắng như ngọc. Sau đấy nhào vào lòng anh ta, ôm lấy eo anh ta.
“Phương ca ca. . . . . .” Giọng cô ta nghẹn ngào.
Đỗ Phương không nói, đến cả một cái liếc mắt cũng không bố thí.
Cánh tay của cô ta càng siết chặt, trong nháy mắt bỗng buông lỏng ra,
nhanh chóng lùi về phía sau mấy bước. Đỗ Phương giật mình, thấy trong
tay cô ta là Thiết Vân.
“Dương Phượng! ?”
Anh ta theo bản năng giơ tay bắt lấy, nhưng chỉ bắt được một góc áo.
Trong tay Dương Phượng chợt lóe lên ánh sáng lạnh, lấy kiếm Thiết Vân
cắt góc tay áo của mình, thả người nhảy vào Nhiếp Hồn Trận.
Trong tiếng gió gào thét, Đỗ Phương hét to: “Dương Phượng! Muội đừng làm bậy!”
Nhận thấy ảnh hưởng của Thiết Vân kiếm Nhiếp Hồn Trận mở ra lần nữa, bầu trời bắt đầu nổi sấm sét, mưa xối xả như trút nước.
“Dương Phượng!” Giọng nói tức giận của Đỗ Phương vang lên, trong chớp
nhoáng cơ thể đã bay đến bên cạnh cô ta, nhưng cô ta đã đi vào Nhiếp Hồn Trận, trận pháp đã khởi động, anh ta bị đẩy lùi lại mấy bước.
Dương Phượng vẫn không nhúc nhích, chỉ nhìn anh ta cười lạnh, một lát
sau mới thấp giọng nói: “Huynh không ngờ đúng không. . . . . . Trên đời
này, chỉ còn ta và Dương Hoàng là có quan hệ huyết thống, hồn phách của
cô ta và Thiết Vân có thể cùng làm mắt trận, đương nhiên ta cũng có thể. . . . . .”
Đôi mắt Đỗ Phương vì khiếp sợ mà trợn to, thân thể anh ta run rẩy.
Mưa như trút nước xuống, chẳng mấy chốc đã khiến cả người Dương Phượng
ướt đẫm, lọn tóc dài dính vào má, máu trên mặt và cổ cũng bị trôi sạch.
Có lẽ là vì sắc mặt quá tái nhợt nên lần đầu tiên trên khuôn mặt cô ấy
xuất hiện vẻ yếu ớt, giọng nói đứt quãng: “Đỗ Phương, huynh máu lạnh hơn ta tưởng tượng. . . . . . Năm đó huynh trúng độc, ta cứu mạng huynh,
huynh lại có thể quên ta ngay lập tức. . . . . . Ha ha, sao ta có thể để huynh như ý được. . . . . .”
Đỗ Phương không nói gì, chỉ đặt tôi sang một bên, rồi rút thanh Nguyệt
Bạch của mình ra, từng nhát kiếm ra sức chém tới trận pháp. Nhưng anh ta tấn công chỉ như phù du lay cây, không có chút tác dụng nào.
Dương Phượng cười, ngay sau đó nước mắt lại rơi xuống, lẩm bẩm nói:
“Dương Hoàng. . . . . . Chuyện cô ta có thể làm. . . . . . Ta cũng có
thể làm, vì sao chưa bao giờ huynh nhìn ta. . . . . . Tôi vô lý cả đời,
lúc sống chưa làm được gì. . . . . . Ít nhất khi ta chết. . . . . .
Muốn. . . . . . Huynh vĩnh viễn không quên được ta. . . . . . Ta muốn
cho các người vĩnh viễn không được sống yên ổn. . . . . .”
Tiếng “keng” vang lên, kiếm trong tay Đỗ Phương bị trận pháp bắn vang ra, bay đến ra xa.
“Dương Phượng! Đừng làm chuyện điên rồ nữa! Nhiếp Hồn Trận không thể
hoàn thành! Muội sẽ hại chết rất nhiều người!” Đỗ Phương đứng bên cạnh
trận pháp hét to với cô ta, nhưng gió quá lớn, mưa cũng quá to, Dương
Phượng không nghe rõ được.
Cô ta nhìn Đỗ Phương lâu, cuối cùng đứng trong trận pháp thì thào tự nói: “Phương ca ca, có phải huynh cũng. . . . .”
Có phải cuối cũng có chút lưu luyến ta rồi không? Có phải cuối cũng có chút yêu ta rồi không?
Khóe miệng cô ta nở một nụ cười tuyệt vọng, sau đấy giơ kiếm Thiết Vân
lên cao, đâm mạnh vào ngực. Máu tươi theo thân kiếm chậm rãi chảy ra,
nhỏ trên mặt đất, bị Nhiếp Hồn Trận hấp thụ hết. Trong mưa gió, mỗi một
giọt máu nhỏ xuống, trận pháp liền trở nên đỏ hơn, viền ngoài tỏa ra ánh sáng u ám, như đang sống.
Cuồng phong bỗng trở nên mạnh hơn, khiến người ta không đứng vững, trong gió dường như có âm hồn đang kêu khóc. Trận pháp lại “ầm” một tiếng,
như đã hấp thụ đủ máu phát ra ánh sáng đỏ chói mắt.
Dương Phượng kêu rên đau đớn, ngay sau đó cơ thể và quần áo trên người bị cuồng phong xé thành mảnh nhỏ.
Một khắc cuối cùng, cô ta giơ tay về phía Đỗ Phương, như muốn nắm lấy anh ta.
“Đỗ Phương, huynh nhìn ta đi. . . . . .”
Đây là câu nói cuối cùng của cô ta.
Trong nháy mắt, cơ thể cô ta hóa thành bóng máu, bị cuồng phong xé tan.
Khoảnh khắc ấy, thời gian dường như đã dừng lại rất lâu, ngay sau đó,
gió êm sóng lặng, chỉ còn lại mấy mảnh vải chậm rãi bay xuống.
Cuồng phong cuối cùng cũng ngừng, chỉ để lại vẻ tiêu điều và tĩnh lặng.
Một Nhiếp Hồn Trận khổng lồ thật sự hoàn thành, phát ra ánh sáng u ám,
như đại diện cho cái chết và địa ngục, yên lặng xuất hiện ngay dưới chân Đỗ Phương.
Đúng là cả đời anh ta không quên được cô ta rồi.
Mãi mãi không thể quên được.