Tiêu Long thấy Vũ Tử Thần như vậy thì yên lặng đỡ trán thở dài.
Quả nhiên, mãng xà thấy có động tĩnh liền lập tức đuổi theo. Tử Thần
hoảng sợ, gào khóc kêu loạn lên hoảng hốt chạy lung tung. Nhưng cặp giò
của anh ta lại không nhanh bằng kẻ không chân, sắp bị cắn đến nơi rồi.
Vào khoảnh khắc cuối cùng, tôi phi thân lên chém một phát vào thân rắn, keng một tiếng, nhưng mà chỉ ảnh hưởng đến vảy.
Da dày quá!
Con rắn khổng lồ bị đau, tức giận quay đầu tấn công tôi. Tôi cứ nhìn
thấy thứ gì trơn tuột liền buồn nôn, trong lúc nguy cấp trong đầu bỗng
hiện lên mật thất xà yêu trong Harry Potter, phải chém vào mắt nó. Nhưng dù có làm gì thì động tác của con rắn vẫn rất hung bạo, tôi chọc trái
chọc phải vẫn không trúng. Không dễ gì dùng kiếm đỡ được miệng rắn, lại
bị nó cắn mất kiếm, tôi kinh hãi, nghĩ đây có phải bảo kiếm của
Gryffindor đâu, bị mày cắn đứt rồi thì tao lấy gì dùng, vội vàng dùng
lực rút ra. Kết quả, rút thì chẳng rút được mà tôi còn bị mất đà lùi về
phía sau mấy bước rồi ngã xuống đất, lăn vào vũng bùn.
Nước mưa làm cay mắt, chỉ thấy một đống màu đen to đùng vọt tới, tôi lảo đảo đứng dậy chạy thục mạng, con rắn liền đuổi theo.
Trong lúc nghìn cân treo sợi tóc, tôi bất hạnh trượt vào đống bùn, ngã oạch xuống.
Muốn chạy tiếp nhưng đã không kịp nữa, chỉ có thể che hai tay phía trước không ngừng lùi về phía sau. Mắt thấy càng ngày càng gần cái mồm to như bồn máu, trong lòng chỉ có thể oán trách: đại thần xuyên không, nếu họ
nói tôi không chết được, vậy hãy phù hộ cho tôi về hiện đại đi.
Khoảnh khắc nhắm mắt lại, sau lưng bỗng chạm vào một lồng ngực ấm áp.
Một mùi hương cơ thể quen thuộc truyền đến, nhưng trong tích tắc lại bị
mùi máu tươi át đi.
Tôi mở mắt, khiếp sợ nhìn cánh tay chắn trước mặt tôi, trên cánh tay là
đầu rắn bị chặt đứt, răng rắn sắc nhọn đã cắm vào thịt, máu tươi chảy ra ào ạt.
Tôi cứng ngắc quay đầu, run giọng gọi: “Tiêu Long Vũ. . . . . .”
“Dương Quách, nàng là con lừa ngốc.” Anh thở dài một tiếng.
————
Vết thương của Tiêu Long Vũ rất đáng sợ, tôi nhìn mà kinh hãi, vội xé góc áo băng bó cho anh – đương nhiên là xé áo của anh .
Tiêu Long Vũ thả lỏng cánh tay mặc tôi luống cuống tay chân. Tử Thần sợ
hết hồn, rất lâu sau mới run rẩy đi tới, nhìn con rắn đứa lìa trên đất
với tình trạng thê thảm của Tiêu Long Vũ, hít một hơi thật sâu:
“Vừa nãy toàn là rắn nhỏ, sao bỗng dưng lại xuất hiện xà tinh. . . . . .”
“Xà trận biến hoá kỳ lạ, có rắn khổng lồ cũng chẳng có gì lạ.” Tiêu Long Vũ rút cánh tay bị thương lại, nhìn nó được thắt nơ con bướm, khóe
miệng giật giật.
“Cái quái gì đây, trong túi cô rốt cuộc đựng cái gì vậy?” Tử Thần đã hết sợ, liền bước đến đây, “Mau để ta xem, không chừng rắn này có độc!”
Nhưng Tiêu Long Vũ lại tránh tay anh ta. “Ta đã là người của Ma Đạo, bách độc bất xâm.”
Tôi và Tử Thần đều sửng sốt. Hóa ra nhập ma còn có thêm skill này!
Xà vương đã chết, xà trận coi như là đã được phá. Tuy không trúng độc,
nhưng đây mới là trận pháp thứ nhất mà đã chật vật như vậy rồi. Tôi than thở bên cạnh nhân sĩ tàn tật Tiêu Long Vũ.
Tiếp tục bôn ba mấy dặm trong Tuyết Sơn, cuối cùng chúng tôi đi đến
trước một cái vực sâu. Vực sâu này là ranh giới giữa hai ngọn núi, nối
liền bởi một cái cầu treo . Quái lạ, khắp nơi trên Tuyết Sơn đều bị
tuyết bao phủ, nhưng trên cầu treo lại không có chút tuyết nào, xung
quanh cầu còn có mây bao phủ, chỉ nhìn bằng mắt thì không biết trên cầu
có cái gì.
Trên cầu chắc chắn có mai phục. Một khi đã đi lên thì trước sau mặt sau
lưng đều không có ai giúp được, lại bất lợi cho việc đánh nhau kịch
liệt, nếu hai đầu có người chém đứt cầu treo, chúng tôi chỉ còn nước
chôn thây dưới vực sâu .
Tiêu Long Vũ dùng ống tay áo lau một tảng đá bên cạnh. Nhờ nội lực,
trong nháy mắt tuyết đã tan ra, một dòng chữ trên tảng đá hiện lên: Nhất nhập tố vân kiều, độc thượng cực nguyệt thiên.
Hóa ra cây cầu này còn có tên.
Cung chủ Cực Nguyệt này. . . . . . Đúng là quá rảnh.
“Lần trước ta và Ngụy Ba Như tới, ở đây không có thứ này.” Tiêu Long Vũ
nhìn dòng chữ, khẽ nói, “Trước khi chúng ta bước vào Nhiếp Hồn trận, đã
phải trải qua rất nhiều trận pháp cấm chế. Cửa ải khó khăn nhất lần này
chắc chắn sẽ được lập ở đây.”
“”Độc thượng cực nguyệt thiên? Ý là. . . . . . Chẳng lẽ chỉ có một người có thể lên đỉnh Cực Nguyệt Thiên? Những người khác thì sao?” Tử Thần
cũng chăm chú nhìn câu kia tự thì thầm.
Sắc mặt tôi lập tức thay đổi.
“Được rồi, đừng đoán mò nữa. Đã đến đây rồi thì không thể hối hận.” Tiêu Long Vũ nhàn nhạt nói, “Hiện giờ chúng ta đều là thịt cá, chỉ có một
con đường duy nhất là lên cầu thôi.”
Nói xong, lại xoay người trịnh trọng nói với Tử Thần: “Ngươi không có võ công, nếu cửa ải thật sự khó qua thì ngươi đừng vào, nếu có thể thì hãy chờ ở đẩy. Ba ngày sau, trận pháp sẽ đưa ngươi về thẳng chân núi.”
Ba ngày sau. . . . . . Xung quanh không có gì, chờ ở đây ba ngày không
bị lạnh đến chết thì cũng đói đến chết. Nhỡ đâu lại xuất hiện quái thú,
thì cũng bị ngậm đi làm điểm tâm.
Rõ ràng Tử Thần cũng nghĩ đến điểm này, đang muốn nói bỗng thấy tôi đi nhấc tảng đá lên ném vào cầu treo đầy mây mù.
Tảng đá bay vào đám mây mù, biến mất hút. Tôi vội vã dựng tai lên chú ý lắng nghe.
Thật ra ý tôi là muốn làm giống phần lớn diễn viên phim võ hiệp, thử xem vực này sâu bao nhiêu.
“Bùm. . . . . .”
Chỉ nghe thấy một tiếng gầm phát ra từ cầu Tố Vân, ngay sau đó là tiếng nổ. . . . Có người đập nát tảng đá rồi.
Đầu tôi trống rỗng, ngẩng đầu nhìn Tiêu Long Vũ và Tử Thần .
Thế này. . . . . . Thế này là sao!
Sắc mặt Tiêu Long Vũ có chút khó xem, Tử Thần thì ngây người. Chúng tôi
ai cũng không ngờ, trên cầu treo giữa vực sâu có vật sống, hơn nữa hình
như còn là vật sống đáng sợ.
Thế này thì có nói gì Tử Thần cũng không theo chúng tôi lên cầu rồi.
Tôi cảm thấy thật có lỗi với anh ta, dù sao cũng là tôi kiên quyết kéo
anh ta lên núi. Vốn tưởng rằng tôi và Tiêu Long Vũ hiện giờ đã có đủ khả năng bảo vệ anh ta, nhưng hôm nay xem ra. . . . Con ghẻ đi đến đâu cũng là con ghẻ, bản chất sẽ không thay đổi. Nhìn Tử Thần ôm chặt tảng đá
thề sống thề chết không đi ra, tôi thở dài, để lại cho anh ta ít lương
khô và nước, sau đó hít sâu một hơi, đi lên cầu. Tiêu Long Vũ đi sau
tôi.
Chết sớm siêu sinh sớm.
Chúng tôi vừa bước lên cầu treo, cả cây cầu đã bắt đầu lắc lư. Tôi chưa
kịp ổn định thân mình, chợt nghe thấy một giọng nói hùng hậu vang lên:
“Tiểu nha đầu, đứng lại.”
Tôi sợ tới mức nhảy dựng lên: “Có người à?”
Ngay sau đó, một người đàn ông cao lớn khôi ngô xuất hiện trước mặt
chúng tôi, trên mặt có chút khinh thường. Chúng tôi đứng trên cầu đều
không vững, đành phải giữ dây hai bên để giữ thăng bằng, nhưng ông ta
lại nhàn nhã, như đứng trên đất bằng.
“Triệu Nguyệt? !”
Tôi nhìn chưởng môn Thiếu Dương trước đây đứng trước mặt mình, trong
thực sự kinh ngạc, muốn vượt qua, nhưng Triệu Nguyệt lại chắn trước mặt
chúng tôi.
Triệu Nguyệt không hổ là chưởng môn của một phái, đôi mắt sáng ngời,
trên người tự nhiên tản ra khí phách càng khiến cho người ta sợ hãi.
Tôi nhìn ông ta một lát, châm chọc: “Triệu Nguyệt, uổng công trước đây
tôi gọi ngài một tiếng tiền bối. Trước đây ông tiếp cận tôi, lại năm lần bảy lượt phái sát thủ tới giết tôi, tôi đi từ núi Thanh Trừng đến Phá
Quân Tư đều do ông sắp xếp, trước khi tôi đi chính ông còn dặn dò tôi
“Cẩn thận đừng chết” . . . . . . Lần trước trên đường đến chùa Khánh
Phúc ông bắt cóc tôi, sau này lại để Dương Phượng cố gắng giết hai chúng tôi. . . . . . Vì cái gì mà ông lại bán mạng cho tôn chủ như vậy? Là
chưởng môn, ông không có một chút chí khí nào sao? Chẳng lẽ ông muốn
toàn bộ Thiểu Dương bị hủy hoại trong tay ông sao?”
Tôi nhớ đến lời Ngụy Ba Như nói với tôi trước đây: Trong chốn võ lâm, Tú Hoa đại diện “Sinh”, Kế Môn đại diện “Lực”, Liên Giáo đại diện “Tử” ,
mà Thiểu Dương đại diện “Thề”.
Thề.
Thề cái gì?
Triệu Nguyệt cười lạnh: “Ta vì cái gì ngươi đừng quan tâm, ít nhất bây
giờ ngươi không có tư cách biết. Ngươi chỉ cần nhớ rõ. . . . . . Muốn đi qua đường Thanh Vân này, phải đánh bại ta. Đương nhiên, cho dù không
đánh bại ta, chỉ cần các ngươi đi qua được cầu Tố Vân, ta cũng sẽ dừng
tay.”
Tôi lớn tiếng cười nói: “Tại hạ tự hiểu, nếu đánh nhau với ông trên cây cầu treo này, sợ là chẳng có chút hi vọng thắng nào cả.”
Thiểu Dương nổi tiếng thiên hạ về kiếm thuật và Độc Bộ Công. Độc Bộ Công chính là môn võ công mà trong bất cứ tình huống nào cũng đều giữ được
thăng bằng. Lúc này, cho dù sức mạnh của tôi và Tiêu Long Vũ đều trên
ông ta, nhưng nếu muốn giữ thăng bằng lại không được phá cầu treo, muốn
thắng ông ta tương đối khó.
Nhưng ông ta đã nói chỉ cần qua được cầu Tố Vân ông ta sẽ dừng tay, vậy
thì. . . . . Chẳng phải chúng tôi chỉ cần chạy nhanh qua là được rồi
sao?
Tôi và Tiêu Long Vũ liếc nhau, đọc được ý tưởng giống nhau trong mắt đối phương.
Chạy!
Một giây sau, hai chúng tôi chạy như tên bắn trốn ra ngoài. Tôi ở phía
trước, Tiêu Long Vũ ở phía sau, bay qua đỉnh đầu Triệu Nguyệt, phi thân
đầu kia của cầu treo.
Triệu Nguyệt quả thực không ngờ chúng tôi sẽ hoàn toàn bỏ qua ông ta như thế, qua mấy giây mới điên cuồng đuổi theo. Nhưng võ công của ông ta
không bằng chúng tôi, chẳng khác nào xe sản xuất nội địa đuổi theo
Ferrari, chỉ nghe thấy ầm một tiếng, sau đấy là yên lặng, chúng tôi liền nhảy qua đầu ông ta.
“Muốn đi qua đơn giản thế à, quá coi thường ta rồi.” Tay Triệu Nguyệt
chợt lóe lên tia sáng, hai thanh loan đao đã xuất hiện trong tay, “Tuy
thân hình đuổi không kịp các ngươi, nhưng động tác thì không có hạn
chế.”
Ông ta vừa lẩm bẩm, lập tức liền chém ba đường ánh đao về phía chúng tôi.
Triệu Nguyệt quả thực không tồi, chớp mắt, ba đường ánh đao vàng óng
nhanh chóng đuổi theo chúng tôi, đao còn chưa chạm vào người, tôi cũng
đã cảm thấy sự sắc nhọn và áp lực.
Mục tiêu của ánh đao đương nhiên là Tiêu Long Vũ chạy phía sau.
“Triệu Nguyệt chết tiệt, liều mạng như vậy làm gì!” Trong lòng tôi bực
tức, nếu không nể mặt ông ta là ông ngoại của Bạch Mao, ngay từ đầu tôi
đã ra tay thật nặng với ông ta rồi, tuy chưa chắc đã giành được chiến
thắng, nhưng ít nhất sẽ không để ông ta dễ chịu. Ai dè nhường nhịn lại
để ông ta ra sát chiêu!
Không ngờ Tiêu Long Vũ lại mặc kệ đòn tấn công của ông ta, hai tay bắt
lấy vai tôi lấy tốc độ nhanh hơn đẩy tôi chạy về phía trước.
“Tự sát?” Triệu Nguyệt sững sờ.
Tôi ở phía trước cũng có thể cảm nhận được uy lực của chiêu này, nếu
Tiêu Long Vũ đỡ trọn chí ít cũng trọng thương, không phế tay thì cũng
phế chân, nửa đời sau chăc chỉ có thể ngồi xe lăn.
Tiêu Long Vũ không tránh chút nào, ba đường ánh đao màu vàng đã sắp chém tới người anh.
Tôi kinh hãi, thắng gấp, liều mạng đánh về phía sau anh.
Nhưng cảnh tượng sau đó lại khiến tôi và TriệuNguyệt đều trợn mắt…
Tiêu Long Vũ nhận ra ý đồ chắn đao giúp anh của tôi, ôm tôi vào ngực rồi xoay người, dùng lưng chặn ba đường ánh đao. Ánh đao màu vàng liên tiếp chém lên người anh, nhưng đừng nói người ngay cả quần áo của anh cũng
không bị rách chút nào.
“Điên rồi! Người nhập ma người cũng không thể nào cứng đến mức ấy, ngươi. . . Rốt cuộc là ngươi luyện công pháp gì?”
Tiêu Long Vũ cười khẩy, ánh mắt vẫn lạnh lẽo: “Ta luyện công pháp gì ông đừng quan tâm, ít nhất bây giờ ông không có tư cách biết. Ông chỉ cần
nhớ rõ. . . . . . Dựa vào thực lực của ông, muốn phá phòng ngự của ta,
nằm mơ!”
Phá phòng ngực của anh. . . . . .
Trong đầy tôi sực nhớ, chẳng lẽ vừa rồi anh vì cứu tôi mà bị rắn cắn đầm đìa máu. . . . Là cố ý ? !
Nghĩ đến đây, tôi gật đầu với Triệu Nguyệt, nói: “Thật ra huynh ấy trời sinh da dày, hết cách rồi.”
Vẻ mặt đùa bỡn của Tiêu Long Vũ rốt cuộc cũng có dấu hiệu rạn nứt.
Nhưng sắc mặt Triệu Nguyệt bỗng chốc đen lại, chắc là cảm thấy hai chúng tôi kết phường trêu ông ta, tức giận một giơ kiếm lên đánh về phía
chúng tôi.
Nhưng lúc này chúng tôi đã ra khỏi cầu Tố Vân rồi.
“Cám ơn Triệu tiền bối thủ hạ lưu tình!” Trước khi xuống cầu tôi không quên hét với phía sau.
Quả nhiên, phía sau vang lên một tiếng hét điên cuồng xấu hổ và giận dữ. Nghĩ tới biểu cảm Triệu Nguyệt hiện giờ, trong lòng tôi lại sung sướng
không thôi.
————
Nhưng ngay lập tức tôi không sung sướng nổi nữa.
Qua cầu, khi đối mặt với ngọn núi chi chit quái vật như cương thi, tôi nuốt nước miếng, lùi về sau ba bước dài.
Thật. . . . . . Thật sự rất buồn nôn.
Quái vật này chính là loại tôi đã gặp trước khi biết Tiêu Long Vũ nhập
ma, tuy có hình người, nhưng vô thức, chỉ là cái xác không hồn, sức tấn
công rất mạnh, đứt tay đứt chân vẫn có thể tấn công.
Tiêu Long Vũ cười lạnh, rút từ bên hông ra một cây trường kiếm màu đen,
chỉ thẳng vào một đống quái vật đông nghịt. Tay nâng chém xuông, một
loạt quái vật đứng phía trước đều ngã xuống. Lần này khác lần trước,
chúng không đứng lên lần nào nữa, mà tất cả đều bị một kiếm xuyên tim
ngã, không động đậy nổi.
Nụ cười bên khóe miệng Tiêu Long Vũ càng kỳ lạ hơn.
Tất cả quái vật còn lại đều chạy đến, tôi cũng rút kiếm Thiết Vân ra
đánh giết. Ngay khi sắp xuống tay, bỗng có một người đàn ông tóc tai rối bù chạy từ bên cạnh ra. Suýt nữa thì tôi chém vào anh ta, thấy anh ta
bỗng quỳ phịch xuống trước mặt chúng tôi:
“Cô nương! Xin cô đừng giết họ! Đó đều là người trong thôn trang chúng tôi!”
Tôi hoảng sợ, vội vàng ép nội lực thu kiếm về, vẫn lảo đảo vài bước.
Người đàn ông kia vừa xuất hiện, đám quái vật như nhận được lệnh, tất cả đều bất động.
“Anh nói gì? Anh là ai?”
“Tôi ở thôn Hồ Linh bên kia chân núi Tuyết Sơn. Thông chúng tôi từ trước vẫn sống tốt, nhưng bảy năm trước có một người đàn ông đến đây, dẫn
theo tất cả thanh niên trai tráng trong thôn chúng tôi đi, cuối cùng là
người gìa, phụ nữ và trẻ em. . . . . . Khi đó đúng lúc tôi ra ngoài đưa
tin, mới là người duy nhất may mắn thoát nạn. . . . . .”
“Sau khi tôi trở lại thôn trang mới phát hiện ra, tất cả mọi người trong thôn, gồm cả vợ con tôi đều biến mất không thấy. Tôi tìm bảy năm mới
tìm được họ trên núi Tuyết Sơn, hóa ra họ đều bị biến thành con rối hết
rồi!”
“Cái gọi là con rối, chính là ly hồn, lấy hồn phách ra khỏi cơ thể. Con
rối như vậy, bất tử bất diệt, chỉ cần còn trái tim, cho dù là chặt đứt
tứ chi, chỉ cần khâu lại, vẫn có thể làm vũ khí. . . . .”
Tôi cảm thấy tay cầm kiếm bắt đầu run run: “Anh nói. . . . . . Ly hồn?”
Ly hồn. Đỗ Phương từng nói, có người luôn muốn tìm tôi nguyên nhân là vì tôi biết ‘ly hồn’, bọn họ cảm thấy tôi là người bất tử. . . . . .
Nhưng người đàn ông kia dường như không nghe thấy tôi nói: “Xin các người đừng giết họ! Họ đều là người thân huynh đệ của tôi!”
Tiêu Long Vũ nghiêng đầu nhìn anh ta, giống một đứa trẻ: “Nhưng họ đã không còn hồn rồi.”
Người nọ vẫn không nghe chúng tôi nói, chỉ dập đầu lia lịa. “Xin các người đừng giết họ! Xin các người! Xin các người!”
Ánh mắt Tiêu Long Vũ sững lại trong giây lát. “Ta không giết họ, họ sẽ
tới giết bọn ta. Đâu ra đạo lý chỉ chúng ta bị giết. . . . . . Hơn nữa,
bọn họ đã không cứu được nữa rồi, chỉ có thể làm con rối cả đời.”
“Không! Không phải!” Người đàn ông kia đột nhiên đứng dậy, tóm lấy áo
choàng của Tiêu Long Vũ, “Người đàn ông đó nói. . . . . . Nếu. . . . . . Nếu có loại máu đó, họ. . . . . . Họ có thể khôi phục thần trí.”
“Máu gì?” Tôi giật mình, chẳng lẽ người này cũng muốn máu của Đỗ Phương?
“Là nhập. . . .”
Anh ta còn chưa nói xong, Tiêu Long Vũ bỗng bay lên đạp anh ta bay ra xa mấy trượng. Một đạp này dùng sức không nhỏ, người đàn
ông kia va mạnh lên gốc cây khô, tuyết trên cành cây rơi xuống, rơi đầu
đầu anh ta, miệng phun máu rơi trên lồng ngực trông càng đáng sợ hơn.
Tiếng “Đừng” của tôi bị bao phủ trong sự khiếp sợ. Tôi không biết vì sao Tiêu Long Vũ lại xuống tay độc ác như thế.
“Huynh làm gì vậy!” Tôi che trước người đàn ông kia, “Anh ta không có ý muốn hại người, sao huynh lại làm anh ta bị thương!”
“Hắn có.” Tiêu Long Vũ lạnh lùng nói, ánh mắt anh nhìn tôi không chút độ ấm.
Trái tim tôi bỗng nhói lên. Tiêu Long Vũ chưa bao giờ nhìn tôi như vậy,
cho dù là lần tôi trốn khỏi Phá Quân Tư trong đêm hôm khuya khoắt, anh
cũng không dùng ánh mắt này nhìn tôi.
Tôi không chớp mắt nhìn gương mặt quen thuộc nhưng xa lạ của anh, chỉ cảm thấy lòng mình đang dần dần lạnh đi.
“Tiêu Long Vũ!” Vẻ mặt của người đàn ồn kia bỗng
trở nên oán hận, “Hóa ra ngươi lại âm hiểm ác độc như thế! Trước kia
thấy ngươi hiền lành, nhưng lại không ngờ lại là tiểu nhân lòng dạ hẹp
hòi khẩu phật tâm xà, độc ác hơn cả đàn bà! Không sai, ta cần máu người
nhập ma!”
Tiêu Long Vũ đứng im lặng, trên mặt không thấy chút giận dữ nào: “Ngươi
và tôn chủ các ngươi dụ ta nhập ma, không phải là vì kế hoạch này sao.
A, hay cho một kẻ âm hiểm ác độc, luận ác độc, Tiêu Long Vũ ta sao so
được với hắn.”
Người đàn ông kia biến sắc, vẫn giãy dụa đứng lên, nói với tôi: “Cô
nương, cô đừng để hắn lừa, kẻ này làm nhiều việc ác, sớm hay muộn có
ngày gặp báo ứng! Nếu cô vẫn cố chấp đi theo hắn, một ngày nào đó khi
đồng đạo võ lâm bắt tay vây giết tên ma đầu này, cô chắc chắn sẽ gặp
nạn! Quay về chính đạo cô mới có thể sống yên trong giang hồ!”
Tôi quay đầu nhìn Tiêu Long Vũ. Vẫn không nhìn ra bất cứ cảm xúc nào
trên gương mặt anh, ánh mắt u tối không tình cảm. Nhưng chỉ có tôi biết, hiện thời rất khó để nắm được tâm tư của anh, dưới sự bình tĩnh là mạch nước ngầm mãnh liệt, ra tay là có thể khiến đất trời thay đổi.
“Hừ, Tiêu Long Vũ, đừng cho là ta không biết ngươi có chủ ý gì! Hôm nay ta liều chết với ngươi!”
Người nọ muốn xông về phía Tiêu Long Vũ. Nhưng vì bị thương nặng nên
đứng không vững, vừa đứng dậy đã ngã lại. Tôi muốn đỡ anh ta, nhưng Tiêu Long Vũ không kiên nhẫn kéo tôi lùi về sau một bước, như muốn cách xa
thứ gì đó bẩn thỉu.
Bàn tay anh bịt miệng tôi, không để tôi mở miệng nói. “Xem ra tôn chủ
các ngươi chỉ ngươi thành kẻ nhanh mồm nhanh miệng mà không dạy ngươi
cách xem xét tình hình như.”
Tôi thoát khỏi vòng tay anh, kéo tay áo của anh, cầu xin: “Tiêu Long Vũ, huynh đừng giết người nữa.”
Tiêu Long Vũ nắm chặt chuôi kiếm, cuối cùng cười lạnh một tiếng.
“Ta thà rằng nàng vẫn là tiểu sư muội không có võ công, mọi chuyện đều
cần ta bảo vệ trước kia.” Anh giữ chặt cổ tay tôi, ngón tay càng siết
càng chặt, “Khi đó ta nói đúng là đúng, ta nói sai là sai, nàng chưa bao giờ cãi lại ta một câu? Đúng chứ?”
Kinh mạch trên cổ tay tôi đau nhức, giật mình nhận ra Tiêu Long Vũ muốn phế võ công của tôi!
Tôi lật tay phản kháng, ra rất nhiều chiêu thức theo bản năng, không
muốn giết anh nhưng chiêu nào cũng là sát chiêu. Võ công của tôi là học
theo Đỗ Phương, vừa tà vừa ác.
Cứ thế hơn mười chiêu, cuối cùng tôi kết thúc bằng cách chĩa Thiết Vân vào mặt anh.
Tiêu Long Vũ không ngạc nhiên không giận, giọng nói lạnh băng mà thong
thả gọi tên tôi: “Dương Quách, nàng cầm kiếm chĩa vào phu quân mình?”
“Huynh không phải là phu quân của tôi!” Trước mắt tôi mơ hồ, “Phu quân
tôi là người lương thiện từ bi, không lấy mạng người ra làm trò đùa, lại càng không làm tôi bị thương, muốn phế võ công của tôi! Rốt cuộc huynh
là ai?”
“Đương nhiên ta là phu quân của nàng.” Gương mặt Tiêu Long Vũ như bao
phủ bởi tuyết trên núi Tuyết Sơn, “Chẳng qua, kẻ từ bi và lương thiện
của nàng, đã chết cùng nàng dưới chân núi Thanh Trừng từ bảy năm trước
rồi.”
Tay tôi không còn sức, gần như không cầm nổi kiếm Thiết Vân nữa.
Chẳng phải đã biết từ lâu rồi sao. Dương Quách, tất cả đều là mày tự tìm lấy.
“Tôi biết rồi.” Tôi bật cười một tiếng, chỉ cảm thấy lạnh thấu xương,
“Tiêu Long Vũ, huynh chưa từng yêu tôi, từ đầu đến cuối mục đích chính
của huynh là xưng vương thiên hạ. Sau khi gặp lại tôi ở Kế Môn, huynh
cũng giống Triệu Nguyệt Đỗ Phương, tiếp cận tôi, lợi dụng tôi, vì thân
phận của tôi, vì binh quyền trong tay tôi. . . . . .”
Tiêu Long Vũ cười cười, không thừa nhận cũng không phủ nhận, chỉ nâng
tay lên gạt kiếm của tôi rơi xuống đất. Cùng rơi xuống còn có giọt nước
mắt trong hốc mắt muốn rơi nhưng lại chưa rơi được.
Tiêu Long Vũ, tôi cũng thật sự muốn huynh là thiếu niên gọi tôi là sư tỷ trước kia, huynh không làm tổn thương ai, tôi cũng tuyệt đối không để
ai tổn thương đến huynh.