Edit: Pinkie
Bước vào học kỳ hai của lớp 11, Giang Tùy sắp xếp thời gian biểu của mình chặt chẽ hơn, mỗi ngày về đến nhà đã là 10 giờ đêm.
Sau khi hòa hảo với cô gái nhỏ, cứ chủ nhật Vân Thư sẽ qua tìm anh, nhưng mà sau khi phát sinh chuyện lúc trước, Vân Thư không còn nói tới chuyện chơi game nữa.
Mỗi lần qua thì không phải an tĩnh ở trong phòng khách làm bài tập thì cũng là đọc truyện tranh, hầu như không phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Thời gian hơn một tháng cứ chầm chậm trôi qua như vậy.
Thứ sáu nọ, Giang Tùy tan học về nhà, thì nghe được người ta nói ——
“Cô bé Vân Thư kia thật đáng thương, còn nhỏ như vậy đã……”
“Aiz, đúng vậy, haiz……”
“Còn có Vân Tùng nữa, cực cực khổ khổ chăm sóc lâu như vậy, bỏ hết công việc, cũng không biết sau này hai cha con bọn họ phải làm sao bây giờ.”
Mặc dù giọng nói của mấy người này có đồng cảm, nhưng cũng có một số việc không liên quan đến mình nên cũng có đôi phần hờ hững. Người ta thường cảm thán một chút khi có chuyện xảy ra đột ngột mà thôi.
Giang Tùy bước nhanh về nhà.
Nhà đối diện khoá cửa, anh đi qua gõ cửa nhưng không có người mở.
Cả buổi tối, chỉ cần nghe được một tiếng động nhỏ, Giang Tùy đều sẽ mở cửa đi ra, nhưng vẫn không có người mà anh trông chờ ở đối diện về nhà.
Ngày hôm sau cũng không có ai trở về.
Ngày thứ ba cũng không có ai trở về.
Lại qua vài tuần, Vân Tùng mới dẫn Vân Thư trở về, còn có bà nội cô nữa.
Đám tang của mẹ Vân làm ở quê, Vân Thư phải xin nghỉ một tuần, đi theo Vân Tùng lo xong hậu sự rồi mới trở về.
Khi Giang Tùy nhìn thấy bọn họ, Vân Tùng vô cùng tiều tụy, nụ cười xán lạn trên mặt khi xưa của cô gái nhỏ cũng biến mất. Cả nhà giống như bị sương mù bao phủ.
Giang Tùy muốn gọi cô nhưng lại có chút khó xử, không mở miệng được.
Vân Thư cũng thấy anh, muốn gọi anh, nhưng môi khô nứt, há miệng, nhưng hai cánh môi lại dính chặt vào nhau.
“Anh!” Cô cố hết sức gọi.
Giang Tùy xoa xoa đầu cô, “Lúc nào không vui thì có thể tới tìm anh, anh vẫn luôn ở đây.”
Nghe anh nói một câu như vậy, hốc mắt Vân Thư đều đỏ.
Cô cắn răng, “Vâng, cảm ơn anh.”
Vân Thư đi theo Vân Tùng vào nhà.
Giang Tùy nhìn bóng dáng của cô, cảm giác có chút vô lực.
Ngày hôm sau Chu Ngạn qua đây.
“Cô gái nhỏ thế nào rồi?” Hắn gần nhất liền hỏi.
Chu Ngạn vô tình nghe được có người nói chuyện mẹ Vân Thư qua đời vì bệnh u não, nơi này không lớn, chỉ cần một chút chuyện phát sinh thì mọi người đều biết. Sau khi cậu biết thì lập tức chạy đến.
Tuy rằng quen biết với cô gái nhỏ không được bao lâu nhưng người ta tốt xấu gì cũng gọi anh một tiếng “anh Chu Ngạn”, hơn nữa cậu cũng thật sự thích cô bé.
“Không tốt lắm.” Giang Tùy bình tĩnh trả lời.
“Vậy, làm sao bây giờ?”
“Không biết.” Giang Tùy ngồi trên sô pha, ngây ngốc nhìn tin tức phát sóng trong TV.
Loại chuyện này, xảy ra đối với bất kỳ người nào cũng đều không tốt. Vân Thư còn nhỏ như vậy, đoán chừng cũng là lần đầu tiên trải qua.
Chu Ngạn nói: “Tớ muốn đi xem cô bé.”
“Bây giờ chắc là đang ở nhà, ngày hôm qua vừa mới trở về.”
Chu Ngạn không chút do dự đi qua, bước vào thì ngay lập tức thấy nặng nề. Người đàn ông say khướt nằm trên sô pha, có một bà đang nấu cơm trong bếp, cô gái nhỏ mới vừa từ trong toilet đi ra, nhìn thấy cậu.
Mở miệng gọi: “Anh Chu Ngạn.”
Chu Ngạn vẫy vẫy tay với cô, “Cô gái nhỏ, lại đây.”
Vân Thư đi qua chỗ anh, chỉ là trên mặt đã không bộ dáng tươi cười đáng yêu như lúc trước.
Chu Ngạn nhéo nhéo khuôn mặt cô, có chút đau lòng nói: “Cô gái nhỏ, em gầy rồi, có phải gần đây không có ăn cơm hay không?”
Vân Thư sờ gương mặt mình một chút, hình như gầy thật.
Trò chuyện được một lúc, bà nội làm đồ ăn xong, bảo Chu Ngạn ở lại ăn cơm chung. Chu Ngạn xấu hổ vì đã quấy rầy, tìm cớ từ chối.
Trước khi đi, còn nói Vân Thư: “Cuối tuần được nghỉ, anh Chu Ngạn dẫn em ra ngoài chơi được không?”
Nếu là lúc trước, khẳng định Vân Thư sẽ cao hứng mà đồng ý ngay lập tức rồi.
Nhưng mà bây giờ, cô quay đầu nhìn người trên sô pha người một cái, sau đó lắc lắc đầu, “Cảm ơn anh Chu Ngạn, nhưng mà em không đi đâu.”
Cô muốn ở nhà với bố.
Chu Ngạn thở dài một chút.
Trở lại bên nhà Giang Tùy, Chu Ngạn lại lo lắng một lúc lâu. Giang Tùy rất ít khi thấy cậu ấy như vậy. Chu Ngạn xưa nay không tim không phổi (1), ít có khi nào lại phiền muộn như vậy.
(1) Không tim không phổi: chỉ người vô tâm, hay suy nghĩ đơn giản
Chu Ngạn chạy tới đây ở tạm. Nhưng hôm nay trong nhà cậu cũng ra một chút việc, mẹ với ba cậu cãi nhau, vô cùng kịch liệt, bảo mẫu phải gọi điện cho cậu bảo cậu về nhà khuyên nhủ.
“Tùy, cậu chiếu cố cô bé nhé. Hôm nào tớ lại qua, hôm nay phải về trước.”
Giang Tùy đáp: “Ừ, cậu đi đi.”
Trước khi đi, Chu Ngạn còn nhìn thoáng qua nhà Vân Thư.
Trong lòng Giang Tùy vô cùng buồn bã, vốn dĩ muốn học bài, nhưng không biết hai ngày nay bị làm sao, có đọc cũng không vào đầu được.
Anh không thích cưỡng bách chính mình, những lúc không muốn học sẽ đi xuống lầu dạo một vòng.
Khi đi ngang qua quầy bán đồ ăn vặt, thì Giang Tùy chần chờ vài giây, rồi đi vào.
Anh không có kinh nghiệm mua đồ ăn vặt, cố gắng nhớ vài loại mà cô gái nhỏ hay ăn, còn sợ mình mua sai nên Giang Tùy đã cố ý mua thêm nhiều loại khác nữa.
Lúc tính tiền, dì bán đồ dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn anh.
Giang Tùy ở chỗ này cũng được một thời gian khá dài, chưa tới tới nơi này mua bất kỳ đồ ăn vặt nào, đây là lần đầu tiên.
Sau khi trả tiền xong, Giang Tùy cầm bao lớn đồ ăn vặt rời đi mà không thèm quay đầu lại.
Trong lòng dì kia còn nghĩ, thì ra học bá cũng thích đồ ăn vặt giống như con mình.
Giang Tùy về đến nhà, nhìn đống lớn đồ ăn vặt này.
Anh nhớ, lúc trước có nghe mấy bạn nữ trong lớp nói qua, được ăn sẽ có thể giải quyết hết thảy phiền não. Cô gái nhỏ thích ăn đồ ăn vặt như vậy, ăn xong cái này thì tâm tình không biết có thể tốt hơn một chút hay không.
Sau khi hạ quyết tâm, Giang Tùy đi nhà đối diện gõ gõ cửa, người mở cửa chính là bà nội của Vân Thư.
Hắn mở miệng hỏi: “Bà nội, Vân Thư ở đâu ạ?”
“Ở, ở trong phòng làm bài tập, để bà gọi con bé cho cháu.”
“Cảm ơn bà nội.”
Giang Tùy đứng ở cửa chờ, chỉ chốc lát đã thấy Vân Thư từ trong phòng đi ra, nhìn anh.
“Anh, anh tìm em có chuyện gì sao?”
Giang Tùy khẽ nói: “Đi lại đây với anh một chút.”
Vân Thư lộ vẻ nghi hoặc, nhưng vẫn ngoan ngoãn đi theo.
Sau khi trở về, Giang Tùy đưa toàn bộ túi đồ ăn vặt cho cô.
“Anh không biết em thích ăn cái nào, cho nên mua tất. Nếu có loại nào không thích, thì em nói với anh, lần sau sẽ chỉ mua những loại mà em thích.”
Vân Thư giật mình nhìn anh.
“Anh, sao đột nhiên anh mua cho em nhiều đồ ăn vặt như vậy để làm gì? Lúc trước không phải anh không cho em ăn mấy thứ này sao?”
Giang Tùy không biết trả lời như thế nào, không thể nói thẳng là gần đây thấy cô không vui, nên muốn mua để dỗ cô.
Cô gái nhỏ đại khái có thể hiểu được ý tứ từ trong ánh mắt của anh, đặc biệt chân thành nói một câu: “Cảm ơn anh.”
“Được rồi, về nhà đi, thứ bảy tuần sau anh sẽ chơi game với em.”
Vân Thư chần chờ một chút, “Chú không cho anh chơi game.”
“Không sao, anh tự quyết định.”
Vân Thư nhẹ giọng nói: “Nhưng mà gần đây em cũng không muốn chơi game.” Gần đây trong lòng cô vô cùng trống trải, giống như vừa mới mất đi một đồ vật gì đó rất quan trọng, làm gì cũng không xong.
“Anh muốn chơi, coi như là giúp anh được không?”
Bởi vì vừa mới mới nhận đồ ăn vặt của người ta, cho nên Vân Thư cũng không từ chối, suy nghĩ một lúc rồi mới nói: “Như vậy sao, vậy được rồi.”