Edit: Pinkie
Bà nội Vân Thư giữ Chu Trinh ở lại ăn cơm, Chu Trinh rất hào phóng mà đồng ý ngay lập tức, một chút ý tứ chối từ đều không có.
Giang Tùy nhìn bà một cái, Chu Trinh bắt gặp ánh mắt của anh thì cười hỏi: “Như thế nào? Không hy vọng mẹ ở lại sao?”
Giang Tùy không có ý này, anh biết trong lòng Chu Trinh cũng biết, nhưng bà chính là thích trêu chọc anh như vậy, cho nên anh cũng lười giải thích.
Thấy anh không hé răng, Chu Trinh lại bồi thêm một câu: “Con không hy vọng, mẹ cũng muốn ở lại.” Có chút trẻ con, rõ ràng đã gần 40, nhưng tính tình còn không thua gì một đứa con nít.
Ngay cả phim hoạt hình mà Vân Thư đang xem, Chu Trinh cũng có thể trò chuyện với cô hai ba câu.
Chu Trinh thỉnh thoảng liếc mắt nhìn Giang Tùy, thấy dáng vẻ ngạo kiều (1) của anh thì khóe miệng nhịn không được mà hiện lên ý cười.
(1) Ngạo kiều có nghĩa là ngoài mặt thì tỏ vẻ lạnh lùng, ương bướng nhưng bên trong là kiểu người ôn nhu dịu dàng, có phần ngại ngùng, xấu hổ, có thể hiểu đơn giản là “ngoài lạnh trong nóng”. (Nguồn: bikiphay.net)
Giang Tùy không có biện pháp gì với bà ấy, có khi cảm thấy thất bại, có khi lại cảm thấy, như vậy cũng khá tốt.
Sau khi trêu chọc Vân Thư một lúc thì Chu Trinh đi vào phòng bếp giúp bà nội.
Không bao lâu sau, hai người đã bưng đồ ăn từ trong phòng bếp ra ngoài.
Vân Thư qua đi cầm bát đũa.
Lúc ăn cơm, Chu Trinh đột nhiên mở miệng hỏi: “Có phải Thư Thư chuẩn bị lên cấp hai đúng không?”
Bà nội trả lời: “Đúng vậy, tựu trường năm nay sẽ bước vào cấp hai. Thời gian trôi thật nhanh, Tiểu Tùy cũng sẽ sớm lên đại học, về sau cũng không biết còn có cơ hội gặp mặt hay không.”
Cái đề tài này vừa xuất hiện, không khí trên bàn cơm đột nhiên có chút không thích hợp.
Nói đúng ra, hẳn là cảm xúc của cô gái nhỏ không đúng lắm.
Lúc nảy còn tốt, bây giờ đột nhiên gục xuống mặt, một mình buồn bực ăn cơm, không nói chuyện.
Thấy thế, Chu Trinh sờ đầu cô, trấn an một câu: “Anh muốn đi đại học, Thư Thư luyến tiếc sao?”
Vân Thư nuốt miếng cơm cuối cùng, buồn bực trả lời: “Không có.”
Chu Trinh không có kinh nghiệm dỗ con nít, từ nhỏ đến lớn cô chưa từng dỗ Giang Tùy, trong lúc nhất thời cũng không biết nên làm thế nào mới tốt.
Giang Tùy nhẹ giọng mở miệng nói: “Tới kỳ nghỉ anh sẽ trở về gặp em.”
Lúc này Vân Thư mới ngẩng đầu lên, mắt sáng rực lên, có chút vui vẻ.
Bà nội lại tiếp tục nói chuyện phiếm với Chu Trinh.
“Vậy căn nhà này của các người là muốn cho thuê lại sao?”
Chu Trinh quay đầu nhìn về phía Giang Tùy, bà chưa hỏi Giang Tùy về chuyện này.
Giang Tùy nhẹ nhàng “Dạ” một tiếng, lại nói: “Nhưng mà cho thuê lại cũng phải đến khai giảng, con đã gia hạn thêm hai tháng với chủ nhà, xong nghỉ hè thì mới dọn.”
Chủ nhà cực kỳ vui vẻ, vốn đã tính là bỏ không hai tháng nghỉ hè, nên khi biết được Giang Tùy muốn gia hạn thêm hai tháng, thì không nói hai lời đã đáp ứng ngay lập tức.
Bà nội nói: “Như vậy cũng tốt, lớp mười hai vất vả lâu như vậy, thừa dịp nghỉ hè này nghỉ ngơi cho thật tốt một chút.”
Cơm nước xong, Chu Trinh muốn đi.
Bà nội muốn tiễn, Chu Trinh vội vàng ngăn lại, nói: “Không có việc gì, để Tiểu Tùy tiễn là tốt rồi.”
“Cũng được, đi đường cẩn thận một chút.”
Chu Trinh thoáng nhìn Vân Thư, hỏi: “Cháu có muốn tiễn dì với anh không?”
Vân Thư gật đầu một cái.
Ba người cùng nhau xuống lầu, Giang Tùy đưa bà đến đầu ngõ, có một người đàn ông dừng xe lại, ở đó chờ Chu Trinh.
Chu Trinh hỏi câu: “Sao anh không gọi trước?”
“Không cần.”
Người này Giang Tùy đã gặp qua một lần, là chồng hiện tại của Chu Trinh, một người thật bao dung. Ông ấy có thể bao dung tính trẻ con của Chu Trinh, cũng có thể bao dung mọi cách sống cá nhân của Chu Trinh.
Giang Tùy không chán ghét ông ấy, nhưng cũng không muốn tiếp xúc quá nhiều.
Chu Trinh cười cười, có chút bất đắc dĩ, bà xoa nhẹ mái tóc đen của Giang Tùy một chút, lần này hiếm khi Giang Tùy không né tránh.
“Mẹ đi đây.”
“Dạ!”
Chu Trinh đi về phía chiếc xe hơi màu đen, người đàn ông trên xe đi xuống, giúp bà mở cửa xe bên ghế phụ, thuận miệng hỏi một câu: “Tiểu Tùy vẫn không chấp nhận anh?”
Chu Trinh cười cười: “Tính cách của thằng bé từ khi còn nhỏ đã như vậy, đối với ai cũng đều lãnh đạm, thằng bé có ấn tượng khá tốt với anh.” Chu Trinh có thể cảm nhận được.
Người đàn ông mặc tây trang khen một câu: “Tiểu Tùy khá tốt.”
Chu Trinh đắc ý giương môi, “Đó là đương nhiên, dù sao cũng là do em sinh.”
Người đàn ông sủng nịch cười cười.
Nhìn hai người bọn họ rời đi, Giang Tùy nói với cô gái nhỏ ở bên cạnh: “Đi thôi.”
“Dạ, vâng!”
Vân Thư đi theo sau Giang Tùy.
Khi sắp lên lầu, Giang Tùy lại quay lại.
Vân Thư nghi hoặc hỏi: “Anh, anh đi đâu thế?”
“Em ở đây chờ anh một chút.”
Giang Tùy đi đến quầy bán đồ ăn vặt bên cạnh mua hai ly kem, đưa cho Vân Thư một cái, Vân Thư toét miệng, cười đến mặt mày cong cong.
Vân Thư cảm thấy kỳ nghỉ hè này trôi qua quá nhanh, nháy mắt đã hết mùa hè, cô giống như còn chưa kịp làm cái gì.
Ngày Giang Tùy chuyển nhà, cô dựa người bên cửa, một câu cũng không nói, mặc kệ Chu Ngạn ở bên cạnh dỗ cô như thế nào, mặc kệ bà khuyên thế nào, cô cứ không nói lời nào.
Giang Tùy ở chỗ này ở mấy năm, đồ đạc có rất nhiều, còn phải thuê công ty chuyển nhà đến hỗ trợ.
Bà nội hỏi: “Mấy thứ này sẽ dọn đi đâu thế?”
Chu Ngạn trả lời: “Bà nội không cần lo lắng, cậu ấy có một căn nhà khác, vì cách trường học khá xa cho nên mới thuê phòng ở bên này.”
Nhà kia là năm đó Giang Tuyền Minh mua, có Giang Tùy và Chu Trinh ở với nhau.
Nhưng sau khi hai người chia tay thì căn nhà kia không có ai ở, mỗi người Chu Trinh với Giang Tuyền Minh mua chỗ ở mới, chỉ có Giang Tùy lâu lâu sẽ về thăm một lần.
Đồ đạc của Giang Tùy có chút nhiều, tạm thời chỉ có thể dọn qua bên kia.
Sau khi thu dọn đồ đạc xong thì thoáng chốc căn phòng đã được Giang Tùy dọn dẹp sạch sẽ, Chu Ngạn cười nói: “Rất sạch sẽ, cậu chỉ cần dọn đi, còn lại để cho chủ nhà tự mình dọn là được.”
Giang Tùy vẫn quét dọn dẹp sạch sẽ rồi mới đi.
Chu Ngạn hỏi Vân Thư: “Cô gái nhỏ, em có muốn tới chỗ kia chơi với anh Giang Tùy không, đợi lát nữa anh sẽ đưa em về.”
Bà nội thấy Vân Thư không nỡ chia tay, lại có chút ngượng ngùng không mở miệng, nên chủ động nói: “Đi chơi một lát đi.”
Vân Thư đưa mắt nhìn bà nội một cái, bắt gặp ánh mắt hiền từ của bà nội thì nhỏ giọng “Dạ” một tiếng.
Nhà của Giang Tùy ở khu biệt thự trung tâm thành phố, lúc Giang Tuyền Minh và Chu Trinh kết hôn, hai người đã có không ít tiền tiết kiệm, sự nghiệp lại phát triển thuận lợi, cho nên Giang Tuyền Mình rất hào phóng mua một căn nhà ở đây.
Nhưng Chu Trinh chỉ muốn mua một căn nhà bình thường và ấm áp với ba phòng ngủ, lúc ấy Giang Tuyền Minh không nghe, cho nên bà cũng không nói thêm cái gì.
Lúc đem hành lý trên xe dọn xuống, thì Giang Tùy đi tính tiền.
Chu Ngạn thuận miệng hỏi một câu: “Chú Giang biết hôm nay cậu trở về không?”
Giang Tùy trả lời: “Không biết.”
Chu Ngạn giơ ngón tay cái lên, nói: “Cậu thật trâu bò.”
“Vậy cậu cũng không nói với chú ấy chuyện hai ngày nữa cậu sẽ khai giảng hả?” Lúc hỏi xong, Chu Ngạn cảm thấy anh Tùy của cậu thật sự có thể làm như vậy.
“Ngày mai nói.”
Ngày mốt phải trường học, ngày mai mới nói. Chu Ngạn nghĩ vậy chuyện này mà xảy ra trên người cậu, lão già nhà cậu chắc chắn sẽ giết cậu.
Nói là mang Vân Thư lại đây chơi, nhưng thật ra chẳng có gì vui cả.
Trong nhà bụi bẩn bám không ít, Giang Tùy cũng không có quét dọn trước. Nhà thì quá lớn, lại nói hai ngày sau anh lại đi, cho nên không cần thiết.
Sau khi dọn dẹp đồ đạc xong, Giang Tùy dẫn Chu Ngạn và Vân Thư đi ra ngoài ăn cơm.