Edit: Pinkie
Sau khi bà nội tỉnh lại, thì ngay lập tức cười cười với Vân Thư, hỏi cô: “Sao cháu lại tới đây? Bà nội chỉ không cẩn thận bị ngã một chút, không có chuyện gì lớn, cháu mau trở về đi học đi.”
Vân Thư vẫn luôn kìm nén cảm xúc, đến lúc nghe bà nội mở miệng nói chuyện, thì nước mắt lập tức tràn mi, muốn dừng cũng không dừng được.
Chúc Diệc Thanh ở bên cạnh nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cô, người luôn khoe mẽ và thích cười thì lúc này lại cau mày, vẻ mặt âm trầm.
Bà nội sốt ruột trấn an: “Làm sao vậy Thư Thư? Không khóc, nội thật sự không sao, một chút cũng không khó chịu.”
Ung thư dạ dày cũng không phải đột nhiên xuất hiện, đã ẩn núp bên trong từ lâu. Lúc trước Vân Thu nhìn thấy bộ dáng ôm bụng khó chịu đã muốn bà đi bệnh viện kiểm tra, nhưng bà luôn trì hoãn không đi.
Chúc Diệc Thanh giúp Vân Thư xin nghỉ với thầy giáo. Cậu đợi ở bệnh viện đến buổi chiều, đến lúc Vân Tùng vội vàng trở về thì mới bảo Chúc Diệc Thanh nhanh chóng quay lại trường.
Từ khi bà nội kiểm tra phát hiện bệnh đến khi qua đời không tới hai tháng. Lúc trước trải qua một lần mất mẹ Vân, bây giờ lại thêm một lần nữa, hai cha con Vân Tùng và Vân Thư đều phải chịu đả kích không nhỏ.
Ở trước mặt Vân Thư, Vân Tùng vẫn luôn cố gắng duy trì lý trí, ở nhà chăm sóc cô một thời gian.
Có hôm vào nửa đêm, Vân Tùng nghe thấy Vân Thư khóc ở trong phòng, đi tới gõ gõ cửa, Vân Thư đi chân trần tới đứng trước mặt ông.
Vân Tùng đau lòng ôm cô vào lòng.
“Thư Thư, đừng sợ, còn có bố ở đây.” Nước mắt Vân Tùng đầy trong hốc mắt, giọng nói nghẹn ngào an ủi Vân Thư.
Vân Thư ở trong lòng ông nhỏ giọng khóc nức nở.
Giang Tùy vẫn luôn bận rộn thi lên thạc sĩ, không biết trong nhà xảy ra chuyện lớn như vậy, Chu Ngạn gọi điện thoại nói thì anh mới biết.
“Chuyện lớn như vậy, sao cậu lại không nói sớm?”
Vẻ mặt Chu Ngạn đầy ủy khuất: “Tớ đây không phải cũng vừa mới biết được sao, tớ về lấy tài liệu, sau đó muốn đi gặp cô gái nhỏ một chút, ai ngờ nghe thấy hàng xóm nói bà nội qua đời, tớ mẹ nó chứ, trong lòng còn đang khổ sở đây này.”
“Vân Thư đâu?”
“Không biết, tớ vừa mới đi lên gõ cửa, trong nhà không ai, không biết có phải đi ra ngoài hay không.”
“Chờ tớ, tớ lập tức trở về.”
Lúc ấy Giang Tùy đang ở trong phòng tự học, đồ vật cũng chưa tới kịp thu dọn, đã đặt vé xe trở về.
Ngồi xe lửa một đêm, Giang Tùy lại thuê xe từ nhà ga về nhà.
Gương mặt luôn luôn sạch sẽ của anh, sau khi lăn lộn một đêm, đã đầy mồ hôi.
Hôm nay là chủ nhật.
Vân Thư hẳn là được nghỉ, nhưng Giang Tùy gõ cửa cả nửa ngày cũng không thấy người ra mở cửa.
Cuối cùng là Chúc Diệc Thanh từ nhà đối diện đi ra, hai người liếc mắt nhìn nhau một cái, Chúc Diệc Thanh nhàn nhạt nói: “Bọn họ không có ở nhà.”
“Đi đâu?” Giang Tùy hỏi.
“Không biết, chắc chú Vân Tùng dẫn cậu ấy về quê rồi.”
Giang Tùy sửng sốt một lúc, rồi sau đó mới hậu tri hậu giác (1) nói một tiếng: “Cảm ơn.”
(1) Hậu tri hậu giác: là quá trình từ nhận thức đến hiểu rõ xảy ra khá chậm.
Chúc Diệc Thanh hừ nhẹ, nói: “Không cần khách khí.”
Khi Vân Thư và Vân Tùng về tới nhà thì đã khuya.
Vân Tùng dặn dò: “Thư Thư, ngày mai bố phải đi làm, con phải chăm chỉ học tập, ngoan ngoãn nghe lời thầy cô, nếu không đủ tiền, thì nói với bố nhé!”
Vân Thư gật đầu, “Dạ.”
Sáng sớm ngày hôm sau, Chúc Diệc Thanh cố ý chờ cô cùng đi học.
Dọc theo đường đi, Vân Thư không hề nói chuyện lấy một câu.
Chúc Diệc Thanh cố gắng trêu chọc để cô nàng vui vẻ, kể vài chuyện cười, thì Vân Thư thật sự nghe không nổi nữa, quay đầu lại, trừng mắt nhìn cậu một cái, “Sao cậu lại phiền như vậy?”
Chúc Diệc Thanh cũng không bận tâm, ngược lại còn lớn tiếng nói: “Đây cũng không phải là ngày đầu tiên cậu biết tớ phiền, còn không có quen sao?”
Vân Thư: “……”
Quả nhiên những chuyện vô liêm sỉ này không hề liên quan gì đến thành tích và chỉ số thông minh.
Thời gian gần đây Vân Thư đều không có đi học đầy đủ, thầy giáo Vật Lý giảng nội dung mới, cô nghe như lạc vào sương mù, hơn nữa trong khoảng thời gian này tinh thần cũng không được tốt lắm, cho nên mới nghe một chút đã ngủ thiếp luôn rồi.
Cho đến khi thầy giáo Vật Lý đến bên cạnh, dùng sách gõ gõ đầu cô thì Vân Thư mới vội vàng ngẩng đầu lên.
Thầy giáo Vật Lý bất mãn nhìn cô: “Em lau sạch nước miếng đi.”
Vì thế dưới cái nhìn chăm chú của bạn học trong lớp, Vân Thư bình tĩnh rút khăn giấy ra, lau sạch nước miếng, sau đó tiếp tục nhìn về phía thầy giáo Vật Lý.
Thầy giáo Vật Lý bị thái độ không chút để ý của cô làm cho tức giận, nói thẳng: “Tốt nhất là học sinh thì không được mang cảm xúc cá nhân vào phòng học, nơi này là trường học, là nơi mọi người học hành, không phải dùng để ngủ. Nếu để thầy bắt được lần nữa, thì em phải ra khỏi lớp.”
Vân Thư vẫn không trả lời, thầy giáo Vật Lý lẩm bẩm vài câu rồi đi.
Sau khi tan học, Chúc Diệc Thanh lại đây tìm cô.
“Sao lúc nãy cậu lại không nhận sai với thầy giáo Vật Lý?”
Vân Thư không để ý đến cậu ta, ghé mặt lên trên bàn tiếp tục ngủ.
Thầy giáo Vật Lý vẫn luôn không thích cô, bài kiểm tra tháng đầu tiên, điểm Vật Lý của Vân Thư đứng thứ nhất từ dưới lên. Kể từ đó, thầy giáo Vật Lý luôn luôn hoặc là cố ý hoặc là vô tình châm chọc cô đôi ba câu.
Vân Thư tập mãi thành thói quen, cũng lười mở miệng.
Các môn của buổi chiều đều rất nhàm chán, không phải hóa học thì chính là sinh học. Vốn dĩ đầu óc của Vân Thư có chút lờ mờ, sau khi kết thúc buổi học thì càng thêm không tỉnh táo.
Cũng may, tiết tự học buổi tối là tự mình làm bài tập nên cô có thể yên lặng làm chuyện của mình.
Sau khi tiết tự học buổi tối kết thúc, Vân Thư tùy ý bỏ hai quyển sách vào cặp, muốn đứng dậy đi về.
Vừa ngẩng đầu, thì thoáng nhìn thấy bóng dáng quen thuộc ở ngoài cửa.
Chúc Diệc Thanh đi tới muốn rủ cô cùng nhau về nhà thì theo tầm mắt cô nhìn sang, cũng thấy được người kia ở ngoài cửa.
Vân Thư mở miệng nói: “Hôm nay tự cậu trở về đi.”
Chúc Diệc Thanh u oán nhìn cô một cái, khẽ “hừ” một tiếng.
Rõ ràng Vân Thư đã thu dọn xong mọi thứ để về nhà, nhưng sau khi nhìn thấy Giang Tùy, thì cô lại chậm chạp dọn dẹp một lúc nữa rồi mới đi ra ngoài.
Đến gần Giang Tùy, cô chần chờ một lúc rồi mới gọi: “Anh!”
“Đi ra ngoài ăn gì đó với anh một chút nhé?”
Vân Thư tự hỏi một chút, sau đó đáp: “Dạ.”
Hai người đều ăn ý không mở miệng, Giang Tùy có chút không quen nhìn cô gái nhỏ như vậy.
Bọn họ đến một quán ăn khuya ở cổng trường, Giang Tùy không biết cô thích cái gì, nên gọi rất nhiều món.
Vẫn là Vân Thư ngăn anh lại: “Anh, đủ rồi ạ.”
Lúc này Giang Tùy nói với phục vụ: “Lấy những thứ này trước.”
Nhân viên phục vụ cười nói: “Được, xin chờ một lát.” Sau đó rời đi.
Ánh mắt Vân Thư nhìn những bạn học mặc đồng phục đang ra ra vào vào ở cổng trường. Mọi người túm tụm lại với nhau, ầm ĩ trêu ghẹo, ríu rít, vô cùng náo nhiệt.
Giang Tùy tự hỏi một hồi, rồi mở miệng nói: “Thư Thư, chuyện bà nội qua đời, sao lại không nói cho anh biết?”
Vân Thư thu hồi tầm mắt, quay đầu, đối diện với ánh mắt chất vấn của Giang Tùy.
“Anh cũng có chuyện riêng bận rộn.”
Trả lời lấy lệ, Vân Thư cũng không biết trả lời như thế nào, khoảng thời gian kia quá mức dày vò, cô chỉ muốn nhốt bản thân lại, căn bản không có nghĩ đến phải nói cho anh biết.
Nói xong, Vân Thư lại chột dạ dời mắt về nơi khác.
“Vân Thư.”
Giang Tùy gọi cô một tiếng.