Chỉ Ngoan Với Em

Chương 39: Chương 39






Edit: Pinkie

Ngày hôm sau.

Buổi sáng Chúc Diệc Thanh không có tiết học, ngủ thẳng tới giữa trưa. Lúc tỉnh dậy, mấy bạn cùng phòng của cậu đều đang chơi game.

Nhìn thấy cậu đã tỉnh, bạn cùng phòng nói: “Cuối cùng cậu cũng tỉnh, từ tối hôm qua uống say, cậu ngủ thẳng tới bây giờ đó.”

Chúc Diệc Thanh cố gắng nhớ lại những chuyện đã xảy ra ngày hôm qua, hỏi: “Ngày hôm qua có phải Vân Thư đưa tớ về hay không?”

Bạn cùng phòng trả lời: “Ừ, cậu luôn ồn ào muốn tìm Vân Thư, ai cũng ngăn không được, tớ đành phải giúp cậu gọi điện thoại kêu người tới.”

Chúc Diệc Thanh ảo não.

Cậu rốt cuộc đã làm cái gì với nói cái gì.

Không nói lời nào, cậu xuống giường, đi vào phòng tắm rửa mặt, thay bộ quần áo sạch sẽ rồi định đi ra ngoài.

Bạn cùng phòng hỏi cậu: “Cậu đi đâu thế?”

Chúc Diệc Thanh không trả lời, vội vàng đi ra cửa.

Cậu đến trước cửa phòng học của Vân Thư đợi một lúc. Sau khi Vân Thư tan học, cùng bạn cùng phòng của mình đi ra khỏi lớp thì nhìn thấy Chúc Diệc Thanh đứng ở ngoài cửa.

Chúc Diệc Thanh nói: “Tớ có chút việc muốn nói chuyện riêng với Vân Thư một chút.”

Nhóm Tần Oánh rất thức thời, nói: “Thư Thư, chúng tớ đi căn tin trước đây.”

Vân Thư gật đầu.

Vân Thư và Chúc Diệc Thanh đứng bên cạnh lan can, Vân Thư ngẩng đầu lên nhìn cậu rồi hỏi: “Đã đỡ hơn chưa?”

Thường ngày, ở trước mặt Vân Thư, Chúc Diệc Thanh luôn nhiều lời, thế nhưng hôm nay lại im lặng, thật sự cô không biết phải mở miệng thế nào.

“Vân Thư, lời mà tối hôm qua tớ nói, cậu không cần để trong lòng, tớ uống quá nhiều, thực xin lỗi.”

Vân Thư nhìn cậu: “Cậu biết, tớ vẫn luôn chỉ thích một người là anh ấy.”

Chúc Diệc Thanh mím môi, “Ừ, tớ biết.”

Cậu tận mắt nhìn thấy cô thích người kia nhiều năm như vậy, sao có thể không biết.

Không khí có chút xấu hổ, Chúc Diệc Thanh cười gượng hai tiếng, “Cậu đừng nghiêm túc như vậy, tớ có chút không quen, sau này chúng ta vẫn là bạn bè chứ?”

“Ừ, vẫn luôn là như vậy.”

“Vậy, cậu đi tìm bạn cùng phòng của cậu đi, tớ còn có hẹn với bạn có chút việc.”

Chúc Diệc Thanh và Vân Thư đi ra khỏi khu lớp học, Vân Thư đi đến căn tin còn Chúc Diệc Thanh thì đi thư viện, hướng ngược lại với căn tin.

Những ngày sau đó, Chúc Diệc Thanh cũng không có thường xuyên tìm Vân Thư ăn cơm như trước đây, Tần Oánh hỏi cô: “Cậu với Chúc Diệc Thanh cãi nhau à?”

Vân Thư lắc đầu: “Không có.”

Một bạn cùng phòng khác nói: “Chúc Diệc Thanh có thể cảm thấy không thích hợp nữa, rốt cuộc thì bây giờ Vân Thư đã ở bên học trưởng Giang Tùy, cần duy trì khoảng cách.”

“Hình như đúng là như vậy.”

Vân Thư cũng không liên lạc với cậu ấy.

Hai tuần sau, Chúc Diệc Thanh lại giống như không có chuyện gì xuất hiện, miệng vẫn nói luyên thuyên như trước đây.

Nhưng mà Chúc Diệc Thanh rất nghiêm túc nói một câu: “Sau này, tớ thực sự sẽ coi cậu là bạn tốt, một chút ý niệm khác cũng không có.”

Vân Thư cong môi.



Buổi chiều thứ sáu, Giang Tùy đi siêu thị một chuyến, mua đủ các loại đồ ăn vặt, khoai tây chiên, bánh quy, sữa, đồ uống.

Lúc trở lại quán bar Qing thì trong tay mang một túi lớn.

Chu Trinh ngồi ở bàn nhỏ gần cửa, nhìn thấy con trai mình mua nhiều đồ ăn vặt như vậy thì thuận miệng hỏi một câu: “Từ khi nào mà con lại thích ăn mấy thứ này?”

Nghe vậy, Giang Tùy nhìn thoáng vào bên trong một chút, mới biết được là Chu Trinh tới đây tìm anh.

Qua mấy năm, ngoại trừ bề ngoài đã trở nên già nua thì tính cách của Chu Trinh cũng không có thay đổi quá lớn. Lúc trước bà đã chia tay với bạn trai, Giang Tùy cũng không rõ nguyên nhân chia tay là gì. Nhưng điều này cũng không đả kích gì đến Chu Trinh, bà vẫn trước sau như một, tin tưởng tình yêu, yêu thích lãng mạn.

“Sao mẹ lại tới đây?” Giang Tùy hỏi.

“Tới đây xem con thế nào.” Chu Trinh đi đến bên cạnh anh.

Bây giờ, Giang Tùy đã cao hơn bà rất nhiều, Chu Trinh mang giày cao gót cũng chỉ tới vai anh mà thôi.

Chu Trinh cười nói: “Con còn chưa trả lời, làm sao mà đột nhiên lại mua nhiều đồ ăn vặt như vậy.”

Giang Tùy nhàn nhạt trả lời: “Sẽ có người tới ăn.”

Hơn nữa người kia một lát nữa sẽ tới ngay.

“Bạn gái?” Chu Trinh cười hỏi.

Giang Tùy gật đầu.

“Là ai? Mẹ có quen không?”

“Có quen.”

Vốn dĩ Chu Trinh chỉ thuận miệng hỏi một câu, bạn bè của Giang Tùy mà bà biết thì có Chu Nhạn với mấy bạn cùng phòng của anh, từ trước đến nay chưa từng thấy anh kết giao với bạn nữ.

Chu Trinh sửng sốt vài giây, có chút nghi hoặc hỏi: “Không phải là Vân Thư chứ?”

Giang Tùy “Vâng” một tiếng, đem đồ ăn vặt đặt trên bàn nhỏ ở tầng hai, Chu Trinh lập tức đi theo sau anh.

“Hai đứa, thật sự ở bên nhau?”

“Vâng.”

“Một lát nữa con bé sẽ tới đây sao?”

“Vâng.”

Mặc kệ Chu Trinh hỏi thế nào, thì Giang Tùy đều trả lời kiểu lời ít ý nhiều, tuy rằng không tính lãnh đạm, nhưng cũng không thể nói là thân thiết, cũng may Chu Trinh cũng đã quen với thái độ này của con trai mình.

Cho đến khi Chu Trinh nói “Hôm nay mẹ sẽ ở lại đây ăn cơm tối”, biểu cảm của Giang Tùy mới có chút biến hóa.

“Cũng đã rất lâu mẹ chưa gặp Vân Thư, muốn xem con bé một chút, con cũng không có nhỏ mọn như vậy đi?”

Giang Tùy không nói chuyện, Chu Trinh tự nhiên xem là anh đã đáp ứng.

Bà đi ra sân sau một mình.

Phía sau Qing có một cái sân nhỏ, Giang Tùy thường trồng một ít hoa và cây cỏ, nhìn người lạnh lùng như thế, ấy vậy mà quan tâm cái gì cũng đều rất tinh tế.

Có đôi khi Chu Trinh cũng không hiểu rõ, tính cách của Giang Tùy rốt cuộc là giống ai.

Nhưng mà khẳng định, ít nhất không giống Giang Tuyền Minh, anh mạnh mẽ hơn nhiều so với Giang Tuyền Minh.

Chu Trinh đi dạo xung quanh.



Lúc Vân Thư đến Qing thì chạy chậm bổ nhào vào trong ngực Giang Tùy. Giang Tùy ôm cô vào lòng.

Trên mặt Vân Thư lộ ra nụ cười sạch sẽ: “Nhớ anh!”

Giang Tùy khèo khèo cái mũi cô, sủng nịch nói: “Anh cũng nhớ em.”

Anh lấy balo của cô xuống, rồi nắm tay cô đi lên lầu, vừa đi vừa nói: “Một lát nữa, mẹ sẽ ăn cơm với chúng ta.”

Vân Thư dừng lại.

Giang Tùy quay đầu nhìn cô: “Làm sao vậy?”

Vân Thư hờn dỗi: “Sao anh không nói cho em biết sớm một chút?”

“Cơm nước xong bà sẽ đi ngay.”

Vân Thư bĩu môi, “Anh vẫn phải nói cho em biết sớm, em có thể trang điểm một chút.” Vân Thư nhìn bản thân chỉ mặc áo thun tùy ý, đột nhiên có chút ảo não.

Giang Tùy nhìn cô gái nhỏ đột nhiên chú ý đến vẻ ngoài, xoa xoa đầu cô: “Như bây giờ cũng rất xinh đẹp.”

“Không được, em phải vào phòng anh một chút.”

Vân Thư buông tay Giang Tùy ra, lọc cọc chạy vào phòng Giang Tùy.

Giang Tùy đi theo sau cô, nhìn thấy cô gái nhỏ lấy một số đồ trang điểm trong balo ra, sau đó quay mặt nhìn gương, cẩn thận tán lên mặt.

Gương mặt vốn trắng nõn tinh tế, kết hợp với lớp trang điểm nhẹ nhàng, làm cho Vân Thư càng thêm xinh đẹp. Cô cũng không quên đánh thêm một chút son.

Giang Tùy nhìn cái miệng nhỏ hồng hào của cô thì đột nhiên cúi người xuống, nắm lấy cằm cô, hôn một cái. Đôi môi mỏng của Giang Tùy cũng bị dính một lớp hồng nhạt.

Vân Thư bất mãn nhìn anh: “Em thật vất vả mới làm xong!”

Giang Tùy cười nói: “Để anh giúp em thoa lại lần nữa?”

Trên mặt Vân Thư viết đầy chữ cự tuyệt.

Cô mới không cần, chuyện gì cô đều có thể tin tưởng Giang Tùy.

Nhưng cái này thì không được!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.