Chi Nhất Vô Nhị

Chương 18: Chương 18: Đạo sĩ




Kỳ thật ta có thể rúc trong nhà cả ngày không ra khỏi cửa, vốn dĩ ta cũng không thích đi đâu. Có điều Văn Dư sợ ta ở nhà nhiều, nghẹn ra bệnh nên luôn tìm cách dẫn ta ra ngoài loanh quanh một lúc, sau đó còn bày thêm đống trò tiêu khiển như nuôi chim, chọi gà. Ta nhìn hắn, lại ngó mấy con dế với đống trò chơi, quả thật không còn cách nào khác, cuối cùng chọn đi hái trái cây.

Nói vậy nhưng không phải đi thu hoạch trái cây thật, chỉ là vừa hái vừa ăn, ra ngoài hít thở không khí trong lành, tắm chút nắng, làm hắn an tâm là được.

Ta chọn một quả dâu tây vừa to vừa đỏ mọng nhét vào miệng, nước quả lập tức trào ra. Ta ăn đến là vui vẻ, đang tính hái thêm quả nữa thì bị Văn Dư kéo tay. Hắn giúp ta lau khoe miệng, còn nói không sạch, phải rửa rồi hẵng ăn. Ta khoát tay nói không sao hết. Ăn no nê rồi lại nghĩ hái nhiều thêm một chút để biếu mấy người nhà thím Trương, Văn Dư gật đầu nói đã biết.

Đi từ sáng sớm nhưng chỉ trong chốc lát là nắng lên. Văn Dư hỏi ta trưa muốn ăn gì, ta hỏi hắn trên trấn có phải có điểm tâm mới hay không. Hắn kéo cổ tay ta, vừa đi vừa nói: “Chủ tử đừng hi vọng nhiều. Buổi sáng ăn dâu tây rồi, buổi trưa phải ăn cơm hẳn hoi mới được.”

Ta nghe xong thì tiến về phía trước hai bước, rút quạt xếp rồi mở ra như cảnh cáo, liếc mắt nhìn hắn: “Hiện tại ai là chủ tử, ngươi nói thêm một câu ta nghe thử?”

Hắn hơi dừng lại, đến gần ta thương lượng: “Chủ tử, điểm tâm ngon nhất ở trấn trên chính là của nhà chúng ta, làm gì có loại nào người chưa từng nếm thử? Như vậy đi, buổi chiều tôi bảo trù nương làm kẹo hồ lô ngào đường cho người. Chủ tử ăn cơm nghiêm chỉnh được không? Dạ dày chủ tử mà khó chịu nữa, nửa cái mạng của tôi cũng đi luôn mất.”

Ta nhìn dáng vẻ đáng thương với lấy lòng của hắn, có hơi buồn cười. Biết hắn lo lắng cho mình, nghĩ rồi cũng không so đo nữa.

Ta ngồi trong xe ngựa không có việc gì làm, ngáp một cái. Văn Dư sợ ta ăn dâu tây tiếp nên đặt giỏ dâu tây bên cạnh người đánh xe, không để trong xe ngựa. Ta ngước cặp mắt u oán nhìn hắn. Hắn bật cười. Ta hừ một tiếng, quay đầu không thèm nhìn hắn.

Chỉ một lát sau, hắn gọi khẽ: “Chủ tử.”

Ta theo bản năng trả lời: “Ừ.”

Chờ một lúc không thấy nói gì, ta quay đầu hỏi: “Sao thế?”

Hắn cười híp mắt nhìn ta: “Không có gì, tôi chỉ muốn gọi chủ tử thôi.”

Ta bật cười, liếc mắt nhìn hắn, không lên tiếng.

Sau đó là một chuỗi chủ tử, chủ tử vô cùng vô tận.

“Chủ tử?”

“Ừ?”

“Chủ tử.”

“Ừ.”

“Chủ tử.”

“...”

“Chủ tử.”

“Câm miệng.”

“Chủ tử.”

“Có thôi đi không?”

“Chủ tử.”

“Văn Dư!”

Ta hạ giọng, lạnh lùng cảnh cáo. Hắn ngậm miệng không nói nữa, lát sau đột nhiên thốt ra một câu: “Thật tốt.”

Ta khó hiểu ngước mắt nhìn. Hắn híp mắt dịu dàng nhìn ta: “Chủ tử hiện tại thật tốt.” Ta liếc hắn, lạnh lùng hừ một tiếng, sau lại quay mặt mím môi cười: Đồ ngốc.

*

Cuối cùng thì buổi trưa ta vẫn không được ăn điểm tâm, chỉ là được ăn món mình thích vẫn rất vui vẻ. Ăn xong, Văn Dư lại tới cửa hàng gói về một ít điểm tâm ta thích, để dành cho ta ăn chiều. Sau đó không còn việc gì nên tính về nhà tặng dâu tây cho thím Trương. Quãng đường cũng không xa, ta với Văn Dư túc tắc đi về, không ngờ trên đường lại gặp phải một tên đạo sĩ già.

Nói thật, ta không tin số mệnh, không tin nhân quả báo ứng, cũng chẳng tin quỷ quái Thần Phật. Ta cho rằng cái gọi là tiền nhân phù hộ, Thiên Đạo luân hồi chỉ là thứ dùng để trấn an người đời mà thôi. Thế nên lúc đi ngang qua tên đạo sĩ ta cũng không nhìn lâu. Không ngờ đi chưa được hai bước đã bị gọi lại.

“Thí chủ xin dừng bước.” Tên đạo sĩ kia đứng lại giữa đường.

Ta có hơi sửng sốt, quay đầu lại xác nhận. Hắn ta gật đầu. Ta cười khoát tay một cái, Văn Dư thay ta trả lời: “Chủ tử của ta không tin những chuyện này.”

Tên đạo sĩ nhìn ta, tiếp tục nói: “Thí chủ, bần đạo không thu tiền, chỉ là có ít lời muốn gửi tới thí chủ.”

Ta nhìn dáng vẻ của hắn, nhíu mày, cảm thấy thú vị. Tên đạo sĩ khẽ mỉm cười nhìn ta. Ta từ từ lại gần hắn rồi nói: “Vậy à, ngươi nói ta nghe thử xem.”

Hắn cười, rũ mắt nói: “Mệnh số của thí chủ hiếm thấy. Tình thân nhạt nhẽo nhưng tình duyên sâu nặng. Cái trước thiếu, cái sau bù lại. Cũng như vậy, nửa đời trước của thí chủ lận đận khó khăn nhưng nửa đời sau sẽ suôn sẻ thuận lợi. Chỉ là bần đạo thấy, để đến được ngày đó thí chủ còn phải trải qua một kiếp nạn, vượt qua rồi mới có thể bình an.”

“Kiếp nạn gì, có thể giải trừ không?” Văn Dư không đợi ta lên tiếng đã nôn nóng hỏi trước.

Ta cau mày kéo hắn về phía sau. Hắn sốt ruột hỏi tên đạo sĩ chuyện của ta nên không để ý đến ta.

Tên đạo sĩ kia nhìn Văn Dư, chậm rãi nói: “Vui buồn trên thế gian chỉ có thể tự mình gánh lấy. Người khác không hiểu được, cũng rất dễ làm sai chuyện. Vị thí chủ này, trên đời chỉ bản thân người đó mới có thể giải trừ kiếp nạn của mình.”

Ta buông cánh tay đang kéo Văn Dư, lẳng lặng nhìn tên đạo sĩ, nói: “Theo lời đạo trưởng thì cuộc đời ta cũng có vài chục năm, thế nhưng kẻ như ta tính tình gàn dở, không quan tâm mệnh số dài hay ngắn. Còn có một chuyện, vì sao lại là ta?”

“Chỉ là có duyên gặp mặt, thí chủ không cần nghĩ nhiều. Thí chủ tin hay không tin, để ý hay không để ý không phải chuyện bần đạo có thể can thiệp. Bần đạo chỉ muốn nói với vị bên cạnh ngài một câu: sức người khó đấu lại trời. Những lời bần đạo muốn nói đã hết, mong hai vị bảo trọng.” Dứt lời lập tức quay người rời đi.

“Đạo trưởng xin dừng bước.” Văn Dư xông tới. Ta thất thần trong nháy mắt nên không kịp kéo hắn. Hắn vỗ nhẹ tay ta, bảo ta ở lại.

Ta nhìn dáng vẻ nghiêm trọng của hắn, cảm thấy buồn cười. Không lâu sau hắn trở lại, trông không có vẻ gì là bất thường. Ta hỏi: “Tên kia nói gì thế?”

“Không có gì.” Hắn theo bản năng trả lời ta.

Ta nhìn hắn, nhắm mắt nói: “Chỉ là thuật sĩ trong giang hồ, dù có vài phần bản lĩnh cũng không thể hoàn toàn coi là thật. Ngươi đừng để trong lòng.”

Văn Dư gật đầu, cười nhìn về phía ta như không có việc gì. Không hiểu sao ta lại có cảm giác bất thường, vì thế nói thêm một câu: “Ngươi biết tính cách của ta. Kể cả ta có chuyện thì vẫn có một số việc có thể làm, một số việc không thể làm. Nếu không ngươi cũng biết rõ hậu quả.”

Dứt lời, ta không để ý đến hắn nữa. Hắn đi đằng sau ta, suốt quãng đường không nói một câu.

Về đến nhà, ta ngồi trong đình hóng gió, nằm trên ghế đung đưa. Trên mặt đặt một quyển sách, lắc lư một hồi lại nghĩ đến chuyện của tên đạo sĩ trưa nay.

Mấy lời của hắn nói đúng cũng được, nói không đúng cũng được. Ta cảm thấy mấy câu đó có thể áp dụng với tất cả mọi người. Nếu hỏi người xung quanh nửa đời trước của họ có cực khổ không, áng chừng phần lớn đều sẽ trả lời: khổ. Người sống trên đời có Tham, Sân, Si, Mạn, Nghi, có ngũ độc câu toàn, chìm nổi trong bể khổ vô cùng vô tận. Thử hỏi có đời ai là không khó khăn lận đận? Xùy.

* Tham, Sân, Si, Mạn, Nghi (贪,嗔,痴,慢,疑): 5 trong số 10 loại phiền não của con người, lần lượt là tham lam, sân hận, si mê, ngạo mạn, hoài nghi.

Ngũ độc câu toàn (五毒俱全) gồm có 5 loại tật: uống rượu, đánh nhau, hút thuốc, bài bạc và háo sắc.

Lúc ta mơ màng sắp ngủ thì Văn Dư đi đưa đồ cho thím Trương đã trở lại, tay còn cầm một phong thư. Không đợi hắn lên tiếng ta đã hỏi: “Đây là phong thư thứ mấy?”

Hắn nghĩ rồi nói phong thứ chín. Ta khẽ gật đầu.

“Đã đọc chưa?”

“Vẫn chưa mở.”

“Mở ra đọc đi.”

“Vâng.” Văn Dư nghe theo, hủy dấu niêm phong, sau đó nói với ta vẫn là những lời khi trước, hỏi ta gần đây như thế nào, tính bao giờ quay lại Mạch Thượng Các vân vân.

Sau khi để lại tin rồi rời nhà đến sống ở trấn nhỏ, về cơ bản tầm ba tháng ta sẽ nhận được một phong thư từ vị Các chủ phụ thân gửi tới. Tính ra ta rời nhà cũng đã hơn hai năm.

Tất nhiên, lần nào ta cũng hồi âm. Nội dung không khác nhau là mấy: gần đây vẫn khỏe, ngày về chưa biết.

Không biết diễn tả thế nào, hiện tại giữa phụ tử chúng ta duy trì một trạng thái khá là vi diệu: không nóng cũng không lạnh, như thể kiên trì níu kéo thứ gì đó, không muốn xé đi lớp da mặt cuối cùng.

Ta thở dài, bảo Văn Dư cất thư rồi nhân tiện mang bút mực tới.

Văn Dư ở bên cạnh giúp ta mài mực. Ta viết thư hồi âm, nội dung không có gì thay đổi, chỉ là viết thêm một câu, bảo hắn nếu bận thì không cần tốn thời gian viết thư cho ta. Văn Dư hỏi viết như vậy có ổn không. Ta đặt bút xuống, lau sạch tay: “Không có gì là không ổn.”

Ta nhìn Văn Dư sai quản gia đi gửi thư, lúc quay lại còn cầm một khay đồ. Hắn đến gần thì ta mới nhìn rõ, ra là một xâu kẹo hồ lô ngào đường làm từ dâu tây. Hắn cầm xâu kẹo lên rồi cười về phía ta. Ta khẽ bật cười thành tiếng: “Sao ngươi lại nghĩ ra làm cái này?”

Hắn cười híp mắt đến gần ta tranh công: “Giờ trong nhà không có quả sơn hồng, nhưng vì đã hứa sẽ làm cho chủ tử nên tôi bảo trù nương dùng dâu tây xem sao. Chủ tử muốn ăn thử không?”

Ta cầm xâu dâu tây, càng nhìn càng cảm thấy buồn cười. Đến khi nhìn thấy nước đường đông đặc mới kịp phản ứng, hỏi hắn: “Thời tiết này ngươi làm đường đông lại kiểu gì?”

“Khi nãy tôi đi mua băng, sau đó khoét một cái lỗ ở giữa băng rồi đặt vài xâu kẹo vào trong.”

Ta nhìn vẻ mặt hưng phấn của hắn, xoa xoa ngón tay có hơi dinh dính, lại nhìn xâu kẹo hồ lô: “Chỉ một câu nói cũng đáng để ngươi tốn công tốn sức như vậy à.”

“Đáng chứ. Chỉ cần chủ tử thích, phải tốn công hay trả giá thế nào cũng đáng.” Hắn nhìn ta, nghiêm túc nói.

“Thế giờ ta muốn trăng sao trên trời, muốn Thương Sơn Nhĩ Hải cũng được?” Ta nhìn dáng vẻ của hắn, nổi lên ý xấu muốn trêu đùa.

“Có thể, chủ tử muốn là được.” Hắn cười, vẻ mặt cưng chiều.

Ta nhìn hắn, nhất thời không nói gì. Gió mùa thu ấm ấp khiến ta chợt muốn lưu giữ khoảnh khắc này mãi mãi, sau đó cứ thế sống như vậy. Ta ổn định tinh thần rồi nằm lên ghế dựa, cắn một miếng kẹo hồ lô, nói: “Ngươi tốt nhất lo ít thôi. Về sau chủ tử ngươi còn muốn nhiều thứ lắm.”

Hắn đứng dậy, vừa lấy khăn lau vết đường còn sót lại trên tay ta vừa nói: “Được, tóm lại bất kể chủ tử muốn gì, đều sẽ có.”

Hết chương 18.

Lời tác giả: Văn Dư con tỉnh lại đi. Chi Nhất muốn truy hồn con, khóa mạng con chứ không phải tên ngốc bạch ngọt chỉ cần một cây kẹo hồ lô là thỏa mãn đâuu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.