Ta không biết mình trở về khách điếm như thế nào, chờ đến lúc tỉnh táo lại thì trời đã tối. Ta nằm sấp trên người Văn Dư, trong miệng đều là mùi máu tanh. Ta nhìn cơ thể chi chít vết thương của hắn, vuốt ngực hắn, cảm nhận tiếng tim đập rất nhỏ nhưng có lực dưới tay mình.
Ta nghĩ, chỉ cần khẽ cử động thì người này sẽ chết trên tay ta, không hề phòng bị, cứ thế im hơi lặng tiếng chết đi. Nhưng ta không thể làm vậy, ta còn muốn sống lâu lắm. Nếu hiện tại ta giết hắn, những ngày cô độc về sau phải trải qua thế nào đây.
Ta dựa vào người hắn lần nữa, cảm nhận da thịt kề nhau, gần gũi giao hòa. Ta chợt nhớ đến sự thay đổi của những kẻ xung quanh trong hai ngày này. Tất cả phảng phất cứ như một trò cười, nhưng ta không muốn trở thành một phần trong đó, ta chỉ muốn thoát ra.
Ta nghĩ, nếu không có Văn Dư, hiện tại ta sẽ như thế nào? Hẳn là sẽ như trước, đại khái sẽ vui sướng, thấp thỏm, lo sợ trước sự thay đổi của những người kia, không những thế còn tiếp nhận tất cả những lời thăm hỏi, ý tốt, dò xét của họ. Sau đó đám gông xiềng trên lưng sẽ từng giây từng phút nhắc nhở ta: phải làm tốt hơn nữa, phải tuyệt đối không được đi sai một bước nào.
Có điều sau khi có Văn Dư, ta trở nên khó hầu hạ hơn. Ta bắt đầu soi mói, bắt bẻ thái độ đột nhiên biến đổi của bọn họ.
Sự thích mà họ dành cho ta quá không đơn thuần, hàm chứa quá nhiều chuyện. Ta không nhìn rõ, ta không đoán được, rồi lại như đoán được, thế nên ta không muốn tiếp nhận. Còn tình yêu Văn Dư dành cho ta, ta nhìn rõ, ta cảm nhận được, thế nên ta không thấy lo sợ.
Tiếng hít thở rất nhỏ của Văn Dư truyền đến bên tai. Ta không ngủ được, trợn mắt nghĩ: Nếu Văn Dư phản bội ta, ta sẽ thế nào đây?
Một trận gió thổi qua lập tức làm lông tơ trên người ta dựng đứng. Văn Dư ôm ta, theo bản năng chạm vào phần vai trần của ta. Ta nhắm hai mắt, hắn lại như giật mình tỉnh giấc, nhẹ nhàng đắp chăn cho ta, sau đó khẽ hôn lên trán ta, liên tục nhẹ nhàng dỗ dành như trước: “Chủ tử ngủ đi, đừng sợ, tôi ở đây.”
Ta nghĩ Văn Dư hẳn sẽ không phản bội ta. Nếu hắn phản bội, ta giết hắn là được.
*
Lang thang một ngày, sang ngày hôm sau ta cùng đoàn người khởi hành về Mạch Thượng Các. Trên đường trở về, không biết vì sao bầu không khí có hơi căng thẳng. Ta lười không muốn hỏi, lập tức kéo Văn Dư vào xe ngựa. Ta tựa vào đệm mềm đọc sách, để Văn Dư dựa vào trong ngực. Ta vuốt tóc hắn, nói câu được câu không, sau đó Văn Dư tiến sát vào tai ta, nói hôm qua Văn Dĩ An tỷ thí thua.
Ta nghiêng đầu nhìn hắn, có hơi kinh ngạc. Văn Dư khẽ gật đầu. Ta hỏi: “Hôm qua Văn Dĩ An thi đấu với ai?”
Văn Dư nói cũng là đệ tử nội viện của Thu Danh Phủ, hình như cùng một sư phụ với người khiêu chiến ta.
Ta nhướng mày, đột nhiên hiểu được nguyên nhân cảnh tượng xuân đến mà băng tuyết chưa tan của ngày hôm nay. Văn Dư thấy ta không có phản ứng gì thì lại dựa vào ngực ta. Ta khẽ nhích ngón tay luồn vào cổ áo hắn, vuốt thử vết ta cắn ngày hôm qua. Hắn như nhất thời không nhịn được, cả người khẽ run rẩy. Ta rũ mắt nhìn hắn, hỏi: “Đau không?”
Hắn ngồi dậy, đưa mặt tới gần ta, cười nói: “Chủ tử hôn một cái, tôi không những không đau mà còn có thể ngày càng khỏe mạnh.”
Trong lòng ta buồn cười, cười hắn dẻo miệng ngả ngớn. Ta gõ quyển sách lên đầu hắn, ý bảo hắn tem tém lại. Hắn lại cúi người dựa vào ta một lần nữa, hỏi: “Chủ tử có mệt không?”
Ta lắc đầu.
Ta hỏi hắn ngày hôm qua có sợ không.
Hắn lắc đầu.
Buổi tối đi qua một trấn nhỏ. Vì không cần gấp gáp như lúc đi, đoàn người dừng lại nghỉ ngơi. Văn Dĩ An giả như không khỏe, vào phòng rồi chưa từng đi ra. Ta dựa vào bàn khách điếm, gọi Văn Dư chuẩn bị lên lầu nghỉ ngơi. Văn Dư nói đang đặt cơm tối với chưởng quầy, hỏi ta muốn ăn gì.
Ta liếc mắt, tình cờ nhìn thấy Trương Trường Hữu, vì thế nói: “Thêm một ít thịt dê đi.”
Văn Dư ngước mắt, vẻ nghi hoặc: “Bình thường chủ tử đâu thích ăn thịt dê?”
Ta khẽ nâng cằm, trả lời: “Ta nhớ là Trường Hữu thích ăn.”
Trương Trường Hữu đang định rời đi, nghe thấy câu này thì chợt dừng lại. Ta mỉm cười nói: “Từ hôm qua đến giờ chưa gặp ngươi. Hôm nay đến phòng ta ăn bữa cơm đi.”
Trương Trường Hữu dường như không dám nhìn ta, thấp giọng nói không cần, hắn không đói bụng.
Ta dần thu lại ý cười, nhìn thẳng vào hắn. Hắn không dám ngẩng đầu. Ta cười một tiếng rồi mang Văn Dư lên lầu.
Chuyện cứ bình bình yên ổn cho đến lúc về đến Mạch Thượng Các.
Có lẽ kiến thức của ta vẫn quá nông cạn, không ngờ một trận thắng có thể mang đến thay đổi lớn như vậy.
Vừa tiến vào Các, hạ nhân vào trong thông báo, sau đó người đầu tiên ra đón lại là vị Các chủ phụ thân của ta. Ngoại trừ chào đón thầy trò Trương Trường Hữu ra, người đầu tiên hắn bắt chuyện lại là ta.
Ta đưa mắt nhìn hắn, có hơi kinh ngạc. Ta cứ nghĩ sẽ mình sẽ như bao lần: đứng trong góc, không người để ý. Kết quả, hắn không những vừa đi vừa khích lệ chúng ta, lúc vào Các tụ hội còn bắt đầu khen ta thông minh, thậm chí còn nói ta tài giỏi, có tiền đồ hơn Văn Dĩ An.
Tiện đà nhắc đến chuyện chọn và đặt tên cho ảnh vệ khi trước, nói Văn Dĩ An không có phong phạm của người thượng vị, hiện tại võ công cũng kém cỏi, nếu tiếp tục như vậy thì thể diện của Mạch Thượng Các cũng mất hết. Hắn càng nói càng tức giận, người xung quanh thấy vậy liền rối rít khuyên bảo, nói Nhị công tử tuổi còn trẻ, chưa có nhiều kinh nghiệm, sau này dụng tâm dạy bảo là được.
Kết quả vị Các chủ phụ thân của ta lại nói tiếp: “Chẳng phải Chi Nhất vừa mới đủ mười sáu tuổi thôi sao?”
Ta nhếch miệng, rũ mắt, vẫn không lên tiếng.
Trừ chút sóng gió này ra, không khí trên bàn cơm khá là vui vẻ, tương thân tương ái, một nhà hòa thuận. Thế nhưng trong lòng ta cảm thấy vô cùng khó chịu.
Lúc này, Văn Thanh Y cười tủm tỉm, làm như lơ đãng quay ra hỏi ta: “Chi Nhất, tỷ thấy võ công của đệ hình như hơi khác so với chúng ta, có khi nào thầy giáo trộm truyền lại bí kíp cho đệ không?”
Sư phụ của Trương Trường Hữu tiếp lời: “Là Tam công tử thông tuệ, không liên quan gì đến ta.”
Ta cúi đầu ăn cơm không nói gì, nhưng vị Các chủ phụ thân lại nhìn ta, cười hỏi: “Vậy à? Võ công của Chi Nhất như thế nào mà ngay cả Thanh Y cũng không biết?”
Ta cầm khăn thị nữ đưa, khẽ lau khóe miệng, sau đó ngẩng đầu nói: “Tỷ nhìn lầm rồi. Chỉ là công phu bình thường, không đáng để nhắc tới.”
“Ta đâu có nhìn lầm, Chi Nhất cực kỳ lợi hại. Sợ là Chi Nhất không muốn dạy ta và Dĩ An rồi.” Nàng ta khẽ cười khúc khích.
Ta hơi nhíu mày nhìn nàng ta. Không khí trên bàn đột nhiên căng thẳng.
Dường như ai nấy đều nghĩ chuyện này không liên quan đến mình, bọn họ chỉ là người ngoài cuộc, thế nhưng trong lòng đều là tâm tư chờ xem kịch. Ta mím môi, hơi thiếu kiên nhẫn nói: “Tỷ không cần nói nhiều như vậy, cũng có thể yên tâm. Ta và huynh trưởng tỷ tỷ đều luyện chung một loại võ công, chẳng qua là biến hóa nhiều hơn.”
“Vậy là ta nghĩ nhiều rồi. Ta cứ tưởng thầy giáo thiên vị, chỉ chỉ dạy cho một mình Chi Nhất. Không ngờ Chi Nhất lại thông minh như vậy, mấy năm vừa rồi đệ che giấu kĩ thật đấy.”
“Nào có che giấu. Ta vẫn luôn như vậy, chẳng qua lúc trước không có người hỏi đến mà thôi.”
Ta lạnh lùng nói. Trên bàn lập tức an tĩnh, tay kẻ nào đó đang gắp thức ăn cũng sững lại. Những người bên cạnh hết nhìn về phía ta rồi lại nhìn về phía phụ thân.
Hết chương 14.