Chi Nhất Vô Nhị

Chương 9: Chương 9: Khiêu chiến




Kể từ lần tranh luận ngày hôm qua tới giờ Trương Trường Hữu vẫn chưa nói với ta một câu nào. Hiện tại ngồi trên sân thi đấu Thanh Anh, hắn cũng chỉ dám thi thoảng lén đưa mắt nhìn ta.

Kỳ thật cũng vì rảnh rỗi sinh nông nổi. Ta cảm thấy hắn bị sư phụ nhồi nhét đến mức ngộ nhận về chính phái, không phân biệt được thị phi, sau này ắt ăn phải quả đắng. Thay vì là người khác không bằng để ta nói cho tỉnh. Đương nhiên, hiện tại ta không có hứng thú quan tâm xem hắn nghĩ gì. Dựa vào đoạn tình cảm khi còn bé, việc ta làm đến đây cũng đã tận.

Ta híp mắt xoay cổ, nắng tháng sáu thiêu đốt khiến ta quáng mắt. Văn Dư cúi đầu hỏi ta có sao không, ta nhắm mắt lắc đầu, không muốn nói chuyện. Chỉ lát sau đã thấy có gió mát thoảng đến, quay đầu thì thấy Văn Dư đang nhẹ nhàng phe phẩy quạt. Ta miễn cưỡng cười với hắn, hắn cau mày sờ trán ta. Ta thuộc thể hàn, mùa hè cũng không dễ đổ mồ hôi, dù nóng nhưng chỉ có mặt là đỏ lên, nhìn qua có hơi đáng sợ. Ta muốn chợp mắt, không để ý hành động của hắn, dưới sân thi đấu cãi cọ òm tỏi làm ta thấy khó chịu.

Hiện tại thế lực trong giang hồ chia năm xẻ bảy, phân ra một phủ, một các, ba phái. Một phủ một các tất nhiên là Thu Danh Phủ và Mạch Thượng Các. Thu Danh Phủ lấy nhạc làm võ, thiên về nội công âm luật, giết người trong vô hình. Mạch Thượng Các lại chuyên huấn luyện ảnh vệ, thiên về âm thầm ám sát, một kích trí mạng. Nói ra thì Thanh Anh luôn là nơi giao tranh của ba thế lực binh gia còn lại. Suy cho cùng, âm luật hỗn loạn của Thu Danh Phủ khó tránh khỏi làm ngộ thương người ngoài, ảnh vệ của Mạch Thượng Các trước giờ đều là 10 người chọn 1, đối đầu với đệ tử bình thường của ba phái cũng không thật sự công bằng. Vì vậy, Thanh Anh yêu cầu đệ tử Thu Danh Phủ không được dùng nhạc cụ tạo sóng âm và Mạch Thượng Các cũng tuyệt đối không được phái ảnh vệ ám sát, chốt lại chỉ có ba tỷ đệ chúng ta có thể lên sàn thi đấu.

Tuy ta cảm thấy quy định này rất ngu xuẩn nhưng không thể không tuân theo. Trên sân thi đấu là đao quang kiếm ảnh, người xem ở bên ngoài nhiệt huyết sôi trào.

“Chỉ là một lũ ngốc thích xem náo nhiệt”, ta nghĩ thầm. “Mình cũng là một tên ngốc, có điều là tên ngốc bị ép phải xem náo nhiệt.” Ta cười khẩy, cầm bầu rượu đựng nước ô mai do Văn Dư chuẩn bị uống một ngụm.

Văn Thanh Y liếc mắt nhìn ta không nói gì, thế nhưng Văn Dĩ An thấy vậy lại lên tiếng: “Chi Nhất, trên sân thi đấu sao lại uống rượu?”

Ta đưa mắt nhìn hắn rồi thở dài. Trời nóng, trong lòng khó chịu, ta cũng chẳng buồn giải thích. Văn Dư thấy ta như vậy thì nói với Văn Dĩ An đó là nước ô mai ướp lạnh, để trong bầu rượu chỉ để tiện uống mà thôi. Văn Dĩ An há miệng định nói nhưng bị Văn Thanh Y gọi lại. Chắc là nàng ta nói gì đó, chỉ thấy hắn cau mày nhìn ta, không nói gì tiếp.

Sân thi đấu nhàm chán, người ta cũng hơi mê man. Văn Dư lo lắng liên tục chạm vào người ta, sợ ta thấy không khỏe. Ta vốn đang dựa vào ghế mơ màng nhắm mắt dưỡng thần, đột nhiên bị một tiếng hét to làm giật mình, đầu váng mắt hoa.

Văn Dư nhanh chóng đỡ đằng sau, nhẹ nhàng hỏi bên tai ta: “Chủ tử có sao không?” Ta khẽ đỡ trán, vỗ nhẹ tay hắn, lắc đầu.

Ngước mắt nhìn sang thì thấy một tên đệ tử Thu Danh Phủ đang dùng cặp mắt hắn sáng quắc chĩa về phía chúng ta. Toàn trường cũng dồn sự chú ý về đây, vậy mà Văn Dư chỉ lo để ý xem ta có sao không. Ta hất cằm bảo hắn nhìn, hắn liếc mắt rồi nói, là tên phế vật ngày hôm qua.

Ta bật cười, thấy có vẻ thú vị, tinh thần cũng khá hơn chút, lại nghe kẻ kia ở trước mặt mọi người xả một tràng phê phán Văn Dư, nhíu mày.

Văn Dư lặng lẽ viết trong lòng bàn tay ta một chữ “Sát“. Ta lắc đầu, bàn tay nắm chặt tay hắn. Hắn sững sờ, trân trối nhìn hai bàn tay đang giao nhau. Ta xoa đầu hắn, hàm ý có gì mà phải ngây người. Hắn lấy lại tinh thần rồi nhìn ta, hai mắt lấp lánh ánh sáng.

Ta thật ra không để ý đến tâm tư của Văn Dư, chỉ bận nghe tên đệ tử kia nói. Hắn vừa dứt lời, ta phủi góc áo đứng dậy, cười cười, cầm bình rượu đựng nước ô mai kính hắn, sau đó mở miệng nói: “Chuyện thiếu hiệp vừa kể quả đúng là sự thật.”

Lời vừa nói ra, mấy câu thì thầm bàn tán xung quanh lập tức sôi trào, tỏ vẻ muốn ta thanh lý môn hộ. Văn Dư lại vẫn một mực nhìn ta, trông không giống một kẻ bị bao người muốn chém giết chút nào. Ta đưa tay lên, cười một tiếng rồi nói tiếp: “Có điều nếu đặt vào tình thế của ông chủ khách điếm, không biết các hạ có còn nghĩ như vậy không? Các hạ trời sinh mệnh quý nên được Thu Danh Phủ thu nhận, ra khỏi phủ cũng được người người kính gọi một câu thiếu hiệp. Giả sử các hạ không có võ công, không được Thu Danh Phủ chu cấp, cuộc sống chỉ dựa vào một gian khách điếm, còn phải nuôi sống một nhà già trẻ trên dưới, liệu còn sẽ nghĩ như hiện tại?”

Ta dừng một lát, quét mắt nhìn toàn sân an tĩnh, cố ý dẫn lời: “Một nữ tử xướng diễm khúc không biết từ đâu mò đến cửa hát rong suýt thì hủy hoại danh dự của hắn và cả khách điếm. Hắn không để bụng, còn để tiểu nhị nhét cho nàng ta hai lượng bạc cứu tế, kết quả lại bị mọi người chỉ trích là độc ác bất nhân, không những thế còn bị người ta rút kiếm hăm dọa, trong lòng phải cảm thấy lạnh lẽo như thế nào? May mà có ảnh vệ của ta đến tương trợ mới vượt qua được ải khó khăn này. Nếu ảnh vệ của ta không ra mặt, ông chủ khách điếm chết, xin hỏi thiếu hiệp thấy ông chủ khách điếm có oan không? Ta thấy oan, không những thế còn oan cùng trời cuối đất. Nói theo lời của tiền nhân trong sách, chỉ sợ sẽ là nỗi oan khiến tuyết rơi tháng sáu, ba năm đại hạn, máu người nhuộm đỏ ba thước vải trắng.”

Đoạn cuối ta nói càng lúc càng nhanh, tới câu kết thì đưa ánh mắt lạnh lùng nhìn kẻ đang đứng giữa sân. Hắn theo bản năng lùi về sau một bước, ta liền cười: “Nói như vậy, thiếu hiệp còn thiếu ảnh vệ của ta một cái nhân tình đấy.”

Hắn trợn mắt, thở cũng không ra hơi, cãi lại: “Ngươi cưỡng từ đoạt lí, rõ ràng là...”

Ta nhếch khóe miệng, cắt ngang lời hắn: “Nếu các hạ bất bình muốn khiêu chiến, ta lập tức đưa người tới tiếp nhận, mời.”

Hắn có hơi hoảng sợ, chân đứng không vững. Ta đoán hắn chỉ tính để Văn Dư mất hết mặt mũi, không ngờ lại bị ta đổi hướng gió. Trên sân rầm rì to nhỏ nhưng không có ai đứng ra ngăn cản hay phản đối quyết định của ta, dù sao đây cũng là do đệ tử Thu Danh Phủ chủ động khiêu khích.

Ta nhìn nhóm người Thu Danh Phủ, bọn họ ngồi ở vị trí trung tâm, cầm ngọc tiêu đứng từ xa chắp tay về phía ta. Ta lười biếng ngồi xuống, vẩy tay cầm bầu nước ô mai tỏ ý, sau đó lập tức thấy cảnh Văn Dư vốn dĩ có thể nhanh chóng kết thúc khiêu chiến bỗng nhiên chuyển sang hành hạ kẻ kia ngay trên sân thi đấu.

Tên đệ tử Thu Danh Phủ kia cứ đứng lên là lại bị đánh ngã, liên tục không ngừng. Văn Dư lạnh lùng quật ngã hắn hết lần này đến lần khác. Tên kia tức điên muốn lấy nhạc khí ra thì bị Văn Dư đá một cước văng ra ngoài.

Sân thi đấu yên lặng như tờ. Ta cúi đầu đỡ trán nhịn cười, có điều nhìn sắc mặt của tên đệ tử Thu Danh Phủ xong thì bật cười thành tiếng. Vẻ mặt bên kia càng lúc càng khó coi. Ta mặc kệ mấy lời dò hỏi với ngăn cản của Văn Thanh Y và Văn Dĩ An, chỉ đợi Văn Dư về thì hỏi hắn sao phải lãng phí thời gian như vậy. Hắn vừa lấy khăn tay nhẹ nhàng thấm mồ hôi trên trán ta vừa nói: “Chủ tử khó khăn lắm mới nghỉ được một lát, hắn lại dám làm người giật mình tỉnh dậy, chết bao nhiêu lần cũng không hết tội.”

Ta nhìn cái tên mặt lạnh dám tùy tiện thốt ra lời nói ngông cuồng này, trong chốc lát không thể liên hệ hắn với người động một chút là đỏ hồng hai mắt trước mặt mình. Ý xấu lại nổi lên. Trong lúc hắn vẫn mang tư thế uy phong lẫm liệt, trước mọi con mắt đổ dồn, ta khẽ ngoắc tay bảo hắn cúi người lại gần, sau đó như có như không chạm môi vào vành tai hắn, cố ý thấp giọng nói: “Hiện tại, khóc cho ta xem nào.”

Hắn tất nhiên không khóc, chỉ là mặt lập tức đỏ bừng như trích máu, nhìn ta rồi bật cười, chẳng có chút phân lượng nào lên án ta muốn cái gì là đòi cái đó.

Hết chương 9.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.