Ta cảm thấy mình thật là càng sống càng thụt lùi. Năm nay rõ ràng đã hai mươi sáu, vậy mà còn ăn chơi lêu lổng hơn cả năm mười sáu tuổi.
Bằng tuổi ta cũng có khá nhiều người đã lên làm tổ phụ. Thế nhưng ngày hôm qua ta chỉ uống có chút rượu đã đi tranh cãi với cháu trai nhà thím Trương hàng xóm. Đúng vậy, không lầm, ta cãi nhau với một tên nhóc tóc còn để chỏm, mấu chốt là ta còn thua!
Quản gia thấy ta không vui nhanh chóng gọi người báo cho Văn Dư. Ta thì vẫn nghẹn giận đến tận khi hắn trở về. Văn Dư về thấy ta bực bội thì lập tức cười dỗ dành. Ta quay người sang chỗ khác không để ý đến hắn. Hắn lại quay ra phía ta hỏi ta sao vậy. Ta nhất thời nói trong hơi say:
"Tên nhóc nhà thím Trương muốn so với ta xem diều của ai to hơn. Ta nói diều của ta tốt nhất trong thành này, hắn lại nói diều của hắn là lớn nhất ở đây. Ta tức giận về nhà tìm, kết quả diều của hắn thật sự lớn hơn diều ngươi mua cho ta rất nhiều."
Ta nói lòng đầy căm phẫn, Văn Dư lại nghẹn cười ngồi đối diện ta, cười tủm tỉm: "Sao chủ tử càng ngày lại càng đáng yêu như vậy."
Sau đó đưa đầu sát lại, dùng mũi cọ vào mũi ta. Ta đang bực bội trong lòng, thấy hắn không hiểu mình nên càng giận đến mức đẩy đầu hắn ra ngoài.
Hắn cười khẽ hai tiếng rồi lại tiến sát lại, nhẹ giọng nói bên tai ta cái gì đó.
Ngày hôm sau ta tỉnh rượu thì thấy trong nhà có một phòng toàn là diều. Thật sự là biết vậy đã chẳng làm...
Kết thúc.