Chị Nông Hạnh Phúc

Chương 5: Chương 5: Anh chàng cường tráng không được tự nhiên




Ngày hôm sau Ngô Hồng Nhi đáp ứng, Hồ Xuân Hoa liền vui vẻ đi nhà họ Hồ.

Bà vừa mới vào cửa, mẹ Hồ Quốc Đống đã ra đón, "Ai u, em gái, cô đến rồi? Thế nào, con gái người ta bên kia không có ý kiến chứ." Lý Quế Lan năm đó sinh một loạt con gái, đừng nhìn Hồ Quốc Đống mới làm mai, bà còn lớn hơn Hồ Xuân Hoa một tuổi. Lý Quế Lan nhìn thấy Hồ Xuân Hoa là thật nhiệt tình nào là rót nước nào là lấy đồ ăn, trong nước còn thả một ít đường trắng. Đầu năm nay đường đắt đỏ, bình thường người ta cũng chỉ là lúc dỗ trẻ con mới bỏ ra được một chút.

Thấy Lý Quế Lan thân thiết như vậy, Hồ Xuân Hoa biết ngay nhà trai bên này ý kiến không lớn.

"Ngày hôm qua Đống tử bọn họ vừa đi em liền đến nhà em dâu em, hai vợ chồng bọn họ đều không có ý kiến, dù là cô cháu gái kia của em cũng là một hơi đồng ý rồi. Bởi vậy sáng sớm đã qua đây. Đống tử đâu, thằng bé không có ý kiến chứ?" Hồ Xuân Hoa rất tự tin, bà cũng cảm thấy mối hôn nhân này chỉ cần Hồng Nhi không có ý kiến, vấn đề sẽ không lớn.

"Nói tới thằng nhóc thúi này tôi chính là một bụng tức, tôi và anh cô cũng đều không phải là người ruột để ngoài da, thằng nhóc này lại đạp ba phát không ra quả rắm, tối qua tôi hỏi thế nào nó cũng không nói, hỏi gấp thì nói không đồng ý. Hỏi nó vì sao lại không nói, cũng làm tôi điên lên. Hai chị em dâu tôi trở về đều nói, con bé kia ở mười làng tám thôn này của chúng ta cũng là nổi trội, đợi một lát nữa thằng nhóc thúi kia trở về cô làm cô cũng phải hỏi một chút, nó là chỗ nào không hài lòng, nếu là không nói ra được lời nào hay, xem tôi không vụt nó." Lý Quế Lan là thật sự sốt ruột, Ngô Hồng Nhi bà là đã thấy tận mắt, chỗ nào cũng tốt. Thằng nhóc thúi này nhà bọn họ nhìn cũng không giống như là không hài lòng con gái nhà người ta, sao lại cắn chết không đồng ý cơ chứ. Thằng bé ngốc này qua thôn này cũng không còn phòng trọ nào đâu, nhân phẩm tướng mạo như vậy cũng không hài lòng, còn muốn tìm thiên tiên hay sao.

Hồ Quốc Đống không đồng ý, điều này Hồ Xuân Hoa thật đúng là không nghĩ tới, Hồ Xuân Hoa vốn là tự tin tràn đầy cũng có chút không kéo xuống được mặt mũi."Chị dâu chị nói thật cho em, Đống tử có phải vụng trộm với một đứa khác ở bên ngoài hay không, Hồng Nhi là cháu gái ruột của em, giờ nếu như làm không tốt, em cũng đừng làm người ở thôn Bàn Đào nữa rồi. Cô em dâu kia của em cũng chỉ có một đứa con gái như vậy, vốn xem như bảo bối, nếu là thật sự có chuyện này, bà ấy có thể làm ra được chuyện liều mạng với em." Mấy năm nay nếp sống thoáng ra rồi, chuyện người trẻ tuổi lén qua lại cũng không phải là không có, Hồ Xuân Hoa không tìm ra lý do Hồ Quốc Đống không vừa ý Ngô Hồng Nhi, chỉ có thể nghĩ tới mặt này. Đây nếu là sự thật còn phải kịp thời về nói cho nhà chú Hai, chỉ sợ cho dù như vậy người làm mai là bà cũng phải rơi vào tình cảnh trong ngoài không được lòng người.

Nghĩ đến đây sắc mặt Hồ Xuân Hoa cũng có chút khó coi, cao giọng hơn vài phần. Lúc trước đúng là nhà họ Hồ tới cửa xin bà giúp làm mai, kết quả thằng nhóc Quốc Đống này ngầm có một đứa, đây không phải là châm chọc người sao. Cho dù Lý Quế Lan là chị dâu, Hồ Xuân Hoa cũng mặc kệ mặt mũi

"Ai u em gái, cô cũng đừng có đoán mò, chị nào làm ra chuyện này. Bây giờ cả ngày Quốc Đống đi theo anh cô nuôi lợn đấy, lúc ngày mùa còn phải vào đội sản xuất, vẫn ở dưới mí mắt anh cô, nếu nó có chuyện đó cũng không giấu được. Tôi thấy nó đối với con gái người ta cũng rất hài lòng, ngày hôm qua tôi và hai cháu gái cô nói câu gì nó cũng nghe, chẳng qua là không nói lời nào, tôi đây không phải là sợ có phải ngày hôm qua hai đứa nhỏ có hiểu lầm gì hay không ư, thằng nhóc này bướng bỉnh, tôi cũng không hỏi ra được. Buổi trưa hôm nay cũng đừng có đi, ngày hôm qua anh cô lấy thỏi thịt lợn về, lát nữa chúng ta làm luôn, thuận tiện chị dâu cô hỏi một chút rốt cuộc nó đang không được tự nhiên cái nỗi gì." Lý Quế Lan thấy trên mặt Hồ Xuân Hoa có bất mãn vội nói. Thịt lợn này còn là chồng bà đặc biệt tìm cửa lấy được, đặc biệt chờ để chiêu đãi Hồ Xuân Hoa. Cũng chỉ người cả đời mổ lợn như ông ấy mới có mấy phần cửa nẻo như vậy. Người khác bây giờ muốn ăn thịt tươi vậy cũng không dễ dàng.

Hồ Xuân Hoa nghe bà nói như vậy cũng là đồng ý, ngược lại không phải vì mấy miếng thịt kia, bà chỉ là muốn xem thử rốt cuộc đứa bé Quốc Đống là nghĩ như thế nào. Hiện tại đừng nói mấy miếng thịt lợn, cho dù thịt rồng bà cũng không có khẩu vị.

Bây giờ trời cũng không còn sớm nữa, Lý Quế Lan lập tức đi vào trong phòng bếp nấu cơm. Hồ Xuân Hoa tuy rằng tức giận, nhưng là cũng vào phòng bếp góp một tay, bây giờ bà cũng không nói những lời như Ngô Hồng Nhi một hơi đồng ý luôn gì gì đó nữa, nếu là Hồ Quốc Đống thật sự không bằng lòng, như thế nào cũng phải trở về bù đắp.

"Chị dâu, không phải em khoe khoang với chị, Hồng Nhi nhà chúng em thật sự là không tệ, trước không nói dáng dấp kia, chính là năng lực kia cho dù gả vào thành phố cũng gả được. Lần này cũng chính là bác gái là em này tới cửa, bằng không người ta làm sao ưng thuận lưu loát như vậy. Cô gái nhà chúng em cũng không phải là vừa lòng lắm, Đống tử của chúng ta cái gì cũng tốt, chỉ là ít nói. Mấy cô gái trẻ tuổi ai không thích nghe lời nói dí dỏm."

Lý Quế Lan vừa nghe Hồ Xuân Hoa sửa lại ý, trên mặt chính là một trận cười khổ. Mới vừa rồi còn nói người ta một hơi đáp ứng luôn đó, hiện tại lại trở thành nể mặt bác gái. Thật ra bà đâu phải không biết cô bé Ngô Hồng Nhi này là thật sự tốt, em gái nhà mẹ đẻ bà là gả đến thôn Bàn Đào, coi như là nhìn cô gái này lớn lên. Bà chỉ sinh có một đứa con trai này, vốn là thấp hơn mấy chị em dâu một cái đầu, cưới vợ cho con trai bà là dùng hết sức muốn tìm mặt mũi trở về, ai biết Đống tử nhà bọn họ không để cho người bớt lo như vậy chứ.

Chẳng qua bà còn phải tiếp tục nói tốt cho Hồ Xuân Hoa, "Tôi cũng biết cô dốc sức giới thiệu, tôi cảm thấy Đống tử cũng không phải không hài lòng con gái người ta, thằng bé chỉ là da mặt mỏng, ngại nói mà thôi. Cô chớ thấy nó lớn lộc ngộc như vậy, nhưng là nói tới chuyện này thật đúng là lần đầu tiên. Cũng là tôi lòng dạ cao, vẫn muốn tìm một đứa tốt cho nó, vừa kéo một cái là kéo dài tới tới bây giờ." Thật ra Hồ Quốc Đống năm nay cũng chỉ hai mươi hai tuổi, nhưng là ai bảo người nông thôn đều kết hôn sớm đây, cái tuổi này cũng không tính là nhỏ rồi.

Bất kể nói như thế nào, Lý Quế Lan đây cũng là nói mềm giọng, lại còn tố khổ, sắc mặt Hồ Xuân Hoa cuối cùng cũng hòa dịu xuống một chút.

Lý Quế Lan chuẩn bị bữa trưa thịnh soạn, khoai tây hầm thịt, đỗ đũa trứng rán, còn có một món dưa chuột trộn, một món trứng sốt cà chua, còn chuẩn bị mấy cái màn thầu trắng tinh, chỉ bằng tiêu chuẩn này cũng không kém gì ăn tết rồi. Chờ cơm trưa dọn xong xuôi, chỉ chốc lát sau cha con nhà họ Hồ đã trở lại rồi.

Cha Hồ nuôi, mổ lợn cả đời, cơ thể rất là vạm vỡ, hiện tại tuy rằng đã sắp sáu mươi rồi, nhưng nhìn trên người vẫn đầy sức lực, Hồ Quốc Đống đi theo sau ông, hai người vừa nhìn chính là hai cha con.

Thấy Hồ Xuân Hoa ở đây, ánh mắt Hồ Quốc Đống co rụt lại, nhưng là rất nhanh lại khôi phục bình thường. Thật ra hắn cũng có thể đoán được kết quả, dù sao mình đúng thật là không xứng với người ta. Chẳng qua nghĩ đến khuôn mặt trắng nõn kia, khó tránh khỏi lại có vài phần ủ rũ. Thật ra hắn rất yêu thích Ngô Hồng Nhi, diện mạo xinh đẹp không nói, còn rộng rãi. Đối với anh chàng nhà nông cả ngày làm ruộng, tiếp xúc với trại chăn lợn như Hồ Quốc Đống mà nói, lực sát thương của Ngô Hồng Nhi không thể không nói không lớn. Ai không muốn cưới cô vợ xinh đẹp cơ chứ.

Hồ Quốc Đống ủ rũ cúi đầu ở phía sau, ông Hồ đã đi lên nghênh đón. Ông vốn là có tên nghiêm chỉnh, nhưng là bởi vì thời gian dài mổ lợn nuôi lợn, người trong thôn liền đặt biệt hiệu cho ông, gọi là Hồ Lão Đồ, thường xuyên qua lại cũng là không ai gọi tên đúng của ông nữa.

Hồ Lão Đồ là người thẳng thắn rộng rãi, thấy Hồ Xuân Hoa ở đây trên mặt liền treo nụ cười nói: "Em gái tới rồi." Thấy Hồ Quốc Đống ủ rũ cúi đầu ở phía sau, ông liền đạp cho con trai một phát nói: "Ở đó ủ rũ rụt rè làm gì vậy, còn không mau mau chào hỏi." Đứa con trai này từ khi xem mặt trở về là không thích hợp, cho dù là người làm cha tâm thô cũng đã nhìn ra.

Thằng nhóc này trông nửa sống nửa chết là vì sao, còn không phải là vì con gái bên kia người ta. So với Lý Quế Lan sốt ruột phát bực, Hồ Lão Đồ ngược lại là rất bình tĩnh, thằng nhóc này làm ra dáng vẻ nửa sống nửa chết này, còn không phải tự mình giận dỗi với mình, không chừng hối hận ngày hôm qua không mặc bộ quần áo mới vợ ông làm cho biết bao nhiêu đấy.

Tính thằng nhóc thúi này cũng thật giống cha nó. Hồi bọn họ còn trẻ cũng không tiến bộ như bây giờ, trước khi kết hôn còn để cho anh gặp mặt, đừng đùa, con gái nhà ai chưa đính hôn để cho anh nhìn không. Nhưng là cho dù như vậy, khi hôn sự năm đó gần gần định rồi, ông còn đặc biệt chạy đến trong thôn vợ ông để liếc mắt hai cái. Khi đó đều nghèo, ông cũng không có quần áo đẹp, cứ đi lôi thôi lếch thếch như vậy, kết quả bị Lý Quế Lan nhìn thấy, mặc dù biết Lý Quế Lan nhất định không biết ông là ai, nhưng là buồn phiền hối hận trong lòng ông thì khỏi phải nói, liên tục mấy ngày đều không được tự nhiên. Biểu hiện tối hôm qua của thằng nhóc này, Hồ Lão Đồ bày tỏ, quả thực giống như đúc cha nó.

Hồ Quốc Đống thấy cha hắn nói như vậy, lúc này tiến lên chào người. Cho dù là tâm tình không tốt hơn nữa, cũng phải hiểu chuyện phải không. Tuy nói tin tức bà cô này mang đến nhất định sẽ làm cho hắn không phải là vừa lòng lắm. Thực ra Hồ Quốc Đống cũng là nghĩ chắc như vậy rồi, hắn vẫn còn đắm chìm trong suy nghĩ của mình trong đó, làm sao không ngẫm lại nếu Hồ Xuân Hoa mang đến không phải tin tức tốt, mẹ hắn có thể không tiếc như vậy, phải biết rằng chút bột mì kia, bình thường cũng chỉ mấy cháu ngoại tới, bà mới chịu cho ăn một chút.

Hồ Xuân Hoa còn đang không vui bởi vì chuyện Hồ Quốc Đống cự tuyệt, bởi vậy nhìn thấy Hồ Quốc Đống cũng không nhiệt tình giống như ngày hôm qua. Nhìn như vậy, lòng Hồ Quốc Đống lại càng nguội lạnh.

"Nào nào, mau vào bàn đi." Lý Quế Lan thấy bộ dáng kia của thằng nhóc nhà mình là đau đầu, nhưng là vẫn vội vàng tiếp đãi Hồ Xuân Hoa. Mấy người vào bàn, Lý Quế Lan cầm một cái bánh màn thầu to nhét vào trong tay cho Hồ Xuân Hoa nói: "Em gái, cô nếm thử đây là tôi mới làm, ăn ngon lắm." Sau đó lại gắp hai gắp thịt to cho bà ấy.

Ăn lót dạ chút cơm, Lý Quế Lan mới nói với Hồ Quốc Đống: "Đống tử, cô con cũng đã tới, bà ấy cũng không phải người ngoài, con nói thật rốt cuộc con có ý kiến gì hay không? Nếu con không nói, về sau cũng đừng hối hận." Lý Quế Lan cũng là kiên quyết rồi, bà nhọc lòng như vậy là vì ai, còn không phải là vì thằng nhóc thối không bớt lo này.

Hồ Quốc Đống vẫn không nói chuyện, Hồ Lão Đồ tính tình nóng nảy, ném đũa một cái rồi mắng: "Thằng nhóc thúi này." Mắng xong là muốn cầm đế giày đánh người luôn, Hồ Quốc Đống bướng bỉnh từ nhỏ, cho dù là con trai độc nhất, từ nhỏ đến lớn cũng bị đánh không ít. Đế giày, roi vọt của cha hắn cũng không biết quất hắn bao nhiêu lần rồi.

Mắt thấy cháu sẽ phải bị đánh, Hồ Xuân Hoa cũng bấp chấp tức giận rồi, dưa hái xanh không ngọt, không bằng lòng thì thôi, giờ để cho đứa nhỏ bị đánh là chuyện gì, lại nói thanh niên đã lớn như vậy rồi, bởi vậy bà bèn khuyên nhủ: "Đứa nhỏ không bằng lòng thì thôi, em về nói cho nhà gái một tiếng, cũng không phải chuyện lớn lắm. Đây chỉ là không có duyên phận, không đáng đánh."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.