Edit: Trạch Mỗ
Hồ Quốc Đống bọn họ vừa đi, Ngô Hồng Nhi cũng là vô cùng rối ren một đoạn
thời gian, mới bắt đầu tàm tạm, nhưng đã đến mùa đông lại bận rộn, mùa
đông chính là thời kì mổ lợn, tuy rằng trại lợn nhà bọn họ bình thường
cũng mổ lợn, nhưng đến mùa đông trong tháng chạp vẫn là cao điểm nhất
trong một năm. Một người phụ nữ như Ngô Hồng Nhi, cho dù là giỏi giang
hơn nữa, rất nhiều chuyện khó tránh khỏi cũng có chút luống cuống tay
chân.
Cũng may thịt lợn nhà họ Hồ cũng không cần tự tìm nguồn
tiêu thụ, chỉ cần vừa mổ thông báo một tiếng trấn trên sẽ có quán ăn
chuyên tới đây lấy. Một phần còn lại thì để lại làm thịt kho. Chỗ Hồ
Hạnh Nhi cũng bận rộn đến mức luống cuống tay chân, năm hết tết đến cũng là thời điểm thịt kho bán nhanh nhất, thậm chí bây giờ trấn trên làm
việc vui cũng có người đến đặt một số lượng lớn, chung quy cái này có
thể giảm đi không ít việc đấy.
Nhất là vợ chồng công nhân viên
trẻ, trong tay bọn họ không thiếu tiền nhưng lại căn bản không có thời
gian chuẩn bị đồ tết, mua chút đồ ăn sẵn vừa bớt việc lại tiện, bởi vậy
vừa vào tháng chạp lưu lượng khách trong cửa hàng liền rất lớn hơn nữa
số lượng mỗi người yêu cầu cũng không ít. Ngay cả Hồ Lão Đồ nói là đã
bắt đầu dưỡng già cũng vẫn bận rộn không dứt. Bởi vậy tuy rằng Hồ Hạnh
Nhi nhờ người tìm được chỗ có thể học tập, nhưng căn bản không có thời
gian đi, rơi vào đường cùng chỉ có thể tạm thời buông tha mùa xuân sang
năm lại đi học.
Cũng may tháng chạp qua được hơn nửa, Ngô Hồng
Nhi cuối cùng cũng nhẹ nhõm, có điều Hồ Hạnh Nhi vẫn không có cách nào
nghỉ ngơi, hiện tại mọi người đang là thời điểm làm đồ tết, phỏng chừng
chị thật sự thả lỏng lại được khéo phải đợi đến ba mươi tết. Chẳng qua
cho dù là bận rộn Hồ Hạnh Nhi cũng cao hứng, đây cũng đều là tiền đấy.
Triệu Cường bọn họ đi vào mùa thu, vốn mọi người đoán chừng cho dù là chậm
một tháng cũng là trở lại rồi, nhưng không nghĩ tới mãi cho đến tháng
chạp hai người cũng chưa về, cũng may hai người đánh điện báo về nói
cuối năm nhất định trở về, bằng không Ngô Hồng Nhi cũng sẽ lo lắng hai
người mang không đủ tiền dùng rồi.
Ở nhà cần phải tiết kiệm, ra
ngoài thì phải mang nhiều chi phí đi đường, vì không để cho hai người
gặp phải khó khăn ở bên ngoài, Hồ Quốc Đống mang không ít tiền, thậm chí Ngô Hồng Nhi còn khâu mấy trăm đồng trong quần áo trong của hắn để ngừa ngộ nhỡ, nhưng lúc này đã gần ba tháng rồi, cả nhà cũng rất lo lắng.
Hiện tại không giống như đời sau cái gì cũng rất thuận tiện, chỉ cần gọi
điện thoại đừng nói là ở vùng khác cho dù là nước ngoài xa hơn nữa cũng
không ngại. Hai người cũng chỉ gửi một lần điện báo về, vì tiết kiệm
tiền cũng chỉ gửi mấy chữ ngắn ngủn mà thôi. Tuy rằng trấn trên cũng có
điện thoại, nhưng phỏng chừng vì tiết kiệm tiền cũng không bỏ được mà
gọi.
Qua hai mươi tháng chạp vẫn không thấy bóng dáng hai người,
Lý Quế Lan lại bắt đầu càm ràm cả ngày, “Ông nói thử xem hai đứa nhỏ này sao vẫn chưa trở về, thật là sốt ruột chết mất, nếu không thì gửi điện
báo cũng được mà. Cũng không biết người trong nhà sẽ lo lắng sao, thật
là người lớn như vậy mà chẳng hiểu chút chuyện nào cả. Lúc trước cũng
không nên để cho hai người đi, thật là lo chết tôi rồi .”
Lý Quế
Lan càu nhàu, Hồ Lão Đồ cũng phiền lòng, thấy bà chưa xong bèn nói:
”Được rồi được rồi, sao bà còn chưa xong thế. Hai đứa nhỏ đi ra ngoài là đi làm việc lớn, cũng không phải đi chơi. Lại nói hai đứa chúng nó đã
bao nhiểu tuổi rồi, bà còn lo lắng người khác đem bán hai đứa chúng nó
hay sao.” Nếu là con gái Hồ Lão Đồ không chừng còn có thể lo lắng, nhưng hai thằng to lộc ngộc, thằng Triệu Cường kia cũng đã hơn bốn mươi, cũng không thể cứ coi bọn họ là trẻ con chứ.
Chẳng qua cho dù Hồ Lão
Đồ trấn định hơn nữa, đến hai mươi lăm tháng chạp còn không thấy bóng
dáng hai người, cả người cũng có chút luống cuống. Người Trung Quốc bất
kể tình huống gì, đến tết nhất định phải về nhà, bây giờ đã đến lúc này
rồi còn chưa trở về sẽ không phải là đã xảy ra chuyện gì chứ.
Mấy chị con gái nhà họ Hồ cùng người nhà mẹ đẻ Ngô Hồng Nhi cũng đều lo
lắng không thôi, cho dù là không có thời gian đến nhà họ Hồ thăm một
chút cũng phải thỉnh thoảng nhờ gửi tin hỏi thử Hồ Quốc Đống bọn họ rốt
cuộc đã về chưa. Thôi Vinh Mai và Ngô Xuyên Tử vô cùng lo lắng cho anh
con rể, ngày hai mươi ba tháng chạp hai cụ còn đặc biệt tới nhà họ Hồ
một chuyến. Hồ Quốc Đống là trụ cột của nhà họ Hồ, nếu lỡ như thật sự
xảy ra chuyện gì, bầu trời của nhà họ Hồ cũng sụp rồi.
Ngô Hồng
Nhi tuy rằng cố gắng hết sức trấn an cha mẹ nhà mẹ đẻ cùng cha mẹ chồng, nhưng trong lòng mình cũng không phải không khẩn trương. Hiện tại không giống như đời sau, ở vùng ngoài lỡ như xảy ra chuyện gì, ngay cả tung
tích cũng không truy tìm được. Cô cũng là ngủ không yên một đêm lại một
đêm, ban ngày trên mặt còn phải làm ra vẻ rất bình tĩnh để an ủi hai cụ.
Cũng may buổi tối hai mươi sáu tháng chạp cuối cùng Hồ Quốc Đống cũng xách
túi lớn túi nhỏ trở về. Khi hắn xách túi lớn túi nhỏ vào nhà, mấy người
đang ăn cơm tối chính là yên tĩnh, trong lúc nhất thời không ai nói
chuyện. Vẫn là Nha Nha gọi hai tiếng mọi người mới lấy lại tinh thần.
Hồ Quốc Đống cả người có vẻ có chút chật vật, mặc trên người một chiếc áo
bông cũ nát, nhưng có thể là bị móc vào chỗ khác một cái, bông bên trong đều lọt ra ngoài. Càng thêm khoa trương là trên người hắn đeo một túi
quần áo siêu cấp lớn, bên trong căng phồng, không biết đựng là cái gì.
Trừ cái đó ra trong tay còn cầm mấy cái túi nhỏ.
Lúc ở nhà Hồ
Quốc Đống tuy rằng cũng không trắng, nhưng cả người khởi sắc lại là rất
tốt, nhưng bây giờ trên mặt hắn mang một ít râu lún phún, trên mặt cũng
là vừa đen vừa gầy, vừa nhìn là biết chịu không ít khổ.
Lý Quế
Lan cùng Ngô Hồng Nhi rơi nước mắt ngay tại chỗ, Hồ Lão Đồ thấy hai
người phụ nữ rơi nước mắt bèn nói: “Đây không phải là trở về rồi sao,
hai ngươi rơi nước mắt cái nỗi gì, vợ Quốc Đống chị mau chóng đun nước
tắm rửa cho nó, còn có bà nó bà mau chóng làm thêm chút cơm cho Quốc
Đống đi, phỏng chừng đứa nhỏ còn đói bụng đấy.” Hồ Lão Đồ tuy rằng còn
ra vẻ đại gia trưởng, nhưng lúc nói chuyện trong cổ họng cũng mang âm
rung, Hồ Quốc Đống là dòng độc đinh của ông, tuy rằng bình thường ông
biểu hiện rất bình thường, nhưng trong lòng không biết lo lắng thế nào
đâu.
Hai người phụ nữ cũng biết bây giờ không phải là lúc rơi
nước mắt, nhanh chóng lau khô nước mắt đi làm việc. Hồ Quốc Đống đúng là vừa mệt vừa đói, chờ hắn tắm rửa xong lại ăn một tô lớn mì đầy lu lu,
cả người mới thở phào nhẹ nhõm.
Lần này ở bên ngoài hơn ba tháng, đối với Hồ Quốc Đống và Triệu Cường mà nói thật đúng là một thể nghiệm
vô cùng khác biệt. Lần này hai người ở bên ngoài coi như là đã gặp nhiều cảnh đời rồi. Bình thường hai người đều cho rằng mình lăn lộn tương đối khá, nhưng ra bên ngoài vừa nhìn mới phát hiện thì ra mình chẳng là cái thá gì.
Hai người bình thường tự xưng là khôn khéo ở bên ngoài
lại y như thằng ngu, mới đi ra ngoài đã bị lừa, may mắn lúc đó hai người để ý, bằng không phỏng chừng vừa ra ngoài đã phải gửi điện báo về nhà
bảo gửi tiền rồi. Dĩ nhiên mấy trăm đồng Ngô Hồng Nhi khâu trong quần áo cho cũng có tác dụng rất lớn.
Ngay từ đầu đã bị lừa, hai người
cũng cẩn thận hơn, sau này cuối cùng cũng tìm được nhà máy muốn tìm,
nhưng chuyện của nhà máy người ta đều là cơ mật, hai người bọn họ lạ
nước lạ cái đi đâu khảo sát đây. Về phần vừa ra khỏi cửa liền gặp quý
nhân, loại tình huống đó thuần túy chính là lừa người. Hai người mất sức chín trâu hai hổ làm việc trong xưởng gia công tương tự suốt một tháng, thế mới lần mò được một chút biện pháp. Sau lại tìm máy móc liên hệ thợ các kiểu các kiểu lại trì hoãn hơn nửa tháng, lúc này đã vào tháng chạp rồi.
Sau đó hai người lại khảo sát thị trường một chút, mấy cửa
hàng bán đồ ăn nhanh có tiếng ở phương nam cũng đều đi nếm thử, sau đó
lại vung tay mua sắm một phen, lúc này mới bước lên chuyến tàu trở về.
Đồ ở phương nam mới mẻ hơn cũng rẻ hơn ở đây nhiều. Rất nhiều quần áo đồ chơi bán ở chỗ bọn họ cực kỳ đắt, ở phương nam quả thật chính là giá
cải thảo. Rẻ như vậy cho dù là đàn ông cũng không nhịn được vung tay mua sắm một phen. Nói thật, hai người đều có chút động tâm tư muốn làm lái
buôn rồi, nhưng ngẫm lại cái đó tuy rằng có thể tạm thời kiếm một chút,
nhưng rốt cuộc lại không ổn định bằng việc làm ăn nhà mình, hai người
lại đè tâm tư xuống.
Có điều bởi vì đồ hai người mua thật sự là
quá nhiều, tiêu hết tiền trên người đến bảy tám phần, cuối cùng gom góp
cả buổi mới gom ra được tiền hai vé tàu, ở trên tàu trừ trước khi lên
tàu mua mấy cái màn thầu thì đói bụng suốt. Sau lại đến thành phố vẫn là Triệu Cường tìm người quen vay ít tiền cuối cùng hai người mới đến nhà.
Chẳng qua những khó khăn đó Hồ Quốc Đống lại không nói với người trong nhà,
nếu để cho mẹ và vợ hắn biết hắn ở trên tàu đói bụng ròng rã hai ngày
phỏng chừng lại đau lòng rơi nước mắt.
Ăn uống no đủ, Hồ Quốc
Đống liền mở túi quần áo của mình ra cho bọn họ xem đồ mình mua về. Đoán chừng là sợ làm bẩn đồ bên trong, bên trong túi quần áo còn bọc một
tầng, mở tầng bên trong đó ra trong đó đủ loại đồ liền lộ ra.
Nói thật tuy rằng bề ngoài nhìn không có gì, nhưng đồ vật bên trong lại
thật sự là không ít, có áo bành tô, quần áo bông, áo len cùng với quần
áo trẻ em đủ kiểu, còn có một bó to đồng hồ đeo tay cùng với món đồ chơi nhỏ cho trẻ em. Đương nhiên cũng không thiếu được đặc sản phương nam.
Tràn đầy một đống lớn như vậy làm cho mấy người đều sợ ngây người.
Hồ Quốc Đống cầm lấy một chiếc áo bành tô màu nâu đưa cho Lý Quế Lan nói:
”Mẹ, đây là mua cho ngài.” Sau đó lại cầm lấy một chiếc màu xám đậm đưa
cho Hồ Lão Đồ bảo ông thử xem có vừa người không. Về phần cái màu đỏ
thẫm kia là để lại cho Ngô Hồng Nhi. Mấy đứa nhỏ nhìn thấy nhiều đồ như
vậy đã sớm ‘wow’ một tiếng nhào qua rồi.
Lý Quế Lan vuốt áo bành
tô chế tác tinh xảo trong tay không nhịn được nói: “Cái đứa này sao con
mua nhiều đồ như vậy, cái này tiêu hết bao nhiêu tiền.” Loại áo bành tô
này Lý Quế Lan cũng đã gặp ở trấn trên, phải gần hai trăm đồng cơ, nhưng lại không đẹp bằng cái này, con trai bà mua nhiều như vậy rốt cuộc tiêu hết bao nhiêu tiền. Có điều tuy rằng miệng nói như vậy, bà vẫn không
nhịn được mặc lên người, chỉ cần là phụ nữ, thì không có người không
thích quần áo mới.
“Mẹ ơi cái này ở miền nam rất rẻ, xưởng gia
công trang phục bên đó khắp nơi đều có. Mẹ xem con còn mua những thứ
khác cho mọi người nữa nè, còn có các loại áo len. Ngài đều thử xem.” Hồ Quốc Đống cười nói.
Nói xong hắn nhìn Ngô Hồng Nhi bên cạnh một
cái nói: “Anh cũng mua cho bọn nhỏ không ít thứ, em cũng cho ba đứa nhỏ
thử xem.” Thời gian dài như vậy không gặp, Hồ Quốc Đống cũng rất nhớ Ngô Hồng Nhi, nhưng bây giờ cũng chỉ có thể nhìn mấy cái, dù sao người già
trẻ con đều ở đây.
Bởi vì trong nhà nhiều trẻ con, Hồ Quốc Đống
mua quần áo trẻ em cũng không ít, thậm chí Nha Nha mới hai tuổi cũng có
không ít quần áo mới, quần áo trẻ em nho nhỏ đỏ thẫm, hồng nhạt vừa nhìn là thấy vô cùng đáng yêu. Ba đứa nhỏ ở đâu từng thấy cái này, hai thằng nhóc căn bản không cần Ngô Hồng Nhi hỗ trợ đã bắt đầu mặc vào trên
người từ lâu rồi, ngay cả Nha Nha bởi vì thời gian dài không nhìn thấy
Hồ Quốc Đống có chút sợ người lạ, trong tay nhỏ cũng nắm chặt hai đóa
hoa cài đầu nhỏ làm thế nào cũng không buông tay.