Edit: Trạch Mỗ
Hồ Hạnh Nhi vừa sinh ra đã là cô bé xinh đẹp, người khác đều nói con bé này biết lớn, tuy rằng cha mẹ chị đều trông không tính là xuất chúng lắm, nhưng con bé này giống toàn ưu điểm của hai người, vừa nhìn chính là người đẹp bại hoại. Cô gái xinh đẹp ai chả thích, bởi vậy tuy rằng mẹ chị sau khi sinh một đứa con gái lại sinh ra chị, nhưng chị vẫn được chiều chuộng, không giống như là đứa thứ hai nhà người ta chính là đứa cha không thương mẹ không yêu.
Sau đó mẹ chị lại liên tiếp sinh ra ba đứa con gái nữa, khi đó ngay cả Hồ Hạnh Nhi cũng cảm thấy chị đời này là không có mệnh em trai rồi, niên đại đó, ở nông thôn trong nhà không có bé trai là sẽ bị người xem thường, bởi vậy Hồ Hạnh Nhi đã dưỡng thành một bộ tính tình đanh đá, ở trong thôn cho dù là bọn con trai cũng không dám trêu chọc chị.
Chị và Triệu Cường chính là quen biết nhau ở xã mua bán, năm ấy cha Triệu Cường cũng mới nhờ người chạy thằng cu nhà mình vào xã mua bán, Triệu Cường đẹp trai, miệng lại ngọt, không chỉ có là đám con gái của xã mua bán, ngay cả cô gái lớn, nàng dâu trẻ tới nơi này mua đồ đều thích ngắm anh ta.
Năm hai người mới gặp gỡ ấy, Hồ Hạnh Nhi hai mươi tuổi, bởi vì đến tuổi, Lý Quế Lan cùng Hồ Lão Đồ đang bận tìm nhà chồng cho chị, bởi vậy định cắt chút vải làm cho chị bộ quần áo mới. Bọn trẻ con bấy giờ rất ít khi có đồ mới, thường thường đều là đứa thứ nhất mặc cho đứa thứ hai mặc, đứa thứ hai mặc xong lại cho đứa thứ ba. Hồ Hạnh Nhi là đứa thứ hai, bởi vậy cũng thường xuyên mặc quần áo cũ của chị gái chị, bởi vậy mẹ chị nói đến làm quần áo mới cho chị, Hồ Hạnh Nhi bèn nài mẹ chị cho đi cùng. Con gái hai mươi tuổi chính là thời điểm thích làm đẹp, trong lòng chị tính toán không chừng tâm tình mẹ chị tốt, chị còn có thể làm thêm một chiếc áo khoác ngoài mặc nữa cơ.
Lúc này viên chức xã mua bán cũng không giống như là đời sau tuân theo khách hàng là Thượng Đế, hiện tại bọn họ thực là lớn nhất, động một cái là nhìn người bằng nửa con mắt. Hồ Hạnh Nhi vừa ý một mảnh vải bông, liền bảo người bán hàng kia lấy đến cho xem một chút, nhưng người ta nhìn cũng không nhìn chị một cái chỉ nói: “Mua được thì mua, không mua nổi thì dẹp đi, xem cái gì mà xem?” Nói ra như vậy cũng là người mới tới, bình thường cũng kiêu ngạo như gà trống choai.
Thấy cô nhân viên bán hàng này nhìn chị y như nhìn đống rác rưởi, tính tình kia của Hồ Hạnh Nhi lập tức vọt lên, xắn tay áo liền muốn đánh nhau với người ta, cô nhân viên bán hàng kia cũng không phải dạng vừa, thấy Hồ Hạnh Nhi như vậy chẳng những không lui về phía sau, còn nhào lên. Lý Quế Lan vừa lôi kéo Hồ Hạnh Nhi vừa nhận lỗi với nhân viên bán hàng người ta, nhưng trong lòng cũng không phải không tức giận, bởi vậy dưới tay cũng chỉ kéo bên kia để cho bên mình đánh, mãi cho đến lúc bọn Triệu Cường đều tới đây, hai người mới thật sự bị kéo ra.
Hai người đều là con gái, cho dù là đánh nhau cũng không thật sự xảy ra chuyện gì, cũng chỉ là đầu tóc hơi nhếch nhác một chút. Thấy Triệu Cường cùng lãnh đạo bọn họ đều đã tới, cô nhân viên bán hàng như là đã tìm được tổ chức, đôi mắt đỏ lên, nhưng vẫn cứng cổ. Hồ Hạnh Nhi cũng không yếu thế chút nào, bộ dáng như là một con gà trống choai chiến đấu. Chị ngũ quan xinh đẹp, tết hai bím tóc dày bóng mượt, tuy rằng quần áo trên người không ra làm sao, nhưng vẫn hết sức thu hút ánh mắt người. Chính như vậy Triệu Cường liếc mắt một cái đã nhìn vào trong mắt. Lúc này cô gái xinh đẹp như vậy thật đúng là hiếm thấy mà.
Mặc dù tuy nói là nhân viên bán hàng người ta không đúng, nhưng lúc này đều như vậy, vị lãnh đạo nhỏ kia tránh nặng tìm nhẹ nói người bán hàng hai câu, Hồ Hạnh Nhi cũng cứng cổ nói nhún nhường với nhân viên bán hàng, trái lại mảnh vải chị vừa ý kia bán rẻ hơn cho chị hai mươi phần trăm. Sau đó một đám người liền cầm vải đi luôn.
Hồ Hạnh Nhi lúc này quả thực rất làm cho người ta kinh diễm, nhưng chỉ có dựa vào một mặt này cũng sẽ không làm cho Triệu Cường động tâm. Anh ta hiện tại có một phần công việc tốt, cũng có mấy cô gái tuổi trẻ xinh đẹp tỏ vẻ hảo cảm với anh ta, phần kinh diễm này tuy rằng bay lên bọt nước ở trong lòng anh ta, nhưng rất nhanh đã lặng lại. Anh ta là một người thành phố, đương nhiên cũng phải giống như anh cả anh ta tìm một cô gái thành phố.
Về phần Hồ Hạnh Nhi thì càng không để Triệu Cường ở trong lòng, lúc ấy chị còn đang tức giận mà, nào có tâm tình nhìn người bên cạnh đâu. Hơn nữa trên đường trở về chị lại bị mẹ chị răn dạy, cả người đều ỉu xìu.
Nhưng vận mệnh chính là trùng hợp như vậy, hai người sau đó lại đụng phải, lần này Hồ Hạnh Nhi lại không giống như lúc gặp mặt lần trước, chị đang mặc quần áo mới làm, bên cạnh còn đi theo không ít người, có một cậu thanh niên trẻ tuổi đi theo bên cạnh, hai người rất rõ ràng cho thấy đang tìm hiểu, cùng gia đình ra ngoài chơi.
Nhắc tới cũng lạ, trước đó không lâu Hồ Hạnh Nhi vừa đánh nhau với một nhân viên bán hàng ở đây, lẽ ra phải là sẽ xấu hổ tiến vào mới phải, hết lần này tới lần khác chị là một bộ dáng có lý chẳng sợ, cứ thế làm cho Tiểu Vu đánh nhau với chị lần trước tức không chịu được. Tiểu Vu kia cũng là thẳng tính, thấy Hồ Hạnh Nhi không chút nào khách khí bảo cô ta lấy một cái khăn quàng cổ đỏ, phì một tiếng trái lại bật cười. Cô ta ở chỗ này thực là thấy rõ ràng, người đàn ông đi theo sau Hồ Hạnh Nhi kia đang nhe răng nhếch miệng đấy, vừa nhìn chính là không nỡ mua cái này. Cái khăn quàng cổ đỏ này cũng không rẻ, thêm chút nữa cũng có thể làm cái quần rồi. Tiểu Vu hơi có chút cười trên nỗi đau của người khác, ai bảo cô dữ với tôi, người ta thì ngay cả cái khăn quàng cổ cũng tiếc mua cho cô.
Có lẽ là không đánh không quen, hai người lần này gặp mặt trái lại quan hệ tốt lên. Tiểu Vu chớp chớp mắt với Hồ Hạnh Nhi ý bảo chị nhìn phía sau, Hồ Hạnh Nhi trợn trắng mắt lườm cô ta, giả vờ không nhìn thấy. Có điều cái khăn quàng cổ kia rốt cuộc là chị không lấy nữa. Người đàn ông này là đối tượng hẹn hò của chị, là ở thôn bên cạnh, trong nhà bốn đứa con trai, hắn ta là đứa đầu, hai người gặp mặt một lần cảm thấy đều tàm tạm, lúc này ra ngoài chơi, có điều bây giờ trong lòng Hồ Hạnh Nhi đã không muốn nữa, đồ này cũng là không cần phải mua nữa.
Không nói cái khác, người này quá keo kiệt, hai người lần đầu tiên đi ra ngoài, lẽ ra không cần mua thứ đắt tiền gì, nhưng mua cái khăn tay hay khăn quàng cổ cũng không tính là khác người lắm. Nhưng người ta thì tốt rồi, từ buổi sáng đi ra ngoài đến bây giờ buổi trưa chỉ để cho bọn họ mỗi người ăn bát mì hoa màu, ngay cả cái màn thầu cũng không bỏ được cho người ta ăn. Hồ Hạnh Nhi đề xuất tới xã mua bán xã đi dạo một chút, sắc mặt của hắn ta đều thay đổi.
Hồ Hạnh Nhi trái lại không để ý nhà hắn ta có tiền hay không, nhưng ngay cả công phu mặt mũi cũng không làm, điều này Hồ Hạnh Nhi thật chướng mắt, hai bên cùng tới nhiều người như vậy, hắn cũng thật không biết xấu hổ chỉ để cho ăn chút mì hoa màu. Bởi vậy vừa rồi chị chính là cố ý.
Động tác nhỏ của hai người bị Triệu Cường nhìn vào trong mắt, anh ta có chút buồn cười lại cảm thấy cô bé này không tệ, tuy rằng trông như cây pháo nhỏ đốt phát là nổ, nhưng cũng không phải không có mưu trí như vậy. Tiểu Vu này ở chỗ bọn họ là nổi tiếng khó chung đụng, hiện tại hai người trái lại bởi vì đánh một trận coi như là đã có liên quan. Có điều trong lòng anh ta còn có chút ghen tỵ, anh ta cũng không phải người ngu đương nhiên nhìn ra được đây là đang làm gì, cô gái này ánh mắt quá kém, người đàn ông kia vừa nhìn là biết không được.
Mượn cơ hội lần này, Triệu Cường quanh co vòng vèo hỏi thăm người đi cùng Hồ Hạnh Nhi một chút địa chỉ nhà Hồ Hạnh Nhi, không thể không nói, Triệu Cường lúc này trong lòng là có chút ý tưởng nhỏ nhoi, tuy rằng gần đây trong nhà cũng đã bắt đầu làm mai cho anh ta, nhưng thật đúng là chưa gặp được người vừa xinh đẹp lại hoạt bát như Hồ Hạnh Nhi. Mặc dù là gái nông thôn, nhưng điều này cũng không sao cả.
Thật sự làm cho Triệu Cường quyết định là vào một năm sau, lúc này cách mạng văn hóa đã bắt đầu rồi. Không thể tránh khỏi nhà họ Triệu cũng chịu chút ảnh hưởng, tuy rằng nhà bọn họ không có chuyện gì, nhưng chú út anh ta lại là sinh viên đại học, thím út cũng là giáo viên, hai vợ chồng đều bị chút tội nhỏ, vốn nhà họ Triệu đã chọn trúng cho Triệu Cường một đối tượng làm giáo viên tiểu học, lần này cũng không thành. Không phải bọn họ lạnh bạc, dù sao ai cũng không muốn rắc rối phải không, lại nói Triệu Cường vẫn chẳng để ý người ta lắm, cô gái kia trông bình thường, đừng nói so sánh với Hồ Hạnh Nhi, cho dù là so sánh với chị dâu anh ta cũng kém xa.
Tuy rằng đã qua hơn một năm, nhưng anh ta đối với Hồ Hạnh Nhi là càng ngày càng rục rịch. Bởi vì biết bây giờ Tiểu Vu và Hồ Hạnh Nhi chung đụng không tệ, bởi vậy sau khi anh ta quanh co vòng vèo biết được Hồ Hạnh Nhi còn chưa về nhà chồng, bèn nhờ Tiểu Vu làm người mai mối.
Con người Tiểu Vu tính tình thẳng thắn cũng thích tham gia náo nhiệt, thấy Triệu Cường nói như vậy lập tức liền trêu ghẹo nói: “Thằng này lúc nào thì có ý nghĩ này, nói, anh nhòm ngó Hạnh Nhi nhà chúng tôi đã bao lâu rồi?”
Triệu Cường cười hì hì, mắt đào hoa sáng ngời, Tiểu Vu nhìn đến niệm Phật không ngừng, nói nếu không phải cô ta đã sớm có nhà chồng, nói không chừng cũng động tâm, bây giờ cải thảo ngon lành, chỉ có thể để cho con lợn Hồ Hạnh Nhi này ủn rồi.
Hồ Hạnh Nhi vừa nghe tin tức Tiểu Vu truyền đến, đầu óc còn có chút mông lung, Triệu Cường này là ai chị thật đúng là không biết, nhưng thấy Tiểu Vu khen Triệu Cường đến trên trời có dưới đất không, trong lòng chị cũng có một chút xíu dao động. Hồ Hạnh Nhi năm nay đã hai mươi mốt rồi, ở thôn bọn họ có thể được xem là cô gái lớn tuổi, nhưng hai năm qua giới thiệu nhà chồng cho chị chị cũng không ưng lắm, không phải chê người ta bộ dạng không tốt thì là chê người ta ăn nói vụng về, nếu không thì là chê người ta keo kiệt. Làm cho Lý Quế Lan tức quả thực là bó tay, chị làm như mình là hoàng tử tuyển phi ý, nhiều yêu cầu như vậy, có thể làm việc nuôi dưỡng gia đình là được rồi, bởi vậy càm ràm Hồ Hạnh Nhi không ít. Hồ Hạnh Nhi đây cũng là bị càm ràm sợ rồi, Triệu Cường này điều kiện mọi mặt đều tốt, chị bèn lén gặp mặt người ta một lần.
Không thể không nói, lá gan Hồ Hạnh Nhi rất lớn, vợ chồng trẻ bấy giờ phần lớn đều là người làm mai giới thiệu, tự tìm hiểu kiểu này thật đúng là không nhiều, nếu như bị người khác biết được cũng không được thanh danh tốt gì.
Chờ sau đó hai người bí mật hẹn gặp, Hồ Hạnh Nhi đối với Triệu Cường đương nhiên là rất hài lòng, Triệu Cường đối với Hồ Hạnh Nhi cũng vừa lòng, không có cách nào Hồ Hạnh Nhi là thật sự xinh đẹp, chỉ là điểm này đã cho chị thêm không ít điểm, về phần tính tình không tốt, điểm này cũng là bị anh ta tạm thời xem nhẹ, ‘kết hôn xong cô ấy cũng không thể vẫn như vậy đi’, Triệu Cường vui thích nghĩ.
Bí mật gặp vài lần, đều đã hài lòng, hai người liền ai về nhà người ấy tìm người trong nhà ngả bài. Hai người là chỉ ra qua lại bí mật như vậy kết hôn rốt cuộc không tốt, truyền ra cũng không dễ nghe, qua đường sáng là không còn gì tốt hơn rồi. Có điều hai người này cũng không biết tin tức này vừa phát ra, đối với hai nhà mà nói đều là cơn địa chấn lớn.