Chị Nông Hạnh Phúc

Chương 82: Chương 82: chương 82. Hợp tác




Edit: Trạch Mỗ

Đứa nhỏ Hồ Trác này hoàn toàn không giống Hồ Kiệt, phảng phất như mưu trí của cả nhà đều mọc trên người nhóc, từ nhỏ đã tinh quái, tương đối mà nói hai đứa nhỏ Hồ Kiệt cùng Nha Nha là kém hơn một chút. Hai đứa nhỏ kia đều là người lòng dạ ngay thẳng lại còn thờ phụng lấy nắm đấm phục người, thật là làm cho Ngô Hồng Nhi đau đầu ghê gớm. Hồ Kiệt còn thôi, một con nhóc như Nha Nha cũng như vậy, thật là bó tay. Theo Ngô Hồng Nhi bé gái nên tính cách dịu dàng một chút thì tốt hơn, nhưng đứa nhỏ này bất kể là tướng mạo hay là tính tình đều giống cô Hai của con bé.

Sau khi từ trường học đi ra, Ngô Hồng Nhi thở dài, nói tới con cái thật là gánh nặng làm cho người ta ngọt ngào, bất kể là mấy chị chồng hay là các chị dâu nhà mẹ đẻ, ai cũng vì con cái bận tâm không ít. Có điều cho dù là gánh nặng bọn họ cũng đều vui vẻ chịu đựng.

Ngô Hồng Nhi ngẫm lại hôm nay không có chuyện gì nữa bèn định bớt chút thời gian về nhà mẹ đẻ một chuyến. Nói tới cháu trai cả nhà mẹ đẻ cô năm nay cũng mười tám rồi, chính là tuổi học cấp ba sắp thi đại học, nhưng thằng nhóc này gần đây đang ở trong nhà làm cách mạng với cha mẹ cậu ta cơ đấy, năm ngoái lúc lên cấp ba thằng nhóc này lại không muốn học nữa, nhất định đòi đi Thâm Quyến tự mình làm thuê, bị Ngô Tân Quốc đánh cho một trận ép xuống, nhưng cấp ba mặc dù là học, nhưng vẫn cả ngày nghĩ tới đi ra ngoài.

Cuối thập niên tám mươi cùng đầu thập niên chín mươi quả thật là thời kỳ dễ gây dựng sự nghiệp nhất, rất nhiều người đều đi ra ngoài làm thuê hi vọng có thể một đêm phất giàu, vừa nói ai con cái nhà ai đi ra ngoài làm việc, người khác đều rất hâm mộ, cũng chính vì như thế rất nhiều thanh niên trẻ tuổi mới dồn hết sức lực muốn đi ra ngoài xông xáo ra một phen thiên địa.

Thật ra nào có vẻ vang như ngoài mặt đâu, bất cứ việc gì thành công không biết phải chịu bao nhiêu đau khổ. Hơn nữa gây dựng sự nghiệp cũng không phải dễ dàng như vậy, chung quy nhà bọn họ coi như là điển hình gây dựng sự nghiệp thành công rồi. Chỉ nói Triệu Cường, đừng xem anh ta cả ngày gọn gàng đẹp đẽ, nhưng anh ta từng uống đến xuất huyết dạ dày ở trên bàn rượu.

Ngô Hồng Nhi biết rõ, không có tri thức cho dù là may mắn buôn bán lời tí tiền, nhưng vẫn không phải là kế lâu dài. Bởi vậy cô đối với chính sách gậy thêm gộc của anh cả mình trái lại rất tán đồng, mười tám tuổi thực ra cũng không có quá nhiều năng lực suy xét, cho dù cháu thật sự không muốn đi học, cũng phải học cấp ba xong, rồi mới suy xét cái khác.

Bởi vậy lần này Ngô Hồng Nhi muốn trở về xem thử, nếu có thể mà nói khuyên nhủ đứa nhỏ này. Mấy đứa lớn Ngô Đông bọn họ đều là Ngô Hồng Nhi một tay chăm bẵm. Đối với lời của người cô này là cô vẫn nghe vào. Nói trắng ra đứa nhỏ này hiện tại đang đứng ở thời kỳ phản nghịch vô cùng nổi tiếng ở đời sau, cậu nhóc có lẽ hoàn toàn không biết mình đang làm cái gì, chỉ là người ta sao mình cũng vậy mà thôi.

Bữa trưa của Nha Nha là ăn ở trường mầm non, hai bé trai buổi trưa cũng không cần đưa, trường tiểu học cách nhà họ Ngô cũng không xa lắm, hai đứa chúng nó buổi sáng thuần túy là được nhờ từ Nha Nha, bằng không Ngô Hồng Nhi cũng sẽ không đưa chúng nó. Bé gái phải nuông chiều, bé trai nuôi thả là được rồi.

Về nhà nói với Lý Quế Lan một tiếng, Ngô Hồng Nhi liền đi về nhà mẹ đẻ. Đi sớm về sớm còn có thể kịp đón Nha Nha tan học.

Hiện tại cái nhà của nhà họ Ngô cũng đập đi xây mới lại. Tuy rằng không phải nhà hai tầng, nhưng cũng là phòng bộ lưu hành nhất bấy giờ, hơn nữa sân lớn rộng rãi, nhìn không kém nhà của Ngô Hồng Nhi bọn họ ở trấn trên.

Thấy Ngô Hồng Nhi trở về, Thôi Vinh Mai vội vàng ra đón nói: “Sao hôm nay có thời gian qua đây?” Thấy trong tay cô xách túi lớn túi nhỏ, Thôi Vinh Mai liền nói: “Không phải đã nói với mày rồi sao, không cần mỗi lần tới đều mua nhiều đồ như vậy, mẹ cũng chả thiếu cái gì, mấy anh trai mày hiếu thuận lắm đấy.” Thôi Vinh Mai bây giờ cũng già rồi, tóc bạc quá nửa. Nhưng bởi vì mấy con trai bây giờ đều trôi qua không tệ, đối với hai vợ chồng già bọn họ cũng đều hiếu thuận, bởi vậy bà trái lại còn béo hơn cả trước đây.

Thôi Vinh Mai nói cho cùng nhỏ tuổi hơn Lý Quế Lan bọn họ, tuy rằng cũng sắp bảy mươi rồi, nhưng đi đứng lại vẫn vô cùng nhanh nhẹn, nhận lấy đồ Ngô Hồng Nhi xách trong một tay, không hề cảm thấy cố sức, vẫn đi hết sức vững vàng.

“Cũng không có mua gì, chỉ mua chút sữa bột gì đó, ngài và cha con giữ lại uống dần.” Ngô Hồng Nhi cười nói: “Mấy chị dâu con đều không ở nhà sao?”

“Không ở nhà, anh Ba mày không phải là bận rộn sao, chị Ba mày cũng không nghỉ ngơi được, hôm nay vất vả lắm mới nghỉ ngơi một ngày đã về nhà mẹ đẻ rồi, hai đứa nhỏ cũng không cần mẹ lo, tan học về thẳng nhà bà ngoại chúng nó. Hôm nay mày đến thật đúng là không khéo, nếu biết mày qua đây hẳn là bảo chúng nó ngày khác hẵng đi.” Thôi Vinh Mai nói.”Có điều anh Cả anh Hai mày chắc đều ở trại nuôi lợn đấy, chờ buổi trưa gọi chúng nó về nhà ăn cơm.”

Hai người Ngô Tân Quốc và Ngô Tân Thiết kết hội làm một cái trại nuôi lợn, bình thường bốn người đều ở đó. Thỉnh thoảng bận quá, mấy người sẽ đều đến chỗ Thôi Vinh Mai ăn cơm. Trước đây Trần Hương Chi có lẽ còn có thể nói xiên nói xẹo vài câu, nhưng bây giờ đã kiếm được tiền, tầm mắt của chị ta cũng rộng lên, không để những thứ này vào trong mắt nữa. Mấu chốt nhất là chị ta còn trông cậy vào Ngô Tân Hội giúp đỡ em trai chị ta đấy. Tuy rằng thằng đó kém cỏi lần trước làm cho chị ta mất mặt lớn như vậy, nhưng suy cho cùng là em trai ruột, cũng không thể để cho gã ngay cả cái bánh bột ngô cũng không đủ ăn chứ.

Chẳng qua Trần Hương Chi cũng đã có kinh nghiệm, bình thường liền đặt em trai chị ta ở dưới mí mắt, gã vừa không tử tế cho luôn hai cái vả. Kiếm được tiền cũng chỉ đưa tiền cho mẹ chị ta, cuối cùng là nắm được thằng này. Cô em dâu kia của chị ta cũng là người khôn khéo, thấy chị ta làm như vậy chẳng những không có ý kiến, trái lại đặc biệt đến cảm tạ chị ta một phen.

Bởi vì anh em nhà mẹ đẻ được nhờ từ nhà chồng, vì một hai bữa cơm chị ta cũng ngại không nói cái gì. Bởi vậy hiện tại nhà họ Ngô có thể nói là đoàn kết chưa từng có.

“Lần này con tới cũng không có bao nhiêu việc, để cho các anh làm việc đi, con chỉ là lo lắng cho Đông Đông, nó còn làm ầm ĩ ở nhà ư?” Ngô Hồng Nhi nói. Ba cái cháu nhà mẹ đẻ, Đông Nam Tây cô đều vô cùng thân, mấy đứa còn lại tuy rằng cũng thân, nhưng rốt cuộc là kém một chút. Chung quy không phải tự tay nuôi lớn.

“Đúng vậy, bây giờ đang ở nhà đấy, nói cái gì cũng không chịu đi học. Anh cả mày tức không còn cách nào để cho nó làm việc ở trại nuôi lợn đấy. Việc gì vất vả để cho nó làm việc đó, nói để cho nó chịu chút khổ sẽ biết lợi ích của đi học.” Thôi Vinh Mai nói, Ngô Đông là trưởng tôn, Thôi Vinh Mai cũng vô cùng xem trọng, chỉ riêng đứa nhỏ này cả ngày làm ầm ĩ, làm cho bà cũng hết cách. Mấy ngày hôm trước lại làm ầm ĩ không đi học nữa.

“Lát nữa con đi nói chuyện với đứa nhỏ này một chút, nói như thế nào cũng phải học xong cấp ba chứ. Mẹ nói xem đứa nhỏ này giống ai.” Ngô Hồng Nhi thở dài, nhà họ Ngô bọn họ cũng không có đứa nhỏ bướng bỉnh như vậy, hồi Ngô Đông còn nhỏ rất nghe lời, cũng hết sức trông nom cho em trai em gái bên dưới, nhưng không nghĩ tới lại bướng bỉnh ở chuyện này, như thế nào cũng không xoay chuyển được.

“Cũng được, từ nhỏ nó đã nghe lời mày, mày nói với nó nói không chừng lại được.” Thôi Vinh Mai thấy Ngô Hồng Nhi nói như vậy liền cao hứng nói. Như vậy quả thực hận không thể cô đi qua ngay lập tức.

Thấy Thôi Vinh Mai đầy mặt hy vọng nhìn mình, Ngô Hồng Nhi thở dài, nhìn cũng chưa đến thời gian ăn cơm trưa, liền nghĩ đi một chuyến cũng không tệ, bèn ra cửa. Trại nuôi lợn nhà họ Ngô ở ngay trong thôn, cũng chỉ là chuyện vài bước đường. Chẳng qua Thôi Vinh Mai lại không đi qua, lát nữa bà cần phải nấu cơm rồi.

Có điều Ngô Hồng Nhi tính toán tốt, nhưng mà lại không đi thành, vừa ra khỏi cửa lại bị gọi lại. Ngô Hồng Nhi nhìn lại, là Vương Lan. Ngô Hồng Nhi ngẩn ra, hai người đã rất lâu chưa gặp, cô về nhà mẹ đẻ cũng rất thường xuyên, nhưng Vương Lan lại rất ít trở về. Bạn thân ngày xưa, bây giờ nhìn cũng rất xa lạ.

Ngô Hồng Nhi ngầm đánh giá Vương Lan, gần như mỗi một lần gặp Vương Lan, sự thay đổi của cô ấy đều không nhỏ. Lần trước cô ấy còn uốn tóc, tô son môi, một bộ dáng vô cùng thời thượng, nhưng hôm nay cô ấy lại chỉ mặc một bộ đồ công sở, trên mặt cũng không trang điểm khoa trương như lần trước nữa, song nhìn trái lại càng có khí thế hơn. Nếu như nói trước kia cô ấy còn là hiển lộ tài năng, như vậy hiện tại cô ấy đã có thể thu lại hào quang của mình rồi.

Lúc Ngô Hồng Nhi đánh giá Vương Lan, Vương Lan cũng đang quan sát Ngô Hồng Nhi. Nhìn cách ăn mặc của Ngô Hồng Nhi, Vương Lan cũng tin tưởng lời của mẹ cô, xem ra nhà chồng Hồng Nhi quả thực là phất lên rồi. “Lão Hồ gia” kia thật đúng là họ Hồ đó của Hồ Quốc Đống. Chỉ một bộ trang phục này của cô ấy người bình thường cũng không mặc nổi. Trước đây cô cho rằng cái gì đắt mặc cái đó, cái gì thịnh hành mặc cái đó mới tính là tốt. Nhưng hai năm nay mới phát hiện điều này cũng không đúng, lúc trước không chừng mình gây ra bao nhiêu chê cười đâu. Chẳng qua là ngại mặt mũi mọi người đều không nói với cô mà là chê cười ở sau lưng cô mà thôi.

“Đúng lúc hôm nay gặp phải bà ở đây, tôi đang định đi tìm bà một chuyến đấy, thế nào có thời gian không, nếu như có thời gian mà nói chúng ta tâm sự một chút.” Vương Lan nói trước.

Tìm cháu mình nói chuyện cũng không phải việc lớn gì, thấy Vương Lan nói như vậy Ngô Hồng Nhi liền nói: “Cũng không có việc gì lớn, nếu không tới nhà tôi đi, trong nhà chỉ có mình mẹ tôi.” Vương Lan vừa nhìn là biết không phải là muốn chỉ nói chuyện phiếm, Ngô Hồng Nhi liền nói.

“Được.” Thấy Ngô Hồng Nhi nói như vậy, Vương Lan liền đồng ý. Nói chuyện ở nhà mẹ đẻ cô quả thực không tiện lắm. Mấy năm nay tuy rằng quan hệ với chị dâu nhà mẹ đẻ đã làm lành, nhưng vết rách dù sao vẫn còn đó, bình thường còn thôi, bây giờ cô muốn bàn chính sự cũng không muốn để cho bọn họ quấy rối.

Thôi Vinh Mai vốn đang thắc mắc sao Ngô Hồng Nhi lại quay về, nhưng thấy Vương Lan phía sau cô bèn cười nói: “Lan Lan tới à, thật là càng lớn càng xinh đẹp, thím cũng sắp không nhận ra được rồi.” Đúng là mỗi lần trở về Vương Lan đều thay đổi không nhỏ.

“Thím à, ngài mới là nhìn càng ngày càng trẻ đấy.” Vương Lan nói.

“Con bé này miệng chính là ngọt, hai đứa trò chuyện, thím đi nấu cơm, lát nữa ở đây ăn cơm nhé.” Thôi Vinh Mai được Vương Lan dỗ vô cùng cao hứng nói. Bất kể là phụ nữ bao nhiêu tuổi, cũng không có ai không thích khen mình trẻ tuổi.

Thấy Thôi Vinh Mai đi ra ngoài rồi, Vương Lan liền nói: “Thím vẫn là tính tình trước đây.”

“Đúng vậy, chính bà ấy cũng thường xuyên nói tính tình này là không thay đổi được.” Ngô Hồng Nhi khẽ cười nói.

“Hồng Nhi, tôi cũng không nói nhiều lời, hôm nay tìm bà là có chuyện, lần này tôi trở về không định đi nữa. Trước đây ở bên ngoài tôi cũng kiếm được một ít tiền, thế nào có muốn hợp tác một chút hay không.” Vương Lan còn có kinh doanh ở bên ngoài, nhưng cũng chỉ còn sót một chút ăn hoa hồng thôi. Hiện tại cô định làm một cuộc ở quê. Nhưng thứ nhất cô không quen người, thứ hai tiền vốn trong tay cũng không dư dả lắm, tìm bạn hợp tác là không còn gì tốt hơn. Nhưng cô đã rất lâu không về quê, nhân mạch có thể dùng được lại càng ít, nhà họ Hồ quả là một lựa chọn tốt.

Nghĩ đến đây Vương Lan có chút buồn cười, lúc trước cô vô cùng chướng mắt Hồ Quốc Đống, cảm thấy một thằng mổ lợn không có tiền đồ gì. Nhưng hiện thực chính là thích đùa giỡn con người, hiện tại Hồ Quốc Đống người ta đã là doanh nhân nổi tiếng rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.