Chị Nông Hạnh Phúc

Chương 32: Chương 32: Hưởng phúc




Xuân về khắp nơi, qua Tết trời rất nhanh đã ấm áp rồi. Vừa vào xuân đội sản xuất đã tổ chức mọi người bắt đầu ra đồng làm việc, cày bừa vụ xuân là một mặt, lúa mì vụ đông ngoài đồng cũng phải tưới nước. Mọi người lại bắt đầu cả ngày làm việc ở ngoài đồng.

Ngày hôm đó tan tầm xong Lý Quế Lan không vội vã về nhà mà là hái rau dại ở trên bờ ruộng.

“Chị dâu Quế Lan làm sao tan tầm rồi mà vẫn chưa về nhà thế?” Có người qua đường thấy Lý Quế Lan vừa nhổ rau dại vừa cười một mình bèn không nhịn được hỏi.

“Vợ thằng Quốc Đống không phải mang thai sao, đứa nhỏ này ngày hôm qua nói muốn ăn sủi cảo nhân tề thái, tôi hái tề thái gói cho con bé một chút.” Kể từ sau khi biết Ngô Hồng Nhi mang thai, Lý Quế Lan là cả ngày cười không khép được miệng, quả thực lúc bà ở một mình cũng có thể bật cười. Trước đây là em bé hơi nhỏ tháng không dám nói ra ngoài, nhưng là hiện tại đã hơn ba tháng, thai của Ngô Hồng Nhi cũng ổn định, Lý Quế Lan mới không có cố kỵ, quả thực hận không thể tuyên bố với người trang An Bình bà sắp được bế cháu rồi.

“Ai u đây chính là chuyện tốt mà, mang thai mấy tháng rồi? Chị dâu thật là có phúc khí, vợ thằng Quốc Đống cũng là đứa có phúc khí, lúc này mới gả vào đến chưa tới nửa năm nhỉ.” Người nói chuyện với Lý Quế Lan cũng là thông minh, thấy Lý Quế Lan cao hứng đến mức này, bèn nói thuận theo bà.

“Có hơn ba tháng , đứa nhỏ này thai tượng tốt, cũng không nôn nghén, chỉ là cả ngày muốn ăn những thứ ly kỳ cổ quái, thím nói gà lão Hồ ở nhà hầm cho nó nó không muốn ăn, cứ muốn ăn sủi cảo nhân tề thái tôi gói.” Lý Quế Lan cũng cho rằng Ngô Hồng Nhi là đứa có phúc khí, gần như là vừa kết hôn là mang thai, mấu chốt nhất là phản ứng nôn nghén mặc dù có, nhưng cũng chỉ là vài ngày rồi qua. Bây giờ ăn cái gì cũng thấy ngon.

Duy nhất làm cho người dở khóc dở cười là đứa nhỏ này sau khi mang thai khẩu vị thay đổi rất nhiều, cứ muốn ăn những thứ linh tinh, cố tình anh hầm móng lợn cho nó, hầm gà trống tơ cũng không thấy nó ăn thêm mấy miếng. Thì đó ngày hôm qua còn nói muốn ăn sủi cảo tề thái, tề thái không phải thứ quý báu gì, năm sáu mươi mất mùa đói kém khi đó mọi người còn có thể coi chúng nó là bảo bối, nhưng là hiện tại mùa xuân trên bờ ruộng đi đâu cũng có thể hái một bó to.

“Đây cũng là nguyên nhân nhà chị dâu cơm nước tốt kéo theo con dâu cũng tốt, như nhà người ta thai phụ nào không thừa dịp mang thai ăn nhiều chút đồ ngon.” Hiện tại giờ này chính là giờ tan tầm, thấy hai người Lý Quế Lan đang nói chuyện ở đây, mấy người bình thường chung đụng tốt cũng vây quanh tới.

“Nào có, đứa nhỏ này trái lại không thích thứ quý báu gì, gói cho nó bát hỗn độn, đổ chút dấm chua, nó có thể ăn hai tô đầy ắp.” Lý Quế Lan thấy cây tề thái trong tay không ít rồi bèn đứng lên nói.

cnc32 bát hỗn độn

bát hỗn độn

“Ai u, thích ăn chua, xem ra nhất định là thằng cu mập mạp rồi.” Nghe Lý Quế Lan nói như vậy, có người nói ngay. Ở nông thôn đều xem trọng con trai, nhất là lúc này con trai trưởng thành chính là lao động khỏe mạnh, con gái lớn lấy chồng chính là người của nhà người ta rồi.

“Cái gì mà thằng cu hay không thằng cu, bất kể là nam hay nữ còn không phải đứa nhỏ của nhà họ Hồ tôi. Trời cũng không còn sớm, trong nhà vẫn chờ tôi nấu cơm đấy, tôi đi về trước đây.” Hái tề trên bờ ruộng xong, đặc biệt nhặt bộ phận tươi mới đặt ở trong rổ rau đã sớm chuẩn bị trước, Lý Quế Lan bèn cáo từ mọi người.

Thật ra Lý Quế Lan cũng cảm thấy thai này của con dâu là con trai, chỉ nhìn sức con bé ăn cái loại chua kia không muốn sinh con trai cũng khó. Có điều trong lòng nghĩ như vậy là một chuyện, nói với người khác như thế nào lại là một chuyện khác. Bà cũng không giống nhóm người nào đó, cả ngày tuyên dương khắp thôn, con dâu nhà mình có thai là con trai kết quả sinh ra lại là con gái. Quả thực xấu hổ chết người.

Xách một rổ tề thái về đến nhà, Lý Quế Lan lại nhìn thấy Ngô Hồng Nhi đang xách nửa thùng thức ăn cho lợn muốn cho lợn ăn, bèn vội vàng để đồ trong tay xuống, tiếp nhận cái thùng xách trong tay cô nói: “Ai u, tiểu tổ tông không phải đã nói với con rồi sao, những việc nặng này con cũng đừng làm, cẩn thận đụng đến bụng. Con ở nhà chỉ cho gà ăn, hái rau hải cỏ là được rồi, cho lợn ăn gì gì đó chờ chúng ta về sẽ cho ăn, chỉ thiếu một chốc một lát như vậy cũng sẽ không đói bụng đến chúng nó.” Bởi vì suy xét đến tháng mười năm nay Ngô Hồng Nhi sinh con, đến cuối năm trong nhà còn phải làm tiệc đầy tháng, đầu xuân nhà họ Hồ lại bắt hai con lợn con nuôi.

Thấy Lý Quế Lan đổ thức ăn cho lợn vào trong máng lợn, Ngô Hồng Nhi cười cười nói: “Mẹ, không sao, con khỏe mà, làm sao bởi vì cho lợn ăn sẽ mệt được. Thật ra con ra đồng cũng không sao. Năm đó lúc mấy chị dâu con mang thai cũng vẫn ra đồng kiếm công điểm như thường, đều là đến lúc sắp sinh mới nghỉ ngơi.”

Bởi vì Ngô Hồng Nhi mang thai, cho nên lúc mới bắt đầu cày bừa vụ xuân năm nay, cả nhà đều không đồng ý cho cô ra đồng, dùng lời Hồ Quốc Đống nói chính là một ngày đại khái cô cũng có thể kiếm được sáu bảy điểm, hắn làm thêm chút là có rồi. Phải biết cha con nhà họ Hồ cũng đều là kiếm được công điểm. Hơn nữa cha chồng Hồ Đào Nhi là đội trường đội sản xuất của bọn họ, nên rất dễ dàng xin nghỉ. Người khác bận việc, Ngô Hồng Nhi chỉ cần ở nhà dọn dẹp một chút, nấu cơm là được. Ngay cả làm quần áo nhỏ cho con cũng không cần cô làm, Lý Quế Lan đã sớm trông mong làm quần áo nhỏ cho cháu trai cả rồi, lúc bà không có việc gì quả thực kim không rời tay.

“Con cứ ở trong nhà nghỉ ngơi tử tế, dưỡng tốt thân thể sinh cháu trai mập mạp cho mẹ là được. Kiếm công điểm không cần con, cha con và Quốc Đống hai người cũng có thể làm đó.” Lý Quế Lan cười nói. Có điều sợ con dâu có áp lực bà bèn tiếp tục nói: “Con đừng nghe mẹ cả ngày cháu trai cả cháu trai cả, thật ra cháu trai cháu gái đều giống nhau, mẹ và cha con không để ý cái này, năm đó mẹ liên tục sinh năm chị em Đào Nhi bọn họ, cha con cũng không nói gì.”

Ngô Hồng Nhi cười gật gật đầu nói: “Con biết.” Thật ra trong lòng cô đang suy nghĩ, lừa quỷ ư, sao có thể không để ý, nếu là thật sự không để ý thì sẽ không cả ngày giắt cháu trai cả ở khóe miệng. Nhưng Ngô Hồng Nhi cũng biết hiện tại lo nghĩ cái này cũng vô dụng, là nam hay là nữ từ một khắc mang thai kia đã định rồi. Lại nói thật ra cô thật sự không trọng nam khinh nữ, bất kể là nam hay nữ đều là bảo bối của cô.

“Hôm qua không phải con muốn ăn sủi cảo nhân tề thái sao? Hôm nay mẹ hái được một chút, chúng ta làm luôn bây giờ, chờ cha con bọn họ trở về chúng ta cũng đã làm gần xong rồi.” Mấy ngày hôm trước đội sản xuất vừa bắt một đám lợn con tới, mấy ngày nay Hồ Lão Đồ cùng Hồ Quốc Đống đều đang bận những việc này, lợn con vừa bắt tới phải chăm sóc tỉ mỉ, chết một con cũng chính là tiền. Thật ra nếu không phải năm nay trời ấm sớm, hai cha con phải canh chừng ở chuồng lợn của đội sản xuất cả đêm.

Lý Quế Lan nói không sai, lúc mẹ chồng nàng dâu hai người gói sủi cảo gần gần xong, Hồ Quốc Đống và Hồ Lão Đồ đã trở lại. Người gặp việc vui tinh thần sảng khoái, tinh thần của hai người Hồ Lão Đồ và Hồ Quốc Đống đều không tệ. Hồ Quốc Đống lại càng có vài phần đắc chí hài lòng, nửa năm này thực sự cưới được cô vợ vừa ý, vợ lại lập tức mang thai quả thực không ai hạnh phúc hơn hắn rồi. Hơn nữa hiện tại cuối cùng hắn cũng khôi phục bình thường, không giống lúc vừa biết Ngô Hồng Nhi mang thai, lúc ấy ngay cả đi đường tay chân cũng luống cuống.

Hồ Lão Đồ bởi vì người làm cha chồng phải tránh tị hiềm, cũng không tiện giống như bạn già cả ngày nhìn chằm chằm vào bụng con dâu, chẳng qua cứ hai ngày là ông phải dặn dò Ngô Hồng Nhi một câu, “Muốn ăn gì thì nói với mẹ con, đừng tiếc chút đồ kia.” Hôm nay vẫn là như cũ, trên bàn cơm Hồ Lão Đồ bèn nói: “Mấy ngày nữa cha sẽ đi trấn trên làm tiệc rượu cho người ta, nghe nói có cá tươi, nếu không cha mua về hai con nhé?”

Mặc dù là nói như vậy trước mặt mọi người, nhưng thật ra ông chính là đang rẽ cong hỏi, Hồng Nhi con muốn ăn cá không, nếu như muốn ăn thì mua cho con hai con về hầm canh húp?

Nói thật loại không biểu hiện quan tâm ở trên mặt như Hồ Lão Đồ càng làm cho người ta có áp lực hơn loại hớn hở ra mặt như Lý Quế Lan. Chỗ bọn họ có lạch ngòi ăn cá cũng không có gì ngạc nhiên, nhưng bây giờ là mùa xuân cá trong thôn có thể bắt được đều là cá bột con, các loại cá to cực kỳ đắt, đừng nói ở nông thôn, cho dù là thị trấn cũng có rất ít người ăn nổi.

“Không cần đâu cha, bây giờ trong nhà rất nhiều đồ ăn ngon. Nếu tiện cha cứ mua cho con chút ô mai lần trước mua về.” Ngô Hồng Nhi biết nếu cô không nói muốn ăn cái gì, Hồ Lão Đồ nhất định phải kiếm hai con cá trở về, bèn từ chối. Về phần loại lý do như cá quá đắt thì cũng không cần nói.

“Được, ô mai đó chính là kiếm được từ trong xã của anh rể Hai con, khi nào muốn ăn cũng có.” Hồ Lão Đồ cười híp mắt nói. Chẳng qua hiển nhiên ông cũng không có bởi vì lời Ngô Hồng Nhi mà thay đổi ý tưởng, chỉ là trên cơ sở vốn muốn mua hai con cá lại tăng thêm ô mai mà thôi.

Ăn cơm xong, Lý Quế Lan khuyên Ngô Hồng Nhi đi nghỉ ngơi, còn mình ở đây rửa bát. Chẳng qua cuối cùng vẫn là không rửa xong, bị Hồ Quốc Đống nhận lấy. Đàn ông nhà họ Hồ tuy rằng đều là vóc dáng cao to, nhưng là làm việc nhà bếp đều ra hình ra dạng.

Buổi tối trở về nhà, hai người nằm ở trên giường gạch, Hồ Quốc Đống vừa sờ cái bụng hơi hơi nhô ra của Ngô Hồng Nhi vừa nói một ít lời nhảm mỗi ngày nhất định phải nói: “Hôm nay cảm giác vẫn tốt chứ? Có chỗ nào không thoải mái hay không? Nếu em không thoải mái chỗ nào thì nói với mẹ, muốn ăn gì cũng phải nói thẳng không nên ngượng ngùng.”

Ngô Hồng Nhi đau đầu gật gật đầu, những lời này mới bắt đầu có lẽ còn có thể cảm động, nhưng là sau khi nghe mấy chục lần không chê đáng ghét đã là kết quả cô hết sức nhẫn nại rồi.

Nói tới thai phụ đời trước của Ngô Hồng Nhi còn yếu ớt hơn cô bây giờ rất nhiều, người khác không nói chỉ nói đến người mẹ đời trước của cô, lúc mang thai cho dù là một cọng lông vũ rơi vào trên người bà cũng sẽ bị bà làm cho long trời lở đất. Chẳng qua đời này có lẽ là bởi vì nguyên nhân tố chất thân thể đều tốt cả, mọi người đối với thai phụ cũng không phải là cẩn thận từng li từng tí như vậy, các thai phụ làm chút việc trong khả năng rất bình thường. Coi trọng thai phụ như là nhà họ Hồ nói thật còn không nhiều lắm.

Vốn Ngô Hồng Nhi còn không có cảm thấy mang thai có cái gì, thậm chí trước khi kết hôn cô cũng không để ở trong lòng lời mẹ cô nói tranh thủ sớm một chút mang thai đứa bé, chỉ là nghĩ hết thảy tùy duyên là được. Nhưng nhìn tình huống trong nhà bây giờ, cô không thể không thừa nhận Thôi Vinh Mai nói đúng. Hồ Quốc Đống có lẽ không phải, nhưng là hai cụ nhà họ Hồ quả thực sau khi cô mang thai mới rõ ràng coi cô thành người nhà họ Hồ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.