Chị Nông Hạnh Phúc

Chương 39: Chương 39: Muốn chia đất




Mùa đông năm 1979 trời lạnh cực kỳ sớm, nhưng trong lòng thôn dân thôn An Bình lại sùng sục sùng sục như đun một bình nước sôi. Trước đó không lâu trong thôn đã mở một lần đại hội rồi, lần đó mở cuộc họp rất đơn giản chính là giải thích cho mọi người một chút cái gì gọi là phân ruộng đến hộ, cùng với thành quả thu được của thôn đã phân ruộng đến hộ năm ngoái, thuận tiện lại tranh thủ một chút ý kiến của người trong thôn, rốt cuộc là muốn phân đất hay không phân.

Thật ra trong lòng trưởng thôn cũng không chắc, tuy rằng bên trên đã đưa xuống văn kiện, cũng biết hộ được phân ruộng năm nay thu hoạch cũng không tệ, nhưng sống qua bao nhiêu năm như vậy rồi, tuy rằng cảm thấy phân đất là chuyện tốt, nhưng trong lòng ông cũng là ngổn ngang trăm mối. Cán bộ lãnh đạo trong thôn trước cuộc họp đã cãi nhau ủm tỏi rồi, chờ lúc cả thôn cùng họp càng là cãi nhau tung trời.

Mọi người có nói phân đất tốt, có nói phân đất không tốt, người nông thôn nói chuyện vốn là không lịch sự, nói đến nóng nảy quả thực còn có thể đánh nhau. Không đầy một lát đã có mấy nhóm người lấy gậy tới. Có thể nghĩ cái hội nghị này cuối cùng cũng chính là tan rã trong không vui.

Nhưng cho dù là tan rã trong không vui cũng làm cho mọi người trong lòng không bình tĩnh được, trước đây nhiều nhất là mọi người bàn tán một chút, hiện tại đều rõ cả ra ngoài, rất nhiều người đều biết cho dù năm nay không phân được cũng chỉ là chuyện mấy năm này, có gia đình cũng bắt đầu ngầm đi ra ruộng xem thử rốt cuộc đất chỗ nào tốt.

Nói là phân đất theo bình quân, nhưng đất này cũng có tốt có xấu, ruộng đất chính là gốc rễ của người nông thôn, cái khác còn thôi, vì chuyện phân đất vốn là cả nhà cũng có thể đánh nhau thành đầu chó.

Qua không đến nửa tháng hội nghị toàn thôn lần thứ hai lại tổ chức, lần này không phải nghe ý kiến của mọi người mà là trực tiếp tuyên bố kết quả, trong thôn vừa vào xuân sang năm thì chia đất luôn, ấn theo đầu người mà tính, một người một mẫu hai phân, không nhiều không ít, bất kể anh là trẻ con vừa ra đời hay là người già trên bảy mươi đều là như nhau.

Vốn thôn trưởng còn hơi do dự, nhưng hiện tại bên trên đã đưa xuống văn kiện chính thức rồi, còn do dự cái gì? Sớm hay muộn cũng phải làm mà, nếu như vậy còn không bằng làm sớm để cho mọi người có cái chuẩn bị. Anh không phục? Không phục cũng vô ích. Có điều tuy rằng đầu xuân sang năm sẽ phân đất, nhưng lương thực trong ruộng lại phải mọi người cùng nhau thu theo như năm ngoái, sau khi nộp thuế lương thực xong mới xem như thật sự thuộc về anh.

Về phần đồ của đội sản xuất cũng đều quy về tập thể trước, anh muốn dùng có thể đi đội sản xuất mượn. Mà lợn, dê, gà vịt các loại đội sản xuất nuôi hàng năm sang năm cũng sẽ không nuôi nữa, sau này mọi người nhà mình muốn nuôi như thế nào thì nuôi như thế đó.

Sau khi họp xong, các thôn dân xôn xao một loạt. Tuy rằng trước đây đã có chuẩn bị sớm, nhưng đột nhiên cứ quyết định như vậy mọi người vẫn còn có chút không thể tiếp thu. Vất vả lắm tiếp nhận rồi, có vài người lại bắt đầu tính toán một chút . Vốn dự định mùa xuân sang năm sẽ kết hôn cũng bắt đầu vội vàng muốn làm đám cưới cho con trai trước tết, thêm một nàng dâu là thêm một mẫu hai phân đất đó.

Nhà có con trai nghĩ cách này, nhà có con gái cũng không phải kẻ ngu, nhà ai không muốn thêm phần đất đây, chỉ vì việc này không biết bao nhiêu hôn sự bị đàm phán không thành rồi.

Cưới dâu là một chuyện, những người bây giờ đang mang thai thì càng sốt ruột bốc hoả. Ý trong thôn là vừa vào xuân thì chia đất luôn, chia đất theo như hộ khẩu, dự tính ngày sinh vừa vặn muộn hơn một tháng không biết có bao nhiêu sốt ruột, phải biết một tháng này thế nhưng là hơn một mẫu đất đó. Hơn một mẫu đất này có thể làm ra bao nhiêu lương thực đây, nhà vừa đúng dịp này gấp đến đỏ cả mắt rồi, quả thực hận không thể đứa nhỏ trong bụng có thể nhảy ra ngay lập tức.

Chị dâu Hai nhà mẹ của Ngô Hồng Nhi vừa đúng dịp gặp phải thời gian này, đến tết bụng Cao Quý Miên là gần tám tháng rồi. Nếu không có việc gì bất ngờ, cuối tháng hai hoặc là đầu tháng ba âm lịch sang năm đứa bé trong bụng của chị sẽ ra đời. Lúc này vừa lúc chính là đầu xuân, nếu tốt số, đứa bé trong bụng của chị có thể kịp được phân đất, nếu không kịp cũng chỉ là thiếu một chút nữa.

Thôi Vinh Mai rầu ơi là rầu, nếu là kém xa bà cũng cam lòng, nhưng vỏn vẹn chỉ là chuyện một ngày hai ngày như vậy, nghĩ như thế nào cũng thấy không cam lòng. Lúc đến thăm con gái và cháu ngoại bà cũng than thở.

Vấn đề này Ngô Hồng Nhi cũng không biết nên khuyên như thế nào mới tốt, chấp niệm của người nông thôn đối với ruộng đất là không thể dùng ngôn ngữ để diễn tả, đừng nói hơn một mẫu cho dù là vài phân đất cũng không thể buông tha. Loại chấp niệm thâm căn cố đế này tuy rằng Ngô Hồng Nhi sớm đã bị thời đại này đồng hóa, nhưng vẫn không thể có cùng cảm nhận như bọn họ.

Ở cái nhìn của Ngô Hồng Nhi ruộng đất không có, chỉ cần có một đôi tay luôn có thể tìm ra một lối thoát, nhưng là ở cái nhìn của Thôi Vinh Mai bọn họ không có ruộng đất quả thực như không có mạng. Để cho Thôi Vinh Mai cam tâm tình nguyện buông tha hơn một mẫu đất quả thực còn làm cho bà khó chịu hơn móc ruột móc tim bà.

Lý Quế Lan trái lại có chút lý giải ý nghĩ của Thôi Vinh Mai, đến bây giờ bà còn đắc ý cháu trai cả nhà mình là đứa có phúc khí đấy. Nếu cháu trai cả của bà chậm thêm ba bốn tháng mới sinh ra, hiện tại xoắn xuýt chính là bà rồi.”Bà thông gia đừng lo lắng, tôi thấy nhà thằng Hai nhà bà cũng là đứa có phúc khí, hiện tại cũng gần tám tháng rồi, nhất định có thể kịp. Cho dù là thật sự không kịp, phỏng chừng cũng chỉ lệch một hai ngày, đến lúc đó nói với trưởng thôn một chút hẳn là không có vấn đề lớn, “ Thôi Vinh Mai nói.

Cán bộ đại đội cũng không phải không có tình người như vậy, loại tình huống như nhà họ Ngô chỉ cần nói tử tế với người ta một chút, khả năng cứu vãn vẫn là rất lớn.

“Cũng chỉ có thể làm như vậy.” Thôi Vinh Mai thở dài, thông gia nói cũng có thể xem là một biện pháp tốt, nhưng mà nhiều người mắt tạp, lỡ như đứa nào có ý xấu chỉ sợ chuyện này sẽ không thành được. Trong thôn hạng người đại gian đại ác không có, nhưng cũng là tồn tại những kẻ không muốn thấy người khác tốt chuyên giở trò xấu xa với người khác.

Thật ra Thôi Vinh Mai rõ là suy nghĩ nhiều rồi, thật đến lúc đó rất nhiều nhà vì có được một mảnh đất tốt mà làm ầm ĩ rất nhiều, chút việc kia nhà bà hoàn toàn không tính là cái gì. Chẳng qua đây đều là việc về sau.

Thôi Vinh Mai cũng không muốn cuối năm thêm phiền toái cho con gái mình, oán trách vài câu rồi đi về, chuyện khác còn có thể nỗ lực, nhưng chuyện sinh con này lại không phải cố gắng là có thể làm được.

Cuối năm Hồ Quốc Đống và Hồ Lão Đồ bận ơi là bận, vốn Hồ Lão Đồ bởi vì tâm tư tích cóp tiền cho cháu trai mới sinh nên nhận hết cả những việc trước đây không nhận, vốn đã bận, hiện tại trong thôn vừa có ý kiến chia đất, vốn không có ý định kết hôn cũng vội vàng kết hôn. Tuy nói có gia đình không muốn bớt đi một mẫu đất kia của con gái mà đàm phán hôn sự không thành, nhưng loại tình huống này cũng chỉ là ví dụ, phần lớn gia đình cho dù là trong lòng nghẹn khuất, vì con gái sau này có thể sống thoải mái một chút cũng đều đồng ý. Bởi vậy cha con nhà họ Hồ lại càng bận rộn, căn bản chính là làm việc liên tục ở ngoài trời.

Ngô Hồng Nhi cùng Lý Quế Lan thì ở trong nhà chuẩn bị đồ ăn tết nhân tiện chăm sóc đứa nhỏ, phần trước nói đến mặc dù mới hơn hai tháng nhưng bé cưng Hồ Kiệt có thể nhìn ra là đứa tính tình lớn rồi, Ngô Hồng Nhi vì chăm thằng nhóc này thật là chịu tội lớn, trước đây cô cũng không biết chăm một đứa nhỏ có khó khăn như vậy.

Ban ngày thì còn thôi, lúc đứa nhỏ này làm ầm ĩ Lý Quế Lan còn có thể giúp một tay. Nhưng buổi tối lại khổ Ngô Hồng Nhi rồi. Nửa đêm đói bụng, khóc, tiểu, khóc, ị lại khóc. Nếu như là tính tình ngoan ngoãn, thay tã cho nó hoặc là cho nó bú cũng có thể ngủ rồi, nhưng đứa nhỏ này hết lần này tới lần khác tính tình lớn tỉnh dậy sẽ khóc vang rung trời không có nửa giờ là dỗ không được. Trong tháng bởi vì Ngô Hồng Nhi cũng phải dưỡng, cho nên không phải Thôi Vinh Mai ở bên cạnh chăm sóc thì là Lý Quế Lan phục vụ, Ngô Hồng Nhi còn không cảm thấy mệt như vậy. Chờ ra tháng Hồ Quốc Đống chuyển về, đôi vợ chồng trẻ này liền gặp họa rồi.

Hồ Quốc Đống làm việc mệt mỏi, mỗi ngày trở về gần như vừa kề vào gối là có thể ngủ, Ngô Hồng Nhi vì để cho hắn ngủ thêm một lát nên luôn là cô tới chăm con, bởi vậy lúc vừa đến tết Ngô Hồng Nhi vốn là tròn trịa bóng mượt ra giêng lại gầy đi không ít, gần như không có gì khác biệt với khi làm con gái ở nhà. Nhưng lại làm cho Hồ Quốc Đống đau lòng không thôi.

Thật ra buổi tối mỗi ngày Ngô Hồng Nhi chăm con ngủ không ngon, Hồ Quốc Đống ngủ được cũng không khá hơn chút nào, đứa nhỏ khóc oa oa đừng nói Hồ Quốc Đống cùng một phòng không ngủ được, dù là hai cụ Hồ Lão Đồ ở tại phòng cách vách cũng không ngủ được á. Chỉ mới hơn hai tháng Lý Quế Lan đã không biết nói bao nhiêu lần bà và con dâu ở cùng nhau, để cho Hồ Quốc Đống và Hồ Lão Đồ ở cùng nhau. Thậm chí nếu không phải đứa nhỏ buổi tối phải bú sữa mấy lần, Lý Quế Lan còn muốn ôm vào trong phòng bọn họ chăm sóc.

Nhưng Lý Quế Lan nghĩ thì tốt, mình và con dâu ở cùng nhau vừa có thể chăm sóc đứa nhỏ, còn có thể để cho con trai ngủ ngon giấc, chuyện một công đôi việc mà. Có điều Hồ Quốc Đống lại không nghĩ như vậy, vất vả lắm cưới được vợ có thể có vợ con làm ấm đầu giường rồi, làm sao có thể vì một chút khó khăn nho nhỏ lại chuyển đi ngủ cùng cha hắn đây. Cha hắn gáy khò khò quả thực vang rung trời, sao có thể so sánh được với vợ thơm thơm mềm mềm đây. So sánh như vậy cho dù là buổi tối bị con đánh thức vài lần cũng không thể tính là cái gì rồi.

Bởi vậy nhà họ Hồ vẫn luôn là cảnh tượng như vầy, lúc nửa đêm đứa nhỏ khóc, Ngô Hồng Nhi thức dậy mơ mơ màng màng cho con bú sữa, thay tã cho nó, đứa nhỏ khóc được một chốc một lát là không dừng lại được, Hồ Quốc Đống xót vợ nửa đêm còn phải bế con đi đi lại lại không ngừng, nên mình cũng thức dậy chăm con cùng, đã thế đồng thời hai cụ nhà họ Hồ còn ở ngoài cửa hỏi gấp gáp: “Thế nào rồi, đứa nhỏ làm sao còn khóc vậy, có cần cha (mẹ mày) vào xem thử hay không.”

Tính kiên nhẫn của hai cụ nhà họ Hồ nhiều nhất cũng chỉ có mấy phút, nếu đứa nhỏ còn khóc, Lý Quế Lan sẽ nói: “Quốc Đống, Hồng Nhi à mẹ đi vào nhé.” Cho dù là mẹ ruột nửa đêm vào phòng con trai con dâu cũng phải kiêng dè một chút, Hồ Lão Đồ thì càng là chỉ có thể lo lắng suông ở bên ngoài.

Chờ vất vả lắm mới dỗ được tiểu tổ tông này, mấy người ngủ một lát lại bắt đầu ngày mới rồi. Nửa đêm khi sốt ruột bốc hoả Hồ Lão Đồ cũng sẽ cảm thán với Lý Quế Lan tính tình đứa nhỏ này thật sự là quá lớn, nhưng đã đến ban ngày ông sẽ lại đổi ý, “Bé trai là phải tính tình lớn chút mới tốt chứ, loại tính tình yếu ớt kia tôi cũng không thích. Cứ phải như vậy, mới là cháu trai của Hồ Lão Đồ tôi đấy, ha ha.”

Lý Quế Lan: đúng rồi, bé trai phải có chút tính tình.

Ngô Hồng Nhi:

Hồ Quốc Đống:

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.