Chị Nông Hạnh Phúc

Chương 76: Chương 76: Tiền căn hậu quả




Edit: Trạch Mỗ

Hai năm qua Hồ Hạnh Nhi càng lợi hại hơn, tuy rằng đã là người hơn bốn mươi tuổi, nhưng cũng đích thực là kiểu mẫu cao cấp, khí thế lớn, hoàn toàn là bộ dáng nữ cường nhân, bộ dáng đầy mặt đều là nước mắt này thật đúng là rất lâu chưa thấy rồi. Ban đầu Hồ Hạnh Nhi vừa gả đến nhà họ Triệu bị khinh bỉ không ít, nhưng khi đó cũng không thấy chị khóc chạy về. Nhiều nhất là sau khi trở về mới rơi nước mắt.

“Chao ôi, đây là thế nào?” Lý Quế Lan vội vàng kéo Hồ Hạnh Nhi nói. Ngô Hồng Nhi cũng liền vội vàng đứng lên một mặt ân cần, cô có năm bà chị chồng, nhưng chung đụng tốt nhất với hai vợ chồng Hồ Đào Nhi và Hồ Hạnh Nhi, nhất là hai vợ chồng Hồ Hạnh Nhi hơi có chút tình hữu nghị chiến đấu cách mạng. Tuy rằng hai chị em chênh lệch mười mấy tuổi, nhưng Hồ Hạnh Nhi tâm tính trẻ trung, Ngô Hồng Nhi làm người ổn thỏa, hai người nói chuyện rất hợp.

“Mẹ, con không sống cùng Triệu Cường nữa, con muốn ly hôn với anh ta.” Hồ Hạnh Nhi khóc nói. Hồ Hạnh Nhi quần áo hơi xốc xếch, tóc luôn được xử lý hợp thời trang cũng rối bù, mắt cũng sưng lên, so với nữ cường nhân bình thường trang điểm tinh xảo mặc một thân đồ công sở lái xe con thì kém xa.

Lý Quế Lan thấy Hồ Hạnh Nhi vừa mở miệng đã là đề tài khiếp sợ như vậy, bèn nóng nảy nói: “Xảy ra chuyện gì, sao lại đòi ly hôn, thằng ranh kia làm loạn ở bên ngoài?”

Ở trong thôn lúc ấy còn có người đàn ông không đứng đắn ỷ có mấy đồng tiền gian díu với người khác, hiện tại nhà mấy anh con rể cũng có tiền rồi, trong đó có bản lĩnh nhất chính là Triệu Cường mà làm cho Lý Quế Lan lo lắng nhất cũng là anh ta. Đứa nhỏ này có bản lĩnh, miệng cũng dẻo quẹo, hai đứa nhỏ hồi còn trẻ không ít lần vì cái này mà cãi nhau, tuy rằng đứa nhỏ kia từ trước đến nay chưa từng quá giới hạn, nhưng bình thường cũng thích trêu đùa gì đấy với mấy cô gái trẻ trong xã mua bán. Sau này vẫn là Hạnh Nhi làm ầm ĩ một trận dữ dội, hai người mới yên.

Nhưng tình hình bây giờ lại không giống, thằng Cường bây giờ tuy rằng lớn tuổi rồi, nhưng cũng mới hơn bốn mươi tuổi, hơn nữa có một đôi mắt đào hoa, nhìn cũng không phải là già lắm. Mấu chốt nhất là đầu năm nay thay đổi rồi, thanh niên trước đây xem giai cấp xem nhân phẩm, hiện tại lại xem ai có tiền nhất, vì tiền làm ra chuyện gì thật đúng là không nói chính xác được.

Đàn ông ấy à, nhìn thấy phụ nữ xinh đẹp cứ y như con mèo ngửi thấy mùi tanh, Hạnh Nhi nhà mình cũng hơn bốn mươi rồi, nào có nhìn làm cho người thích như con gái trẻ tuổi. Hơn nữa đứa nhỏ này tính tình vừa thẳng lại vừa cứng, một chút lời mềm mại cũng không biết nói, trong lòng Lý Quế Lan đã có dự cảm, hai đứa nhỏ này đang kìm nén, giờ đây nhanh như vậy đã đến rồi. Thấy con gái nhà mình vừa khóc vừa kêu muốn ly hôn, Lý Quế Lan trái lại có cảm giác thở phào nhẹ nhõm rốt cuộc đã tới.

Con gái nhà mình nhà mình biết, đây nhất định không xảy ra chuyện lớn gì, nếu thật sự xảy ra chuyện lớn gì, thằng Cường thật có đầu đuôi với người khác, con bé này làm sao khóc sướt mướt trở về, đã sớm đánh lên tận cửa rồi.

“Nói một chút đi, chuyện gì xảy ra?” Lý Quế Lan thở dài một hơi nói. Hiện tại bà có chút may mắn lão già đi ra ngoài chơi cờ với người ta rồi, bằng không chỉ bằng tính tình càng già càng nóng nảy của lão, chỉ sợ máu nóng bốc lên đầu rồi.

“Mẹ, đoạn thời gian trước con bận rộn chuyện thằng Hai, nhất thời không có thời gian đi công ty, tên khốn kiếp Triệu Cường kia liền tìm một người trẻ tuổi làm thư ký, không phải là con ranh con chưa nứt mắt thôi sao, đứa bé đó còn nhỏ hơn Đại Bảo đấy, con cũng không để trong lòng. Có điều phỏng chừng hai người đó cũng làm không ít chuyện mất mặt, sau lưng con nghe được không ít người xì xầm. Trong lòng con cũng liền nổi lên chút nghi ngờ, hôm nay con bèn đánh bất ngờ Triệu Cường, ai ngờ con đi vào hai người đó đều hận không thể dán vào một chỗ. Con chất vấn anh ta, đồ không biết xấu hổ kia còn nói năng hùng hồn đầy lý lẽ nói chỉ là đồng nghiệp, còn cái gì mà chỉ đạo một phen, còn nói cái gì mà con không hiểu chuyện y như cọp cái. Nói ra con cũng cảm thấy anh ta mất mặt, số tuổi đó của anh ta cũng có thể làm cha người ta rồi.” Hồ Hạnh Nhi ngược lại không tiếp tục khóc nữa, đầy mặt đều là cơn giận dữ.”Anh ta còn nói con là cọp cái già, bảo con cút, anh ta cho dù không bảo con cút con còn không muốn sống cùng anh ta nữa đâu.”

Thấy Ngô Hồng Nhi ngồi ở một bên, chị căm hận nói một câu: “Hồng Nhi chị nói với em, đàn ông không một thằng tốt, em cũng trông chặt Quốc Đống một chút, bằng không không chừng nó làm ra chuyện gì ở bên ngoài rồi đấy.” Hồ Quốc Đống hiện tại cũng mới hơn ba mươi, chính là độ tuổi tốt nhất của một người đàn ông, hơn nữa giá trị con người của Hồ Quốc Đống bây giờ, đám con gái trẻ nhào lên chỉ có thể nhiều hơn Triệu Cường chứ không thể ít hơn Triệu Cường.

“Nói bậy cái gì đấy, nào có nói chuyện với em dâu mày như vậy, mày chê em trai mày sống quá tốt phải không.” Lý Quế Lan thấy Hồ Hạnh Nhi không giữ mồm bèn mắng.”Tao đã nói với mày bao nhiêu lần rồi, đừng mắng thằng Cường như mắng con trai mày. Thằng Cường bây giờ cũng là nhân vật rồi, trước mặt người mày phải cho nó mặt mũi, hôm nay mày làm ầm ĩ với nó ngay trước mặt đám người công ty, nó cho dù là muốn nói hai câu mềm xuống cũng không nói ra được.” Lý Quế Lan hận rèn sắt không thành thép nói.”Còn có tao không phải đã nói với mày, đừng một lòng một dạ đặt trên việc kiếm tiền, chăm lo trong nhà nhiều một chút, phụ nữ giỏi giang hơn nữa quan trọng nhất vẫn là gia đình, vẫn là chồng và con cái. Mày nói xem mày cả ngày bận rộn ở bên ngoài, thằng Cường cũng bận rộn, hai đứa chúng mày không xa cách mới lạ.”

Lý Quế Lan cũng không cho lời Hồ Hạnh Nhi nói muốn ly hôn là thật, đừng nói thằng Cường lần này không gây ra chuyện thật, cho dù là gây ra chuyện thật, hai người này cũng không ly hôn được, hai người này đã là người đến tuổi có con dâu rồi, nếu không phải Đại Bảo lên đại học, không chừng hai người cháu nội cũng đã bế. Cái tuổi này ly hôn ai cũng mất mặt, hơn nữa niên đại này chung quy bảo thủ, hai vợ chồng cho dù là đánh nhau vỡ đầu cũng không có người sẽ dễ dàng ly hôn.

Có điều Triệu Cường tuy rằng không có thật sự làm ra chuyện gì, nhưng Hồ Hạnh Nhi ầm ĩ thành cái dạng này phỏng chừng anh ta cũng thực sự có tâm tư xấu xa gì, bởi vậy tuy rằng miệng mắng con gái, Lý Quế Lan vẫn nói: “Mày ở lại trong nhà vài ngày trước đã, chờ Quốc Đống trở về, để cho nó đi tìm thằng Cường nói chuyện. Lát nữa cha mày trở về gượm một chút hẵng nói, ông ấy tính tình lớn, không chừng có thể cầm dao phay đi tìm thằng Cường.” Lý Quế Lan nói. Lúc Hồ Hạnh Nhi vừa kết hôn, Triệu Cường không đứng đắn, Hồ Hạnh Nhi tức giận trở về nhà mẹ đẻ, Hồ Lão Đồ còn không phải cầm dao phay đi tìm cha Triệu Cường. Hồi còn trẻ thì không sao, nhưng bây giờ Lý Quế Lan cũng không thể để cho lão già lại làm ầm ĩ như vậy nữa.

Hồ Hạnh Nhi đương nhiên cũng biết tình trạng sức khỏe của ông cụ không thể so được với năm đó, gật gật đầu.

“Chị Hai, em dẫn chị đi rửa mặt, tỉnh táo một chút, phỏng chừng lát nữa cha cũng sẽ trở lại thôi.” Ngô Hồng Nhi thấy Hồ Hạnh Nhi đã bình phục lại cảm xúc bèn nói. Vừa rồi cô vẫn không nói xen vào, tuổi cô rốt cuộc là ít, chuyện như vậy thật đúng là không có cách nào khuyên nhủ. Chẳng lẽ cô muốn ủng hộ Hồ Hạnh Nhi kiên quyết ly hôn sao, chỉ sợ như vậy Hồ Quốc Đống cũng sẽ có ý kiến với cô, dù sao ở niên đại này ly hôn thật đúng là không có khả năng lắm, cho dù là lỗi của bên nam, nếu thật sự ly hôn Hồ Hạnh Nhi cũng không kiếm được cái gì tốt. Nhưng khuyên Hồ Hạnh Nhi nén giận, Ngô Hồng Nhi cảm thấy cô không nói ra được. Cô cảm thấy ngoại tình trên tinh thần cũng chẳng khác ngoại tình thật sự là mấy, cô cũng không cảm thấy bởi vì chưa xảy ra chuyện thật, Triệu Cường là có thể tha thứ.

Lý Quế Lan ăn muối còn nhiều hơn bọn họ ăn cơm, làm gì tốt nhất đối với con gái, bà nhất định biết. Thấy Lý Quế Lan trấn an Hồ Hạnh Nhi được rồi, nhưng cũng không bảo Hồ Hạnh Nhi về nhà, hiển nhiên là muốn xả giận cho con gái, Ngô Hồng Nhi bèn đề xuất dẫn Hồ Hạnh Nhi đi rửa mặt.

Hồ Lão Đồ cùng Hồ Quốc Đống chân trước chân sau trở lại ngay, nghe Hồ Hạnh Nhi nói một chút chuyện đã xảy ra, Hồ Lão Đồ trái lại không xách dao phay tìm tới cửa như hồi còn trẻ. Ông gọi Hồ Quốc Đống vào trong phòng dặn dò vài câu, Hồ Quốc Đống chưa ăn cơm tối đã ra cửa tìm Triệu Cường.

Triệu Cường nhìn thấy Hồ Quốc Đống tới cửa cười khổ một tiếng nói: “Anh biết ngay tối hôm nay cậu sẽ qua, xem, ngay cả cái này anh cũng chuẩn bị xong rồi.” Triệu Cường chỉ chỉ đồ nhắm cùng rượu trắng trên bàn nói. Chỗ khóe miệng Triệu Cường bị rách, hiện tại đã kết thành vảy máu, trên mặt còn có một vệt dấu móng tay rất dài, đừng nhìn Hồ Hạnh Nhi ở nhà khóc đến sưng cả hai mắt, nhưng lúc đối với Triệu Cường chị chẳng hề chịu chút ấm ức nào, đi lên cho anh ta luôn mấy phát.

Thấy Hồ Quốc Đống nhìn chằm chằm mặt anh ta, Triệu Cường nói: “Tính tình đó của chị Hai cậu cậu còn không biết, cô ấy không phải là dễ chọc, tuy rằng anh nói với cô ấy mấy câu nặng lời, nhưng cô ấy cũng chẳng chừa cho anh chút mặt mũi nào. Hai ngày nữa anh còn có một vụ làm ăn lớn phải bàn đấy, bây giờ cũng đừng nghĩ rồi.” Nếu không phải Hồ Hạnh Nhi thực sự không cho anh ta mặt mũi, Triệu Cường cũng sẽ không bảo chị cút. Nói thật Triệu Cường tuy rằng không vượt giới hạn gì thật, nhưng trong nháy mắt Hồ Hạnh Nhi tiến vào đó anh ta cũng không phải không chột dạ. Vốn là nếu Hồ Hạnh Nhi không phải làm ầm ĩ kịch liệt như vậy, anh ta nhất định nhận lỗi trước rồi.

Hồ Quốc Đống ngồi xuống, Triệu Cường rót cho hai người mỗi người một ly rượu trắng, hai người uống một chén trước, sau đó Triệu Cường mới nói: “Quốc Đống, anh cũng không nói láo, anh đúng là động tâm, dù sao cô gái trẻ tuổi xinh đẹp như vậy một bộ dạng nhìn cậu như nhìn thiên thần cũng quả thực khiến người ta động tâm, cậu cũng là đàn ông nhất định có thể hiểu. Nhưng anh cũng chỉ là trêu đùa giải trí với cô ta mà thôi, cũng không muốn làm chuyện vượt quá giới hạn gì. Hồi còn trẻ anh anh cũng không ngoại tình hiện tại lại càng sẽ không rồi. Anh có ngày hôm nay chị Hai cậu cũng đi theo chịu không ít khổ, hơn nữa cô ấy còn sinh hai đứa con trai có tiền đồ là Đại Bảo Nhị Bảo cho anh, anh dù cho là súc sinh cũng sẽ không làm như vậy. Ngày mai anh sẽ đi theo chịu đòn nhận tội với chị Hai cậu. Hôm nay anh thật sự là bị chị Hai cậu chọc tức, ngay trước mặt bao nhiêu người như vậy cô ấy đi lên cho luôn anh một cái tát, về mặt thể diện anh thật sự là không qua được, thế mới nói mấy câu nặng lời.” Triệu Cường nói xong tự mình lại uống một chén, uống hai chén to rượu trắng Triệu Cường cũng có chút ngất ngư rồi.

Nói thật tửu lượng của Triệu Cường rất tốt, dù sao mấy năm nay cũng rèn luyện ra được. Người Trung Quốc chỉ thích làm việc trên bàn rượu, anh không có tửu lượng chuyện gì cũng không làm được. Nhưng trước khi Hồ Quốc Đống đến anh ta đã uống không ít, hiện tại đã ngà say rồi.

Hồ Hạnh Nhi mạnh mẽ giỏi giang là người rất có sức quyến rũ, nhưng thời gian lâu dài điểm sáng trên người chị cũng giảm bớt không ít, lúc này bên cạnh có tiểu mỹ nhân dịu dàng, thanh tú liền cực kỳ làm cho người thích rồi, Triệu Cường không thể không nói nếu không phải hôm nay Hồ Hạnh Nhi cho anh ta một đòn cảnh tỉnh, không chừng anh ta thật đúng là khí tiết tuổi già khó giữ được rồi. Nhưng lời này lại không thể nói với cậu em vợ, anh ta cũng có chút may mắn may mà hôm nay đến là cậu em vợ, nếu như là cha vợ chỉ sợ anh ta sẽ thật sự phải chịu không nổi rồi.

Thấy Triệu Cường mượn vào say rượu tỏ rõ lòng trung thành, Hồ Quốc Đống cũng không nói gì nữa, cùng Triệu Cường uống một bữa rượu, tầm tầm lúc nên đi hắn đứng dậy hung hăng mà nện cho Triệu Cường một đấm, sau đó nói: “Ngày mai anh đến nói với chị Hai tôi đi.”

Triệu Cường xoa xoa chỗ bị đánh, thật đau, thằng nhóc này xuống tay thật hiểm. Triệu Cường hướng về phía bóng dáng Hồ Quốc Đống mắng một câu thằng ranh, nhưng anh ta cũng biết một đấm này của Hồ Quốc Đống xem như bỏ qua chuyện này, suy cho cùng anh ta không làm ra chuyện vượt giới hạn thật. Về phần chỗ cô vợ nhà mình, Triệu Cường nhức đầu không thôi, chỗ Hồ Hạnh Nhi khổ nhục kế cũng không có tác dụng mà.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.