Chị Nông Hạnh Phúc

Chương 3: Chương 3: Xem mắt




Vết nứt da trên mặt Ngô Hồng Nhi xẹp xuống không đến vài ngày, bác gái cô đã tới cửa rồi. Nói là đã quyết định ngày xem mắt, là vào buổi chiều ngày mai.

Vừa nghe nói thời gian gấp gáp như vậy, mẹ Ngô có chút nóng nảy: "Chị dâu, sao lại vội vã như vậy, chị xem vết phơi đen trên mặt con cún còn chưa bớt đi đâu, em còn định hai ngày này làm bộ quần áo cho con bé mặc, con bé này năm nay lại cao thêm, quần áo cũng có chút ngắn rồi."

Cuộc sống bây giờ khó khăn, rất nhiều đồ đều là bằng phiếu cung ứng, đương nhiên cho dù phiếu cũng chỉ cung cấp cho người thành phố, người nông thôn ngay cả tấm phiếu cũng rất khó kiếm đến tay. Muốn lấy chút phiếu vải cũng phải luân phiên nhau, còn có cái phải lấy tiền mua nữa cơ. Bởi vậy làm bộ quần áo cũng là rất không dễ dàng. Mọi người đều là mới ba năm cũ ba năm, chắp chắp vá vá lại ba năm. Cho dù là Ngô Hồng Nhi ở nhà hết sức được cưng chiều, hai bộ quần áo cô mặc bây giờ cũng là làm từ hai năm trước.

Con gái mười bảy mười tám tuổi chính là thời điểm phát triển, hai năm qua Ngô Hồng Nhi cũng cao lên năm centimet, tuy rằng cô rất khéo tay nối một chút đăng ten ở dưới quần áo, nhìn qua cũng là đẹp mắt. Nhưng là mẹ Ngô vẫn là cắn răng muốn cắt chút vải làm bộ quần áo cho con gái mặc.

Con gái lớn ở nông thôn không thịnh hành tự do yêu đương, thậm chí xem mắt nhiều còn có thể bị người nói, bằng không hai năm trước mẹ Ngô cũng sẽ không chối từ mấy nhà tới cửa làm mai.

Nhà họ Hồ lần này chỗ nào cũng vừa ý mẹ Ngô, lại là bác gái của Hồng Nhi giới thiệu, nói tới bác gái cô còn là cùng tộc với nhà họ Hồ, Hồng Nhi nhà bọn họ lại là cháu gái ruột, làm sao người làm bác gái này cũng không thể trơ mắt nhìn cháu gái nhảy vào hố lửa. Cho nên mẹ Ngô đối với lần xem mắt này vô cùng coi trọng, cái gì cũng tính toán ổn thỏa , ai biết chị dâu bà đến làm rối loạn kế hoạch của bà.

Bà cũng từng có thời tuổi trẻ, đám người trẻ tuổi nghĩ gì bà cũng biết, ai không thích xinh đẹp. Không phải bà khoe khoang, con gái nhà bọn họ ở mười làng tám thôn này cũng là nổi trội, nhưng là chính vì vậy bà mới càng muốn ăn diện cho cô một chút. Mẹ Ngô lòng dạ cao, nếu là con gái nhà mình không bằng lòng thì thôi, nếu là nhà họ Hồ không bằng lòng bà lại không chịu được.

Hồ Xuân Hoa và cô em dâu này qua lại cả một đời rồi, chút tâm tư nho nhỏ kia của bà ấy vừa nhìn là biết. Bà cũng là người làm mẹ, phần tấm lòng người mẹ này cũng có thể hiểu được. Lại nói con bé Hồng Nhi này quả thật là đứa bé ngoan, xinh đẹp cũng giỏi giang, như thế nào cũng sẽ không để cho bà mối là bà xấu hổ. Hơn nữa lần này là nhà họ Hồ tìm bà trước, làm sao bởi vì con gái rám đen một chút, không làm quần áo mới là không bằng lòng chứ, cô em dâu này của bà thuần túy chính là quan tâm sẽ bị loạn.

"Thím yên tâm, Hồng Nhi nhà chúng ta xinh đẹp như vậy, đám con gái mười làng tám thôn này cũng không mấy đứa có thể so sánh được. Lại nói Hồng Nhi của chúng ta khéo tay, thêm một tầng viền trên quần áo lộ ra vẻ vừa xinh đẹp lại hào phóng, không khác quần áo mới. Anh em chú bác tôi bên kia cũng là sốt ruột, sợ cô gái tốt như vậy để cho người khác giành trước." Hồ Xuân Hoa vốn miệng lưỡi lưu loát, bà nói như vậy, tâm lý sốt ruột của mẹ Ngô cũng đã dịu xuống vài phần, ngẫm lại cũng là con gái nông thôn không phải đều là kiểu này sao, vừa thu xong lúa mạch, nếu là không đen không chừng người ta còn tưởng rằng là cô gái lười đó. Hơn nữa Hồ Xuân Hoa khen Ngô Hồng Nhi đến trên trời có dưới đất không, trong lòng bà vừa cao hứng cũng ưng thuận vụ này luôn.

Hai người thương lượng xong, ba giờ chiều mai, để cho hai đứa nhỏ gặp mặt ngay tại nhà Hồ Xuân Hoa. Đương nhiên lúc nói chuyện này, Ngô Hồng Nhi là không ở bên cạnh. Đây đều là chuyện của người lớn, cô cũng ngại nghe, chẳng qua thấy bác gái cô đến nhà, cô cũng là biết đại khái là chuyện gì.

Quả nhiên buổi tối lúc ăn cơm, mẹ cô đã nói thời gian gặp nhau cho cô biết. Cha Ngô và ba anh trai của Ngô Hồng Nhi cũng tỏ ý ngày mai muốn ở lại quan sát cho em gái một chút, kết quả bị mẹ Ngô quở trách một trận: "Ngày mai ba người các anh còn phải đi nộp thuế nông nghiệp giúp đội đấy, có cha mày và mẹ ở đó là được, lại nói còn có vợ của các anh mà, ba ông lớn các anh xía vào làm gì." Lúc này hiến lương thực là việc tốt, nộp thuế nông nghiệp lại gọi lương thực quang vinh. Đi ra ngoài một ngày không chỉ có thể có thể kiếm được công điểm, giữa trưa còn có thể ăn bữa ngon, thậm chí một số thằng cu mười bảy mười tám len lén lấy chút lúa mạch đi quán cơm đổi bánh bao ăn, bị trưởng thôn nhìn thấy nhiều nhất là đá mấy phát. Nếu là thuận lợi còn có thể lái được chiếc máy kéo kia của đội, đây chính là vô cùng khó có được, trưởng thôn đối với chiếc máy kéo kia coàn hầu hạ tỉ mỉ hơn cả tổ tông, không dễ dàng chịu để cho người khác chạm vào.

Việc tốt như vậy đám trẻ trâu trong thôn quả thực cũng muốn đánh vỡ đầu rồi, trong thôn không có cách nào chỉ có thể lần lượt thay phiên, ngày mai vừa lúc đến lượt ba anh em nhà họ Ngô.

Thấy mẹ Ngô nói như vậy, ba anh em nhà họ Ngô đều muốn phản bác, dù sao kiếm công điểm mặc dù quan trọng, nhưng là xem mặt em rể quan trọng hơn mà, lại nói bọn họ lớn như vậy rồi cũng không thiếu bữa cơm trưa kia. Nhưng là thấy trên mặt mẹ Ngô là không cho phép bọn họ nghi ngờ nên đành yên, cũng là việc xem mắt này chưa từng có mấy anh đã lập gia đình đi theo xía vào, đương nhiên ngoại trừ cha Ngô, cha ruột xem vài lần về tình về lý cũng là có thể tha thứ.

Ăn cơm tùm lum tùm la, một mình Ngô Hồng Nhi trở về nhà, trong lòng cô có chút rối bời, tuy rằng bình thường cô đủ lanh lẹ nhưng là việc xem mắt này, thật đúng là “đại cô nương lên kiệu lần đầu”, cũng không biết Hồ Quốc Đống là người như thế nào. Cha mẹ hắn có dễ chung đụng hay không.

Cứ suy nghĩ lộn xộn như vậy, qua rất lâu cô mới mơ mơ màng màng mà ngủ. Vừa rạng sáng ngày hôm sau nhớ tới chuyện buổi chiều phải xem mắt, cô còn đặc biệt làm một cái mặt nạ dưa chuột xa xỉ. Mẹ Ngô khó được không nói cô lãng phí đồ.

Hơn hai giờ chiều, hai vợ chồng nhà họ Ngô mang theo ba chị dâu của Ngô Hồng Nhi đi đến nhà Hồ Xuân Hoa, bọn họ phải xem người trước, chỉ có hài lòng cả, mới có thể để cho hai đứa nhỏ gặp mặt.

Trong nhà không có ai, chỉ có một mình Ngô Hồng Nhi ở nhà trông ba cháu nhỏ, trong lòng cô hơi sốt ruột, ngắn ngủi nửa giờ mà như đã qua một ngày. Cũng may mấy chị dâu cô rất nhanh đã trở về rồi, thấy dáng vẻ không yên lòng kia của Ngô Hồng Nhi, chị dâu cả của cô cười nói: "Mau, Hồng Nhi, đều ở nhà bác gái chúng ta chờ em đấy." Đây chính là Hồ Quốc Đống đã vào mắt mọi người nhà họ Ngô, nếu hai đứa nhỏ không có ý kiến, việc hôn nhân này cũng đã hoàn thành quá nửa rồi.

Nhà Hồ Xuân Hoa cách nhà Ngô Hồng Nhi không xa, cũng chỉ cách một ngõ nhỏ, chị dâu cả của Ngô Hồng Nhi thấy cô em chồng hơi đỏ mặt, hiển nhiên là ngượng ngùng, bèn lặng lẽ nói: "Yên tâm, là đứa tốt, xứng đôi với Hồng Nhi của chúng ta." Nhưng mà chị cũng chỉ kịp nói một câu, đã đến rồi.

"Ôi chao, Hồng Nhi của chúng ta tới rồi, mau vào." Thấy Ngô Hồng Nhi đến, Hồ Xuân Hoa vội vàng gọi. Ngô Hồng Nhi cảm thấy tiếng của bác gái cô thật đúng là to, trước đây thật đúng là không nhìn ra.

Chẳng qua cô vẫn là đi tới, lần lượt chào hỏi người Hồ Xuân Hoa giới thiệu. Nhà họ Hồ theo tới là bác gái, thím và hai chị gái của Hồ Quốc Đống. Trên bàn còn bày hạt dưa và kẹo hiển nhiên cũng là đàn trai mang đến. Xem ra thành ý của đàn trai có đủ, việc xem mắt này tuy rằng tập tục xưa nay là như thế, nhưng là bây giờ cung cấp khó khăn như vậy, rất nhiều gia đình cũng chỉ là mang chút ít các loại như lạc nhà mình tự rang, có rất ít mang kẹo.

Mấy người nhà họ Hồ Ngô Hồng Nhi nhìn cũng không tệ lắm, ít nhất hai chị gái của Hồ Quốc Đống nhìn rất ôn hòa, thấy cô cứ cười híp mắt suốt. Về phần Hồ Quốc Đống cô không dám nhìn kỹ, bao nhiêu người như vậy nếu cô dán mắt nhìn chằm chằm vào người ta, sẽ bị nói cô gái này không dè dặt. Chẳng qua nhìn trông cũng không tệ lắm, ít nhất còn ưa nhìn hơn mấy anh trai cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.